Editor: Thảo Giang
"Nhị lang, ngày mai chúng ta đi xem cửa tiệm đi, đã có đủ ngân phiếu rồi." Bàn tay nhỏ trắng noãn của Đường Thọ nắm chặt ngân phiếu, đôi mắt như lóe ra ánh sáng rực rỡ, cười híp lại như trăng lưỡi liềm. Cứ mỗi lúc nhìn cậu cười như thế, Hùng Tráng Sơn cảm thấy trong lòng như mềm nhũn ra. Đó là một loại cảm giác mà trước khi gặp được Đường Thọ hắn chưa bao giờ có được, cả trái tim như được ngâm trong nước, mềm mại như thế, giống như dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của Đường Thọ mỗi khi duỗi ngón tay ra, là có thể đâm thẳng vào sâu bên trong, lộ ra những rung động mạnh mẽ nhịp nhàng màu đỏ thắm.
Sắc mặt Hùng Tráng Sơn càng thêm nặng nề, thêm u tối giống màu mực loang tràn ra, như một trận mưa gió sắp ập đến.
Tay Đường Thọ run lên, suýt chút nữa không cầm chắc được ngân phiếu, không hiểu sao eo cũng như nhũn ra, đứng ngồi không yên.
Mắt thấy cái tên đại bổn Hùng vạm vỡ cao lớn kia tiến đến như đang giẫm từng bước từng bước một vào tim mình, Đường Thọ giả bộ can đảm nói với hắn với giọng điệu run rẩy: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Một bóng đen to lớn bao phủ trên đỉnh đầu Đường Thọ, che khuất hơn phân nửa ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Đường Thọ ngẩng đầu nhìn lên, bỏ đi vẻ bề ngoài mộc mạc, thì người nam nhân này thật sự rắn rỏi và đẹp trai.
Cái cằm bị hai ngón tay thô ráp nắm vuốt rồi nâng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt của Đường Thọ: "Ngươi nói xem?" Hùng Tráng Sơn hỏi ngược lại.
Giọng nói cố ý hạ thấp trở nên mập mờ lưu luyến, giống như tạo ra vô số tia sợi móc vô hình, câu lấy trái tim nhỏ của Đường Thọ, thắt lưng đột nhiên mềm rủn, suýt chút ngồi không vững. Cánh tay đặt ở trên lưng Đường Thọ đột nhiên dùng lực, kéo người sát lại với mình, dán chặt lấy nhau.
"Phu lang, sao ngươi không nói gi?" Hùng Tráng Sơn cúi đầu xích lại gần, hơi thở nóng ướt phun bên tai Đường Thọ, ý tứ sâu xa mà nói: "Hay là ngươi biết thừa mà vẫn cố ý hỏi, hả?" m cuối cùng được kéo dài thêm một chút, như có chút nghịch ngợm lại xấu xa, gợi cảm muốn chết. Đường Thọ lập tức nhớ tới lúc người này trong đêm tối mạnh mẽ lại thở dốc nặng nề ở bên tai cậu, eo lập tức bủn rủn, khuôn mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy. Cái tiếng thở dốc trầm trầm kia đúng là câu người mà.
Đường Thọ còn một tia lý trí cuối cùng miễn cưỡng giãy dụa cầu xin tha thứ: "Nhị lang, tha cho ta một lần này đi, ngày mai còn phải đi xem cửa hàng mà."
"Từ lúc trước đến bây giờ, đã bao lâu rồi ngươi không cho ta chạm vào chứ." Hùng Tráng Sơn bình tĩnh mà quả quyết như chém đinh chặt sắt: "Không được."
Giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển theo gió mà đong đưa, yếu ớt như vậy vốn dĩ không thể đấu lại được với những cơn sóng xô mãnh liệt của biển cả, chỉ có thể để mặc cho nước chảy thuyền trôi.
Đường Thọ nửa đêm tỉnh dậy vì bị đói, vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng kêu trong bụng còn to hơn cả tiếng sấm, người bên cạnh cũng rất nhạy cảm, chỉ hơi động một chút hắn đã mở bừng mắt dậy lại gần.
"Đói bụng rồi?" Hùng Tráng Sơn hỏi.
