Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Sau Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng - Yến Thập Nhật

Chương 30: 30: Chương 29






“Ờm, thật ra cũng không phải.” Trình Dương trầm ngâm một lát, nghiêm trang nói, “Tôi đã sớm nghe nói, rằng Đại học Triều Giang có một vị học sinh khóa dưới, tên là Đường Mẫn, là người cực kỳ ưu tú, trong lòng rất muốn kết bạn với người tài giỏi như vậy, để có thể học tập cậu ấy một phen.”
Tôi.

Tin.

Anh! Đường Mẫn cười lạnh: “Sao tôi lại không biết là bản thân mình nổi danh đến vậy nhỉ?”
Trình Dương biết nghe lời mà nói: “Có thể là còn có Đường Mẫn khác đi, em trai, không cần rối rắm mấy chi tiết này, đi, tôi mời cậu ăn cơm.”
“Anh không có nói thật.” Ánh mắt Đường Mẫn trở nên sắc bén, không chịu buông tha Trình Dương.
Mặt Trình Dương không hề đổi sắc, thong dong trấn định đáp: “Lấy lương tâm ra thề, từng câu tôi nói đều là thật.”
Đường Mẫn hoài nghi, người này căn bản là không có lương tâm, cậu ta nghĩ nghĩ, nói: “Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta còn cả đống thời gian, có thể từ từ tâm sự.”
Trình Dương: “……”
Cậu suy tư một lát, kéo Đường Mẫn đến phố ăn vặt, hai người vừa đi vừa ăn, chỉ cần Đường Mẫn vừa mở miệng ra, là Trình Dương sẽ lập tức nhét đồ ăn vào trong miệng cậu ta, cứ mở miệng là nhét, vừa mở miệng là nhét luôn.
Cứ nhét thế, đến cuối cùng, một thanh niên trẻ trung cao cao gầy gầy như Đường Mẫn, lại có một cái bụng căng tròn như là người đã hoài thai được năm tháng.
“……” Bụng Đường Mẫn khó chịu đến nỗi nói không nên lời.
Trình Dương thì, nhân cơ hội này, té.
“……” Hai mắt Đường Mẫn như bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, ngày mai, dù thế nào cũng phải bắt được cái tên này, sau đó bắt anh ta phải một năm một mười trình bày cho rõ ràng, vì sao mà lại muốn trốn tránh mình!
Sau đó, ngày hôm sau, Trình Dương không đến học.
Ngày thứ ba, không có tiết đại số.
Ngày thứ tư, Trình Dương không đến học.
Đường Mẫn: “……”
Sau khi nghe ngóng hỏi thăm khắp nơi, Đường Mẫn mới lấy được số WeChat của Trình Dương từ trên tay của một chị năm ba, tên là Hà Hương Ninh, nổi giận đùng đùng gửi tin kết bạn, chăm chăm nhìn danh sách bạn bè cả nửa ngày, nhưng trước sau, mãi không thấy được đồng ý.
“……”
Tâm lý Đường Mẫn như muốn nổ mạnh, khi mà cậu ta sắp sửa không nhịn nổi nữa mà bật lên câu chửi bậy, thì nghe thấy có bạn học đang nói chuyện, là có một chị gái khóa trên trường ngoài đặc biệt xinh đẹp, một đôi chân kia, dài miên man, mỗi ngày đều đến văn phòng của giáo sư Cao để xin được giải đáp vấn đề, nghiên cứu sinh ở phòng thí nghiệm của giáo sư Cao đều phấn khích muốn chết rồi, một ngày ba lần mà chạy đến văn phòng của giáo sư hướng dẫn, tiến độ nhích thêm được chút chút cũng phải đến báo cáo với giáo sư.
Theo trực giác, Đường Mẫn cảm thấy, “chị gái xinh đẹp” này, chính là Trình Dương.
Cậu ta lập tức quyết định, vào tiết rồi cũng không học nữa, trực tiếp đuổi đến đó, ngồi xổm bắt người.
Trình Dương mới vừa tra xét giáo sư Cao từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, lại phát hiện ra, giáo sư Cao với bầu không khí ở phòng thí nghiệm của ổng, xác thật phi thường bình thường, thậm chí ngay cả cái loại hiện tượng mà coi học sinh như sức lao động miễn phí cũng không tồn tại, chứ đừng nói là chuyện tùy ý sai sử đánh chửi học đồ như trong xã hội cũ, hay là vấn đề giáo sư dùng quy tắc ngầm với học sinh.
Ngược lại, cách hành xử chính phái của giáo sư Cao đã là nhận thức chung của toàn bộ học sinh, thậm chí có người còn lén lút oán giận rằng con người ông ấy chính trực quá mức, nên không vớt được chút tiện nghi nào từ trên tay ổng.


