Xuyên Thành Phu Lang Của Đồ Tể Thô Bạo

Chương 110: Mối quan hệ




Editor: Thảo Giang

Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn lập tức liếc nhau một cái, thậm chí không thèm bật đèn, vội sờ lấy quần mặc kệ trái hay phải mặc lên rồi lập tức nhảy khỏi cửa sổ ra ngoài.

Dư vị của chuyện hồi nãy khiến cho hông Đường Thọ vẫn còn mềm nhũn, có thể nhảy lên cửa sổ cũng mất một lượng sức lực thật lớn, đến khi vọt qua cửa sổ liền hết sức, eo mềm nhũn làm hai chân lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, may mà tay bắt được song cửa sổ nên mới không ngã sấp xuống, nhưng vẫn quỳ xuống mặt đất.

Hùng Tráng Sơn lập tức quay lại, ôm người dìu đứng dậy, sau đó ngồi xổm xuống vén quần của cậu lên xem có bị thương hay không. Dưới ánh trăng lành lạnh có thể mơ hồ nhìn thấy không bị chảy máu, nhưng chỗ bị đập có bầm tím hay không lại chẳng thấy rõ.

Cho dù như vậy Hùng Tráng Sơn đã đau lòng lắm rồi, giọng điệu của hắn có chút lạnh lùng: "Quay về phòng đi."

Đường Thọ nhẹ nhàng vùng vẫy hai lần cũng không tránh ra được, ngược lại còn bị Hùng Tráng Sơn dùng lực mạnh mẽ hơn khiến cậu không dám động đậy.

Chỉ có thể nhẹ nhàng cẩn thận ghé vào bên tai Hùng Tráng Sơn nói: "Ta không sao, chỉ là bị ngươi làm chân ta hơi run thôi."

Cơ bắp tràn đầy trên hai cánh tay cứng như gông xích cuối cùng cũng thả lỏng lại, hơi lạnh trên người Hùng Tráng Sơn cũng không còn thoát ra nữa. Đường Thọ ở trong ngực Hùng Tráng Sơn đã dần cảm thấy ấm áp, cậu nhỏ giọng nói: "Ngươi cho ta đi theo được không, chứ để ngươi qua đó một mình ta không yên lòng, ta chắc chắn sẽ đi sát sau lưng ngươi, tuyệt đối không chạy loạn."

Hùng Tráng Sơn không để ý đến cậu, ôm người định quay vào phòng.

Đường Thọ vội nói: "Ta thề sẽ không cậy mạnh thể hiện, Nhị lang, ngươi cho ta đi cùng đi."

Hùng Tráng Sơn cõng ánh trăng, biểu cảm trên mặt trong tối mông lung không rõ, Đường Thọ chỉ có thể nghe thấy âm thanh trầm thấp tựa như có chút kiềm chế: "Phu lang, ta lo cho ngươi, nếu bởi vì cứu người mà khiến cho ngươi lâm vào nguy hiểm, ta sẽ nổi điên, cho dù là ai ta cũng sẽ không bỏ qua, thậm chí bao gồm cả bản thân ta."

Đường Thọ biết Hùng Tráng Sơn nói là sự thật, xưa nay hắn sẽ không lấy chuyện này ra để uy hiếp cậu, dưới bóng trăng rét lạnh này Hùng Tráng Sơn không có tình người như thế, thậm chí lại có chút âm trầm khiến cho người ta càng thêm sợ hãi.

Nhưng Đường Thọ chẳng những không sợ, ngược lại còn xoay người ôm lấy Hùng Tráng Sơn: "Nhị lang, ngươi yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ bản thân mình, không phải vì ai khác mà là vì ngươi, ta không nỡ bỏ ngươi."

"Chúng ta gọi Cẩu Đản dậy đi, để nó đến nha môn báo án, hai người chúng ta lén lút qua đó trước xem xét tình hình như thế nào, rồi lựa sức mà làm."