Đường Thọ nhìn cái bóng đen sì sì trước mặt, tức giận nghĩ còn không phải tại đại bổn Hùng (con gấu lớn ngu ngốc) nhà ngươi ăn tủy biết vị, lần nào ăn cũng không mang mọi thứ, chưa ăn đã thì chưa chịu dừng lại à. Nhưng sau khi đôi mắt dần dần thích ứng với bóng đêm, có thể nhìn được ra nét mặt của Hùng Tráng Sơn, chút tức giận Đường Thọ thất vất vả mới tích góp được lập tức bị gió thổi bay mất, không kìm lòng được mà nhẹ gật đầu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu đã thích người này đến thế, chỉ cần thấy khuôn mặt của hắn là sẽ không tức giận nổi, cũng không thể cáu kỉnh hay mất bình tĩnh.
Rõ ràng, khi xưa cậu còn từng muốn bỏ trốn kia mà.
Hùng Tráng Sơn sờ soạng quần áo dưới chân mặc lên, giọng nói khàn khàn: "Để ta đi làm cho ngươi. Làm món khác ngươi cũng không thích ăn, vậy cứ nấu mì ăn liền đi."
Đường Thọ vội vã nói: "Đã trễ vậy đừng nhóm lửa nữa, hơn nửa đêm rồi nếu đánh thức mọi người dậy cũng không hay, ngươi cầm mấy túi mì ăn liền đến đây pha hai chúng ta ăn. Trong bình giữ nhiệt là nước sôi buổi sáng ta mới rót, chắc hẳn vẫn còn nóng."
Hùng Tráng Sơn ồm ồm đồng ý, tay chân linh hoạt nhảy xuống đất. Mở nắp bình giữ nhiệt ra, thấy hơi nóng còn bốc lên khỏi miệng bình, Hùng Tráng Sơn đổ ra một ít nhấp thử để xem nhiệt độ, vẫn rất nóng. Lúc này mới lấy bát đũa và mì ăn liền tới, chẳng qua Hùng Tráng Sơn lấy ra cái bát tô kia, ít nhất cũng phải gấp năm gấp sáu lần bát cơm bình thường.
Nếu mà người xuất thân nghèo đói, có thể ăn phát khóc.
Đêm khuya cảm thấy ăn mì còn ngon hơn so với ban ngày, Đường Thọ cầm đũa gắp một miếng mì sợi lên hút xẹt vào miệng. Sau khi ăn uống no nê, ngày hôm sau hai người lập tức đi xem cửa tiệm.
Cửa tiệm này ở khu vực vô cùng tốt, giá cả cũng cao, cửa tiệm ba tầng phải mất bốn ngàn năm trăm lượng, lại thêm tiền trang trí vừa vặn tiêu hết sạch sẽ số tiền trước đô Đường Thọ đem theo cộng thêm thu nhập kiếm được của mấy ngày hôm nay.
Thấy trong cặp mắt kia như bị rút cạn sức sống, Hùng Tráng Sơn không khỏi chầm chậm nói: "Tiền nếu như tiêu hết rồi vẫn có thể kiếm lại mà, tiền chia của cửa hàng giấy bên kia lúc này chắc cũng được đưa về nhà chúng ta rồi, ta đoán chừng cũng phải xấp xỉ một ngàn lượng."
Giọng điệu nhẹ nhàng lại cưng chiều này khiến cho Đường Thọ như quên hết mọi thứ, đắc ý nở nụ cười.
Cửa tiệm này ở Đông Kinh không chỉ có đồ nướng, trứng thực hay xiên chiên mà còn có cả nồi lẩu.
Đồng rất đắt lại còn hiếm, khai thác thủ công vô cùng tốn sức, cho nên làm thành tiền đồng mới không sợ bị làm nhái, trong hoàn cảnh đồng quý hiếm như vậy, muốn có nồi đồng để nấu lẩu là chuyện không thể nào. Nhưng mà vẫn có thể có một nồi lẩu bằng đất nung, nước lẩu có thể chia thành ba vị: cay, hơi cay và nước dùng không cay. Nếu như khách đến nhiều, khẩu vị lại mỗi người một khác thì có thể chọn nồi uyên ương. Nồi đất nung làm nồi lẩu uyên ương khi đem đi nung đã có ngăn phân cách chia nồi lẩu thành hai ngăn nước dùng, đây chính là điểm đặc biệt.
