Tưởng Ứng Thần trốn vào thư phòng xong, mãi lâu sau vẫn không thấy đi ra, còn khiến cho ông quản gia bị sợ hãi, ông lão chống gậy chống, đứng ở cửa thư phòng quan sát trong chốc lát, quay đầu nhìn thấy đang Trình Dương đi xuống lầu, muốn hỏi lại không dám hỏi.
Trình Dương bảo ông cứ yên tâm, xắn cổ tay áo lên, đi nấu cơm tối, nấu xong, bưng đồ ăn dạo qua cửa thư phòng một vòng, Tưởng Ứng Thần lại như là chưa từng có việc gì xảy ra, ra tới.
Biểu tình của ông quản gia, rất là phức tạp, ông ấy nấu cơm cho đứa nhỏ này hơn hai mươi năm, chưa từng thấy cậu chủ tích cực như vậy bao giờ.
Tưởng Ứng Thần kéo ghế dựa ra ngồi xuống, tập trung ăn cơm, hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực, giống như đã quên hết chuyện xảy ra vừa rồi.
Trình Dương tự nhiên phải để lại mặt mũi cho kim chủ, cũng không đi truy vấn Tưởng tổng trốn ở trong thư phòng một mình làm cái gì, chỉ ngồi ở đầu khác của bàn ăn, ăn phần của chính mình.
Một lát sau, Tưởng Ứng Thần buông đũa xuống, nhận lấy khăn tay được ông quản gia đưa, nhẹ nhàng chà lau khóe miệng, chén đĩa trước mặt đều đã trống không.
"Tiểu Trình." Giọng nói của Tưởng Ứng Thần rất bình thản, còn mang theo một chút thỏa mãn không dễ phát hiện, "Trưa mai tôi đi gặp khách hàng, nên không cần chuẩn bị cơm trưa."
"Ồ," Trình Dương gật gật đầu, thuận miệng hỏi một câu, "Ai vậy?"
"Chủ tịch của Tập đoàn Đức Tái," Tưởng Ứng Thần nói, "Cậu có thể đã từng nghe qua tên ông ta."
Trình Dương sửng sốt: "Lâm Khí Chi?"
"Ừ." Tưởng Ứng Thần lầm bầm lầu bầu một câu, "Nếu không phải có quan hệ hợp tác, tôi cũng lười phản ứng lão già đó."
Nghĩ đến thân hình nhỏ tuổi rách nát nằm trong vũng máu kia, Trình Dương cụp mắt xuống, im lặng trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu, giả bộ tò mò hỏi: "Ông ấy là từ thiện gia nổi tiếng, sao Tưởng tổng lại nói thế?."
"Tuy rằng chỉ có chút quan hệ hợp tác làm ăn, chứ chưa tiếp xúc nhiều." Tưởng Ứng Thần nói, "Nhưng không hiểu sao tôi không ưa ông ta."
"Vì sao, ổng chọc tới anh à?" Trình Dương tùy ý dò hỏi, sắc mặt tự nhiên bưng bát canh lên uống một hớp.
"Cũng không phải." Tưởng Ứng Thần nghĩ nghĩ, dùng bốn chữ để hình dung Lâm Khí Chi.
"Cười ẩn ác ý."
"Ông ta gặp ai cũng cười, nên là có người cho rằng ông ta rất hòa khí, kỳ thật trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, người bị ông ta dùng âm mưu hãm hại cũng không ít." Tưởng Ứng Thần nói nói, đột nhiên vòng vèo một cái, nói đến chuyện của Trình Dương, "Giống như kiểu của cái anh Tiến sĩ Chu kia, hiện giờ thấy cậu tuổi trẻ xinh đẹp, nên hắn ham sắc đẹp của cậu, mới dùng mọi cách khen ngợi, nịnh hót cậu, ngàn vạn không thể tin tưởng loại đàn ông miệng lưỡi trơn tru này......"
Trong lòng Trình Dương vốn suy nghĩ chuyện khác, căn bản không chú ý Tưởng Ứng Thần đang nói cái gì, chỉ thất thần gật gật đầu, một lát sau "Ừm" một tiếng, tỏ vẻ chính mình vẫn đang nghe.
Tưởng Ứng Thần thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, trái tim của Tiểu Trình đang đặt trên người mình, còn cái tên họ Chu kia, cậu một chút cũng không thèm để bụng.
