Editor: Thảo Giang
Beta: Gấu Gầy
Dù cho có hung hăng đánh hai đứa nhỏ một trận, nhưng chuyện đã xảy ra rồi cũng chẳng thể cứu vãn được nữa. Cuối cùng Hùng Tráng Sơn và Đường Thọ đã cách lòng với bọn nó, ngày sau hai đứa nhỏ có gặp phải chuyện gì, cho dù tình cảm thúc cháu có bị trở ngại nhưng cũng không thể không giúp, còn có giúp đỡ hết mình hay không lại là chuyện khác.
Điều này hai đứa trẻ còn nhỏ không biết, nhưng hai người lớn đã hoàn toàn hiểu rõ.
Mẹ Hùng buồn bực nói: "Hay là, ta đưa hai đứa nhỏ đi tới nhận lỗi với Nhị lang, trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện, đã phạm sai lầm thì cứ để thúc thúc đánh cho một trận là được, chẳng lẽ thật sự chỉ bởi chút chuyện này mà xa mặt cách lòng sao?"
"Mẹ, quan hệ thúc cháu bình thường sẽ không như vậy, nhưng nhà ta và Nhị đệ đã xảy ra chuyện gì không phải mẹ không biết, vốn dĩ đã có một tầng xa cách rồi, nhờ phu lang Nhị đệ gả tới nên quan hệ mới hòa hoãn lại một chút đấy chứ." Hùng đại tẩu muộn phiền nói.
"Dù cho vậy thì quan hệ cũng như giẫm trên băng mỏng, giờ mẹ đến nhà Nhị đệ cũng không dám nói chuyện tùy tiện. Tính tình Nhị đệ quái gở như vậy, hai đứa nhỏ lại lục lọi làm loạn trong nhà hắn, còn nhẹ dạ tin mấy lời kẻ xấu, không biết sẽ còn nói hươu nói vượn cái gì. Bây giờ mẹ dắt chúng nó qua đấy, lỡ như phu lang Nhị đệ nhạy cảm lại nghĩ mấy chuyện nhận con nuôi kế nghiệp vô liêm sỉ như vậy do chúng ta dạy, thì đó mới là khởi đầu của tai họa."
"Thế nhưng cũng nên nhún nhường qua đó nói chuyện, xem như tỏ rõ thái độ cũng tốt hơn."
Hùng đại tẩu gật đầu: "Vậy thì mẹ đi một mình thôi, đừng đưa hai đứa nhỏ đi để tránh phản tác dụng, lại càng chọc cho Nhị đệ và phu lang Nhị đệ không vui."
Mẹ Hùng cất lại toàn bộ đồ mà Vu Thành đưa tới vào trong giỏ trúc, đeo trên lưng đến trả lại cho Hùng gia.
"Là mẹ Hùng à." Mặc dù Vu Thành vẫn cười chào hỏi, nhưng không biết có phải do mẹ Hùng suy nghĩ nhiều hay không, mà luôn cảm thấy thái độ của hắn dường như không còn thân thiện như ngày xưa nữa. Ngày bình thường nói chuyện luôn coi bà như là mẹ của chủ nhân mà kính trọng, thân thiết nhiệt thành, còn bây giờ lại dường như lạnh nhạt xa cách, chỉ ân cần hỏi thăm cho phải phép.
Mẹ Hùng cũng không có thời gian để cảm nhận được ý vị bên trong thái độ này của hắn, bà lên tiếng: "Ta tìm Nhị lang và phu lang của nó, ngươi để ta vào đi."
Trước kia nhìn thấy mẹ Hùng, Vu Thành đều chủ động để bà đi vào nhà, dù sao đây cũng chính là mẹ của chủ nhà, tất nhiên phải săn sóc từng li từng tí một. Lần này Vu Thành lại giống như một vị thần giữ cửa, chắn cửa lớn đến một bước cũng không nhường, mẹ Hùng không thể nhìn ra được một vết tích gì.
Nụ cười trên mặt Vu Thành nhạt dần: "Thật xin lỗi, lang quân và phu lang nói không tiếp khách."
Khách, thân là mẹ ruột giờ lại là khách!
Trong lòng mẹ Hùng vô cùng khó chịu, bà bỏ giỏ trúc trên lưng xuống: "Đây là đồ vật mà hai đứa nhỏ không hiểu chuyện kia gây ra phải trả lại, bảo ta vác về đây, làm phiền ngươi thay ta giao cho Nhị lang. Với lại phiền ngươi chuyển lời giúp, nói hai đứa nhỏ kia đã bị mẹ bọn chúng đánh một trận rồi, đã biết trái phải, cũng có thể phân rõ gần xa, sẽ không để cho người ta xúi giục bậy bạ rồi không biết suy nghĩ đi gây họa lung tung nữa."
