Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng

Chương 11: Sư tôn! đồ nhi muốn






Tạ ngu xua xua tay, "Mau đi, đừng quên quá dược xoa xoa vai cho vi sư."

Đem Tạ Ngu hầu hạ đến thoải mái dễ chịu, là công việc mỗi ngày của Đoạn Tu Hàn.

Ở thời điểm trước tối hôm qua, việc hầu hạ này hàm nghĩa vẫn là rất đơn thuần, cũng chính là làm việc vặt vãnh, thuận tiện giúp Tạ Ngu xoa bóp chân, xoa xoa vai.

Khi còn bé cũng không cảm thấy những việc này có bao nhiêu mệt nhọc, ngược lại thực thích ở bên người sư tôn, ngửi mùi hương như có như không trên người sư tôn liền có thể thoải mái an tâm cả ngày.

Hiện giờ, Đoạn Tu Hàn ánh mắt lại trở nên đen tối vô cùng, tầm mắt nóng rực vẫn luôn dừng lại ở trên người Tạ Ngu.


Tạ ngu phát giác, nhướng mày nói: "Ngươi nhìn chằm chằm vi sư như vậy làm chi?"

Chẳng lẽ, mắt hắn có vấn đề?

Đoạn Tu Hàn nói không rõ cảm tình của hắn đối với Tạ Ngu, vui thích của tối hôm qua càng như là một giấc mộng hoàng lương, quá mức không chân thật, cũng quá mức đột nhiên.

Hắn thậm chí còn kinh ngạc chính mình đối với chuyện nam tử thân thiết cũng không có biểu hiện ra chán ghét hoặc là phản kháng gì, mà ngược lại luân hãm trong đó, gần như điên cuồng mà muốn ngày ngày đêm đêm đều cùng sư tôn làm loại chuyện như tối hôm qua.

Nhưng Đoạn Tu Hàn cũng sợ trực tiếp vạch trần, sẽ làm sư tôn thẹn quá thành giận, cho nên chỉ là nhàn nhạt mà cười cười, trả lời: "Đó là tất nhiên, sư tôn muốn đồ nhi làm cái gì cũng đều có thể."

Nói xong Tạ Ngu ánh mắt thâm trường ý vị liền xoay người rời đi.

【 Đời ta a, tên phản diện này thật sự đem ta lộng...】Tạ Ngu đánh cái hắt xì, 【 nhọc lòng muốn chết. 】

Hệ thống: 【 ký chủ, nhiệm vụ ngài hoàn thành rất tốt, thỉnh không ngừng cố gắng. 】

Tạ Ngu trả lời: 【 ngươi nói Đoạn Tu Hàn có phải hay không đầu óc có chút vấn đề?】

Hệ thống hiếm khi mà nói, 【 như thế nào? 】

Tạ Ngu nói: 【 liền lấy tối hôm qua tới nói đi, hắn không lấy chăn của ta còn kéo qua kéo lại, lại còn kêu rên so với giết heo còn khó nghe hơn? 】


【 này còn chưa tính, hơn nửa đêm ta buồn ngủ muốn chết, hắn còn đem ta áp tới thở không nổi, nếu không phải ta ra sức lăn xuống giường, sớm hay muộn dù sống sờ sờ cũng nghẹn chết. 】

Sau đó Tạ Ngu chỉ vào eo, 【 Nằm trên sàn nhà gần một đêm, cái eo này của ta sắp bị phế đi rồi có hiểu không? 】

Hệ thống:......

【 vì đền bù ký chủ tổn thất, miễn phí đưa tặng ngài "miếng dán vạn thông gân cốt" một phần, bảo đảm thuốc này sẽ giúp ngài mau khỏi bệnh. 】 cũng may hệ thống còn xem như có thành ý, Tạ Ngu đem thuốc dán một dán, nháy mắt như sống lại.

Sau khi cho vẹt ăn như thường lệ, hắn lại liền về trên giường nằm nghỉ, chuẩn bị hảo hảo tĩnh dưỡng.

Ai ngờ, Đoạn Tu Hàn âm hồn không tan mà lại lần nữa xuất hiện, mang một chậu nước tiến vào, đem khăn lông ướt nhẹp vắt khô, ngồi vào mép giường.

Hắn nhẹ nhàng kêu, "Sư tôn? Ngài ngủ rồi sao..."

Tạ Ngu đang ngủ say, đương nhiên không trả lời.

Đoạn Tu Hàn cho rằng Tạ Ngu là thật sự mệt muốn chết rồi, cũng không có tiếp tục đánh thức, mà là chậm rãi hạ thân tiến đến cổ hắn.

Dục vọng mãnh liệt lại lần nữa bị khơi dậy, hơn nữa so với lúc uống say kia cảm giác còn muốn mãnh liệt hơn, hắn tinh tường nhìn đến cánh môi đỏ bừng của sư tôn,da thịt tuyết trắng, còn có vành tai phấn hồng.

Nhưng mà điều này xa xa vẫn chưa đủ.


Hắn càng muốn nhìn đến phong cảnh kiều diễm khi quần áo nửa vời kia.

"Sư tôn, đồ nhi lau người cho ngài."

Đoạn Tu Hàn tự nhủ nói xong, liền vươn tay nhẹ nhàng mà cởi bỏ đai lưng hồng tơ lụa của Tạ Ngu.

Yết hầu càng thêm khô khốc, bàn tay Đoạn Tu Hàn quanh quẩn vòng eo mềm mại như nhũn của hắn, sờ đến hưởng thụ yêu thích không muốn buông tay.

Tạ Ngu thân mình khẽ run lên, lại không có phản ứng gì, xoay người thì quần áo trực tiếp rộng mở, lộ ra nửa mảng ngực thanh bạch ngọc.

Đoạn Tu Hàn đồng tử có chút đỏ lên, bụng nhỏ khi thì co chặt, khi thì thả lỏng, hắn cố nén ý định tiến vào thân thể này ngay lập tức, chậm rãi đến gần đôi môi Tạ Ngu.

Ngay khi khoảng cách sự ngọt ngào đã mơ ước từ lâu chỉ còn ngắn ngủn, Đoạn Tu Hàn vừa nâng mắt lên, liền bị một đôi mắt trong veo nhìn thẳng.