Đúng lúc này, có một bàn ở lầu một đã ăn xong đứng dậy rời đi, Cẩu Đản vội vàng dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, quay người nói với Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn: "Hùng lang quân, Hùng phu lang mời ngồi bên này."
Đường Thọ nghĩ lại mình dù sao cũng là ông chủ, người tới là khách, vừa định mở miệng nhường lại chỗ, thì tiểu nương tử kia đã xoay eo xen vào.
"Cái bàn kia trống, sao còn không mời chúng ta vào." Tiểu nương tử hơn người một bậc kia liếc Đường Thọ một cái, sau cũng chẳng để người vào mắt: "Nếu thức thời, thì hãy nhường đường cho ta, nếu không..."
Hùng Tráng Sơn bắn một ánh mắt lạnh lẽo qua đó, một luồng khí lạnh như từ bàn chân vọt lên đỉnh đầu nàng ta, trong nháy mắt cả người nàng ta như phát run, ánh mắt uy hiếp rõ ràng ở đằng sau khiến bao lời nói của tiểu nương tử kia kẹt ở trong cổ họng, kết thành băng rồi rơi trở về bụng.
Cẩu Đản bị chọc tức la to nói: "Đây là ông chủ của bọn ta, Hùng lang quân và Hùng phu lang."
"Hùng gia, chưa từng nghe qua, tiểu môn hộ ở đâu tới mà cũng dám giương oai trước mặt Tống gia chúng ta." Tống tiểu nương tử bĩu môi.
"Hùng gia ở Đào Hoa Nguyên!" Cẩu Đản vẫn luôn coi Đường Thọ như ân nhân cứu mạng, đến cả trong lòng cũng tôn trọng mười phần, trong mắt nó không có ai mà đáng kính hơn Hùng phu lang nhà nó hết. Tống tiểu nương tử này trước mặt nó nói năng lỗ mãng với Đường Thọ, Cẩu Đản tức giận muốn phun lửa: "Đào Hoa Nguyên cũng chưa từng nghe qua hả, quyền kinh doanh giấy cho triều đình ở thôn Hạnh Hoa cũng chính là của Hùng gia đấy."
Lúc này cha của Tống tiểu nương tử mới tiến đến cúi đầu thật sâu chào hỏi, nói xin lỗi: "Hùng phu lang, Hùng lang quân, thật sự xin lỗi, lão phu không dạy được con gái nhỏ, mạo phạm rồi."
Ấn tượng của Đường Thọ với cha Tống ngược lại rất tốt. Thấy ông ăn mặc quần áo hoa lệ, cử chỉ lễ độ, không thể che được phong thái quanh thân, hiển nhiên là một người làm quan. Dạng người như vậy mà lại chịu hạ mặt mũi, trước mặt mọi người chịu xin lỗi một kẻ dân thường như thế, chắc chắn là một người mười phần chính trực.
Đường Thọ cúi xuống nâng đỡ cha Tống, cười nói: "Người không cần đa lễ, vốn cũng không phải chuyện gì lớn, ta là ông chủ của quán này, lẽ ra nên mời khách trước tiên."
Cha Tống cảm kích cười cười với Đường Thọ, nhưng khi quay mặt lại với Tống tiểu nương tử lại lập tức trầm mặt xuống. Mẹ Tống lập tức giật nhẹ tay áo con gái, ra hiệu Tống tiểu nương tử không được phép gây chuyện thị phi nữa, ba người đi theo Cẩu Đản ngồi tại bàn trống kia.
Nhưng khi Tống tiểu nương tử vừa ngồi xuống, lại không yên phận: "Không có phòng riêng hay sao, ngồi lộ liễu thế này sao mà ăn cơm đây?"
Cẩu Đản đen mặt tức giận nói: "Không có!"
"Ngươi nói cái gì đấy, đây là thái độ gì!" Tống tiểu nương tử hung hăng vỗ bàn, đứng bật dậy.
Trên trán cha Tống nổi cả gân xanh: "Không ăn thì cút, người ở bên ngoài đều có thể ăn ở đây được tại sao ngươi lại không thể, ngươi còn đòi hỏi cái gì!"
Cẩu Đản khịt mũi, Tống tiểu nương tử quệt miệng không lên tiếng, ngồi tức giận một mình bên kia.
Cẩu Đản không thèm để ý đến nàng ta, chỉ nói chuyện với cha Tống: "Đây là thực đơn, người nhìn rồi xem chọn những loại nào."