Sau một lúc lâu, đến khi Đường Thọ cho rằng Hùng Tráng Sơn sẽ từ chối cậu, mới nghe được câu trả lời đồng ý của Hùng Tráng Sơn.

Đường Thọ chạy đến chỗ cửa sổ phòng Cẩu Đản, nhẹ nhàng gõ ba cái: "Cẩu Đản, Cẩu Đản, dậy mau."

"Ai?" Cẩu Đản mò mẫm bước đến chỗ cửa sổ, sau khi đẩy cửa sổ ra thấy là Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn mới ngẩn người ra hỏi: "Sao vậy ạ?"

Đường Thọ chỉ vào nhà bên cạnh: "Ngươi gọi chưởng quỹ đi cùng ngươi đến nha môn báo án, hàng xóm nhà chúng ta khả năng gặp nạn, ta và Nhị lang qua đó trước xem thế nào. Lúc đi các ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng để bên viện kia nghe được, tránh đánh rắn động cỏ."

Cẩu Đản cẩn thận gật đầu, nhanh chóng bò lại vào trong mặc quần áo, rồi vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.

Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn úp mặt ghé vào tường, dán lỗ tai lên đó, muốn thử xem có nghe thấy tiếng gì hay không, vốn cũng không ôm hy vọng nhiều, ai ngờ đúng thật là nghe đến một trận âm thanh huyên náo từ viện bên kia truyền sang.

Tiếp theo là giọng nói cố gắng đè thấp của một nam nhân: "Bây giờ chúng ta phải làm sao, giết chết nàng ta hay là bán vào kỹ viện, nhan sắc tài nghệ thế này chắc được mấy chục lượng không thành vấn đề."

Rất nhanh có một giọng nữ nhỏ giọng mắng: "Ngậm miệng, ngươi đúng là thằng ngu mà, gương mặt này của nàng ta nếu bán vào trong kỹ viện thì cho dù người ta có mù cũng nhận ra nàng ta là ai, ngươi đừng có con mẹ nó làm hỏng chuyện xấu của ta, mấy chục lượng ta sẽ để ngươi thiếu hay sao, lần trước đưa cho ngươi cái ngọc bội kia nói ít cũng phải mấy trăm lượng."

Nghĩ đến ngọc bội kia lại nghĩ đến sau này sẽ còn có nhiều bạc hơn, nam nhận kia nhịn xuống: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"

Giọng của nữ nhân kia lạnh lẽo: "Giết!"

"Giết nàng ta?" Lại có một giọng nam nhân nói nhỏ: "Trước đây không phải ngươi không cho bọn ta giết nàng ta hay sao, thế nào lại đột nhiên muốn nàng ta chết rồi?"

Nữ nhân kia sờ lên mặt của mình, cười lạnh nói: "Lúc trước ta không biết rốt cuộc gương mặt này của ta giống nàng ta bao nhiêu, sợ Tống gia kia nhìn ra, vậy thì chuyện chúng ta giết chết con gái của bọn họ sẽ đều phải chết. Cho nên mới giữ lại nàng ta, để ngộ nhỡ bị phát hiện, lợi dụng nữ nhân này thì chúng ta còn có thể chạy thoát."

"Nhưng bây giờ..." Vẻ mặt nữ nhân kia đã trở nên dữ tợn: "Đã hai tháng trôi qua rồi vậy mà mấy người trong nhà kia không hề hoài nghi một chút nào, còn tưởng là vì lần trước ta bị bọn cướp kích thích đập trúng đầu nên tính cách biến đổi lớn, không hề phát hiện con gái mình bị biến thành người khác, các ngươi thấy mấy người nhà đó có buồn cười hay không, đúng là ngu ngốc!"

"Ngu thì đúng là ngu xuẩn thật, nhưng mà tiểu Nha ngươi thật là không biết hai ngươi giống nhau bao nhiêu sao, quả thật là giống nhau như đúc, ngoại trừ tính cách ra thì vốn dĩ không nghĩ là hai người."

