Trong cuộc sống bình thường của Cố Thanh Trì, đi khám bác sĩ đúng giờ là vì hoàn thành công việc.
Bữa tiệc hoang đường kia dường như chỉ là một giấc mộng, tỉnh dậy là quên mất, không ảnh hưởng chút nào đến Cố Thanh Trì.
Chỉ là ở công ty nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, mỗi một người đều tìm Cố Thanh Trì, tốt xấu đều có, có người đến chất vấn, nói là người nhà Cố Thanh Trì, thậm chí còn có người đến hỏi liên lạc, còn hỏi giá bao nhiêu, Diệp Lý cảm thấy buồn cười, anh còn nhớ rõ lúc đó Cố Thanh Trì nói mình là cô nhi, cuối cùng tất cả đều cuộc gọi chắc là nhầm đi. Cố phu nhân cũng đã lâu không gửi tin nhắn cho Cố Thanh Trì.
Cuộc sống yên tĩnh và bình lặng, không có gì bất thường, như vậy mới là bình thường, không có giao điểm gì với quá khứ, không ai có thể nhìn thấy cậu bây giờ, tất cả mọi người đều đang sống tốt, yêu những người cần yêu, thực sự tốt đẹp.
Cũng vào lúc này, Cố Thanh Trì lần đầu tiên thử tự sát.
Ngày hôm đó, cậu vừa kết thúc một cuộc trò chuyện với bác sĩ, về nhà ngồi một lúc, cuối cùng đột nhiên tháo rèm cửa sổ trong nhà, cả nhà đều dọn dẹp sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu rọi trong nhà sáng sủa, Tiểu Ly Hoa chạy theo Cố Thanh Trì một hồi, cuối cùng ra ban công phơi nắng ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, cậu kiểm tra máy cho ăn của Tiểu Ly Hoa và máy uống nước một lần, lấp đầy thức ăn cho mèo mới.
Phát hàng loạt một tin nhắn —— nói là phát hàng loạt, kỳ thật chỉ có Tạ Lục Dữ, Diệp Lý, Tiểu Khả.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản —— Tiểu Ly Hoa ngày mai có thể gửi đến chỗ anh không? Nó rất dễ nuôi, chỉ cần cho ăn thức ăn cho mèo là được rồi.
Diệp Lý và Tiểu Khả không suy nghĩ nhiều, cậu đều đang hồi phục tốt, nhiều nhất hỏi nhiều một chút khi nào đi đón, không nhận được hồi âm của Cố Thanh Trì cũng không để ý.
Lúc cậu nhìn thấy, sẽ trả lời, Cố Thanh Trì vốn là loại người không thường xuyên xem điện thoại, so với việc lên mạng khiến người ta đắm chìm, cậu thích đánh đàn giết thời gian, chơi các loại app cũng khó khăn, tin nhắn vì sao không hiện lên cậu cũng phải nghiên cứu nửa ngày.
...
Tạ Lục Dữ ngủ trong xe bảo mẫu, hắn ra nước ngoài vừa mới trở về, chênh lệch múi giờ nên hắn không muốn có một chút âm thanh nào phá rối, bình thường tính tình hắn không tệ, thế nào cũng được, nhưng lúc rời giường dễ gắt ngủ, ngủ không đủ thì cả người đều mang áp suất thấp, trợ lý và tài xế đều biết thói quen của hắn, nên cũng thả nhẹ động tác.
Khi tin nhắn wechat vang lên, trợ lý và tài xế đều kinh hãi một chút, đều đi sờ điện thoại di động của mình, xem có phải không có tắt tiếng hay không, sau đó liền nhìn Tạ Lục Dữ ở phía sau tỉnh lại, mở điện thoại di động của mình ra.