Cha Tống đâu còn tâm tư chọn món ăn, chỉ tùy tiện chọn vài loại. Cẩu Đản dựa vào mỗi mã phía trước tên món ăn mà ghi lại từng cái theo số Ả Rập tương ứng.
"Đồ chấm ba vị chọn thế nào? Đồ chấm chỗ bọn ta đặc biệt nhất có gia vị bò béo, đồ chấm tê cay, có cả tương vừng hoặc nước giấm tỏi phổ thông." Vì chướng mắt Tống tiểu nương tử cho nên Cẩu Đản không thèm nhìn nàng ta, nhưng vẫn phục vụ tận chức trách của mình.
"Ta muốn đồ chấm cay." Lại hỏi mẹ Tống: "Ngươi muốn loại chấm nào?"
Mẹ Tống nghĩ nghĩ: "Ngươi làm cho ta một bát tương vừng này cho ta, A Nhã, ngươi muốn chọn cái nào?"
Tống tiểu nương tử không trả lời, mẹ Tống không khỏi gọi lại vài lần, nàng ta vẫn không nghe thấy, lúc này mẹ Tống mời ngẩng đầu từ thực đơn dời ánh mắt sang, đã không biết con gái mình nhìn cái gì mà xuất thần luôn rồi. Hai vợ chồng theo ánh mắt của con gái nhìn qua đó, thì thấy con gái đang chăm chú nhìn Hùng lang quân và Hùng phu lang đứng ở kia, không biết Hùng phu lang nói với Hùng lang quân điều gì, mà ánh mắt Hùng lang quân nhìn Hùng phu lang lại sinh ra một chút dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười thoáng qua. Nhưng cho dù nụ cười này có nhanh như tia điện, vẫn đủ để làm tan lớp băng vạn năm trên mặt Hùng Tráng Sơn, thoáng chốc khiến cho gió trăng tan chảy.
Sắc mặt cha Tống đen lại, mẹ Tống cũng bị dọa lập tức vội vàng đập con gái một cái, lúc này Tống tiểu nương tử mới như bị gọi hồn về. Vẻ mặt cha Tống trầm xuống cùng ánh mắt lo lắng của mẹ cũng chẳng dọa đến nàng ta, nàng ta còn cười hỏi mẹ bảo nàng ta làm gì.
Mẹ Tống không dám nói khác, vội hỏi: "Ngươi chọn đồ chấm nào."
Tống tiểu nương tử kiêu căng liếc qua Cẩu Đản, vênh váo nói: "Nơi này của các ngươi có những loại đồ chấm gì? Được rồi, mặc kệ có cái gì chấm, mỗi loại mang lên đây cho ta một phần nếm thử."
Suýt chút nữa cha Tống không kìm được lại muốn răn dạy nàng ta, lại nghĩ đến đây là ở bên ngoài nên ngừng lại.
Có tiền cũng chỉ làm hại thôi, Cẩu Đản cũng chẳng khuyên gì, quay người rời đi, khi đến trước mặt Đường Thọ mới nhỏ giọng căm giận nói: "Mỗi loại đồ chấm gọi một phần thì hay lắm sao, có tiền thì gọi tất cả món ăn mỗi món một phần luôn đi!"
Đường Thọ nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của Cẩu Đản, cười ha hả nói: "Không cần phải để ý đến nàng ta, dù sao cũng đến đây để tiêu tiền, nhiều thêm mấy người ngu ngốc như nàng ta vậy chẳng phải chúng ta càng kiếm thêm được nhiều tiền hay sao, ngươi đây còn tức giận làm gì."
Cẩu Đản nghĩ cũng phải, cho nên không thèm bực tức nữa. Trong lòng còn suy tư không biết một lát nữa có nên đi tới trước mặt nữ nhân kia khiêu khích một chút không, ví như nói bàn này bàn kia gọi tất cả món ăn mỗi loại một phần, không chừng nữ nhân kia sẽ gọi mỗi món một phần thật cũng nên.
"Hùng phu lang, Hùng lang quân, bên kia lại có bàn trống. Để ta đưa hai người đến đó, nếu không chỉ lát nữa lại hết bàn, bây giờ là thời điểm ăn cơm, nếu như hai người cứ nhường, có khi phải đợi đến xế chiều."