Một người khác nói theo: "Tiểu Nha, hai ngươi lớn lên đúng là giống nhau thật, lần đầu tiên ta gặp nàng ta cũng nhận lầm thành ngươi, nếu không phải biết nàng ta là tiểu thư của nhà quan, ta còn tưởng là hai người có thân thích đấy."

"Vậy sao?" Tiểu Nha cười nhạo hai tiếng: "Giống như vậy thì làm được gì chứ, người ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc, còn ta chỉ là cỏ dại không cha không mẹ. Nhưng mà như bây giờ thì tốt rồi, tất cả những gì của nữ nhân này sẽ đều là của ta, chỉ cần nàng ta chết rồi, ta chính là Tống tiểu nương tử thật."

Trên mặt đất có một nữ nhân đang bị bịt miệng có khuôn mặt giống như đúc, lúc này chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, bất lực lắc đầu, hai mắt đẫm lệ khẩn cầu mà nhìn Tống tiểu nương tử giả kia.

Tiểu Nha từng bước một đi đến trước mặt Tống tiểu nương tử, nắm vuốt khuôn mặt giống mình đến mức không phân biệt được ai với ai kia, ác độc nói: "Xin lỗi rồi, ta muốn sống thật tốt thì cũng chỉ có thể hy sinh ngươi."

Tống tiểu nương tử liều mạng lắc đầu, nhưng người trước mặt này trong tim đã nguội lạnh như tảng đá.

Nàng ta mạnh mẽ quẳng người ngã nhoài trên đất, mặt mũi nàng ta vặn vẹo như ác quỷ đòi mạng người: "Ra tay đi."

Nàng ta vừa ra lệnh một tiếng thì hai người đàn ông kia lập tức động tay, đúng lúc này Hùng Tráng Sơn đã như quỷ leo lên đầu tường từ lúc nào lập tức nhào vào trong viện bên cạnh.

Đường Thọ tay chân mặc dù đã không còn mềm nhũn nữa nhưng vẫn chậm chạp, còn lâu mới có được thân thủ như Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn đã biến mất mà cậu vẫn còn đang giẫm lên hốc tường trèo lên. Nghe thấy thì có vẻ chỉ có hai nam một nữ, nhưng Đường Thọ sợ có mai phục, càng thêm sốt ruột, dùng sức đạp một cái bò lên đầu tường, thì đồng thời nghe thấy phía dưới trong viện truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, sau đó tất cả lại im lìm.

Giữa mấy tiếng thét thảm thiết kia không có âm thanh quen thuộc, Đường Thọ thở phào một hơi, cúi đầu xuống dưới để thăm dò, sau đó cậu vô cùng sửng sốt.

Phía dưới cứ như mở hội nghị, vậy mà bây giờ lại thay đổi. Ba tên cướp mặc kệ nam hay nữ cũng đều bị Hùng Tráng Sơn trói chặt tay rồi buộc lại vào một gốc đào cổ thụ trong viện, mặc dù ba người kia không bị bịt miệng nhưng cũng không dám hô ta, sợ gọi càng nhiều người tới đây. Sau khi Hùng Tráng Sơn trói xong ba người, quay trở lại bên tường, ôm Đường Thọ từ trên đầu tường xuống.

Đường Thọ lúc này mới lấy lại tinh thần sau khúc hoảng sợ vừa rồi, ngơ ngác nhìn Hùng Tráng Sơn: "Nhị lang, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng thế này cũng đỉnh quá rồi, chỉ nghe mấy tiếng như khúc hí kịch, ta còn chưa được xem có chuyện gì xảy ra mà ngươi đã bắt được người trói lại, ngươi bật hack à."

Hùng Tráng Sơn không hiểu hỏi: "Bật hack là cái gì?"