Đây cũng là do Trình Dương đã đánh sâu vào nội bộ đám học sinh của giáo sư Cao rồi nên những người này mới có thể phàn nàn với cậu như vậy.

Vì vậy, cậu tranh thủ *rèn sắt khi còn nóng, hỏi thăm bọn họ về chuyện của Trương Ninh, những học sinh này cũng không biểu hiện ra bộ dáng muốn giữ kín như bưng, sôi nổi tỏ vẻ tiếc nuối, trường hợp của vị sư huynh ấy quả là rất đáng tiếc, rồi là vốn dĩ anh ấy đã có tiền đồ tốt đẹp hơn, v.v.

các kiểu.
*rèn sắt khi còn nóng: tranh thủ, nhân cơ hội.
Có một bạn nghiên cứu sinh bậc tiến sĩ là người đã quen Trương Ninh từ lúc anh ta mới vào phòng thí nghiệm, cũng tự mình trải qua quá trình Trương Ninh “nổi điên” từ đầu đến cuối, đã lén lút tâm sự với Trình Dương, nói: “Tính cách của Tiểu Trương rất kiên cường, tuy rằng có câu nói là "cứng quá thì dễ gãy", nhưng tôi cảm thấy áp lực trong phòng thí nghiệm của chúng tôi không lớn đến mức đấy.

Cẩn thận nghĩ lại, chuyện đó, khả năng có chút quan hệ với tôi, lúc trước cậu ấy một lòng muốn đăng bài trên SCI, tôi khuyên là không nên tạo quá nhiều áp lực cho chính mình, còn bảo cậu ấy đi tìm thầy tâm lý tâm sự tâm sự xem sao.
Ai lại nghĩ đến, tâm sự xong lần này, thầy tâm lý trực tiếp khẳng định là cậu ấy bị bệnh trầm cảm, kê một đống thuốc cho cậu ấy uống.

Tôi thấy cậu ấy không giống bị bệnh, sợ thầy tâm lý không quá chuyên nghiệp, bảo cậu ấy nhanh chóng đi bệnh viện khám lại.

Nhưng sắc mặt cậu ấy lập tức biến đổi, bảo tôi cút đi, nói rằng tôi muốn hại cậu ấy không trị hết được bệnh, không làm được luận văn, rằng tôi sợ một người nghiên cứu sinh như cậu ấy sẽ vượt qua tiến sĩ là tôi đây.
Tôi giận quá, bỏ đi luôn.

Nếu, lúc ấy tôi lại khuyên cậu ấy thêm vài câu thì tốt rồi, cậu ấy bắt đầu thay đổi chính là từ khi bị chẩn đoán ra bệnh trầm cảm, cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, mà từ ngày đó trở đi, cậu ấy càng ngày càng giống một người bệnh chân chính, lúc nào cũng lầm bầm lầu bầu, không phản ứng mọi người xung quanh, ánh mắt lúc nào cũng rất thô bạo.”
Trình Dương đã hỏi được tên họ của vị giáo viên tâm lý này, quyết định đặt trọng tâm điều tra kế tiếp lên trên người hắn.
Nói chuyện xong, cũng đã đến giờ cơm.