Dưới đáy nồi đất để cacbon, đốt cháy cacbon để nấu nước lẩu ở bên trong nồi đất, cacbon cháy tạo khói lại được một ống khói đặc biệt dẫn ra bên ngoài.
Cửa tiệm vừa mới đốt pháo khai trương xong đã thấy Kim Cẩm Trình dẫn theo một đám bằng hữu tiến vào.
"Chúc mừng." Kim Cẩm Trình cười ha hả nói: "Tài bếp núc của Hùng phu lang vô cùng tốt, lúc ở thôn Hạnh Hoa còn chưa được ăn cho đã đồ ăn mà ngươi làm, bây giờ cuối cùng ngươi cũng mở cửa tiệm bán rồi, ta đây phải tới mà ăn một bữa sảng khoái no nê mới được."
Đường Thọ cười cong mắt: "Mọi người cứ tự nhiên, hôm nay ta mời khách."
"Thế thì tốt quá." Kim Cẩm Trình quay ra nói với Mạnh Du ở đằng sau: "Vậy chúng ta cứ thả bụng mà ăn thoải mái."
Đường Thọ gọi tiểu nhị cầm thực đơn qua đó, tự mình giới thiệu nói: "Cốt lẩu và đồ chấm các người muốn dùng gì, ta sẽ gọi cho phòng bếp chuẩn bị trước."
Kim Cẩm Trình cười khổ nói: "Hùng phu lang, ngươi cũng biết những thứ ăn uống kỳ lạ này ngươi làm ra mà, không giới thiệu cho bọn ta thì sao bọn ta biết được chứ? Còn mong ngươi giải thích một chút cái cốt lẩu và đồ chấm này."
Đường Thọ lập tức nói: "Là ta vội quá nên quên mất. Nồi này sẽ được đặt trên lửa cacbon để đun sôi nước dùng, sau đỏ nhúng rau củ và thịt ở trên bàn đây vào, đợi khi chín sẽ vớt ra chấm với loại nước chấm và tương để ăn."
"Hóa ra cách ăn là như thế này, không thể không nói ta vốn dĩ là một người xuất thân từ quý tộc, đã nếm qua không ít đồ ngon, trải qua không ít việc đười, vậy mà đến nơi này của Hùng phu lang, thân phận của chúng ta như đảo ngược lại luôn rồi, trở thành những thứ mà ngươi từng thấy, như là ta đều chưa gặp bao giờ."
Chả đúng còn gì, ta đã thấy qua xe ô tô bốn bánh vùn vụt lao qua, còn có cả máy bay phi vèo trên trời nữa.
Đường Thọ khiêm tốn nói: "Không có gì, chẳng qua là bình thường ta thích nghiên cứu việc bếp núc một chút mà thôi."
Kim Cẩm Trình hỏi Mạnh Du: "Ngươi có thể ăn được cay hay không?"
Mạnh Du lắc đầu: "Bây giờ ta không thể ăn cay, cho ta nước dùng suông đi."
Kim Cẩm Trình khó xử nhìn xem thực đơn: "Ta lại muốn ăn nước dùng cay, nhưng chỉ có một cái nồi thì phải làm sao đây?"
Đường Thọ cười nói: "Vậy các người dùng nồi lẩu uyên ương đi, ở giữa có vách ngăn, vừa khéo một ngăn nước suông một ngăn nước cay, không sợ hòa lẫn vào nhau. Đồ chấm có gia vị bò béo (hương Đông Bắc), tương vừng cùng nước giấm tỏi, một lát nữa ta gọi cho các người mấy loại để nếm thử."
"Còn có loại nồi như vậy à, Hùng phu lang, ngươi đúng là suy nghĩ khéo léo đấy." Kim Cẩm Trình nhìn thực đơn nửa ngày cũng không biết chọn cái gì để ăn cả, lập tức nói: "Ngươi nhìn chọn cho ta một chút đi."
