Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 77




Diệp Lý đưa địa chỉ, lúc Tạ Lục Dữ tới, lần lượt đếm tìm nhà Cố Thanh Trì, biệt thự nhỏ tách biệt rất dễ tìm.

Hắn không biết nên đối mặt với Cố Thanh Trì như thế nào, lấy thân phận gì, lại lấy lập trường gì, hắn bây giờ thậm chí so với Diệp Lý hoặc Tiểu Khả cũng không bằng, bọn họ ít nhất còn có thể chính đại quang minh đi đến tìm Cố Thanh Trì.

Không gian chung quanh biệt thự ngoại trừ cây cối thì không còn gì, xe Tạ Lục Dữ cũng không dám dừng gần, dừng xa ở một góc.

Nhưng đèn nhà Cố Thanh Trì vừa sáng, Tạ Lục Dữ liền nhìn thấy, đợi đến khi Cố Thanh Trì một mình đi ra từ trong biệt thự, Tạ Lục Dữ liền ngồi không yên.

Thời tiết thay đổi, trời quá lạnh, Cố Thanh Trì cũng không nhớ mặc thêm quần áo, cậu luôn mơ hồ về thời gian, cả ngày lười biếng.

Tạ Lục Dữ từng cảm thấy là cậu bị chiều hư người, thích lười biếng, không chịu chăm sóc bản thân thật tốt, phải chờ người khác đến thay cậu chăm sóc, hiện tại mới biết được, cậu căn bản không phải là bị ai chiều hư, chỉ là quá mệt mỏi, ngay cả việc sống tốt cũng đã rất cố gắng.

Cố Thanh Trì cách Tạ Lục Dữ rất xa, xa xa chỉ có bóng người, không thấy rõ gương mặt, nhưng Tạ Lục Dữ biết là cậu.

Cố Thanh Trì vừa xuất hiện trong gió lạnh, Tạ Lục Dữ liền ngồi không yên, hắn từ trong xe đi ra theo bản năng muốn tiến lên, hắn mang áo khoác của mình ra ngoài.

Một tay cầm áo khoác, bước nhanh đuổi theo, đợi đến khi tới gần, lúc Cố Thanh Trì ở ngay trước mặt hắn, Tạ Lục Dữ lại không biết nên mở lời như thế nào, hai người một trước một sau, Tạ Lục Dữ cứ giữ khoảng cách như vậy không xa không gần đi theo cậu.

Tạ Lục Dữ mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, chẩn đoán bệnh trầm cảm của Cố Thanh Trì hắn đã lật qua lật lại rất nhiều lần, còn đi tham khảo ý kiến bác sĩ chuyên gia, trước đây hắn chỉ biết chút khái niệm về trầm cảm, giờ càng hiểu càng cảm thấy lo lắng.

Mà càng làm cho Tạ Lục Dữ ảo não chính là, lúc trước hắn phát hiện tâm tình Cố Thanh Trì có nhiều biến động, nhưng Tạ Lục Dữ cũng không xem trọng, hắn không đưa Cố Thanh Trì đi tìm bác sĩ giúp.

Tạ Lục Dữ tự nhủ, chậm rãi dẫn dắt, chậm rãi cổ vũ, sẽ tốt lên thôi, nhưng trên thực tế, khi đó hắn còn bởi vì Cố Thanh Trì thỉnh thoảng yếu ớt bày ra sự ỷ lại mà đắc chí.

Hắn nhớ tới một lần là sợ một lần, lúc Cố Thanh Trì ở bên vực sâu lung lay sắp đổ, hắn lại không hề có cảm giác gì.

Hiện tại Cố Thanh Trì thật sự ở trước mắt hắn, tâm tình của Tạ Lục Dữ vốn lơ lửng đã dần bình tĩnh lại.

Chỗ ở của Cố Thanh Trì ở ngoại ô, không phồn hoa như trong thành phố, nhưng cơ sở hạ tầng tốt, cách mấy trăm mét đã có cửa hàng tiện lợi 24h.

