Editor: Thảo Giang
Lão Giang gục đầu xuống, vô cùng uất ức sầu não. Nếu như lần này không nói chuyện hợp tác được với Hùng gia, sau khi trở về cũng không còn cách nào kinh doanh xưởng làm đồ sứ tiếp nữa, nhưng nhà lão đã bao đời làm đồ sứ truyền lại, nếu như không nung sứ, thì còn làm gì được nữa?
Ngoại trừ một năm trở lại đây việc kinh doanh đồ sứ trong nhà không những không kiếm ra tiền mà còn bị thua lỗ, thì những năm về trước mặc dù xưởng nhỏ, không làm cho nhà bọn họ giàu sang phú quý, nhưng cũng đủ để không lo về cơm áo.
Nhưng bây giờ chuyện buôn bán đồ sứ không làm tiếp được, bán lò nung cho người khác, chắc cũng chỉ thu được một số tiền nhỏ, nếu như vẫn không tìm được nghề để nuôi gia đình, cho dù nhiều tiền sớm muộn cũng sẽ có lúc tiêu hết, cứ như thế, cũng không phải cách hay.
Đến lúc đó xưởng chế tác không có, tiền bạc cũng không, người một nhà cũng không có tay nghề nào khác, sợ là cũng chỉ có thể đi ra ngoài làm công. Nhưng làm công thì kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải xem sắc mặt của người chủ, gặp được nhà chủ không tốt, suốt ngày tìm mấy chục lỗi sai để cắt xén mấy chục tiền công, có khi cả già trẻ lớn bé đều phải chịu đói.
Nghĩ đến cuộc sống sau này phải phụ thuộc như vậy, lão Giang thở một hơi thật dài, buồn từ đó kéo đến, mũi chua chua, suýt nữa nước mắt rơi xuống.
"Nhưng mà cũng không phải không thể hợp tác." Đột nhiên Đường Thọ xoay chuyển.
Lão Giang lập tức quên béng chua xót trong lòng, dấy lên hy vọng mới: "Có thể hợp tác là tốt rồi, chỉ cần bảo đảm xưởng chế tác có thể bình an vượt qua kiếp này, cả già trẻ lớn bé trong nhà ta sẽ không quên ân tình của Hùng phu lang ngươi." Lão Giang nói xong đứng dậy, cúi đầu một cái thật sâu.
Đường Thọ vội vàng nhảy xuống dìu lão lên: "Không cần, cái này không cần đâu. Vốn dĩ ta làm ăn với người nói trắng ra cũng là chuyện hai bên cùng có lợi, ta không xứng nhận đại lễ này của lão đâu."
Hai mắt ông lão đỏ bừng: "Hùng phu lang đúng như thần ốc vậy, chuyện bếp núc không cần gạo cũng thành, chuyện làm ăn này cho dù làm cùng ai, hay tự mình làm đều có thể chắc chắn kiếm được tiền, bây giờ chịu chia sẻ cho nhà ta một chén canh là cũng thương xót chúng ta rồi, giúp chúng ta bảo vệ xưởng làm sứ, tất nhiên là xứng đáng."
Đường Thọ ngượng đến mặt đỏ bừng, nói tới nói lui lại nói đến mình cũng ngại, cho nên đỡ lão Giang ngồi lên ghế, tự tay rót thêm trà vào chén mà lão Giang mới uống được một ngụm để tỏ lòng kính trọng.
Quay đầu thấy chén trà của Nhị lang cũng trống rỗng, cậu lại rót thêm cho hắn nửa chén trả, sau đó mới nói: "Chúng ta hợp tác cũng được, nhưng mà e rằng sau này trong xưởng đồ sứ của người không thể chỉ làm toàn sứ thô, lão cũng biết nhà ta chủ yếu buôn bán hàng cho người giàu có. Mà làm ăn với người giàu có, thì không thể tiêu thụ sứ thô được rồi, cho dù không phải là đồ sứ tráng men ba màu tinh xảo, thì ít nhất cũng phải là loại hạng trung."
Lão Giang vốn dĩ luôn để suy nghĩ trong lòng, nhưng lần này lại lập tức nói ra: "Thành phẩm từ lò Chà chỉ toàn là sứ thô, nếu như muốn làm loại sứ đẹp hơn thì phải đến lò nung bằng củi mới được." Khuôn mặt lão Giang lộ rõ vẻ cay đắng: "Cũng không phải bọn ta không sửa đổi sang lò nung củi được, chỉ là lò nung củi và lò Chà vẫn có nhiều khác biệt, nếu sửa đổi, cũng tốn không ít bạc."