Ngày hôm sau, khi Tưởng Ứng Thần chuẩn bị đi làm, Trình Dương chủ động đưa cà vạt cho anh ta, làm nũng nói: "Nếu không, đưa tôi đi theo với, tôi chỉ đến ăn chực thôi, bảo đảm không lắm mồm nhiều chuyện."
Nói, cậu ân cần hỗ trợ thắt cà vạt, lại quá tay siết chặt đến nỗi Tưởng Ứng Thần suýt không thở nổi.
Tưởng Ứng Thần nhanh chóng đánh bay tay của cậu, chính mình soi gương sửa sang lại: "Sao lại muốn đi?"
"Không có lý do gì, chỉ tự dưng muốn đi thôi." Trình Dương lười nghĩ lý do.
Tưởng Ứng Thần hừ lạnh một tiếng: "Không nói rõ ràng thì ở nhà đợi đi."
"Được rồi, tôi thẳng thắn." Bả vai Trình Dương rũ xuống, ai oán nói, "Tôi thật sự không muốn bị nhốt ở nhà nữa, lần ra ngoài gần nhất vẫn là từ một tháng trước, ngay cả đi mua thức ăn ngài cũng chỉ cho ông quản gia đi!"
Sắc mặt Tưởng Ứng Thần hòa hoãn, trong mắt nhiễm ý cười: "Chỉ là bởi lý do này? Bao giờ rảnh tôi sẽ đưa cậu đi dạo phố."
"Không chịu, không chịu." Trình Dương dậm dậm chân, nũng nũng nịu nịu nói, "Tưởng tổng, ngài cảm thấy tôi *không đặt lên mặt bàn được có phải không? *Không xứng gặp người có phải không? Tôi không nghe, tôi không nghe."
"......"
*không đặt lên mặt bàn được, Không xứng gặp người: người có thân phận thấp kém/ đáng xấu hổ, không xứng được gặp mặt/ giới thiệu chính thức?
Tưởng Ứng Thần đã bao giờ gặp được trận thế này, những cái người muốn bò lên giường của anh ta kia, cả trai lẫn gái đều có, nhưng không một ai dám náo loạn như này.
Sao lại làm ra vẻ như vậy? Những lời này đã đến bên miệng Tưởng tổng rồi, lại bị nuốt xuống, kỳ thật, anh ta còn thấy rất là hưởng thụ.
Vuốt phẳng một tầng da gà nổi trên cánh tay, anh ta hắng hắng giọng, dùng mắt lé nhìn Trình Dương: "Thật sự muốn đi đến vậy?"
Trình Dương gật gật đầu.
"Đi thay quần áo đi." Ai bảo tôi chiều em cơ chứ, Tưởng Ứng Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
"Yeah." Trình Dương hoan hô một tiếng, chạy về phòng thay quần áo, trên mặt lại không có chút ý cười nào.
Lâm Khí Chi.
Đọc lại cái tên này một lần ở trong lòng, ánh mắt cậu hơi nặng nề.
Ngồi lên xe, rất nhanh thôi đã đến khách sạn được đặt trước.
Tưởng Ứng Thần dẫn theo Trình Dương, đi vào phòng ăn riêng, cũng dặn dò cậu không nên rời khỏi bên người mình.
Mới vừa nói xong, cửa phòng đã bị hai vệ sĩ áo đen quần đen đẩy ra, sau đó, một người đàn ông đến tuổi trung niên, hai bên tóc hơi bạc màu, dáng người lại được bảo trì không tệ lắm mới bước vào.
"Chủ tịch Lâm."
"Tổng giám đốc Tưởng."
Ngay lúc hai người bắt tay nhau, vệ sĩ lặng yên không một tiếng động khép cửa lại.
Trình Dương chú ý tới, gan bàn tay và lòng bàn tay của bọn họ đều có vết chai.
Đây là hai người thường xuyên dùng súng.
Trình Dương như đang suy tư gì, Lâm Khí Chi, quả nhiên ông ta rất khả nghi, một người làm ăn bình thường, có cần thiết phải thuê vệ sĩ cầm súng đi kè kè bên người hay sao?
Súng này, lại là từ đâu mà có.
Không đợi cậu nghĩ nhiều, hai người Tưởng Lâm đã hàn huyên xong.