Ánh mắt của Tống tiểu nương tử lại bay tới trên người Hùng Tráng Sơn, dõi theo bóng lưng của hắn đến tận khi hắn ngồi xuống phía sau lưng mình cách mấy bàn, mới như có điều suy tư mà thu tầm mắt trở về.
Mặt cha Tống đã đen thành than, ông ấy chỉ vào mặt con gái tức đến không chịu được, lại sợ người khác nghe thấy cho nên chỉ có thể hạ giọng khiển trách: "Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi cứ nghênh ngang nhìn lang quân của nhà người ta như thế, đây là điều mà một nữ tử đứng đắn nên làm hay sao?"
Tống tiểu nương tử không đồng ý, ngược lại ấm ức nói: "Nhìn xem thì làm sao chứ, tại sao đàn ông các người có thể tùy ý dò xét nữ tử bọn ta, mà bọn ta lại không được nhìn kỹ nam tử một chút. Lại nói, ta nhìn hắn tất nhiên là vì ta nhìn trúng hắn."
"Ngươi, ngươi còn không cần mặt mũi à..." Cha Tống tức giận đến toàn thân run rẩy.
"Sao ta lại không biết xấu hổ, chẳng lẽ người lại muốn giữ ta như thế cả một đời, ta sẽ không lấy chồng sao." Tống nương tử bĩu môi nói: "Ta đã nhìn trúng Hùng gia kia rồi, chỉ là hộ gia đình nhỏ không có thế lực nào, trong tay còn có chuyện làm ăn không tệ lắm, chắc chắn là kiếm lời không ít. Ta gả qua đó cũng sẽ không phải chịu khổ, hơn nữa lại có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa cho ta, hắn cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân, còn dám đối nghịch với nhà làm quan chúng ta hay sao."
"Ngươi đừng quên người ta đã có chính phu lang rồi, không lẽ ngươi muốn làm thê thiếp của hắn?"
Tống tiểu nương tử ra vẻ đương nhiên: "Làm thiếp gì chứ, nói khó nghe như thế, thân phận của ta như thế này sao có thể làm thiếp, ta làm thiếp thì mặt mũi của cha phải làm sao, những bằng hữu bạn quan của cha sẽ nói người thế nào chứ."
Xem ra con gái vẫn không vô lý đến cùng, vẫn còn biết suy xét cho ông ấy, trong lòng cha Tống thở phào, nhưng mà không đợi ông ấy thở một hơi xong đã nghe thấy Tống tiểu nương tử nói với giọng điệu hiển nhiên: "Bảo hắn bỏ người kia đi đến cưới ta là được rồi, ta còn có thể miễn cưỡng mà chấp nhận."
Cha Tống tức đến mức lỗ mũi có thể phun ra khói.
Nhưng mà cuối cùng việc này mẹ Tống vẫn để trong lòng, người xưa đã nói con gái như miếng thịt cắt từ người mẹ xuống, làm sao cũng không thể buông tay mặc kệ được. Ban đêm, khi hai người nằm xuống giường, mẹ Tống mới mở lời: "Lời con gái nói lúc ban ngày người nghĩ thế nào?"
Nhắc đến con gái cha Tống lập tức bực dọc: "Nó quá ngu xuẩn, ngươi lớn như vậy cũng định hồ đồ theo nó sao, Hùng lang quân đã có chính phu lang, ngươi ép người ta vứt bỏ người ta liền bỏ sao. Tình huống hôm nay ngươi chẳng phải cũng thấy, Hùng lang quân kia vô cùng bảo vệ phu lang của hắn, lúc nói chuyện với ta, đều là để cho phu lang của mình ra mặt. Tình cảm của họ sâu đậm như thế, ngươi cảm thấy chỉ bằng một câu nói của ngươi bắt người ta bỏ phu lang được sao."
Mẹ Tống cắn môi nói: "Không được thì kêu cháu trai đi nói, không phải nó được Hoàng thượng đích thân bổ nhiệm làm quan giám sát giấy sao, ta không tin nó ra mặt mà Hùng gia còn không nể mặt mũi, sau này nhà hắn còn muốn làm ăn nữa hay không!"