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, chờ Tạ Lục Dữ phát hiện, anh ta còn nhớ rõ, lần trước Tiểu Thành gửi tin nhắn cho Tạ Lục Dữ vào buổi sáng, cuối cùng nhận được một loạt tin thoại, Tạ Lục Dữ tức giận cũng hổn hển nói suốt một phút không ngắt, từng câu từng chữ phát ra như mang theo gai nhọn, cũng không biết là vì làm khó người khác hay là làm khó mình.
Sau đó trợ lý liền thấy Tạ Lục Dữ thay đổi sắc mặt, ngay cả ngủ cũng không ngủ, lập tức liền báo một địa chỉ bảo tài xế đi tới đó, càng nhanh càng tốt.
Tạ Lục Dữ thật sự rất khẩn trương, giờ một chút buồn ngủ cũng hoàn toàn không còn, lúc hắn nhìn thấy tin nhắn kia liền cảm giác được không ổn. Cố Thanh Trì là kiểu tính cách không tới mức vạn bất đắc dĩ, sẽ không gây phiền toái người khác, hơn nữa sau lần đó, cậu đối với Tạ Lục Dữ là tình trạng tránh còn không được, cũng chưa bao giờ chủ động liên lạc, cho dù muốn tìm hỗ trợ, cũng sẽ không tìm Tạ Lục Dữ.
Trên đường hắn gọi điện thoại cho Diệp Lý, sau khi xác nhận Cố Thanh Trì gần đây cũng không có lịch trình gì, mới bắt đầu gọi điện thoại cho Cố Thanh Trì, cũng không có ai nghe máy, mãi cuối cùng được Cố Thanh Trì nhận.
Tạ Lục Dữ thoáng yên lòng, nói chuyện với Cố Thanh Trì.
Cậu tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn có chút buồn ngủ, cùng Tạ Lục Dữ nói chuyện trong chốc lát, liền nói mình buồn ngủ, sau đó điện thoại liền gọi không được nữa, tựa hồ không có chỗ nào không đúng.
Nhưng Tạ Lục Dữ do dự trong chốc lát, lựa chọn tin tưởng trực giác của mình, vẫn không thay đổi chủ ý, để tài xế dốc toàn lực chạy tới.
Tạ Lục Dữ không biết đã nói mấy câu nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa đi bao nhiêu lần, chỉ mất hơn mười phút đã chạy tới chỗ Cố Thanh Trì, sau khi phát hiện gõ cửa không mở được, lại đi tìm quản lý.
Cuối cùng ở phòng khách phát hiện Cố Thanh Trì ngã xuống đất, trên mặt, trên người cậu đều bị máu tươi bắn lên, trên người cậu còn ướt đẫm, có nước cũng có máu, ngay cả thảm cũng ướt, vết máu tí tách một đường quanh co đến phòng tắm, cửa phòng tắm mở, Tiểu Ly Hoa ngồi xổm ở cửa phòng tắm, bụng đều bị nhuộm đỏ, nó đi vào bồn tắm một lần, lông trên người ướt đẫm, vốn lúc Tạ Lục Dữ gõ cửa còn có thể nghe thấy tiếng kêu thê lương của nó, thấy có người đến cũng không kêu nữa, chỉ nhìn Tạ Lục Dữ kiểm tra tình huống của Cố Thanh Trì.
Tạ Lục Dữ không biết mình như thế nào băng bó lại cho cậu, lại làm sao đưa cậu đến bệnh viện.
Thẳng đến khi Cố Thanh Trì nằm trên giường bệnh, bác sĩ nói Cố Thanh Trì đã không còn nguy kịch nữa, cậu nằm trong phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt, cánh môi nhìn qua lạnh lẽo, Tạ Lục Dữ mới chậm rãi cảm nhận được nỗi sợ hãi cực lớn.
Phòng bệnh là phòng đơn, không giống bệnh viện, giống như trong nhà, trên bàn đầu giường đặt bình hoa, hoa trong bình xem ra đã mấy ngày không thay, bắt đầu khô héo.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, trợ lý đã thông báo cho Phan Tiểu Thành, Tiểu Thành ở bên ngoài phòng bệnh gọi điện thoại cho Diệp Lý, rất nhiều người chạy đôn chạy đáo, nhưng Tạ Lục Dữ cũng không muốn quản.