Tưởng Ứng Thần giới thiệu qua thân phận Trình Dương một chút.
"Trợ lý của tôi, Tiểu Trình."
Lâm Khí Chi nhìn về phía Trình Dương, nở một nụ cười như lắng đọng lại trọng lượng của năm tháng: "Tiểu Trình à, chào cậu."
"Xin chào, chủ tịch Lâm." Dáng vẻ của Trình Dương có chút câu nệ, lén lút nhìn Tưởng Ứng Thần một cái.
Tưởng Ứng Thần lập tức che cậu ở phía sau, cười nói: "Cậu nhóc này mới tốt nghiệp đại học không lâu, không hiểu chuyện, hôm nay cũng chỉ dẫn tới làm quen không khí chút thôi."
Lâm Khí Chi gật gật đầu: Tôi hiểu, người trẻ tuổi nên có chí hướng rộng lớn, lá gan không thể quá nhỏ được." Ông ta nhìn Trình Dương một cái thật kỹ, lại nói thêm một câu, "Trợ lý này của cậu cũng không tồi."
Trình Dương sửng sốt, Lâm Khí Chi như là có ý muốn ám chỉ gì đó, chẳng lẽ ông ta biết ý đồ mà mình đến đây? Nhưng cậu chỉ biết tiến triển vụ án rơi lầu của Thường Thường từ trong miệng Chu Khuyết Đình, chứ chưa tự mình tham dự bao giờ.
Đè sự nghi ngờ xuống dưới đáy lòng, Trình Dương lộ ra nụ cười thẹn thùng, đi theo Tưởng Ứng Thần ngồi vào bàn tiệc.
Hình như Lâm Khí Chi còn là một kẻ sành ăn, sau khi mở tiệc, ông ta thuộc những bình luận về món ăn như lòng bàn tay.
Đến cuối cùng còn không quên hỏi ý kiến của Trình Dương một chút.
Tưởng Ứng Thần nói: "Người trẻ tuổi bây giờ có mấy người biết nấu cơm? Toàn ăn thức ăn nhanh, không hiểu mấy việc đó đâu."
"Đúng không?" Lâm Khí Chi cười cười, đứng dậy nói, "Xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài một chút."
Tưởng Ứng Thần gật gật đầu, chờ Lâm Khí Chi vừa ra ngoài, là hỏi Trình Dương luôn: "Trước kia cậu từng gặp ông ta rồi à?"
"Không, chưa từng." Lần này, lời nói của Trình Dương là lời nói thật.
Tưởng Ứng Thần nhíu mày khó hiểu, nói: "Lần sau chúng ta không ăn cơm với ông ta nữa, người này có chút vấn đề." Chủ yếu là ánh mắt nhìn Trình Dương của ông ta......!Ở phương diện này, Tưởng tổng rất chi là nhạy bén.
Tuy là anh ta không sợ Lâm Khí Chi, nhưng nếu người này xuống tay với Trình Dương sau lưng mình, anh ta cũng không thể bảo đảm mình nhất định có thể bảo vệ được Trình Dương.
Anh ta biết Lâm Khí Chi có dùng chút thủ đoạn xấu xa để làm việc.
Lâm Khí Chi hẳn là chỉ đi toilet, lúc quay lại, trên tay ông ta có mấy vệt nước, trên người còn có thêm một mùi hương nước hoa rất nồng đậm.
Bằng kinh nghiệm của bản thân, Tưởng Ứng Thần phỏng đoán, chắc là ông ta đã bị người ta nhào vào trong ngực.
Anh ta dùng biểu tình vi diệu nhìn ông ta một cái, cũng không nghĩ nhiều.
Hai người tiếp tục ăn cơm, đề tài dần dần dẫn sang vấn đề kinh doanh.
Dĩ vãng, Lâm Khí Chi còn tính phóng khoáng, hôm nay lại phá lệ, đặc biệt khắc nghiệt, dùng mọi cách để bắt bẻ phương án mà Tưởng Ứng Thần đưa ra.
Cuộc nói chuyện này của hai người diễn ra trong hơn hai tiếng đồng hồ.
