"Hùng phu lang, đây là hàng ngày hôm nay, thỉnh ngươi nghiệm thu." Ba phụ tử Nguyễn gia tay nghề khéo, cũng thành thật, hợp tác lâu như vậy cũng không ăn bớt nguyên liệu.
Bất quá Đường Thọ vẫn ở ngay trước mặt bọn họ tùy ý nghiệm thu (kiểm tra) vài cái bất kì.
"Mới trải qua mấy ngày mà tay nghề Nguyễn phụ càng ngày càng tiến bộ, mới đầu chữ "chốn đào nguyên" cứng ngắc vô cùng, hiện tại nhìn lại đã có thể nhìn ra mấy phần khí khái." Ba chữ 'chốn đào nguyên' là Nguyễn phụ bỏ ra hai đồng tiền thỉnh Quý tú tài cố ý viết tương tự với chữ nghệ thuật ở hậu thế, đầu bút lông sắc bén nhưng không mất đi tính hữu lực. Lúc vừa mới bắt đầu khắc, chính là nhìn quả bầu mà khắc ra chiếc gáo, chủ khắc ra hình dáng mà không có linh hồn. Mặc dù Đường Thọ không nói gì nhưng Nguyễn phụ là người luôn hiếu thắng không chịu được, ngày ngày đêm đêm nghiên cứu, cuối cùng khắc ra ba phần hồn.
Phụ tử Nguyễn gia mỗi ngày có thể làm ba mươi hai cái, Nguyễn phụ làm mau mỗi ngày có thể làm thêm hai cái. Ngày sau làm quen tay quen nghề, ngược lại có thể sẽ làm nhanh hơn.
"Đây là một trăm hai mươi tám văn, ngươi cất cẩn thận." Đường Thọ đếm số lượng hộp đựng nha hương cùng bàn chải đánh răng rồi kết toán tiền công luôn. Cậu và Nguyễn phụ đã có hiệp ước từ trước, không áp đặt.
"Cảm tạ." Nguyễn phụ thu tiền rồi lấy ra hai đồng tiền cùng cái bát mình mang theo đưa cho Đường Thọ:"Hùng phu lang, ngươi cho ta một bát dầu đậu nành, sáng nay tôn tử ta lầm bầm muốn ăn dầu dầu, ta nhờ ngươi kiếm được chút tiền lời, mua bát dầu trở lại, cho hài tử trong nhà được ăn đồ ăn xào mỡ."
Nguyễn phụ cũng cho là như vậy, Đường Thọ không khiêm nhượng, ông cũng không có ý tưởng khác.
Thời điểm bưng bát dầu ra ngoài, Nguyễn phụ quay đầu lại nói:"Hùng phu lang, ngày mai đúng canh giờ này ta lại đến."
"Được, ta chờ ngươi." Đưa Nguyễn phụ đi, Đường Thọ thân thủ xách giỏ trúc, bàn tay trắng nộn vừa mới đưa ra được một nửa, phía sau một đôi tay to liền giành trước một bước xách lên. Vẫn là Hùng Tráng Sơn luôn trầm mặc không nói, y không thích giao thiệp với người khác, thường thường lúc thôn dân đến nhập hàng, y liền khoanh tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đến lấy hàng. Lúc mới đầu người trong thôn đến nhà cậu lấy hàng, nhìn thấy y liền kinh sợ, sau đó liền phát hiện, chỉ cần bọn hắn không tự tìm tới phiền phức, Hùng Tráng Sơn chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ thôi, không có tính chất nguy hại gì, đến bây giờ thậm chí còn không cảm thấy kinh ngạc.
"Ta tới."
Đường Thọ cũng không cùng y cướp, cùng vào phòng, hai người không nói quá nhiều mà tự động ngầm hiểu phân công, Hùng Tráng Sơn đem hộp nha hương lấy ra bỏ vào trong tay Đường Thọ. Đường Thọ lấy ra ba cái bình nhỏ, bên trong chứa nha hương số lượng khác nhau, có bình chì có non nửa, có bình lại đầy. Đầy bình chính là "thanh tân", cái này thành phẩm thấp nhất nên làm nhiều chút.(chất lượng thấp hơn so với hơi thở như lan và quân tử, phù hợp với nhiều túi tiền của mọi người hơn nên làm nhiều hơn một chút so với hai loại kia).