"Chính là người có một kỹ thuật tuyệt đỉnh gì đó."

Hùng Tráng Sơn trịnh trọng lắc đầu: "Không có, chỉ là hai tên râu ria nhỏ thôi, không cần phí sức lắm."

"Vậy hả." Đường Thọ ngẩn người, vậy thì cũng quá trâu bò rồi đi.

Nhìn thấy vẻ mặt phu lang như đang gặp một chuyện huyền huyễn không chân thực thế kia, Hùng Tráng Sơn không thể không giải thích nói: "Ngươi đã quên ta tham gia vào quân đội phải làm gì sao, lúc huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy ta còn có thể lấy một địch ba, huống hồ đây chỉ là hai tên tép riu."

"Cũng đúng."

"Hùng Tráng Sơn, Hùng phu lang?" Tiểu Nha cuối cùng cũng nhận ra hai tên khốn phá hoại chuyện tốt của nàng ta là ai, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là hai người các ngươi sao, muốn chết đúng không, không muốn làm ăn nữa à, dám phá hỏng chuyện tốt của ta, có phải các ngươi đã quên ta là ai rồi không? Ta chỉ cần nói một tiếng với đường ca của ta, thì chuyện làm ăn buôn bán giấy kia cũng đừng nghĩ làm nữa."

Tiểu Nha càng nói càng ác độc lại khiến Đường Thọ cảm thấy buồn cười, vui vẻ mà xùy một cái: "Ta nói vị nữ phỉ này, có phải ngươi giả danh lâu quá nên bây giờ cũng quên mất mình là ai rồi đúng không. Ngươi mà là Tống tiểu nương tử hay sao, còn mở mồm nói đường ca, nếu đường ca người ta biết ngươi trói đường muội của hắn lại như thế này, e rằng việc đầu tiên muốn làm là giết chết ngươi đấy."

Trong giây lát sắc mặt Tiểu Nha hoàn toàn trắng bệch, sau đó biểu cảm còn thay đổi nhanh hơn, lập tức trở mặt cầu khẩn nói: "Hùng lang quân, Hùng phu lang, chỉ cần các ngươi thả ta ra, chuyện gì ta cũng đồng ý với ngươi. Tiền không phải là vấn đề, người nói một con số cho ta ta lập tức có thể kiếm về cho ngươi, cái gì khác cũng được. Ta cũng có thể nói với đường ca, để hắn không soi sét kỹ sổ sách của nhà ngươi, ngươi có thể khai khống trong đó lên."

Tống tiểu nương tử bắt đầu dùng toàn lực giãy dụa, dường như nàng sợ Đường Thọ bị Tiểu Nha dụ hoặc nên cố gắng phát ra âm thanh ô ô.

Đường Thọ qua đó cởi khăn bịt miệng Tống tiểu nương tử ra, Tống tiểu nương tử vội nói: "Đừng nghe nàng ta, đường ca của ta sẽ không phải người lấy việc công làm chuyện tư như thế, về tiền tài nàng ta có thể cho ngươi bao nhiêu ta cũng có thể cho, ta có vốn riêng, nàng ta không biết ở đâu, có khoảng một ngàn lượng, ta đều có thể cho ngươi hết, chỉ cầu xin ngươi cứu ta."

Nữ nhân này vừa mới mở miệng, Đường Thọ lập tức nghe ra sự khác biệt giữa hai người, mặc dù âm điệu rất giống nhau, nhưng giọng nói của Tống tiểu nương tử mềm mại hơn, trong khoảnh khắc sống còn này mà vẫn giữ được chất giọng nhu hòa không hề khàn tiếng chua ngoa, mà cái người giả kia giọng điệu vừa phách lối lại ngang ngược vô cùng, một người tiểu thư còn một người đàn bà đanh đá, cũng không hiểu sao hai người khác biệt rõ ràng như thế, mà người của Tống gia lại không nhìn ra nhỉ.