"Phải cần bao nhiêu bạc?" Đường Thọ hỏi lại.
Lão Giang tính sơ sơ qua một cái, cẩn thận nói: "Chắc là hai ba mươi lạng bạc là được rồi."
Triều Dục phổ biến nghề làm sứ, cho nên sinh ra rất nhiều nhà tự làm thành xưởng, xưởng này không lớn, không giống với xưởng trên dưới một trăm lạng bạc. Không có danh tiếng gì, sản xuất ra đồ sứ chỉ cung cấp cho người dân xung quanh dùng cho cuộc sống sinh hoạt, mặc dù không thể làm giàu phú quý, nhưng cơm no áo ấm thì không thành vấn đề. Muốn chuyền lò Cha thành lò nung củi, cũng không phải chỉ thay đổi một chút nguyên liệu đốt, mà kết cấu lò nung cũng khác nhau, cần phải tu sửa. Nhưng mà cũng không nhiều, chắc mấy chục lượng bạc là xong rồi.
Đối với lão Giang mà nói hai ba mươi lượng này không phải con số nhỏ, có lẽ sẽ không bỏ ra nổi. Nhưng gần đây Hùng gia làm ăn có lời, có thể chi ra được, Đường Thọ sau khi suy nghĩ một lát cũng đồng ý.
"Ta sẽ bỏ ra số bạc này, coi như ta góp một phần tiền vốn đi, phương thức hợp tác cũng phải sửa lại, xưởng thì vẫn là của các người như cũ, nhưng ta sẽ làm cho các người một bản vẽ kiểu dáng lò nung để làm theo, tiền lời chúng ta chia năm năm. Hơn nữa phương pháp chế tạo nhất định phải giữ bí mật, nếu như bị ai ở bên của lão ác tâm tiết lộ thông tin, thì phải bồi thường cho ta."
Lão Giang nghe thấy mấy lời này, nghĩ cũng không thèm nghĩ nữa, lập tức hưng phấn đến mức hai má đỏ bừng, mắt sáng lên: "Hùng phu lang, không lẽ ngươi lại nghĩ ra gì đó mới mẻ?"
Giang Đại nghe cha mình nói vậy, lúc này mới phản ứng kịp, nhưng đợi đến lúc hắn kịp phản ứng còn kích động hơn so với cha hắn, từ trên ghế đột nhiên nhảy dựng lên, dọa Đường Thọ giật nảy mình, Hùng Tráng Sơn ngồi ở bên cạnh phản ứng theo bản năng, thiếu chút nữa đánh cho Giang Đại một trận như khi gặp kẻ bất ngờ công kích.
Giang Đại đỏ mặt, bây giờ vô cùng xấu hổ, lắp bắp nói: "Ta... Là vì ta xúc động quá nên hù dọa đến Hùng phu lang, thật xin lỗi."
Lão Giang nhìn mắt Giang Đại, cũng không trách tội con trai, lão hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này. Lần này đến Hùng gia bọn họ chỉ muốn có thể hợp tác làm hộp bên ngoài cho Hùng gia thôi, hoàn toàn không nghĩ tới còn có thể hợp tác với Hùng gia làm ăn độc quyền. Mì ăn liền, mì trà chiên hay kem đánh răng lúc mới đầu xuất hiện đều là những thứ có một không hai, có thể nói một ngày thu cả đấu vàng, những điều này bọn hắn đều thấy được.
"Đứa con trai này của ta tuổi còn nhỏ, chưa từng trải nên dễ bị kích động. Ai mà không biết phàm là đồ mà Hùng phu lang nghĩ ra, đều là thứ tốt độc nhất, sau này tất cả chắc chắn thu được bạc sáng chói." Lão Giang gượng cười ha ha nói: "Tên nhóc này nhà ta chắc chắn là nghĩ đến việc làm ăn buôn bán trong nhà sau này tiền chảy vào như nước, vui sướng không kiểm soát được."
Đường Thọ cũng cười theo, Giang Đại còn tin tưởng cậu hơn cả cậu tin tưởng bản thân mình nữa.