Hắn chỉ nhìn chất lỏng chậm rãi bị đưa vào trong cơ thể Cố Thanh Trì, con mẹ nó, tựa như nằm mơ vậy, hắn nghĩ.
*
Bệnh tình Cố phu nhân nặng thêm, ba Cố cùng Cố Tạ cả ngày chăm sóc bà, sứt đầu mẻ trán, không rảnh quan tâm những người khác.
Sau khi tỉnh lại, bà không dám tin, nhìn ba Cố và Cố Tạ hét.
"Các người đang làm gì vậy? Tất cả các người điên rồi sao! Đó là con tôi. "
Có đôi khi bà sẽ im lặng lại, bà nói bà ta nghe thấy bé ngoan ở trên lầu đánh đàn, bà nói trong hoa viên không cần trồng hoa hồng, bởi tay bé ngoan sẽ lại bị đâm đến toàn là vết thương mất, đau đớn biết bao nhiêu, bà nói bé ngoan rằng cún con cũng đều sẽ chết, bé nhà bà trở về sẽ thương tâm, bà nói lúc hai người trở về không cần bấm còi xe, bé ngoan nghe thấy liền chạy xuống cầu thang, chạy nhanh như vậy, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể là hình ảnh bà miêu tả quá tốt đẹp, ba Cố và Cố Tạ cũng hoảng hốt cảm thấy, dường như thật sự từng có một đứa bé như vậy, một đứa trẻ nhỏ bé, thích cười, ngoan ngoãn khéo léo, nghe thấy tiếng còi xe liền lạch bạch từ trên lầu chạy xuống, nhào vào trong lòng người ta, chân thành nói yêu mẹ mình, yêu ba yêu anh trai.
Có một ngày ba Cố liền do dự nói, có nên liên lạc với đứa nhỏ Cố Thanh Trì kia để dỗ dành Cố phu nhân hay không, Cố Tạ giống như đang chờ ông nói những lời này, không chút do dự biểu đạt đồng ý.
Sau đó không biết như thế nào bị Cố phu nhân biết.
Cố phu nhân biết Cố Thanh Trì sắp tới, dậy sớm, thích thú thay quần áo xinh đẹp nhất của mình, còn thương lượng với dì Vương rất lâu rằng muốn làm món ăn mà bé ngoan thích, thật giống như bà thật sự có một bé ngoan.
Tiểu Uông trong nhà đã sinh ra hai con cún nhỏ, tính cách ngoan ngoãn cũng có chút thay đổi, hiện tại còn có thể mở miệng sủa người xa lạ.
Cố phu nhân cũng rất lo lắng Tiểu Uông không nhớ rõ bé ngoan.
"Hôm nay Bé ngoan phải về nhà, Tiểu Uông phải nghe lời nha."
Nhà họ Cố tìm được điện thoại của người đại diện Cố Thanh Trì rất dễ dàng, sau khi biểu đạt rõ ý nguyện với Diệp Lý.
Diệp Lý bên kia trầm mặc trong chốc lát, rất máy móc từ chối.
"Xin lỗi, hành trình gần đây của nghệ sĩ tôi đã sắp xếp xong, tạm thời không thể sắp xếp thêm được nữa "
Ba Cố vừa nghe liền biết là từ chối, ông cũng không dây dưa nhiều, quay đầu tìm người khác.
Tin tức Cố Thanh Trì cắt cổ tay tự sát bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, nhưng trên đời này làm sao có bức tường nào không lọt gió chứ, vẫn có một số người biết nội tình.
Đối phương tin tưởng ba Cố sẽ không truyền bá khắp nơi, lúc này mới đồng ý tiết lộ một chút tin tức.