Không biết có phải do phòng riêng phong bế, dẫn đến không khí không lưu thông được hay không, mà Trình Dương càng ngày càng khó thở, cổ họng cũng ngứa kinh khủng, không nhịn được ho khan, cuối cùng, cậu không chịu nổi đành nhỏ giọng nói: "Tưởng tổng, tôi đi toilet chút."
Tưởng Ứng Thần "Ừ" một tiếng, thấy giọng của cậu khàn đặc, theo bản năng quay đầu lại nhìn cậu một cái, không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái, sắc mặt anh ta cũng thay đổi.
Chỉ thấy mí mắt của Trình Dương phiếm hồng, môi mỏng biến thành môi dày gợi cảm, cái mũi cũng đỏ bừng bừng.
Đây là bệnh trạng điển hình của người bị dị ứng, Tưởng Ứng Thần hỏi: "Hô hấp có khó khăn không?"
Trình Dương gật gật đầu, đã có chút không thể nói lên lời.
Tưởng Ứng Thần lập tức gọi 120, ôm lấy Trình Dương đi ra khỏi phòng ăn, nơi không khí lưu thông.
Lâm Khí Chi đi theo phía sau bọn họ, quan tâm dò hỏi tình huống.
Tưởng Ứng Thần chú ý tới, ông ta vừa đến gần, bệnh trạng của Trình Dương có vẻ càng nghiêm trọng hơn một ít, nhíu nhíu mày, anh ta gọi tài xế lập tức lái xe qua đây, không đợi xe cứu thương nữa.
Lâm Khí Chi nói: "Ngồi xe của tôi cũng được, ở ngay ngoài cửa."
Tưởng Ứng Thần lắc lắc đầu, cũng không nói thêm mấy câu từ chối khách sao gì nữa, chờ tài xế vừa đến nơi là bế Trình Dương lên xe luôn.
Lúc này, cổ họng của Trình Dương đã sưng đến mức phi thường nghiêm trọng, cậu gắng sức hô hấp nhưng chỉ có thể phát ra tiếng thở hổn hển "hô hô", Tưởng Ứng Thần lo lắng cậu bị thiếu oxy, không ngừng thúc giục tài xế chạy nhanh lên, tài xế liều mạng nhấn ga, vượt đến bảy tám cái đèn đỏ.
Vừa đến cổng bệnh viện, bác sĩ đã sớm chuẩn bị ổn thoả, chạy như bay ra đến, Tưởng Ứng Thần bế Trình Dương đặt lên giường bệnh, mấy bác sĩ y tá đẩy giường bệnh nhanh đến mức như là muốn bay lên, bác sĩ cấp cứu ngồi quỳ trên giường bệnh, tiến hành xử lý khẩn cấp cho Trình Dương.
Tưởng Ứng Thần trơ mắt nhìn khí quản của Trình Dương bị cắt ra, sau đó bị đưa vào phòng cấp cứu.
Có người vỗ vỗ lưng anh ta, quay đầu nhìn lại, là gương mặt tươi cười hiền từ của Lâm Khí Chi.
"Sẽ không có việc gì, yên tâm đi." Lâm Khí Chi nhẹ nhàng an ủi, sự lo lắng trong mắt không giống đang giả bộ.
Nhưng sắc mặt của Tưởng Ứng Thần lại càng khó coi hơn.
Lâm Khí Chi lại nói thêm mấy câu an ủi rồi mới rời đi, Tưởng Ứng Thần nhìn bóng lưng của ông ta, trong đầu hơi loạn.
Tuy rằng khinh thường thủ đoạn làm việc xấu xa của Lâm Khí Chi, nhưng công ty nhà anh ta đã hợp tác nhiều năm với Lâm Khí Chi, liên lụy lợi ích giữa hai bên vô cùng rắc rối.
Không biết Tiểu Trình đắc tội ông ta ở chỗ nào.
Hương vị nước hoa kỳ quái kia, hành vi săm soi soi mói chi tiết của các hạng điều khoản, vệ sĩ vây xung quanh, phòng ăn đóng chặt đến một chút gió cũng không thể chen vào......!
Tâm trạng của Tưởng Ứng Thần càng ngày càng nặng nề.
Phản ứng dị ứng của Trình Dương ào ào xuất hiện, cũng may cấp cứu kịp thời, rất nhanh thôi đã ra khỏi tình trạng nguy hiểm, trước giờ cơm tối đã được bỏ máy thở ra.