Dường như lúc này đây cha Tống mới được nhìn rõ bộ mặt thật của mẹ Tống, ông ấy không thể tin nổi nói: "Tại sao ngươi lại biến thành như vậy rồi! Rốt cuộc mẹ con các người làm sao vậy! Lúc trước A Nhã có tri thức hiểu lễ nghĩa đến mức nào, ngươi xem lại cử chỉ thô tục không có chút giáo dưỡng lúc này của nó mà xem, ngay cả bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ cũng không biết viết. Thế mà ngươi còn nối giáo cho giặc, lại còn nghĩ ra biện pháp ỷ thế hiếp người như vậy. Ngươi có biết hay không, vị trí kia của cháu trai còn có bao nhiêu người đang nhòm ngó chằm chằm đấy, nếu hắn còn dám đi sai nửa bước, cả nhà chúng ta cũng sẽ chịu liên lụy theo!"
Mẹ Tống che mặt khóc òa lên: "Ta còn làm thế nào nữa, đây cũng chỉ là vì con gái của ta, ta chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu không suy nghĩ cho nó thì còn suy nghĩ cho ai. Con gái biến thành bộ dạng như hiện tại còn không phải vì người sao, nếu không phải con gái muốn đi đến chùa miếu cầu bình an cho người, sao lại bị kẻ xấu bắt đi, làm gì sẽ phải chịu kí.ch thích đập đầu khiến tính cách dường như thay đổi hoàn toàn chứ. Ta không biết con gái đã từng tốt thế nào, nhưng bây giờ nó biến thành như vậy, chúng ta cũng đâu còn cách nào, chỉ có thể vì nó mà suy nghĩ nhiều thêm một chút."
Mẹ Tống lại thút thít: "Mà con gái có nói gì vô lý đâu chứ, chuyện làm ăn của Hùng gia không chỉ có giấy mà còn có đồ ăn, tất cả là buôn bán kiếm tiền, có sự nghiệp như thế này con gái gả đến đó cũng không bị chịu khổ. Mà Hùng gia lại thuộc sự quản lý trực tiếp của cháu trai, có cháu trai ở đó cùng với thế lực ở trong triều có thể kiểm soát Hùng gia, cho dù con gái mình có mắc lỗi gì, cũng sẽ không dám bám lấy không tha. Nếu không nếu gả cho những nhà quan gia có thế lực ngang hàng, lấy tính tình như bây giờ của con gái, người ta nào sẽ đồng ý. Không bằng mình tìm một người có tiền nhưng không có thế lực tốt để còn nắm giữ được người ta."
"Cái này, như vậy sao mà được chứ." Mặc dù ngoài miệng vẫn nói không được như cũ, nhưng ông ấy đã không nói lời phản đối kịch liệt nào nữa.
Mẹ Tống đã theo cha Tống cả đời, liếc mắt qua đã biết ông ấy dao động, lập tức thừa thắng xông lên nói: "Sao lại không được. Tính cách của con gái chúng ta bây giờ cao ngạo như vậy, làm sao có thể thật lòng để ý một người có lớp xuất thân quê mùa, không phải vì biết tính tình của mình không tốt cho nên mới muốn gả cho một người không có chỗ dựa gì đấy sao. Như vậy thì cho dù có không không chế được cái tính tình của mình, cũng không rước họa vào thân thành gánh nặng cho người, nói tới nói lui, còn không phải là bởi vì người cho nên mới uất ức bản thân mà gả thấp hay sao." Mẹ Tống khóc lớn tiếng: "Con gái đáng thương của ta, phải chịu tủi thân rồi."
Cha Tống bị tiếng khóc làm cho tâm phiền ý loạn, trong lòng cũng cảm thấy lời mà mẹ Tống nói có chút đạo lý. Với cái dáng vẻ ngang ngược này của nữ nhi nhà ông ấy, cũng không dám tìm nơi môn đăng hộ đối, khéo không lại kết thân phản thành thù. Thực ra Hùng gia đúng là thích hợp nhất, có tiền lại có bản lĩnh, không có chỗ dựa, đang cần một bên chống lưng, một khi dựa vai vào ông ấy, phải chịu sự kiểm soát của ông ấy. Con gái cho dù có làm loạn gì, hắn cũng không dám chọc cho con gái tức giận.
Cha Tống thở dài một hơi, cuối cùng thỏa hiệp nói: "Bất luận thế nào, Hùng phu lang kia cũng là chính phu của người ta, không có lý nào bắt người ta bỏ phu được, nếu muốn gả đến đó thật thì làm thiếp, nếu không cũng đừng gả. Dù sao cái tính nết của nó ta còn sợ gả cho người khác cũng chỉ suốt ngày gây họa."