Đường Thọ cũng không muốn Tống tiểu nương tử sốt ruột nên nói thẳng: "Đừng sợ, ta đã báo quan rồi."

Lúc này Tống tiểu nương tử mới thở phào lụi xơ trên mặt đất: "Tạ ơn."

Đường Thọ đứng dậy mở cổng lớn ra, một lát sau, quan sai đuổi đến nơi, bắt ba người này về quy án. Là người báo án nên Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn cũng phải đi theo điều tra, cha Tống mẹ Tống cũng bị gọi tới.

Nhìn thấy con gái chỉ hai tháng không gặp đã bị tra tấn đến gầy không ra hình dạng, mẹ Tống khóc ngất tại chỗ, cha Tống cũng lệ rơi đầy mặt.

"Cha, hôm đó con gái đi ra từ chùa thì gặp phải một nữ tử nhìn bề ngoài giống y như mình, nàng ta nói chân mình bị thương, cầu xin con gái đưa nàng ta trở về. Con gái nghĩ là gặp nhau ở chân núi này vẫn là vùng đất của chùa miếu, nếu gặp nạn không giúp lại bị Phật Tổ trach tội, cho nên cũng đưa nàng ta về. Ai ngờ đây lại là cái bẫy nàng ta lập nên, nàng ta dẫn con tới viện kia, cho con gái uống chén nước, khi tỉnh dậy đã bị bọn hắn trói lại."

"Hóa ra nàng ta thấy gương mặt của con giống y như mình nên nảy sinh ý đồ xấu, vì lòng tham bộc phát mà muốn lấy giả làm thật, có lẽ đã giả mạo con gái trở về Tống phủ. Bởi vì không biết rõ chuyện về con gái, nên cố ý làm đầu bị thương, lừa gạt cha là không còn nhớ rõ gì nữa."

Tống tiểu nương tử khóc như hoa lê đẫm nước mưa, ai thấy cũng thương: "Cha mẹ, là con gái sai rồi, con không nên bốc đồng một thân chạy đến đó, nếu như con nghe lời của người, mang theo vài gã sai vặt hay nha hoàn thì chuyện này sẽ không xảy ra."

Cha Tống ôm con gái đã mất mà có lại được này, làm sao còn trách tội nữa, ra sức an ủi: "Qua rồi, mọi chuyện đều qua rồi."

Tiếng khóc của Tống tiểu nương tử dần dừng lại, cha Tống mới buông nàng ra, chắp tay với phủ doãn thật sâu: "Việc này còn cầu người nhọc lòng rồi."

Phủ doãn vội vàng đỡ cha Tống dậy: "Cái này không được, ta với ngươi đều là bạn quan, ngươi yên tâm, chuyện này ta đương nhiên sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng."

Tiểu Nha cùng hai tên cướp kia đã sợ đến xanh mặt, cụp đuôi không dám hé lên một tiếng. Mắt thấy cha Tống dìu Tống tiểu nương tử quay người rời đi, không thèm nhìn nàng ta một cái, nàng ta không khỏi bật thốt lên: "Cha..."

Cả người cha Tống run lên một cái, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Tống tiểu nương tử được dìu ngơ ngác mà nhìn cha Tống lệ rơi đầy mặt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Cha ơi?"

Cha Tống cúi đầu xuống, không dám nhìn Tống tiểu nương tử: "Khiến con phải chịu khổ rồi, trong lòng cha khó chịu lắm."

Lúc này Tống tiểu nương tử mới yếu ớt kéo ra một nụ cười: "Không sao đâu cha, may mà được hai vị ân nhân này cứu."

Cha Tống lau nước mắt quay ra nói với Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn: "Hôm nay quá mức hoảng loạn rồi, ngày khác chắc chắn ta sẽ đến bái tạ."

Đường Thọ vội nói: "Vâng, không dám giành công."