Chỗ yết hầu của cậu bị cắt ra một vết, nhìn qua rất là đáng sợ, nhưng thật ra chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ, bác sĩ nói khoảng một, hai tuần là có thể khôi phục được rồi.
Trước khi miệng vết thương khôi phục, Trình Dương không có cách nào nói chuyện, Tưởng Ứng Thần hỏi cậu thấy thế nào rồi, cậu chỉ cười cười, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.
Tưởng Ứng Thần vuốt vuốt tóc của cậu, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ tra xét nguồn gốc dị ứng của Trình Dương, là một loại thành phần có tên là *Lauraldehyde, có biệt danh là Andehit Nguyệt quế, thường được sử dụng trong một vài loại nước hoa.
Là trùng hợp sao? Tưởng Ứng Thần không có đi chất vấn Lâm Khí Chi, bởi vì, cho dù có hỏi, cũng chỉ có thể là trùng hợp.
Bác sĩ nói, rất ít thấy có người có phản ứng kịch liệt với Andehit Nguyệt quế như vậy.
Chẳng lẽ đường đường là chủ tịch của Tập đoàn Đức Tái, lại sẽ biết chuyện một kẻ nhỏ bé như Trình Dương bị dị ứng với Andehit Nguyệt quế, để rồi cố tình đi phun loại nước hoa có chứa đựng thành phần này để hại cậu ấy hay sao?
Nói ra cũng không có người tin tưởng.
Thậm chí ngay cả bản thân Trình Dương, cũng không biết chính mình bị dị ứng với Andehit Nguyệt quế.
Tưởng Ứng Thần mím môi, bảo trợ lý thuê một người y tá chăm sóc cho Trình Dương, còn mình thì ngồi xe rời khỏi bệnh viện.
Mà cùng thời gian đó, một chiếc xe khác lướt qua xe của anh ta, bóng đêm đã sâu, anh ta không có chú ý tới chủ nhân của chiếc xe này.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông trung niên đẹp trai nho nhã lộ ra khuôn mặt.
- - Lâm Khí Chi vậy mà đã đi rồi lại quay lại, trở về bệnh viện.
Trình Dương nằm trên giường bệnh nhìn lại sự việc ngày hôm nay.
Kết quả kiểm tra, bác sĩ không nói cho cậu, cậu không biết nguồn gây dị ứng cho mình là cái gì, nhưng cậu tinh tường nhớ rõ, Lâm Khí Chi ra khỏi phòng ăn một chuyến, sau đó mang một người ngập hương nước hoa quay về, tiếp theo đó, cậu bắt đầu thấy không khỏe.
Vốn dĩ lòng nghi ngờ của cậu đối với Lâm Khí Chi đã vô cùng mạnh mẽ, hiện giờ, cậu gần như có thể khẳng định, Lâm Khí Chi biết mục đích đến đó của cậu, chuyện dị ứng lúc này đây mới chỉ là một lần cảnh cáo nho nhỏ thôi.
Nghĩ vậy, bàn tay đặt ở bên cạnh người củ cậu nắm chặt, ống tiêm ở mạch máu bị tác động một chút.
Tí tách, tí tách.
Trong phòng bệnh an tĩnh đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng nước truyền nước nhỏ giọt.
Trình Dương sửng sốt, nhìn quanh bốn phía, không có lấy một bóng người, y tá mà Tưởng Ứng Thần sắp xếp chăm sóc cho cậu cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
Cậu thử ấn ấn nút chuông ở đầu giường, cũng không có y tá nào xuất hiện.
Ban đêm, gió thổi, khí lạnh nhè nhẹ từ cửa khe sổ chui vào phòng, bóng cây lắc lư, như là con dã thú ẩn nấp đang ngo ngoe rục rịch.
Trình Dương suy nghĩ một lát, đứng dậy rút kim truyền nước ra, vào toilet lấy nước rửa tay, sau đó tìm một đôi găng tay, tròng vào, đi đến chỗ thùng rác y tế, nhặt ra mấy ống thủy tinh và kim tiêm đã vứt đi, cẩn thận bố trí chúng ở đằng sau cánh cửa phòng bệnh.
Làm xong hết tất cả mọi việc, cậu lại ngồi lên mép giường, một lần nữa ghim kim lại cho chính mình, nằm xuống chợp mắt.
.