Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 80




Ngay cả khi người phụ nữ nói tên của Cố Thanh Trì, Tạ Lục Dữ vẫn không buông lỏng cảnh giác.

"Bà có chuyện gì sao?"

"Cậu ta thật sự sống ở đây đúng không? Mau để cậu ta ra ngoài gặp tôi."

Người phụ nữ nhìn về phía sau Tạ Lục Dữ, nháy mắt muốn bước qua hắn đi vào trong.

Tạ Lục Dữ quay người sang một bên chắn bà ta lại, vốn dĩ tính tình của hắn không được tốt cho mấy, nhiều năm như vậy hắn cũng chỉ nói chuyện nhỏ nhẹ trước mặt Cố Thanh Trì, bây giờ lại gặp một người không nói không rằng cứ khăng khăng muốn xông vào trong làm hắn có chút mất kiên nhẫn. Nếu không phải chuyện này có liên quan đến Cố Thanh Trì thì hắn đã sớm nổi đóa rồi.

"Cậu ấy không sống ở đây, có chuyện gì thì nói với tôi, tôi sẽ giúp bà chuyển lời đến cậu ấy."

Hắn đội mũ đeo khẩu trang, dáng người cao to một mình đứng đó, tuy không nhìn rõ được mặt nhưng ánh mắt đặc biệt sắc bén trông rất đáng sợ.

Người phụ nữ khóe miệng tràn đầy kiêu ngạo, nhưng lại lùi về phía sau mấy bước, xấu hổ nói:

"Cậu hung hăng như vậy làm gì? Nói với Cố Thanh Trì bảo nó về nhà mấy ngày, mới không quản nó một thời gian ngắn thôi là đã quậy thành thế này rồi. Trong lòng nó tự biết tính toán. Lời tôi nói không thèm nghe thì đừng trách tôi mời người khác tới, kêu nó về càng sớm càng tốt, tốt nhất là về liền trong ngày mai đi, còn cần tôi phải đích thân đến đây một chuyến, đúng thật là có chí khí."

Tạ Lục Dữ nghe xong liền cảm thấy không vui, bà ta rõ ràng không phải người lương thiện gì, những lời này từ trong ra ngoài cũng không tốt lành gì mấy.

"Thế nào là trong lòng tự biết tính toán, bà không nói rõ ràng tôi sẽ không chuyển lời giúp, bà và cậu ấy có quan hệ gì?"

"Tôi với Cố Thanh Trì là gì với nhau? Tôi là là mẹ ruột của nó, chút chuyện nhỏ này tôi quản không được sao?"

Tạ Lục Dữ nhìn người khá chính xác, người phụ nữ trước mặt cao nhất chỉ khoảng bốn mươi tuổi, độ tuổi căn bản không đúng, hắn nghĩ đi nghĩ lại vài lần, nhưng biểu tình trên mặt vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi.

"Bà không cần bận tâm, bản thân cậu ấy đã trưởng thành có cuộc sống riêng của mình, công việc cũng rất bận rộn, bà có chuyện gì gấp thì cứ nói, Tiểu Cố cũng không phải người không nói đạo lý, nếu việc này thật sự khẩn cấp, dù cho bận rộn thế nào đi chăng nữa thì nhất định cậu ấy cũng sẽ trở về."

Tạ Lục Dữ không rõ ngọn nguồn sự việc đang xảy ra, luôn nhấn mạnh vào hai từ chuyện gấp, ý nghĩa rõ ràng như vậy rồi, nếu bà ta nói rõ thì hắn sẽ thay mặt chuyển lời, còn không thì miễn bàn đi.

"Quan tâm nó ăn cái gì mặc cái gì, tôi không có quyền quản sao? Làm sao vậy, quậy trên mạng lớn như vậy chưa đủ sao? Thể diện đều bị nó ném ra đường hết rồi, dám một mình lặng lẽ ly hôn, bản thân nó cũng bản lĩnh quá rồi đó. Không về nhà cũng không sao, tôi đã trực tiếp nói với mọi người trong nhà về chuyện của nó rồi, nhìn lão gia tử là biết sớm muộn gì ông ấy cũng nhịn không được muốn đập gãy chân nó đây, thật là cuồng vọng mà, nó nghĩ nó là ai chứ, cậu cứ chuyển lời lại vậy đi."