Cho dù lão Giang có tỏ ra gấp gáp đến đâu thì Đường Thọ cũng không vội vàng ký khế ước với lão ngay, mà sai Lý Tứ và Vu Phong đi đến trấn Tuyên Hòa mà lão Giang nói tới để điều tra, sau khi xác nhận những lời nói của lão Giang đều đúng với thực tế, phẩm chất con người không có vấn đề gì mới ký khế ước, ngoài ra còn đưa cho lão ba mươi lượng bạc trở về tu sửa lại xưởng chế tạo.
"Về phần muốn làm gì, cứ chờ người sửa đổi xong lò nung ở xưởng rồi ta sẽ nói cho người biết." Đường Thọ cầm lấy một trong hai tờ khế ước cất lại.
Lão Giang thấy việc Đường Thọ giữ bí mật về vấn đề này cũng không có gì không đúng, chỉ cầm bạc trở về trấn Tuyên Hòa, lập tức bắt tay vào sửa đổi lò nung. Bên này Đường Thọ cũng bắt đầu phác họa sản phẩm mới.
Thứ cần làm lần này là vật dụng cần thiết hàng ngày rất phổ biến ở đời sau, nhà nhà đều hay dùng - bình giữ nhiệt.
Hùng Tráng Sơn từ bên ngoài trở về, chỉ thấy Đường Thọ nằm nhoài trên bàn sách suy tư gì đó, thi thoảng lại tô tô vẽ vẽ, chăm chú đến mức ngay cả hắn đi vào cũng không phát hiện ra. Không có sốt ruột chào đón hắn mỗi khi hắn cho gia súc ăn xong như mọi lần, lại càng không có khăn mát lạnh tự tay vắt khô cho hắn, trong mắt Hùng Tráng Sơn hiện lên vẻ không vui, lập tức đi thẳng vào trong đứng bên cạnh bàn đọc sách của Đường Thọ.
Cho đến tận khi bị thân hình cao lớn chặn hết ánh nắng, tạo ra trên giấy một vệt tối, Đường Thọ ngẩng đầu, lúc này mới trông thấy Hùng Tráng Sơn.
"Nhị lang, ngươi mau tới đây, ta cho ngươi xem đồ vật ta mới nghĩ ra này." Đường Thọ vừa hưng phấn gọi người vừa đứng dậy thấm ướt khăn vuông, khăn ướt mát lạnh phủ lên trên trán Hùng Tráng Sơn, dập tắt sự nóng nực của thời tiết trên người hắn, cũng dội tắt ngúm sự không vui ở trong đáy lòng kia.
"Đây là phích nước nóng, cũng có thể gọi là bình giữ nhiệt." Đường Thọ chỉ vào bản vẽ đồ vật hình bầu dục, cậu không học qua lớp hội họa nào, vẽ đồ vật không dễ nhìn lắm, chỉ mong thể hiện được ý chính thôi.
Trên bản vẽ bình đựng nước, thân bình hình tròn không nhìn rõ các chiều khác, cũng không mượt mà, thậm chí còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu mà không giải thích kèm, cho dù người khác nhặt được cũng nghĩ là mấy bức vẽ bậy của đám con nít thôi.
Hùng Tráng Sơn là một hán tử thô kệch, các phương diện đều cẩu thả, hắn đã vận dụng hết sợi dây thần kinh thô còn hơn cả ngón tay của mình mà vẫn không nhìn ra được rốt cuộc Đường Thọ vẽ cái gì, nhưng lại không muốn làm mất hứng của phu lang, liền thuận theo ý trong lời của cậu mà hỏi: "Bình giữ nhiệt, nghe qua tên thì công dụng là giữ ấm phải không?"
"Đúng, Nhị lang thật thông minh, chính xác là dùng để giữ ấm, chẳng qua chỉ có thể giữ ấm nước nóng trong vòng vài canh giờ thôi."
"Như vậy đã vô cùng lợi hại rồi, bây giờ cũng chưa có đồ vật nào có thể giữ được nước nóng trong vòng mấy canh giờ." Hùng Tráng Sơn lại cố gắng hết sức nhìn bản vẽ kia của Đường Thọ, sau một lúc lâu, xem đến mức đau cả mắt mới miễn cưỡng hiểu ra ý tưởng trong bản vẽ của cậu.