"Được." Đường Thọ chỉ vào một chỗ trên thực đơn nói: "Các người đông người, nên thịt ta đề nghị các người chọn thịt cừu nguyên con này. Trên người cừu có bao nhiêu thịt đều được xắt thành miếng, đúng lúc các người có thể nếm thử xem mình thích ăn phần thịt nào, lần sau đến có thể chỉ chọn loại thịt đó. Đã có hai đĩa thịt cừu có hàm lượng canxi cao, cho nên đồ ăn là thịt vậy là được rồi, lại chọn thêm một chút đồ ăn chay đi."
Cái tuổi này của Kim Cẩm Trình vô cùng thích ăn thịt, lắc đầu nói: "Thức ăn chay thì có gì ngon chứ." Hắn nhìn thực đơn một chút: "Cua này cho ta tám con, hải sâm cũng tám con, tôm lớn một đĩa. Tôm viên này là món gì, cũng cho ta một đĩa."
"Còn có mì ăn liền nữa, cũng thả vào trong này nấu, cho ta tám túi đi."
Đường Thọ gật đầu: "Được, vậy đồ nướng người muốn ăn cái gì, hay là vẫn để ta chọn."
"Ngươi chọn đi."
Đường Thọ lưu loát ghi chép thực đơn sau đó quay người xuống lầu. Đến khi không thấy bóng dáng của cậu, Mạnh Du mới nửa tin nửa ngờ nói: "Nồi lẩu này liệu ăn có ngon hay không, ta thấy ý của cậu ấy chính là nấu sôi nước dùng lên, ném thịt vào đó nấu một chút, vậy không phải quá cẩu thả sao, chắc chắn ăn không ngon."
Nói thật Mạnh Du có chút thất vọng, trong trí nhớ của hắn, tay nghề bếp núc của Hùng phu lang vô cùng tuyệt, sẽ làm ra nhiều loại đồ ăn mới lạ. Ngay như sủi cảo mà lần trước hắn mua từ thôn Hạnh Hoa về, cha mẹ hắn ăn xong đều khen nức nở, ngay cả bà nội răng lợi không tốt luôn thích ăn cháo lần đầu tiên ăn hết ba cái, lại uống thêm hai bát cháo. Một bà lão ở cái tuổi này mà ăn được nhiều như thế khiến cho cha hắn sướng muốn điên. Cho nên mấy cái sủi cảo còn lại lập tức cho gọi nữ đầu bếp trong nhà đến để nghiên cứu cách làm như thế nào, tuy là cũng nghiên cứu rõ ràng làm ra thành phẩm, nhưng thực chất hương vị vẫn còn kém xa một chút, tóm lại không ngon bằng Hùng phu lang làm.
Lần này tới đây vốn là ôm hy vọng vô cùng lớn, kết quả là ăn thịt cừu nướng, thịt cừu kia bình thường làm không ngon lắm, hắn cũng không thèm ăn.
Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng này của Mạnh Du, Kim Cẩm Trình cũng không giải thích, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Hùng phu lang, đó chính là đôi tay có thể biến mục nát thành thứ thần kỳ.
Nước lẩu vốn đã nấu xong, sau khi đốt cacbon rồi đặt nồi vừa mới bưng lên không bao lâu liền sôi ùng ục. Đặc biệt là ngăn nước cay kia, đỏ rực một màu của dầu cay, nước sôi cuồn cuộn thấy bên trong có táo đỏ, cẩu kỷ, long nhãn, hay những thứ nhỏ như rong biển, tôm viên. Nước dùng bên ngăn kia cũng không phải chỉ là nước không, mà màu sắc vẫn đậm hơn so với sắc trắng của nước trong.
Cái tên Mạnh Du không coi trọng nhất vậy mà chưa có ăn đã nuốt một ngụm nước bọt. Kìm Cẩm Trình cười nhẹ nhìn hắn, biết hắn đã bị vả mặt rồi.
Cừu nguyên con được đặt trong một thứ có hình cừu được làm bằng gỗ, cũng có sừng cừu và bốn chân, chẳng qua là khắc bằng gỗ mà thôi. Những bộ phận khác thì được khoét rỗng làm sạch, bên trong đựng thịt cừu tương ứng với từng bộ phận.
Cái này vô cùng tinh xảo, trước tiên đã hấp dẫn mấy vị con em thế gia.