Trình Dương bị nhóm nghiên cứu sinh vây quanh, đi ra phòng thí nghiệm, đang cùng nhau thương lượng xem lát nữa nên ăn cái gì, nhưng đúng vào lúc này, bên tai mọi người đột nhiên vang lên một tiếng hò hét với tình cảm dư thừa như *kiểu Nhĩ Khang.
*kiểu Nhĩ Khang: một nhân vật trong phim Hoàn Châu cách cách với biểu cảm phong phú nên hay được làm thành meme.
“Chị! Mấy ngày chị đều không để ý tới tôi, là bởi vì chị đã câu được cá mới rồi sao?!”
Trình Dương: “……”
Nhóm nghiên cứu sinh: “……”
Mọi người nhìn ngó lẫn nhau, ai là con cá mới vậy?
Sau đó, lại cùng nhau nhìn về phía con cá cũ kia.
Đường Mẫn đứng ở một chỗ cách đó không xa với biểu cảm rất chi là ủy khuất, lại mang theo một chút quật cường, hai con mắt trông mong mà nhìn Trình Dương, thật là dáng vẻ một người thiếu niên si tình a.

“……” Đối diện với sự đánh giá yên lặng cùng với ánh mắt khiển trách không tiếng động của mọi người, Trình Dương đi đến trước mặt Đường Mẫn, “Có chuyện gì đợi về nhà rồi nói?”
"Ừm.” Đường Mẫn ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt lại ẩn chứa ý cảnh cáo, nếu là còn dám chuồn êm, đừng trách cậu ta ra chiêu lớn.
— tôi có nhược điểm của anh đó! Đi theo tôi!
— quả nhiên là em trai, đây là sắp khóc hay sao, trêu cậu ta vui thật.
Hai người hoàn toàn thất bại trong việc giao lưu qua ánh mắt, nhưng không hiểu sao lại đạt thành ý kiến chung.
Trình Dương quay đầu lại, chào tạm biệt các bạn nghiên cứu sinh, theo Đường Mẫn rời đi, Đường Mẫn chuyên môn đi về hướng những chỗ mà có ít người qua lại, Trình Dương cho rằng cậu ta muốn đợi đến nơi không có ai rồi mới khóc.
“Tôi đã biết thân phận thật sự của anh.” Lẳng lặng đi trong chốc lát, Đường Mẫn đột nhiên mở miệng nói, “Anh tên là Trình Dương, là bạn trai cũ của Thẩm Viêm, từng lên ti vi tham gia chương trình talk show.”
Trình Dương sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, hiểu ra nói: “Hóa ra cậu là fan của của tôi à.”
“…… Sao có thể?!”
“Không cần phải thẹn thùng như vậy.” Trình Dương thở dài một hơi, “Thế mới biết được vì sao cậu lại cứ lì lợm la liếm đi theo tôi mãi thế.”
Một cái gân xanh nhô ra trên trán Đường Mẫn: “Ai lì lợm la liếm đi theo anh chứ?” Cậu ta hít sâu một hơi, vênh mặt, giơ cằm lên, nói, “Tôi tìm anh có việc, nếu anh không làm theo, tôi sẽ đăng việc anh là Trình Dương lên nhóm thạc sĩ để vạch trần anh.”
Vốn cậu ta muốn hỏi cho rõ xem vì sao Trình Dương lại trốn mình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, dù sao trong miệng tên này trong không được hai câu là nói thật, không bằng lợi dụng đặc điểm Trình Dương cũng không muốn tới gần mình này, giải quyết một việc làm cho mình đau đầu.
Trình Dương nghe xong uy hiếp của cậu ta, phối hợp nói: “Tôi đây thật sự sợ quá sợ quá.”
“……” Trên trán Đường Mẫn lại mọc thêm một cây gân xanh.
Mắt thấy em trai thật sự sắp tức muốn phun lửa mắng người, Trình Dương sờ sờ cằm, nói: “Cậu nói trước xem là chuyện gì.”
Mặt Đường Mẫn khả nghi mà đỏ lên: “Cũng không có gì, chỉ là gần đây trong nhà an bài cho tôi đi gặp mặt một bạn nữ……”
“Muốn tôi giả vờ làm bạn gái của cậu, để bạn nữ sinh kia biết khó mà lui?”
Đường Mẫn: “……”
Trình Dương: “Sao cậu lại đi gạt người chứ.”
Anh có tư cách nói loại lời này à! Mặt Đường Mẫn đầy màu đỏ bừng nói: “Là…… Đúng thế thì làm sao?”
“Y.” Trình Dương thu lại nụ cười, khó được đứng đắn khuyên nói, “Tiểu Đường à, thành thành thật thật nói cho con gái nhà người ta, rằng mình là người thích đồng tính, xin cổ hãy tìm người phù hợp hơn, hoặc là đâu, thẳng thắn thành khẩn nói chuyện với cha mẹ……”
“Tôi đưa tiền.”
Trình Dương thu lại biểu tình của một người anh trai tri tâm tri kỷ: “Nhiêu?”
Đường Mẫn đánh giá sắc mặt Trình Dương, thử thăm dò báo giá: “Hai…… Năm…… Mười vạn? Cho anh mười vạn nhân dân tệ.”
“Vì phòng ngừa cậu không nói rõ ràng với người ta, tai họa một người con gái tốt, tôi đành cố mà làm, giúp cậu lúc này vậy.” Trình Dương nghĩa chính từ nghiêm nói.
Đường Mẫn đen mặt nói: “Rõ ràng là vì tiền nên mới……” Cậu ta nhỏ giọng lầu bầu, “Thụy Ngọc nói không sai, anh chỉ thích tiền.”