Người phụ nữ nói xong liền xoay người rời đi.

Chỉ còn lại mình Tạ Lục Dữ, hắn tặc lưỡi một tiếng, đứng đó một hồi lâu.

Giờ hắn đã rõ ràng mọi chuyện, nhưng ngay từ đầu hắn không có ý định nói cho Cố Thanh Trì biết.

Tạ Lục Dữ gần như đoán được tình hình hiện tại trong nhà Cố Thanh Trì cũng không khác gia đình hắn bao nhiêu.

Thấy người nhà của Cố Thanh Trì thậm chí đến thông tin liên lạc của cậu cũng không có, còn có người phụ nữ tuổi không quá lớn kia.

Một đống chuyện loạn thất bát tao như vậy không nên nói cho Cố Thanh Trì.

Sau khi Tạ Lục Dữ biết tin ly hôn, trước tiên hắn đến tìm Cố Thanh Trì, nghĩ rằng trạng thái của cậu hiện đang rất tệ, Tạ Lục Dữ bụng đầy nghi vấn tự hỏi, đến khi gặp được Cố Thanh Trì rồi thì mọi chuyện đều bị hắn ném ra sau đầu, hiện đang toàn tâm toàn ý tập trung vỗ về Cố meo meo.

Tạ Lục Dữ biết rằng Cố Thanh Trì lúc đó sống trong ngôi nhà mình đứng tên, ngôi nhà đó Tạ Lục Dữ được các trưởng bối trong nhà tặng vào thời điểm hắn thành niên, vị trí khu vực đều rất tốt, Tạ Lục Dữ luôn rất thích nó, còn định là sẽ xây thêm một căn mới, nhưng từ sau cuộc hôn nhân khó giải thích kia hắn đã không quay lại lần nào nữa.

Bởi vì Cố Thanh Trì đang ở đó.

Cố Thanh Trì và Tạ Lục Dữ không giống nhau, cậu ấy còn quá trẻ, đôi cánh còn chưa mọc đầy lông thì đã bị nhốt vào lồng.

Giờ hắn nhìn ra được ý của người phụ nữ nó, Cố Thanh Trì đã tự mình ly hôn với hắn, thậm chí kể cả gia đình cậu ấy cũng không biết chuyện này. Tạ Lục Dữ cau mày, hắn gần như có thể tưởng tượng ra được mọi chuyện đã xảy ra.

Gia đình Cố Thanh Trì không quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy một thân một mình sống ở đó, một mình làm thủ tục kết hôn cuối cùng một mình ký vào đơn thỏa thuận ly hôn.

Tạ Lục Dữ hít một hơi thật sâu, nắm chặt chìa khóa xe, đóng cửa đi xuống lầu, tạm thời gác mọi chuyện sang một bên, Tiểu Cố gần đây thích ăn cá, rau cải trong nhà cũng hết rồi.

*

Trên lầu, Cố Thanh Trì mở mắt chớp chớp vài cái, tối qua cậu ngủ rất sớm, không thấy buồn ngủ nữa, trạng thái cực kì tỉnh táo.

Cậu nằm một lúc, sau đó với lấy điện thoại di động trên đầu giường muốn xem thời gian.

Cố Thanh Trì không dùng điện thoại di động nhiều lắm, điện thoại của cậu bình thường luôn để ở chế độ im lặng, cậu không thích việc di động bất thình lình đổ chuông, Cố Thanh Trì có khi mấy ngày cũng không nhìn tới điện thoại một cái dẫn đến việc Diệp Lý thường tìm không thấy cậu đâu, cuối cùng anh ta bỏ vốn mua cho Cố Thanh Trì một chiếc di động dành riêng cho cho công việc, cũng không cài thêm gì vào, chỉ dùng để gọi điện thoại.

Nhưng Cố Thanh Trì vẫn không đổi sang dùng chiếc điện thoại mà Diệp Lý mua.