Cha Tống dắt con gái bước ra khỏi nha môn, từ đầu đến cuối không thèm nhìn Tiểu Nha lấy một cái, người mà hai tháng nay ông ấy vẫn gọi là con gái.

Tống tiểu nương tử gặp phải nạn lớn như vậy, toàn bộ Tống phủ đều bận rộn, cha Tống và mẹ Tống càng săn sóc ở bên giường con gái cho đến tận khi con gái ngủ say mới trở về phòng ngủ của mình.

Nhưng vừa vào cửa mẹ Tống lập tức khóc lên: "Nữ hài kia có phải là đứa bé mà chúng ta từng để thất lạc hay không, là chị em song sinh với con gái nhà mình?"

Cha Tống mặt mày cũng ủ rũ như vậy: "Có lẽ vậy, nếu không hai đứa bé lại giống nhau như đúc được, ngay cả ta và ngươi đều bị lừa."

Mẹ Tống khóc ròng: "Đều là lỗi của ta, con gái sau khi tỉnh dậy tính cách biến đổi hoàn toàn như vậy mà ta lại không nghi ngờ gì cả. Nếu như phát hiện ra sớm hơn, có phải sẽ không ủ thành mồi lửa lớn như hôm nay rồi, đứa con gái kia của ta cũng có thể nhận về."

"Lời này tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt con gái. Cho dù thế nào nàng ta cũng đã phạm phải sai lầm trói nhốt con gái chúng ta, chỉ một điều này đã khiến chúng ta không nhận nàng ta về được rồi. Nếu không ngươi muốn con gái ở đâu?" Mặt mũi cha Tống vô cùng đau khổ, nháy mắt như già thêm mười tuổi. "Đứa bé kia đã hỏng từ trong tim rồi, cho dù chúng ta có nhận nàng ta về, thì sau này sợ cũng thành mầm tai họa mà thôi. Nhưng suy cho cùng chúng ta thân là cha mẹ, nhiều năm như vậy không làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ, chắc nàng ta cũng chịu nhiều đau khổ, ta sẽ nhờ Phủ doãn phán tội nàng ta nhẹ một chút, đợi khi được thả ra lại cho nàng ta chút bạc, sắp xếp một chỗ thật xa, nhìn nàng ta có thể cầm bạc sống cuộc sống an ổn về sau, chỉ cần không đi vào con đường tội lỗi là được."

Mẹ Tống biết cha Tống đã quyết thì cho dù nhiều lời cũng vô ích, cho nên chỉ khóc.

Tiểu Nha và Tống gia còn có tầng quan hệ này Đường Thọ cũng không biết, việc này qua đi cha Tống và giám sát Tống tự mình đến nhà nói lời cảm tạ, giám sát Tống cũng nói lần này thiếu Hùng gia một phần ân tình, ngày khác nhất định sẽ đáp trả.

Đường Thọ cười hì hì đáp ứng phần nhân tình này, trong lòng đã có suy nghĩ riêng.

Bồn cầu xả nước bán cháy hàng tại Đông Kinh, rất nhiều người sau khi sử dụng thấy vô cùng tốt, thậm chí những học sinh theo học tại Đông Kinh nhao nhao viết thư về nhà tường thuật lại cái bồn cầu xả nước thần kỳ này. Cho nên một lượng lớn thương nhân tràn vào Đông Kinh, muốn mua bồn cầu xả nước, nhưng những thứ này cung ứng cho khách hàng ở Đông Kinh còn không đủ, nói gì đến bán cho các thương nhân khác bên ngoài.

Vàng bạc chảy vào túi tiền Đường Thọ như nước, cả ngày cậu mừng rỡ đến khi ngủ cũng có thể tỉnh. Sau đó vàng bạc nhiều quá nên cậu phải đem đổi thành ngân phiếu, lúc nào mang bên người cũng thuận tiện, không sợ lọt vào mắt người khác.