Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 79




Bác sĩ Tưởng nói cho Tạ Lục Dữ những việc hắn cần phải chú ý.

Tạ Lục Dữ còn tự mình tìm tài liệu, chăm chăm chỉ chỉ ghi nhớ cả một chồng ghi chú dài. Nhưng có những việc, biết là một chuyện, làm được hay không lại là một chuyện khác, Tạ Lục Dữ vẫn luôn không nỡ.

Cố Thanh Trì cả ngày không có việc gì làm, lúc nào cũng ngủ rất lâu, nhưng cho dù đã ngủ nhiều như vậy, ban ngày lại vẫn mang dáng vẻ ủ rũ không có sức sống, đến đêm lại có sức sống trở lại, ngồi trong phòng khách.

Nhưng Tạ Lục Dữ đặt lịch hẹn cho Cố Thanh Trì vào sáng sớm, thậm chí còn lập ra cả một bảng thời gian biểu, đúng giờ thì sẽ gọi Cố Thanh Trì tỉnh dậy. Thực tế lại rất khó khăn để đạt được, gọi Cố Thanh Trì dậy thì không khó, cho dù cậu luôn đáp lại một tiếng nhỏ, nằm trên giường một hồi mới chịu dậy, nhưng cậu nhất định sẽ dậy.

Tạ Lục Dữ cảm thấy bản thân mới làm không được, bởi vì Cố Thanh Trì tỉnh dậy thì vô cùng buồn bã, lại thường mang dáng vẻ sa sút ngồi trên giường, Tạ Lục Dữ vừa nhìn thấy, trái tim ngay lập tức bắt đầu âm ỉ khó chịu. Sau đó liền cảm thấy, ngủ thêm một chút cũng không sao.

Dựa vào một mình Cố Thanh Trì là không đủ, tính kỷ luật của cậu thấp đến mức gần như không có, muốn làm gì sẽ làm đó. Những việc có thể khiến bản thân vui lên cậu đều sẽ làm, nhưng niềm vui lại dường như rất keo kiệt với cậu.

Tạ Lục Dữ đành phải bắt bản thân hạ quyết tâm, hết lần này đến lần khác hắn đều cảm thấy không thể được, luôn dung túng cho Cố Thanh Trì, nhưng trên thực tế thì Tạ Lục Dữ lại tuân thủ rất đúng bảng biểu đã lập ra.

Nếu là như trước đây Tạ Lục Dữ nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Cố Thanh Trì liền muốn bác sĩ kê cho cậu một chút thuốc, hắn nghĩ rằng chỉ cần uống hết thuốc, dần dần Cố Thanh Trì sẽ tốt lên thôi.

Nhưng bây giờ hắn lại do dự, Tạ Lục Dữ gần như chắc chắn rằng, một Cố Thanh Trì như vậy sẽ làm bất cứ điều gì để có thể giành lấy một chút niềm vui nhỏ nhoi đó.

Thế nên Tạ Lục Dữ chỉ còn cách tự mình trở nên cứng rắn hơn, biến mình trở thành tấm gương, lập ra kế hoạch sau đó kiên quyết thực hiện theo đúng kế hoạch, cố gắng để kéo Cố Thanh Trì ra khỏi vũng lầy.

Hắn mỗi ngày đều đánh thức Cố Thanh Trì tỉnh dậy, viết những việc cần làm của hôm nay và những bất ngờ nho nhỏ dành cho Cố Thanh Trì lên trên lịch. Lịch trình luôn rất nhiều, không lịch trình nào giống với lịch trình nào.

Tạ Lục Dữ phát hiện mỗi khi Cố Thanh trì nghe được một câu chuyện thú vị nào đó sẽ vui vẻ lên một chút, hắn liền thu thập rất nhiều câu chuyện thú vị, sau đó chắt lọc và đặt chúng ở trước mặt Cố Thanh Trì để khiến cậu vui vẻ.

Cố Thanh Trì không thích loại câu chuyện dở khóc dở cười đó, cậu thích những câu chuyện vô tình được nói ra khi không suy nghĩ. Có những lúc tâm trạng vui vẻ, cậu thậm chí còn ngồi cười trên sofa cho đến khi ngã xuống.

Rất nhiều câu chuyện đều vô cùng gượng gạo, Tạ Lục Dữ liền tự mình chắt lọc, vắt óc nghĩ kịch bản, Tạ Lục Dữ vốn có khiếu hài hước lại còn rất hăng hái làm việc nên rất nhiều câu chuyện đã được hắn viết ra. Hắn mỗi khi ở bên cạnh Cố Thanh Trì đều rất tích cực, tất cả những tiêu cực đều bị hắn ném qua cửa sổ, giống như một mặt trời nhỏ, cả ngày tỏa sáng bên cạnh Cố Thanh Trì.