Mẹ Tống vốn là không đồng ý, con gái của bà ấy là tiểu nương tử nhà quan gia, làm sao có thể làm thiếp cho người khác, lại còn cho người thương nhân có địa vị thấp hơn kia. Nhưng không nghĩ đến khi bà ấy nói chuyện này với con gái, vậy mà nàng ta lại đồng ý, hơn nữa dường như còn có ý tứ không chờ đợi nổi nữa. Mẹ Tống không hiểu nổi, lúc này Tống tiểu nương tử lập tức an ủi bà ấy: "Mẹ, mẹ cũng biết dòng dõi Song Nhi khó mà sinh được, cho nên Hùng phu lang kia cũng không sinh được con đi. Nhưng con gái không phải, nữ nhi gả qua đó chắc chắn hơn nam nhân rồi, Hùng lang quân kia không phải sẽ vui điên sao, đến lúc đó con cái đều là của ta. Ta sẽ chầm chậm cẩn thận lại dịu dàng, cuối cùng ai là vợ chính còn chưa biết được đâu."
Mẹ Tống suy nghĩ, cảm thấy con gái nói cũng có lý, lập tức thúc giục cha Tống tranh thủ thời gian gây áp lực cho Hùng gia, cha Tống cả một đời chưa từng làm qua chuyện nào không biết xấu hổ như vậy, nhất thời vẫn cảm thấy mất mặt, cứ tạm thời trì hoãn như thế.
Sau khi Đường Thọ và Hùng Tráng Sơn ăn cơm xong liền về nhà, công việc trong tay hai người còn chưa có làm xong. Trong viện toàn là gỗ tán loạn và một cái thùng bằng gỗ đựng nước bán thành phẩm.
Đường Thọ ghé vào trước mặt Hùng Tráng Sơn giải thích cho hắn nguyên lý Siphon*, sơ lược đơn giản cách hình thành bồn cầu xả nước.
(*Siphon (siphon hay syphon) là hiện tượng thủy động lực cho phép hút chất lỏng mà không cần sự trợ giúp của máy bơm.Chất lỏng ở vị trí cao hơn sẽ lấp đầy cấu trúc hình ống hình chữ U ngược (gọi là siphon) và mở ra ở vị trí thấp hơn. Sự chênh lệch trọng lượng chất lỏng ở hai đầu ống siphon gây ra sự chênh lệch áp suất chất lỏng, sự chênh lệch áp suất chất lỏng có thể đẩy chất lỏng vượt qua điểm cao nhất và xả xuống đầu dưới.)
Đường Thọ thực sự không chịu nổi nhà xí ở bên ngoài, vô cùng hôi thối, ngồi xổm xuống cái hố có thể nôn hết bữa trưa còn chưa nói, có khi cả người còn bị ám đầy mùi, đi ra ngoài mà không thay quần áo, đến bản thân cũng có thể ngửi thấy mùi hôi, cho dù thời gian bao lâu đi nữa cũng không tản hết được cái mùi ấy đi. Thấy thời tiết cũng trở lạnh, đôi khi cũng ngại không muốn đi tiểu, cái mông muốn đông lạnh luôn, chỉ ra ngoài đi vệ sinh một chuyến mà toàn thân như muốn đông cứng rồi.
Trước kia Đường Thọ đã từng tự sửa bồn cầu xả nước nhà mình, nên xem qua nguyên lý hoạt động rồi, bây giờ cũng biết sơ qua phải làm thế nào, chỉ còn phải thí nghiệm đi thí nghiệm lại thôi.
Mấy ngày liên tiếp sau đó hai người không hề đi ra ngoài, chỉ chuyên tâm ở nhà nghiên cứu bồn cầu xả nước, đến chạng vạng tối ngày hôm đó cuối cùng cũng có manh mối.
Trong viện như là một phòng thí nghiệm cỡ nhỏ, nước thoát ra từ một chiếc chậu chứa nước đơn sơ. Bồn cầu xả nước này không có khác biệt quá lớn với đời sau, điểm không giống lớn nhất là dùng gỗ đóng nên, bể nước phía trên cũng là gỗ. Bể nước bên trên không có cái nút nào mà là dùng dây thừng để kéo, sau khi kéo một phát nước bên trong bể phía trên sẽ xả xuống, cuốn trôi mọi cáu bẩn ở trong bồn cầu.