Hiện tại Đường Thọ đem muỗng nhỏ các loại nha hương cho vào hộp tương ứng.
Trên hộp nha hương đều điêu khắc tên của loại nha hương tương ứng, Đường Thọ mặc dù không quen biết chữ Dục Triều, bất quá ngày thường đều tiếp xúc với ba chứ này nên có thể nhận biết một chút.
"Cốc...cốc...cốc..." Đại môn Hùng gia bị gõ ba tiếng, thanh âm thiếu niên trong trẻo vang lên:"Xin hỏi nơi này là nhà Hùng nhị lang sao?"
Đường Thọ cùng Hùng Tráng Sơn liếc mắt nhìn nhau, cả người đều không nhịn được hưng phấn, người trong thôn sẽ không hỏi như vậy, hẳn là người từ Đông Kinh đến, động tác ngược lại khá nhanh nhẹn.
"Nơi này là nhà Hùng nhị lang." Đường Thọ một bên nói một bên mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa đứng năm hán tử, bảo vệ cho một thiếu lang quân tuấn tú, mặc bộ thanh sam màu xanh, còn lại năm hán tử đều to cao vạm vỡ, thần sắc túc tiêu, nhìn ra đây chính là bảo tiêu.
Nếu trước đây không quen biết Hùng Tráng Sơn, khi nhiều tráng hán đến cửa nhất định sẽ bị dọa sợ. Nhưng sau khi trải qua một thân khí thế đáng sợ của Hùng Tráng Sơn, khi nhìn lại những hán tử này, lại không đáng chú ý, tối đa xem như mèo hoang, không táo bạo như con gấu Hùng Tráng Sơn.
Huống chi Đường Thọ đã đoán được mục đích của bọn họ đến đây hẳn là vì chuyện làm ăn, bất quá trên mặt vẫn tỏ ra nghi hoặc:"Không biết các vị lang quân đến đây tìm phu lang nhà ta là có việc gì?"
Tiểu lang quân ngoài cửa hơi chắp tay, hữu thiện cười nói:"Ngươi là Hùng phu lang đi? Ta là từ Kim gia Đông Kinh đến, hai ngươi gọi ta là Kim nhị lang là được. Nghe nói hai ngươi nơi này có nha hương cùng bàn chải đánh răng, ta tới để mua."
"Ha, nguyên lai là như vậy, mau mời vào." Đông Kinh Kim gia rất nổi danh, nhưng cũng chỉ là trong vòng thương nhân, đối với nơi Hạnh Hoa thôn thâm sơn cùng cốc này, thôn xóm tin tức bế tắc còn không bằng Vương gia trên trấn Ngọc Lâm, tên tuổi vang dội.
Đường Thọ là người xuyên đến nên lại càng thêm không biết, còn tưởng rằng chỉ là thương nhân phổ thông, thái độ càng thêm tùy ý, cũng làm cho Kim Cẩn Trình đi chỗ nào cũng được nịnh hót hơi run trong chốc lát, sau đó nghĩ đến e rằng gia đình nhỏ ở nơi thôn dã không biết danh tiếng nhà hắn có thể thông cảm được, liền bình thường trở lại.
Đường Thọ nói xong, lùi về sau nửa bước, cửa lớn được mở ra hoàn toàn, người luôn bị cửa lớn che chở là Hùng Tráng Sơn liền triệt triệt để để bại lộ trước mắt mọi người.
Một thân huyết khí của Hùng Tráng Sơn cũng không phải là đùa giỡn, nhất thời đem người hù dọa, mấy nam nhân ở phía sau Kim Cẩm Trình chỉ thấy được một trận lãnh ý từ chân lên đến cổ, tóc gáy dựng thẳng.
Vài tiếng "xẹt...xẹt...xẹt..." vang lên, mấy tên hộ vệ đứng sau Kim Cẩn Trình không hẹn mà cùng nhau rút kiếm ra, làm ra tư thái đề phòng.