Cứ như vậy trải qua một đoạn thời gian, tinh thần của Cố Thanh Trì đã tốt lên rất nhiều, tâm trạng cũng ổn định hơn trước.

Tâm trạng của cậu hôm nay không tệ, nằm trên ghế sofa cùng Tiểu Li Hoa chơi bóng. Tạ Lục Dữ từ trên lầu đi xuống, nhìn một lúc rồi bật cười, hắn huýt sáo để thu hút sự chú ý, sau đó giống như dâng một vật quý giá mà đi qua phía cậu.

"My neighbor Totoro hôm nay công chiếu, 8 giờ tối nay có một suất, muốn đi không?"

Tạ Lục Dữ quả thức rất dụng tâm.

Đó là một trong số ít những bộ phim mà Cố Thanh Trì yêu thích, cậu còn có một mặt dây chuyền nhỏ mà từ lúc chuyển nhà câu vẫn luôn mang theo bên mình.

Không giống như nhiều nam sinh khác, từ khi còn học đại học Cố Thanh Trì đã rất thích phim của Hayao Miyazaki, cùng với bạn bè đi xem mấy lần. Sau này khi có thời gian rảnh rỗi cậu cũng tự mình đi xem, tuy rằng không còn vui giống như trước đây nhưng phim vẫn rất hay.

Bây giờ Tạ Lục Dữ vui vẻ đi từ trên tầng xuống rủ cậu đi xem phim, điều này khiến cho Cố Thanh Trì cảm thấy như đang quay trở lại thời đại học.

Cậu suy nghĩ một chút rồi buột miệng nói.

"Được, anh đặt vé, tôi mua bỏng."

Cố Thanh Trì nói xong liền tự mình bật cười, cuộn tròn người lại trên sofa.

"Khi tôi còn ở trường đại học thì luôn cùng bạn bè phân công như vậy."

Tạ Lục Dữ ngồi xuống phần đuôi ghế sofa, Cố Thanh Trì cũng rất tự nhiên rút chân lại, nhường chỗ cho hắn.

"Vậy hai chúng ta cũng phân công như vậy đi, cậu mua bỏng, tôi mua vé."

Tạ Lục Dữ vừa đặt vé trên điện thoại vừa cùng Cố Thanh Trì nói chuyện.

Cố Thanh Trì vừa động, Tạ Lục Dữ liền quay đầu nhìn cậu.

"Chúng ta hiện tại, có được xem như là thuê nhà ở ghép không?"

Tạ Lục Dữ không cần nghĩ ngợi nói.

"Quên đi, cậu cũng được tính là chủ nhà thứ hai, tôi là người thuê nhà, chúng ta cũng coi như là có cống hiến lớn giúp tiết kiệm kinh phí cho công ty."

Cố Thanh Trì có thể nhắc đến những vấn đề này ngược lại còn khiến cho Tạ Lục Dữ vô cùng vui mừng. Cố Thanh Trì của trước kia khi gặp những tình huống xấu đều sẽ sao cũng được, chỉ khi cậu vượt qua được thời điểm đó thì mới bắt đầu suy nghĩ về những thứ khác.

Cố Thanh Trì cũng dần dần chuyển biến tốt lên, cho dù mối quan hệ của bọn họ có đi vòng vòng ở vị trí ban đầu cũng chẳng sao cả.

Cả hai trang bị đầy đủ, đội mũ, khăn quàng cổ và đeo khẩu trang, khi nào vào rạp thì mới cởi ra. Trước khi bật đèn thì nhắc nhau đeo khẩu trang, đội mũ lên và ngồi đợi cho đến khi bài hát ở phần kết của phim kết thúc, sau đó mới hòa cùng đoàn người đi ra ngoài.

Cố Thanh Trì xem xong bộ phim vẫn vô cùng hứng thú, hiện tại vẫn chưa quá tối liền quyết định đi dạo ở trong trung tâm thương mại. Hai người bọn họ đeo khẩu trang và đội mũ ở trong trung tâm thương mại nóng bức, cũng không quan tâm đã thu hút bao nhiêu ánh mắt, vẫn tập trung thảo luận về tình tiết của bộ phim.

Hai người đi đến lan can, dựa vào lan can đứng một lúc.

"Bộ phim của tôi cũng sắp công chiếu rồi, cuối năm nay, đúng dịp năm mới."

Cố Thanh Trì mơ hồ còn có chút tự hào, cậu đang nói về bộ phim mà cậu hợp tác cùng với Slater – Nivana.