Trình Dương không nghe rõ, giơ tay làm hình cái loa, dán bên cạnh lỗ tai nói: “Nói xấu gì tôi đó?”
“Không có gì.” Đường Mẫn ghét bỏ nhìn nhìn đôi chân dài tuyết trắng lộ ra dưới váy ô vuông ngắn của Trình Dương, nói, “Tôi vẫn luôn không thấy anh mặc váy dài quá đầu gối, buổi chiều tôi với anh đi trung tâm thương mại, mua hai bộ quần áo mới.”
“……” *Mai khai tam độ a!
*梅開三度 - mai khai tam độ - mai nở hai lần: làm một việc nhưng lại được lợi ba phần.
Đối với việc đi mua quần áo, tâm lý Trình Dương đã hơi có bóng ma, cậu cứ luôn cảm thấy, không khéo ngay giây tiếp theo, không biết từ chỗ nào, Tiểu Chu sẽ đột nhiên nhảy ra tới, vội nói: “Không cần không cần, quần áo của tôi có nhiều lắm.”
“Chẳng lẽ anh muốn mặc váy ngắn đi gặp phụ huynh?” Đường Mẫn trừng mắt nhìn cậu.
“Cái gì, còn có phần nghiệp vụ đi gặp phụ huynh nữa á?”
Trình Dương lâm vào trầm tư.
Đường Miễn trầm mặc một chút, nói: “Thêm mười vạn.”
“Ồ, vậy thì không có việc gì.”
Đường Mẫn: “……”
Không lay chuyển được Đường Mẫn, cuối cùng Trình Dương vẫn là bị cậu ta xách đến trung tâm thương mại đi mua quần áo.

Bình tĩnh mà xem xét, thì thẩm mỹ của Đường Mẫn cũng không tệ lắm, hai bộ váy dài mà cậu ta nhìn trúng đều theo phong cách đơn giản hào phóng.
Trình Dương thử mặc một chút, đẹp thì khá là đẹp, nhưng phần eo có hơi rộng, bị lỏng.

Nhân viên hướng dẫn lập tức cầm thước dây đo kích cỡ cho cậu, để thợ may ra sửa lại cho cậu.
Nhân viên hướng dẫn khen Đường Mẫn: “Dáng người của bạn gái cậu thật đẹp.”
Đường Mẫn cười ha hả.
Trình Dương xoay người, muốn chọn thêm hai đôi giày cao gót, dư quang liếc đến mấy nữ sinh đang cầm trà sữa đi ngang qua, một người trong đó vậy mà lại là Hà Hương Ninh.