"Ta sẽ chuyển lời lại không sót chữ nào. Nhưng mà những thứ này người vẫn nên lấy về đi, phu lang nhà ta nói, cháu muốn ăn đồ nhà thúc thúc có, chỉ cần mở miệng tất nhiên thúc thúc sẽ cho." Vu Thành liếc mắt qua giỏ trúc: "Nhưng cũng phải nói lại, chắc mấy ngày này nhà mẹ Hùng làm ăn kiếm được không ít tiền lời nhỉ, những món mấy trăm văn, vậy mà trẻ con dám mở miệng ra yêu cầu."
Hai đứa nhỏ đã hoàn toàn đắc tội với Vu Thành rồi, một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa mà mở miệng ra là "nô tài chó má". Chắc chắn Vu Thành sẽ không thể nói tốt cho bọn nó.
Sắc mặt mẹ Hùng trắng bệch, lập tức hiểu rõ thái độ của Hùng Tráng Sơn.
"Đúng rồi, phu lang nhà ta còn nói, mấy đứa cháu trai sau này muốn ăn cái gì thì cứ trực tiếp đến nói với cậu ấy, đừng có thừa dịp cậu ấy không ở nhà mà vào trong là lục lọi. Cho dù như thế nào, cháu trai muốn một chút đồ ăn vặt, Nhị thúc bọn nó vẫn có thể làm được."
Mẹ Hùng ừ ừ không dám nói, Vu Thành lại lên tiếng: "Đúng rồi, Hùng phu lang nhà ta bảo ta nói với người, cậu ấy thích yên tĩnh, bọn nhỏ lại ồn ào quá, sau này không cần tới nữa đâu."
"Mẹ, Vu Thành thật sự nói như vậy, còn coi như mẹ chưa đến nhà, xem ra Nhị đệ tức giận thật rồi."
Mẹ Hùng thở dài thườn thượt, chỉ cần không phải hai người nhà Nhị lang, thì cho dù hai đứa nhỏ đắc tội ai trong các huynh đệ tỷ muội khác của A Sơn cũng không tính là chuyện gì to tát, chỉ cần bà nói một câu là được. Nhưng chỉ duy nhất hai người nhà Nhị lang kia, cho dù bà làm mẹ cũng không làm gì được.
Chuyện này khiến Hùng đại tẩu trăn trở suy nghĩ mãi ở trong lòng, càng nghĩ càng không biết phải làm gì. Thậm chí nghĩ đến Đại lang nhà nàng bây giờ vẫn còn đang làm việc ở trong nhà máy thực phẩm, giữ chức vụ phó. Mà tuổi Hùng Trụ lại nhỏ, kinh nghiệm không phòng phú, nhưng Hùng Tráng Sơn lại điều hắn lên trên trấn, còn cho làm chưởng quỹ, việc này chẳng lẽ có liên quan đến hai đứa nhỏ của nàng. Lần trước ăn cơm suýt chút nữa hại đến Nhị đệ phu lang, cho nên không thích Đại lang nhà nàng nữa, vì thế mới điều đệ đệ đi, vượt mặt ca ca của hắn.
Đêm đến khi Hùng Thiết trở về, Hùng đại tẩu nói lại mọi chuyện với Hùng Thiết. Hùng Thiết cũng không đánh các con, chỉ là sáng ngày hôm sau xin mấy trăm văn từ trong tay mẹ Hùng, lập tức đi đến nộp rồi ghi vào sổ sách, coi như hắn bỏ tiền ra mua.
Bởi vì việc này, Hùng đại tẩu chịu rất nhiều ánh mắt của mẹ Hùng, may mà trong nhà không còn nàng dâu nào nữa, nếu không chưa biết nàng sẽ bị ức hiếp như thế nào đâu.
Hùng đại tẩu biết hai đứa nhỏ bị em dâu xúi bậy, đã hiểu rõ là do nàng ta không chiếm được lợi ích nào, cho nên cũng không muốn nàng sống tốt, vì vậy bao nhiêu oán giận trong lòng đều trút hết lên tức phụ của đệ đệ.
Tính cách của nàng cũng không phải người chịu thua thiệt, khi có thương nhân đến nhập hàng từ thôn Tiểu Nam tới Hùng gia, Hùng đại tẩu lập tức lôi chuyện này ra lải nhải. Mỗi lần kể lại Hùng đại tẩu đều khóc không ra hơi, nói em dâu của nàng vô tình vô nghĩa ham tiền của người khác, vì tiền mà xúi giục hai đứa nhỏ chưa biết gì đi cho nhận làm con nuôi, người khác nghe xong liền hiểu, hóa ra là vì nhìn trúng tiền của nhà Hùng đồ tể đây mà.