Chủ đề này khiến cậu nói nhiều hơn một chút, nói về những điều thú vị mà cậu gặp phải trong đoàn làm phim và những khó khăn mà cậu gặp phải khi diễn xuất.

Tạ Lục Dữ nghe vậy cũng rất vui vẻ, hắn có thể nhận ra được Cố Thanh Trì yêu việc diễn xuất.

"Trước đây Diệp Lí có nói với tôi, cuối tháng còn có một kịch bản, nghe nói là là câu chuyện về thời Dân quốc, còn được mặc Trường bào."

Cố Thanh Trì làm một vài động tác miêu tả, bản thân cũng rất hứng thú.

Tạ Lục Dữ cũng từng đóng một bộ phim về chủ đề này, nhưng Trường bào thì vẫn chưa từng mặc qua, đồ hắn mặc là quân phục để diễn vai một tên quân phiệt phản động.

" Vậy đến lúc đó tôi đến trường quay thăm cậu, còn có thể xem được Trường bào trông như thế nào."

Cố Thanh trì vôi vàng gật đầu đáp ứng yêu cầu của hắn, còn có chút vui mừng.

Con người vẫn là cần làm việc, Tạ Lục Dữ nghĩ, Cố Thanh Trì nên quay cái gì, hôm khác hắn phải nhắc nhở Diệp Lí chút.

*

Hình ảnh Cố Thanh Trì nằm trên giường rất hiếm thấy, mấy ngày nay tâm trạng cậu đều rất tốt, Tạ Lục Dữ cũng không lo lắng, không gọi cậu dậy cũng không sốt ruột, chỉ nói nhỏ với Cố Thanh Trì một tiếng, bản thân đi ra ngoài mua đồ ăn cho bữa trưa.

Cố Thanh Trì chôn mặt vào trong gối, mơ hồ đáp ứng một tiếng.

Tạ Lục Dữ bế Tiểu Li Hoa cũng đang cuộn tròn như quả bóng lại để ngủ, đặt lên trên tấm đệm dưới chân giường rồi thì thầm căn dặn.

"Trông chừng ba của nhóc, trở về sẽ nấu món ngon cho nhóc."

Xong xuôi hắn liền nhanh chóng sửa soạn một chút, chuẩn bị ra ngoài, động tác của Tạ Lục Dữ rất nhanh chóng, sợ rằng Cố Thanh Trì sẽ tỉnh lại, trong nhà liền chỉ còn lại một mình cậu.

Tuy rằng biểu hiện của Cố Thanh Trì mấy ngày nay đều rất tốt, mỗi ngày cũng sẽ tìm việc gì đó để bản thân làm.

Tạ Lục Dữ vừa mở cửa liền đúng lúc đụng phải một người phụ nữ đang định nhấn chuông.

Người phụ nữ đó khoảng 30, 40 tuổi nhưng chăm sóc bản thân rất cẩn thận, có thể là lớn tuổi hơn, trông vô cùng xinh đẹp. Bà ta mặc áo khoác lông chồn, thật ra bây giờ vẫn còn quá sớm để mặc đồ lông chồn, trên người đeo đầy trang sức, tay đeo vòng ngọc, cổ đeo chuỗi bạc, chỉ là mọi thứ trên người đều chất đống, nhìn có vẻ hơi dung tục.

Tạ Lục Dữ đeo khẩu trang và đội mũ, lùi lại một bước, đưa mắt nhìn bà ta, vô cùng cảnh giác. Nếu như là người ngoài thì không tốt chút nào, mặc dù nhìn thì có vẻ không giống, nhưng mấy năm nay loại người nào cũng có, không thể không đề phòng được.

"Bà tìm ai?"

Người phụ nữ nhìn thấy Tạ Lục Dữ từ bên trong bước ra cũng giật bắn mình.

Bà ta nhìn Tạ Lục Dữ một cách nghi ngờ rồi vênh váo nói.

"Cố Thanh Trì có phải sống ở đây không, hay ở gần đây?"

Bà ta thầm nguyền rủa trong lòng, bà ta gọi điện đến Tinh Diệu để hỏi địa chỉ, nhưng tên đại diện của Tinh Diệu lại không biết điều, sống chết cũng không chịu đưa.

Bà ta nhắc đến thân phận của Cố phu nhân cũng không có tác dụng, đành phải tìm người điều tra, lại còn mượn cả nhân lực từ người đàn ông đó, ban đầu còn nghĩ rằng chắc chắn sẽ đúng, bây giờ xem ra cũng chẳng hơn gì, vẫn là tìm sai rồi.