Trái lại là Hùng Tráng Sơn không thèm để bọn họ vào mắt, mí mắt đều không nâng lấy một cái.
"Vị này chính là lang quân của ta Hùng Tráng Sơn, ngày trước có đi lính trên chiến trường, trên người cí chút ít huyết tinh, hù đến mấy vị, xin lỗi." Đường Thọ nói.
Kim Cẩn Trình khoát tay chặn lại, mấy hộ vệ kia đã thu kiếm:"Nên xin lỗi phải là ta đi, người đến đường đột thật thất lễ, không kinh động đến Hùng phu lang ngươi chứ?"
"Không có chuyện gì, mỗi ngày ta đều nhìn phu lang nhà ta nên đã miễn dịch, mấy người hộ vệ kia của ngươi so sánh khí thế so với phu lang nhà ta như cừu nhỏ nuôi trong nhà, không có gì đáng sợ." Đường Thọ cười híp mắt nói.
"..." Coi như là sự thật cũng không cần nói thẳng ra như vậy chứ, hắn không cần sĩ diện sao? Những vệ sĩ đi sau lưng hắn không cần sĩ diện sao? Kim Cẩn Trình lớn lên dựa vào tộc của mình chưa thấy ai không nể mặt hắn như vậy, khóe miệng giật giật khô cần nói:"Hẳn là vậy."
Đường Thọ dẫn người vào phòng khách, trong nhà Hùng Tráng Sơn vừa làm thêm vài cái ghế dựa mới, thỉnh mấy người Kim Cẩn Trình ngồi xuống, quay người đi lấy ba loại nha hương, mỗi loại một hộp.
Bất kể là nha hương hay là bàn chải đánh răng đều thay đổi mã ngoài so với ban đầu, đều thỉnh nhân viên chuyên nghiệp điêu khắc ra hoa đào nở rộ, rất có linh hồn. Người dân Dục Triều dân trí thấp, đối với văn tự trời sinh sùng bái, hộp nha hương cùng bàn chải đánh răng khắc lên văn tự, trong nháy mắt tăng lên mấy đẳng cấp, tinh xảo không ít.
Kim Cẩn Trình hiển nhiên không nghĩ tới Hùng gia tinh tiến nhanh như vậy, trong mắt nhanh chóng xẹt ra tia kinh hỉ, chợt đè xuống:"Ta lần này đến đây không chỉ để mua nha hương cùng bàn chải đánh răng mà còn muốn cùng ngươi đàm luận một vụ làm ăn lớn."
Đàm luận một vụ làm ăn lớn?
Nói thật dễ nghe, dùng ngón chân Đường Thọ cũng biết Kim Cẩn Trình muốn nói gì.
Quả nhiên liền nghe Kim Cẩn Trình nói:"Không bằng ngươi đem ba công thức làm nha hương này bán cho ta, giá cả tùy ý ngươi."
Đường Thọ mỉm cười tiêu chuẩn hở tám cái răng:"Không bán."
Sớm đã đoán được Hùng gia sẽ có thái độ như vậy, Kim Cẩn Trình không vội, chậm rãi nói:"Hùng phu lang không cần gấp gáp từ chối như vậy, ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ. Dùng điều kiện hiện tại của nhà ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là trực tiếp bán lấy một bút bạc tốt, ngươi xem, nhà ngươi bốn phía lọt gió, khách nhân đến mà không có chỗ chiêu đãi, có bút bạc này ngươi có thể lên trấn Ngọc Lâm mua một tòa nhà lớn, mùa đông năm nay cũng tốt hơn chút. Sau đó lại mua một cái cửa hàng, mở bán dầu, ngày tháng trôi qua cũng phát triển không ngừng, tội gì chỉ vì giữ một cái công thức mà chịu tội. Hơn nữa, công thức này chỉ sợ ngươi muốn bảo vệ cũng không nổi."