Hùng đại tẩu cũng không lôi cha mẹ của nàng ta vào, là bởi vì còn lòng hiếu đạo, đã nói trên đời chỉ có con cái bất hiếu chứ không có cha mẹ tồi. Cho nên Hùng đại tẩu cũng không nhắc đến cha mẹ của nàng ta vào chuyện này.
Hùng đại tẩu khóc như hoa lê đẫm mưa: "Ta đã nói chuyện này không được, Nhị đệ và Nhị đệ phu lang thành thân còn chưa hơn một năm, con cái không vội, quả quyết từ chối nàng ta, vậy mà nàng ta còn chưa chịu từ bỏ ý định, ngược lại đi xúi giục hai đứa nhỏ đến nhà Nhị đệ náo loạn. Làm gì có loại người như vậy chứ, mang danh nói là muốn tốt cho ta, ai mà biết trong lòng cất giấu tâm tư gì chứ! Rõ ràng là nàng ta thấy tiền sáng mắt, kiến thức hạn hẹp!"
Nhà mẹ đẻ Triệu đại tẩu còn có một muội muội còn chưa xuất giá, việc này được người dân trong thôn Tiểu Nam lan truyền càng ngày càng thái quá, cuối cùng thành ra việc này đều là do nhà mẹ đẻ Triệu đại tẩu đưa ra ý tưởng, chính là vì nhắm vào gia sản Hùng gia. Cái này không phải là loại thấy tiền liền sáng mắt sao, thấy lợi quên nghĩa, nữ nhi của nhà như vậy ai dám lấy, có nhà cha vợ như thế này chắc lúc nào cũng nhắm vào đồ của nhà con rể, vậy làm sao mà sống được. Không ai nghi ngờ chuyện này cả, ngay cả Hùng gia ở xa đã lừa gạt nhiều như vậy mà còn bị nhắm tới vì có tiền, đừng nói đến có thêm con rể gần nhà, chắc chắn toan tính không ít đâu.
Tin đồn này truyền đến nhà mẹ đẻ của Triệu đại tẩu, suýt chút nữa khiến mấy người nhà mẹ đẻ tức chết, muội muội càng oán giận nàng ta. Cứ sống cuộc sống của mình cho yên ổn đi, tại sao còn muốn đi lấy đồ của người khác, liên lụy đến cả nhân duyên sau này của nàng. Cha mẹ Triệu đại tẩu gọi nàng ta về, mạnh mẽ trách móc một trận, trước khi đi còn bảo nàng ta không có chuyện gì thì đừng về nhà ngoại nữa, tai họa.
Mọi chuyện đã phát triển thành thế này, Triệu đại tẩu đã nổi danh luôn rồi, chỉ cần đi ra khỏi cửa nhà sẽ bị người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ. Mẹ Triệu cũng hết cách, đành phải đưa tin đến cho con gái, đầu tiên là trách Hùng đại tầu ăn không nói có, sau đó lại nói nàng mau về nhà làm sáng tỏ.
Kết quả mấy lời nhắn này như đá chìm đáy biển, đừng có nói đến cuối cùng chả thấy bóng người Hùng đại tẩu đâu, mà đến một lời nhắn cũng không nhận được. Hỏi trực tiếp người đưa tin thì biết, người ta có nhắn lời giùm, nhưng thái độ của Hùng đại tẩu không nóng không lạnh, cũng không nói thêm một lời nào. Triệu gia cho dù có tức giận, sốt ruột cho danh tiếng của triệu đại tẩu, nhưng đến cùng cũng không một ai dám đến Hùng gia náo loạn.
"Cha, Hùng gia sẽ hợp tác với chúng ta sao?"
Ngày hè chói chang, hai cha con ngồi ở trên xe ngựa chạy đến thôn Hạnh Hoa.
Hai cha con này đến từ trấn Tuyên Hòa gần phủ thành, có lò nung, trong nhà cũng có xưởng làm đồ sứ.
Từ tiền triều tới nay, đồ sứ vô cùng thịnh hành, trong vòng một đêm các xưởng làm đồ sứ to to nhỏ nhỏ thi nhau mọc lên như nấm. Nếu lớn, thì có thể gọi là nhá máy lò nung. Còn nhỏ hơn, cũng chỉ gọi là nhà xưởng chế tác, to như nhà mình, dùng cành khô cỏ khô đốt lên cho vào hầm lò để nung làm đồ sứ gọi là lò Chà. Lò Chà nung sứ cấp thô thấp, để tạo ra chén đĩa phổ thông cung cấp cho người dân.