"Ăn lẩu kiêng kỵ nhất là áp đặt, cho tất cả mọi thứ vào nồi cùng một lúc, sau đó khi sôi vớt từng loại ra, như thế hương vị sẽ vô cùng tệ." Trên bàn, trước mặt mỗi người đều được chuẩn bị sẵn hai đôi đũa, một đôi để dùng chung, một đôi dùng riêng. Những con cái của gia tộc lớn thế này vô cùng coi trọng đũa dùng chung, nếu không mọi người đều dùng đũa riêng gặp đồ ăn lẫn lộn trong nồi nước dùng, đảm bảo cho dù là rượu tiên nước thánh cũng không còn vị ngon nữa.
Đường Thọ cầm lấy đôi đũa dùng chung trước mặt Kim Cẩm Trình gắp một miếng thịt thăn cừu nhúng vào nước lẩu đảo hai lần, thịt đã được cắt vô cùng mỏng, cho nên chỉ cần nhúng qua trong nước lẩu sôi một lát là có thể ăn luôn.
"Kim lang quân, người nếm thử xem." Kim Cẩm Trình thử một miếng thịt đã thấm đẫm nước sốt cay, ăn ngon, quả nhiên không khiến hắn thất vọng.
"Mạnh Du, ngươi nếm thử sẽ biết không chỉ là thịt nhúng nước sôi đâu, ta sợ ngươi ăn ngon đến nuốt luôn cả lưỡi ấy chứ."
Mạnh Du cũng gắp cho mình một miếng thịt chân, học theo động tác nhúng lẩu của Đường Thọ, chấm nước giấm tỏi. Má ơi, đây là loại mỹ thực thần tiên gì đây.
Nhìn sắc mặt của hắn là biết bị ngạc nhiên đến mức nào rồi, Kim Cẩm Trình đắc ý nói: "Thế nào, vẫn là thịt nhúng nước sôi chứ."
Mạnh Du gật đầu lại lắc đầu, cuối cùng lại giơ ngón tay cái lên nói: "Hùng phu lang, ta phục rồi, đồ mà ngươi làm cho dù là thịt nhúng nước sôi cũng ăn vô cùng ngon."
Đường Thọ cười nói: "Vậy ta không quấy rầy các người nữa, cứ ăn từ từ, có việc gì thì gọi ta."
"Chờ một chút." Kim Cẩm Trình lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ: "Đây là chút lễ vật nhỏ, chúc mừng ngươi."
Mạnh Du cũng lấy lễ vật mà mình đã chuẩn bị đưa cho Đường Thọ, cười nói: "Chúc mừng."
Đường Thọ cũng không già mồm, nhận lấy. Đối với Kim Cẩm Trình thì loại thân phận lang quân nhỏ này chỉ có thật lòng kết bạn mới có thể cố ý tự chuẩn bị lễ vật chúc mừng. Mặc dù lễ vật chắc chắn vô cùng quý giá, nhưng đối với thân phận của bọn hắn lại không tính là gì, chẳng qua nếu lấy lý do lễ vật quá quý giá mà không nhận, vậy thì có vẻ không phóng khoáng rồi.
Đường Thọ vừa xuống lầu, đã cảm giác bị một ánh mắt chăm chú nhìn chòng chọc ra chỗ này, hai mắt Hùng Tráng Sơn híp lại, ánh mắt vừa lạnh lùng lại nguy hiểm liếc qua hai hộp gỗ trong tay cậu.
Đường Thọ nhịn cười ra tiếng, phóng khoáng nói: "Đây là lễ vật mà Kim Cẩm Trình và Mạnh Du tặng ta, ta đã xem qua, là hai khối ngọc, vừa khéo ta có thể làm cho ngươi hai đầu đai lưng ngọc."
Sắc mặt âm trầm của Hùng Tráng Sơn lúc này mới hòa dịu lại, lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Suýt chút nữa Đường Thọ cưởi ra tiếng, cậu biết Hùng Tráng Sơn không quan tâm đến hai khối ngọc này, mà là người tặng ngọc. Sức ghen của đại bổn Hùng này có chút lớn, không thích cậu nhận lễ vật mà nam nhân khác tặng, nhưng mà nếu như lễ vật này chuyển tay sang cho hắn thì mọi chuyện lại khác.