"Người giàu có cũng có dụng cụ dùng để hâm rượu, giống như là một cái bếp lò hình tròn nhỏ đặt ở trên bàn, dụng cụ này trên dưới có hai tầng, khoảng ở giữa để rỗng, bên trên có nhiều lỗ nhỏ, kích thước của mấy cái lỗ này có thể để vừa ly rượu nhỏ vào. Lúc muốn hâm rượu, thì rót nước vào phần khoang ở giữa, mâm chỗ bếp lò dưới cùng để cacbon, đốt cacbon là có thể làm nóng phần nước ở giữa, lợi dụng nhiệt độ của nước để hâm rượu. Nhưng cho dù hâm rượu bằng cách này khi hết cacbon thì lửa cũng tắt, không còn gì có thể làm nước sôi để giữ ấm nữa. Cho nên ngươi rất lợi hại, có thể nghĩ ra biện pháp này."
Đường Thọ được khen ngợi đến mức chột dạ, vội vàng khoát tay: "Đây cũng không phải là do ta nghĩ ra được, mà là do người khác phát minh rồi cũng chế tạo thành phích nước, sau đó ta dùng không may làm vỡ, cho nên nhìn thấy được điều bí ẩn bên trong, do đó mới biết cách làm."
Hùng Tráng Sơn không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt sâu thăm thẳm kia nhìn chằm chằm cậu thật lâu, Đường Thọ cảm thấy Hùng Tráng Sơn gần như nhìn thấu linh hồn của cậu, thấy tất cả bí mật của cậu, đến khi cậu cảm thấy sắp không chịu nổi ánh nhìn kia nữa rồi, Hùng Tráng Sơn mới thản nhiên dời ánh mắt sang chỗ khác.
Đường Thọ hít một hơi thật sâu, gấp gáp ngắt lời nói: "Phích nước này bên ngoài cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, cho dù làm bằng vật liệu hay màu sắc thế nào cũng có thể làm được như ý, đồ gỗ hay sứ đều được. Quan trọng nhất là bên trong của nó, phần bên trong được tạo bởi hai lớp sứ, trong đó giữa hai tầng phải tráng một lớp bạc bằng thủy ngân, mới có thể đạt được hiệu quả giữ ấm."
"Nếu cần tráng bạc, vậy cũng không rẻ."
"Thật ra cũng không cần nhiều, chỉ cần một lớp thật mỏng là được." Nghe đồn năm đó Tần Thủy Hoàng xây dựng Hoàng lăng, bên trong mộ chứa một lượng thủy ngân vô cùng lớn, quan tài được để nổi ở trên đó, bởi vậy các nhà khoa học đời sau này vẫn không dám mở khu mộ chính. Không bàn về vấn đề thật giả, chỉ nghe qua lời đồn, nhưng đã chứng minh việc tráng một lớp bạc ở bên trong thời cổ đại chắc chắn không phải việc khó.
"Bình giữ nhiệt bằng sứ có khả năng không có hiệu quả giữ ấm tốt bằng loại ta từng dùng kia, nhưng ta tính toán cẩn thận thì mấy canh giờ có lẽ vẫn làm được."
Đường Thọ nói đến sung sướng, đột nhiên lại thấy bên miệng đột nhiên ươn ướt, là môi lưỡi Hùng Tráng Sơn dán lên, lúc đầu Đường Thọ còn nhớ giãy dụa, không thể nào tuyên dâm giữa ban ngày thế này được, nhưng dưới sự bá đạo dây dưa không ngừng nghỉ của cái tên Hùng Tráng Sơn kia, rất nhanh cậu liền buông giáp xin hàng, chủ động ôm người triền miên.
Vu Thành bưng cháo đã được hâm nóng lên cho Đường Thọ, vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy động tĩnh trong phòng liền lặng lẽ đỏ mặt, yên lặng bưng đồ xuống dưới.
Vu Phong thấy bát cháo chưa ai động liền biết chuyện gì xảy ra.
Tình cảm của Hùng lang quân và Hùng phu lang tốt thật đấy, tốt đến mức có lúc hắn không kìm lòng được mà mơ ước mình cũng có đoạn tình cảm như vậy. Trải qua nhiều việc trắc trở, hắn cũng chỉ mong có thể gặp được nữ tử nào đối xử thật lòng với hắn giống như Đường Thọ thật tâm với Hùng lang quân, đồng ý bầu bạn với hắn cả đời.
Những ngày mùa hè khô nóng thoáng cái đã trôi qua, mùa thu cuối cùng đã đến. Sau vô số lần thất bại, cuối cùng Giang gia đã chế tạo ra được cái phích giữ nhiệt đầu tiên.
—-------