Đây là uy hiếp cậu, Đường Thọ hơi nheo mắt lại, vừa muốn nói gì đó, một trận kình phong từ bên tai xẹt qua, ngay sau đó một tiếng kêu sợ hãi vang lên, một tiếng "rắc" giòn vang, cái bàn trước mắt Kim Cẩn Trình liền bị đánh nát, Hùng Tráng Sơn cầm một thanh đại khảm đao đứng bên cạnh, giọng nói lạnh như băng:"Ngươi uy hiếp ai?"
Bảo tiêu phía sau đồng loạt rút kiếm ra, Kim Cẩn Trình thấy hoa mắt, bên tai một trận ào ào, quay lại nhìn dưới đất là một đống bảo kiếm rơi xuống, mấy tên hộ vệ phía sau hắn chỉ còn lại mấy bao kiếm bên hông, một tư thế chuẩn bị tấn công lại đần độn ngơ ngác còn chưa hiểu phát sinh chuyện gì.
Liền ngay cả Đường Thọ đứng xem cũng choáng váng, Hùng Tráng Sơn hẳn là một cao thủ võ lâm, nếu không sao lại lợi hại như vậy, thời gian chưa kịp nháy mắt, còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.
Hùng Tráng Sơn vốn chính đang nổi nóng đầy mình, hiện tại nhìn thấy Đường Thọ dùng ánh mắt ngạc nhiên tràn đầy sùng bái nhìn mình, nhất thời cả ngưởi sảng khoái, nhìn mấy gia hỏa điếc không sợ súng này cũng không còn nóng nảy nữa, có thể cân nhắc lưu lại cho bọn họ cái mệnh chó.
"Làm càn, chủ nhân nhà ta là Đông Kinh Kim gia tứ đại gia tộc đứng đầu bảng, đại lang quân chính là quan lớn."
Hùng Tráng Sơn giật giật đại đao, đem hộ vệ đang nói chuyện sợ đến giật mình. Hùng Tráng Sơn lạnh như băng nói:"Vậy thì thế nào, đây là Hùng gia."
Dáng dấp kia của Hùng Tráng Sơn nửa phần không sợ, hoàn toàn không giống một tiểu dân gặp quan liền sợ. Đường Thọ sợ Hùng Tráng Sơn là loại cố chấp trời sinh từ trong xương, liền vội vàng đứng dậy ấn vào chuôi đao, đem người kéo về phía sau. Cậu nghe thấy được người đến không hề đơn giản, tại Đông Kinh rất có thế lực, không phải thương nhân phổ thông, buôn bán có thể không thành, người lại không thể làm cho bị thương.
"Nhị lang nhà ta ngốc lâu trên chiến trường, tính khí không được tốt, Kim nhị lang quân nói chuyện chú ý chút đi, chớ đem hảo ý nói giống như là muốn ức hiếp dân nhỏ như chúng ta. Ta nghĩ dùng thân phận Kim nhị lang quân hà tất không cần như vậy."
Kim Cẩn Trình sắc mặt tái xanh, nửa ngày cũng không thể nặn ra một nụ cười, cũng không biết nghĩ như thế nào, dĩ nhiên không đi, trái lại muốn ở lại, cũng không nhắc lại chuyện buôn bán, chỉ nói gấp rút lên đường có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một đêm.
Căn cứ hòa khí, Đường Thọ liền cho bọn họ ở lại, cũng không sợ bọn họ ban đêm gây chuyện, vì Đường Thọ cũng nhìn ra, mấy người này gộp lại cũng không đánh được Hùng Tráng Sơn.
Dàn xếp cho Kim Cẩn Trình xong, Đường Thọ vội vàng đem người kéo về phòng mình, đè lên cổ họng, sợ bị người của Kim Cẩn Trình nghe thấy, gần như khí âm nói:"Tính khí thôi bạo của ngươi ở mấy thời điểm nên thu liễm lại, bọn họ không phải là người không có quyền thế trong thôn, không may tổn thương, cẩn thận chịu không nổi."
"Bọn họ uy hiếp ngươi." Hùng Tráng Sơn nói:"Ở ngay trước mặt ta, không được."