Nghĩ nghĩ, cậu quay đầu nói với Đường Mẫn: “Có phải anh lại ghét bỏ em không có ngực hay không?”
…… Sao lại đột nhiên nói đến ngực? Đường Mẫn không nhịn được châm chọc nói: "Lấy đâu ra ngực được cơ chứ?”
“Anh quả nhiên ghét bỏ em không có ngực.” Mặt Trình Dương đầy vẻ ủy khuất, hức hức... nức nở, khiến cho các nữ sinh chú ý đến.
“Khục.” Hà Hương Ninh nhận ra Trình Dương, suýt chút nữa là phun ra một ngụm trà sữa, Nguyệt Nguyệt quả nhiên có một chân với em trai trong đội bóng trường! Tuy rằng này em trai này không phải em trai kia, nhưng quả nhiên tính cách mấy bạn nam có vài phần nhan sắc này đều rất ác liệt! Nguyệt Nguyệt xinh đẹp như vậy, thế mà còn bị ghét bỏ.
“Đây là bị *pua sao?”
*pua - Pick-up Artist: nghệ thuật bắt chuyện, nhưng dần lệch hướng và trở thành từ chỉ những người dùng chiêu trò để kiểm soát, dụ dỗ, lợi dụng phụ nữ để làm trò đồi bại.
“Không biết nữa, chỉ thấy nữ sinh kia xinh đẹp như vậy, mà hình như bạn trai lại còn đả kích cổ.”
Các bạn nữ lén lút thảo luận, Hà Hương Ninh càng là rối rắm mà nhìn Trình Dương mấy lần, tựa hồ đang do dự xem có muốn lấy hết can đảm đi cứu công chúa từ trong tay ác long hay không.
Tuy là Đường Mẫn không nghe thấy được các cô đang nói cái gì, lại có thể cảm giác được những ánh mắt âm thầm khinh bỉ đó, khóe miệng giật giật, cậu ta lạnh lùng nhìn về phía Trình Dương: “Này, anh cố ý đúng không?”
Đúng vậy, vừa lúc mượn chức vị “bạn trai” này của cậu dùng dùng một chút, chế tạo một ít lời đồn rằng "Trình Nguyệt bị bạn trai đả kích đến nỗi hậm hực”, sau đó là có thể *thuận lý thành chương đi tìm thầy tâm lý rồi.
*thuận lý thành chương: mọi việc cứ thuận theo tự nhiên mà thành, ý chỉ mọi việc diễn ra rất tự nhiên, rất hợp lý.
Lời này đương nhiên không thể nói với Đường Mẫn được, Trình Dương cười cười, theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía mấy người nữ sinh, khi nhìn đến Hà Hương Ninh thì ánh mắt sáng lên, như là giờ mới vừa nhìn thấy cô ấy vậy, giơ tay vẫy vẫy, sau đó đi đến bên cạnh Đường Mẫn, vòng tay ôm lấy cánh tay cậu ta, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Đường, lại mua cho em đôi giày cao gót được không? Đi mà.”

Tình cảnh này, làm đám Hà Hương Ninh lập tức ý thức được, “Nguyệt Nguyệt” cũng không muốn mọi người biết chuyện bạn trai đối xử không tốt với mình, muốn gắng gượng duy trì vẻ ngoài phong cảnh.
Tâm tình mọi người phức tạp mà nhìn Đường Mẫn một cái, thấy sắc mặt người này nặng nề, đối với việc bạn gái chủ động thân mật, vậy mà lại không hề có phản ứng, không khỏi yên lặng thở dài, quả nhiên, bạn trai vừa đẹp trai vừa có tiền chính là không dễ chung sống như vậy.
Không đành lòng xem tiếp, mấy nữ sinh gật gật đầu với Trình Dương, rồi kết bạn rời đi.
Các cổ âm thầm nghĩ, bao giờ về tám chuyện với bạn bè, sẽ nhớ rõ bảo bạn đừng nói ra ngoài.
Đường Mẫn, người chưa kịp móc thẻ đen ra, ném cho Trình Dương để mua mua mua: “……” Vì sao sau cổ mình lại chợt lạnh đi, có loại dự cảm không tốt lắm?
Trình Dương thấy các nữ sinh đều đi rồi, vèo một cái bỏ cánh tay Đường Mẫn ra.
Đường, người công cụ, Mẫn: “???”
Mua quần áo, giày, đồ trang điểm với tóc giả xong, lúc đi ra ngoài thì đèn đường đã rực rỡ lên rồi, Đường Mẫn đề nghị nói: “Mang đồ vật về nhà anh để trước, rồi lại đi ăn cơm đi.”
Trình Dương trầm ngâm nói: “Có lẽ, có thể trực tiếp ai về nhà nấy?”
“……” Đường Mẫn nổi giận, “Tôi dùng hai mươi vạn tìm bạn gái, cùng nhau ăn bữa cơm cũng không thể sao?”
“Bớt giận bớt giận, Đường thiếu bình tĩnh.” Tiểu Trình chuyên nghiệp vội vàng online, “Đi đi đi, về nhà, tôi nấu cơm cho cậu, làm cậu cảm thụ cảm thụ cuộc sống khi có bạn gái một chút.”
Cuộc sống khi có bạn gái.
Không biết Đường Mẫn nghĩ tới cái gì mà mặt lại đỏ lên một cách quỷ dị.