Lò nung trong nhà hai cha con này chính là lò Chà, lúc trước người chạy theo trào lưu như hai cha con người này không ít, cho nên trên trấn Tuyên Hòa có rất nhiều lò Chà như thế này, lò nung được làm ra nhiều, tất nhiên số tiền kiếm được sẽ giảm đi.
Lần này hai cha con đến đây là vì muốn tìm một con đường sống cho xưởng làm đồ sứ nhà mình.
Bọn hắn nhìn trúng Hùng gia, Hùng gia làm kem đánh răng và bàn chải đánh răng hiện nay đều dùng hộp làm từ gỗ, tốn thời gian lại phí sức, không bằng hợp tác với nhà lão, đổi sang dùng đồ sứ. Lão đã nhìn qua mấy hộp lớn nhỏ rồi, nhà lão nung vô cùng dễ dàng, có khuôn sẵn có thể tạo từng lô, giá cả so với gỗ cũng không khác biệt lắm.
"Đồ sứ?" Đường Thọ run lên, không nghĩ tới cụ già này tới đây vậy mà không phải vì nhập hàng, mà tới để nói chuyện làm ăn.
Nhưng mà nói thật, hộp gỗ đúng là phí tiền và thời gian cho nhân công, không bằng sản xuất một lượng lớn đồ sứ như vậy, cũng có thể hợp tác.
"Hùng phu lang, ta thấy hộp kem đánh răng nhà ngươi rồi, một cái hộp nhỏ như vậy ta có thể bán cho ngươi với giá hai văn tiền, hai văn tiền so ra còn có lợi hơn là làm thủ công ấy chứ." Lão Giang nhìn thấy sắc mặt Đường Thọ lộ ra vẻ do dự, vội vàng chào hàng cho bản thân.
Bây giờ xưởng làm đồ sứ Giang gia đã thế suy sức yếu, lại không tìm được người mua mới, sợ không có cách nào kinh doanh tiếp, vậy thì số mệnh của nó sau này chỉ có thể bị mua lại hoặc là đóng cửa.
"Hai văn tiền một cái hộp, chắc là loại sứ thô kia?" Đường Thọ hỏi.
Không dám giấu diếm, lão Giang giải thích nói: "Sứ thô cũng có chỗ tốt, lại rẻ nữa. Đồ men sứ của trấn Cảnh Đức kia dù tinh xảo lộng lẫy, thế nhưng giá cả thế kia làm sao dân thường có thể mua được." Cũng may sứ thô mặc dù sần sùi thô ráp, nhưng lại thắng ở chỗ giá thành rẻ, cho ông lão một cái cớ.
Đường Thọ khẽ cười một tiếng: "Lúc lão đến nói chuyện hợp tác với ta, chắc chưa dò nghe kem đánh răng của Hùng gia nhắm tới khách là người giàu có hay sao, một hộp cũng có giá mấy lượng bạc rồi. Giá cả như vậy sao lại có thể dùng sứ thô được chứ, chỉ sợ đổi sang sứ thô thì ngay từ đầu đã không đáp ứng được cho những người giàu có kia rồi. Gỗ còn tốt, được chế tác cẩn thận, khắc mấy đóa hoa tinh xảo lên, lại sơn cho vài lớp đã trở nên xinh đẹp sang trọng. Nhưng sứ thô vốn đã sần sùi, chỉ sợ mấy người giàu có kia nhìn qua sẽ cảm thấy giá trị bản thân của mình bị hạ thấp, lỡ đâu đến kem đánh răng của nhà ta cũng không chịu mua nữa."
Lúc ấy lão Giang nhìn thấy hộp kem đánh răng của Hùng gia đều là hộp gỗ giả, không có một hộp sứ nào, lại nghe con trai nói rõ ràng dùng sứ thô càng tiết kiệm lại ít tốn sức hơn, tội gì phí công làm mấy hộp gỗ như thế này. Cho nên đầu óc lão nóng lên lập tức tìm đến Hùng gia, đúng là ngay lúc ấy không có cân nhắc một chút nào. Gần đây cũng bởi vì việc làm ăn buôn bán không tốt, lão Giang cũng đã sứt đầu mẻ trán với việc này, đầu óc không nghĩ sâu xa nên nhất thời chập mạch, còn không thèm động não suy nghĩ một chút nào đã lập tức tới đây rồi.
Con người đôi lúc dưới sự điều khiển bất chợt của tâm trí có thể làm một vài chuyện tưởng chừng là chân lý và sáng suốt, nhưng sau này nhìn lại nó mới thấy quả thực là những hành vi ngây thơ ngu ngốc đến mức nào.