"Ngươi..." Tâm lý có chút thoải mái là chuyện gì xảy ra, Đường Thọ nghiêm mặt:"Vậy cũng không được, thân phận bọn họ không đơn giản, vạn nhất cứng đối cứng, chúng ta không đánh lại bọn hắn."
"Không sợ, đánh được."
"Ngươi cho rằng muốn đánh là đáng a, còn phải có chỗ dựa." Đường Thọ căm giận nói:"Thôi, phỏng chừng ngươi là nhìn ta bị uy hiếp nên nóng đầu, bất quá lần sau không được mạo muội như vậy. Công thức trong tay chúng ta, dù chúng ta không bán họ cũng không dám cường đoạt. Ta nhìn bọn họ cũng chỉ muốn nói đe dọa chúng ta một chút thôi. Dù sao công thức của chúng ta tuy quý giá nhưng cũng không phải vật hiếm gì, chỉ cần tỉ mỉ nghiên cứu là có thể nghiên cứu ra, chỉ là thời gian dài hay ngắn thôi. Còn nữa, những sĩ gia đại tộc đó vung tiền như rác, có người bá đạo quen rồi, nói chuyện thường hay ép người, còn không đến mức chỉ vì ít bạc này, đem chúng ta gây sức ép làm ra một phen sóng gió, làm dơ lông chim. Đặc biệt Kim đại lang vẫn là quan chức, hắn lợi dụng thủ đoạn làm ăn với chúng ta, ngoạn ý ít bạc như vậy không đáng."
Hùng Tráng Sơn vẫn nói:"Không sợ, Kim gia không đáng để vào trong mắt, bọn họ không dám làm gì."
"Không phải là không dám mà là không đáng." Đường Thọ sửa lại:"Thôi, không cho phép ngươi lại đùa giỡn uy phong, vừa nãy vừa ra uy hắn một chút cũng không có gì không tốt, hắn xem chúng ta như quả hồng mềm nên muốn nhào nắn. Bất quá công phu của ngươi là sao, ta đều không thấy rõ, ngươi đã đem kiếm của bọn họ chém xuống, chẳng lẽ ngươi là cao thủ lánh đời, vậy có phải ngươi cũng có khinh công, có thể đi trên mặt nước."
"Phu lang, đó là bên trong thoại bản viết linh tinh, trên nước không thể đi." Hùng Tráng Sơn không giấu được ý cười:"Ta chỉ là tham quân chịu qua huấn luyện đặc thù."
"Huấn luyện đặc thù? Ngươi không phải binh lính bình thường?"
Trên mặt Hùng Tráng Sơn không còn ý cười, đối với chuyện chém gϊếŧ trên chiến trường không muốn nhớ lại, giải thích đại khái:"Lúc đầu là bình thường, trong một đợt chiến dịch ta lập công, tướng quân phát hiện ta trời sinh lực lớn, liền đem ta vào một đội ngũ chi nhánh đặc thù, chịu qua một ít huấn luyện đặc biệt, những hộ vệ của Kim gia kia, bất quá chỉ là một chút quyền cước, mười người cũng không đáng kể."
Hùng Tráng Sơn không muốn nói tỉ mỉ, sợ hù đến Đường Thọ. Y sau đó ở trong đội ngũ đó đều là tinh anh trong tinh anh, chịu đựng các loại cực hạn của nhân loại. Nơi nào có địch nhân đến liền phải xông pha tuyến đầu, hoặc là nằm vùng ở bên quân địch làm thám tử. Đội ngũ này chính là so với bộ đội đặc chủng của hậu thế.
Ấn phép tính ở hậu thế, Kim Cẩn Trình mang theo cảnh sát bình thường không đủ cách, chỉ là loại hình lưu manh ngoài đầu đường xó chợ, va vào bộ đội chính quy đặc chủng, ha hả, chuột đụng phải miêu.
Dáng dấp kia của Hùng Tráng Sơn không nhằm vào bất cứ người nào ở đây, mà là toàn bộ đều là yếu kê!
_____
22:05.
5/8/21
Wow wow, cháp sau biến to lắm luôn 😁😁😁