"Hôm qua cậu ấy cắt cổ tay tự tử, được cứu rồi, bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện. "
Đối phương khoảng chừng là không biết Cố Thanh Trì, nói rất bình tĩnh, giống như đang nói hôm qua trời mưa vậy.
Chính như vậy ba Cố mới cảm thấy có chút không rét mà run, ngày đó ông gặp qua Cố Thanh Trì, ấn tượng đối với cậu rất sâu đậm, Cố Thanh Trì ngày đó từ đầu đến cuối đều rất tốt, rất bình thường, thoạt nhìn rất ưu tú, là một đứa bé rất lễ phép.
Trong tư liệu trước kia ông có được, đánh giá Cố Thanh Trì cũng rất ưu tú.
Và một đứa trẻ như vậy, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, bởi vì cắt cổ tay tự tử.
*
Cố Thanh Trì rất sợ đau, Tạ Lục Dữ biết rõ điều này, trước kia lúc cậu nấu cơm, Cố Thanh Trì bị dầu bắn tung tóe một lần, từ đó về sau đã cách xa phòng bếp.
Cho dù là vết thương nhỏ không cẩn thận bị rách trên ngón tay, ngay cả máu cũng không có chảy ra, cậu cũng phải dán kín mít, nhìn không thấy nữa mới an tâm, sau đó còn phải uể oải nằm trên sô pha nửa ngày.
Một người như vậy, lại có dũng khí cắt một vết thương dài như vậy trên cổ tay mình, vậy lúc ấy cậu có bao nhiêu đau khổ chứ.
Tạ Lục Dữ không thể tưởng tượng được, nhưng hiện tại hắn rất buồn.
Cố Thanh Trì tỉnh lại đã là vào trưa ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại cậu nhìn chằm chằm ống truyền dịch rất lâu.
Tạ Lục Dữ cũng ở bên cạnh nhìn, liền gạt bỏ đi ý nghĩ trong đầu cậu.
"Còn có hai bình nữa, không thể rút kim. "
Cố Thanh Trì mệt nhọc thu mình vào trong chăn, chỉ để lại cổ tay ở bên ngoài, ngay cả thanh âm cũng nhẹ nhàng nghe không thấy.
"Xin lỗi. "
Xin lỗi sao? Xin lỗi vì điều gì?
Bởi vì phiền nhiều người nên cảm thấy có lỗi, bởi vì mình không dứt khoát mà chết nên cảm thấy có lỗi sao?
Tạ Lục Dữ nhìn cậu, cảm nhận được một sự phẫn nộ vô lực, hắn còn không quên cố định cổ tay cậu, điều chỉnh ống truyền dịch cho cậu một chút.
Tay hắn chống lên trán, cơ hồ như cầu xin nói.
"Người nên xin lỗi là anh."
"Vì tất cả sự xuất hiện không đúng thời điểm của anh, không biết đúng sai nông cạn mà thích em, không biết liêm sỉ dây dưa với em, xin lỗi em."
Hắn gằn từng chữ nói.
"Nhưng tình cảm không thu về được nữa, anh yêu em, anh vì -"
Hắn dừng một chút, tựa hồ không muốn nói chữ kia ra miệng, cuối cùng hắn nhẹ nhàng bỏ qua chữ đó.
"Vì hành động đó của em khiến anh đau khổ."
Tạ Lục Dữ nhìn lên trên một chút, mím môi, ánh mắt có chút đỏ lên.
"Tuy rằng nói như thế rất vô sỉ, nhưng em cũng không thể, cũng không thể tổn thương anh như thế."
Hắn cố hết sức lực muốn mình nghiêm khắc một chút, nhưng trên thực tế lời nói ra, khí giọng rất thấp, tuy rằng là hắn đang chỉ trích, nhưng ý tứ chỉ trích lại không có bao nhiêu, chả có lực gì cả, càng giống như đang cầu xin không tiếng động.
Làm ơn, xin em, làm gì cũng được, nhưng đừng làm thế nữa.