Thí nghiệm vô cùng thành công, bọn họ đã làm thành một chiếc bồn cầu giản dị.
Đường Thọ vui đến nhảy dựng lên tại chỗ: "Thành công, cuối cùng cũng thành công rồi! Nhị lang, chúng ta đã làm được bồn cầu xả nước. Ha ha ha..."
Đường Thọ dường như đang nhìn thấy từng thỏi vàng ròng mọc cánh mà bay về phía này, lộp bộp mà rơi vào trong lòng cậu, miệng cười đến không khép lại được.
Nhưng thấy cậu vui sướng đến vậy mà Hùng Tráng Sơn lại không có một phản ứng nào cả, đôi mắt đen lạnh lẽo như càng thêm thâm trầm, dường như có gì đó trong mắt hắn đang dần tụ lại.
Đường Thọ quay đầu nhìn hắn cười, nụ cười tươi tắn rạng rỡ thế kia: "Nhị lang, sao ngươi lại bình tĩnh như thế, đây chính là tiền đó, có nó, ta đã tưởng tượng ra viễn cảnh phải bao nhiêu người gào thét tranh nhau để cầu mua được nó đấy."
Bỗng nhiên trời đất đảo lộn một trận, Đường Thọ bị Hùng Tráng Sơn bế lên, hai mắt Hùng Tráng Sơn lúc này vừa tối lại sâu thăm thẳm, như có hai vòng xoáy khổng lồ đang thổi cho cát bụi bay cuồn cuộn, Đường Thọ nghe được âm thanh của hắn khàn khàn.
"Đường Thọ, ngươi là người của ta, sống là người của ta, chết là quỷ của ta!" Hành động mạnh mẽ như vậy khiến cho Đường Thọ không còn khả năng nghĩ ngợi gì nữa, cậu cắn vào vai hắn một cái, giống như trút giận mà nói: "Ngươi, Hùng Tráng Sơn, mới sống là người của ta, chết là quỷ của ta."
Hùng Tráng Sơn trầm giọng cười thành tiếng, lổng ngực cũng theo đó mà rung lên, gợi cảm tới mức khiến cho Đường Thọ đang được bế cảm thấy trái tim và eo cũng mềm nhũn theo.
"Được. Phu lang, đời đời kiếp kiếp ta đều là của ngươi, sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi, cho nên mặc kệ cho dù có lên trời xuống đất ta cũng không bao giờ buông tay."
Đường Thọ như mềm thành nước, không nghe rõ rốt cuộc Hùng Tráng Sơn đang nói cái gì, chỉ thấy miệng của hắn lúc đóng lúc mở, dụ hoặc câu người, liền hôn lên một cái, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Đường Thọ gửi bản thiết kế về, hai cha con lão Giang đang là lúc tăng giờ làm việc để sản xuất bình giữ nhiệt, lúc này còn phải nung bồn cầu tự xả.
Điều này khiến nhà họ Giang phải làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày suốt đêm. Mẹ Giang đau lòng cho con trai, cũng xót chồng mình, vụng trộm lau nước mắt.
Cha Giang trông thấy cũng không răng dạy mẹ Giang, ngược lại dịu dàng dỗ dành nói: "Kiếm được tiền như vậy không phải tốt sao, lúc trước xưởng nhà mình bốn ngày rưỡi còn không làm ra được số đồ vật bằng một ngày bây giờ đâu, ta và các con rảnh đến mức xương cốt cũng đau này. Hiện tại mặc dù mệt hơn chút, nhưng đều là tiền, đợi ta dồn hết công sức làm xong cuộc làm ăn này, cuối năm sẽ sắm cho ngươi một cái trâm vàng, để khi ngươi về nhà ngoại cũng có mặt mũi, xem ai còn dám nói ngươi gả sai người."
"Ta không có gả lầm người, ta biết ta chưa từng chọn sai người, vẫn luôn biết." Mẹ Giang dựa sát vào ngực cha Giang, trong lòng bà ấy cũng dần nhẹ nhõm hơn, nhà bà ấy thời gian sau này sẽ yên ổn thôi.
Ngày hôm đó cửa tiệm lẩu mới mở nhà Hùng gia vậy mà không mở cửa đón khách, chỉ thấy thợ thủ công ra ra vào vào trong tiệm liên tục.