Cậu ta không nói một lời mà đi theo Trình Dương tới phòng trọ nhỏ, cất đồ xong, nhìn Trình Dương vào phòng vệ sinh tẩy trang trước, vây xem nửa ngày, cậu ta khinh thường nói: “Vẫn là không hoá trang đẹp hơn.”
Trình Dương xốc tóc giả lên, quay đầu làm bộ mặt quỷ: “Như vầy thì sao?”
Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo sạch sẽ đột nhiên tới gần, tim Đường Mẫn đập lỡ một nhịp, đột nhiên lui về phía sau một bước, *khẩu thị tâm phi nói: “Rất giống quỷ á! Đừng đột nhiên dọa người được không?”
*khẩu thị tâm phi: lời nói ngoài miệng với suy nghĩ trong lòng không giống nhau.
Trình Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nhìn thấu cũng không nói toạc ra.
Đường Mẫn dựa người vào khung cửa, đánh giá nhìn cậu, sờ sờ cái mũi, không được tự nhiên nói: “Trình Dương, vừa mới, lúc ở trung tâm thương mại ấy…… Sao anh lại khoe ân ái trước mặt mấy cô gái đó?”
Trình Dương nhìn gương, gỡ xuống cái úp tóc, vừa chải đầu vừa nói: “Cái gì nha, ân ái của hai ta còn cần khoe hay sao.”
Trái tim Đường Mẫn đập thình thịch: “Sao tôi lại không biết là giữa chúng ta có ân ái?”
Trình Dương bỏ lược xuống, quay đầu nhìn Đường Mẫn cười cười: “Em trai, đã là quan hệ muốn gặp phụ huynh rồi, cũng không thể tiếp tục không được tự nhiên như thế đâu.” Vòng eo mềm mại của cậu dựa vào cạnh bồn rửa mặt, biểu tình như là giáo viên đang dạy dỗ bạn nhỏ không ngoan ngoãn, “Hôm nay anh dạy cho chú một câu, muốn lừa gạt được người khác, trước hết phải lừa được chính mình.

Với cái trạng thái hiện nay của cậu ấy à, cho dù tôi có thật sự đi về với cậu, những người *nhân tinh ở trong nhà cậu ấy, cũng chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhìn ra chuyện giữa hai ta là như thế nào rồi.”
*人精 - nhân tinh: những người có nhiều kinh nghiệm, có đầu óc khôn khéo, không dễ bị lừa gạt.
Đầu óc Đường Mẫn trống rỗng, chỉ biết gật gật đầu, nhìn thấy Trình Dương đứng dậy, đi ra phòng vệ sinh, đi vào phòng bếp, ánh mắt cậu ta vẫn luôn không thể khống chế mà chuyển hướng về phía eo của Trình Dương, trong đầu hồi tưởng lại lời nói của nhân viên hướng dẫn mua sắm ở trung tâm thương mại.
“Dáng người của bạn gái cậu thật đẹp.”
Xác thật, eo rất nhỏ, lại rất mềm mại.
Thật muốn biết ôm lấy là tư vị gì.
Đường Mẫn bị ý tưởng đột nhiên toát ra tới của chính mình làm cho hoảng sợ..