Cậu vừa mở màn hình lên, liền nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ cùng vài tin nhắn.

Cậu tiện tay bấm vào tin nhắn gần nhất.

【Mày dám tự mình ly hôn, dũng khí cũng lớn thật, không cần biết mày muốn gì, ngày mai về nhà một chuyến, để bố mày quản đi, tao quản không nổi nữa.】

Qua mấy ngày sau.

【Mày có thấy tin nhắn không? Thấy rồi thì cho tao biết một tiếng mày định lúc nào trở về.】

Tin mới nhất.

【Mày đổi số điện thoại rồi à?】

Chú thích ghi là Cố phu nhân, Cố Thanh Trì tiện tay xóa sạch đống tin nhắn kia.

Hai năm trước Cố Thanh Trì đã từng xem qua, hai vợ chồng Cố phu nhân trong thế giới này thật sự không đọng lại cho cậu bất kì ấn tượng nào cả.

Danh bạ trong điện thoại không nhiều, cách đặt danh xưng rất cứng nhắc nhưng lại rất rõ ràng, ví dụ như chồng, mẹ kế, còn có bác trai, bác gái.

Thời gian dài như vậy, những người trong danh bạ chỉ có một chút ít tin tức, thỉnh thoảng sẽ có người gửi lời chúc mừng năm mới, Cố Thanh Trì luôn coi bọn họ là NPC.

Cậu đột nhiên xuyên tới một thế giới xa lạ trong thời gian lâu như vậy, Cố Thanh Trì cũng từng thử nghiệm, cậu phát hiện các thiết lập này được tạo ra tương tự với nhau, rất dễ phân biệt, nó sẽ luôn mờ nhạt ở những điểm quan trọng chủ chốt.

Ví dụ như trong bối cảnh, người nhà và bạn bè của Cố Thanh Trì, ngay cả khi đáng lẽ Cố Thanh Trì nên có quan hệ với họ nhưng họ chỉ biết rằng có một người như Cố Thanh Trì thật, còn người đó là người thế nào thì lại không nhớ rõ, như thể cảm giác tồn tại của cậu thấp đến mức họ không biết trên đời này còn có người tên Cố Thanh Trì.

Còn về phần cậu là người thế nào, dáng vẻ ra sao cũng là một điểm mơ mơ hồ hồ không xác định được, nói chung là Cố Thanh Trì sẽ luôn trong một khoảng cách hợp lý hoặc biến mất trong mắt bọn họ.

Trừ khi đó là một người ngay từ đầu đã có ký ức về Cố Thanh Trì như Trình Khắc, nhưng những ký ức của anh trong cuộc hôn nhân và việc học hành của Cố Thanh Trì hầu như rất mờ nhạt. Cố Thanh Trì lẽ ra phải được nhận vào một trường danh tiếng, từ cấp ba đến đại học một đường thuận buồm xuôi gió.

Mà hiện tại Trình Khắc lại cho rằng Cố Thanh Trì nhập học đại học không bao lâu thì quyết định nghỉ học để kết hôn.

Chuyện này anh đều biết, nhưng khi nhớ lại mọi thứ một cách chi tiết thì lại cực kỳ mơ hồ, bởi vì đây chỉ là một lỗ hỏng thiết lập được tạo sẵn mà thôi.

Vì thế dù thỉnh thoảng nhớ lại cũng không có ảnh hưởng gì, bởi vì trong quá khứ không có kỷ niệm gì với nhau nên trong mắt bọn họ Cố Thanh Trì chẳng qua không khác gì người xa lạ, cũng không cần quan tâm đến, gặp xong mấy ngày sau liền quên mất cậu trông tròn méo thế nào.

Cố Thanh Trì vừa xóa tin nhắn xong, ngón tay đột nhiên dừng lại, nếu như nói thế giới này có Trình Khắc, còn cuộc sống hiện tại của Cố Thanh Trì hoàn toàn do mình bổ sung mà thành, như vậy trên đời này vẫn có thể tồn tại người thân ban đầu của mình đúng không?