Gió vẫn không ngừng thổi, ngược lại có xu hướng ngày càng thổi mạnh.

Đợi đến khi Cố Thanh Trì mở cửa đi vào, Tạ Lục Dữ phía sau mới thoáng yên lòng, bên trong chung quy vẫn ấm áp, không có gió lạnh.

Tạ Lục Dữ do dự ở cửa một hồi, đợi đến khi hắn lấy hết dũng khí, muốn mở cửa đi vào, vừa lúc đụng phải Cố Thanh Trì đang xách một cái túi.

Cố Thanh Trì cầm túi, cúi đầu, hình như có hơi mất tập trung, đợi đến khi đụng phải Tạ Lục Dữ, trong túi đựng mấy chai rượu, có chút nặng, Cố Thanh Trì buông tay một chút, không có giữ lại được, túi xách từ trong tay rơi xuống.

Mấy chai rượu, đỏ trắng cái gì cũng có, chai rượu vỡ vụn, văng tung tóe lên thân Cố Thanh Trì, vỡ trên đất một vũng, lon bia từ trong túi lăn ra, ục ục lăn xuống dưới bậc thang.

Quần Cố Thanh Trì rất mỏng, rượu trong chốc lát đã thấm ướt vải, bắp chân có hơi lạnh, có thể là do ngủ nhiều, hôm nay Cố Thanh Trì hơi chậm chạp, đến vài giây sau cậu mới phản ứng lại.

Nói chuyện cũng nhẹ giống như chỉ có chút hơi tàn, nếu không phải Tạ Lục Dữ ở gần cậu thì sợ là không nghe được.

"Xin lỗi. "

Cậu nói lời xin lỗi, theo bản năng muốn ngồi xổm xuống nhặt lại đống đồ.

Bị Tạ Lục Dữ kéo lại.

"Không phải lỗi của cậu, đó là trách nhiệm của tôi, để tôi."

Tạ Lục Dữ đưa áo khoác cho Cố Thanh Trì trước.

Hắn cân nhắc tìm lấy một lý do.

"Là tôi làm cậu đổ rượu, làm ướt quần áo của cậu, đây là một phần bồi thường. "

Tạ Lục Dữ nói thế, lúc này Cố Thanh Trì mới yên lặng mặc áo khoác của Tạ Lục Dữ, áo khoác của Tạ Lục Dữ là một chiếc áo khoác len lớn, bọc cả người Cố Thanh Trì lại, ấm áp vô cùng.

Tạ Lục Dữ cuối cùng còn cài nút lại, đảm bảo gió thổi không vào được, cúc áo ban đầu dùng để trang trí, hiện tại cài lên, có vẻ hơi kỳ.

Cố Thanh Trì cũng không từ chối.

Tạ Lục Dữ đã sớm biết, Cố Thanh Trì không muốn mắc nợ người khác.

Trước kia khi Tạ Lục Dữ đối xử tốt với cậu, Cố Thanh Trì thích sự quan tâm và yêu chiều của người khác, hắn cho thì cậu liền nhận, hơn nữa vô cùng thích, cậu không hề che giấu mình thích được người khác yêu chiều, tựa như một đứa trẻ được cho kẹo.

Bởi vì cậu cho rằng không cần phải trả giá đắt gì cả, không cần hồi đáp gì, nhưng khi Tạ Lục Dữ tự nói cho cậu rằng vì cậu hắn làm bao nhiêu chuyện, hơn nữa yêu cầu báo đáp, cậu xem xét lại mới hiểu được, đây hóa ra không phải miễn phí, cậu lập tức sẽ phân định rõ ràng, hơn nữa còn cách thật xa ra.

Lần sau, khi Tạ Lục Dữ lấy kẹo ra, Cố Thanh Trì sẽ rất cẩn thận.

Nhưng cậu lại quá tham lam, nhịn không được cám dỗ, nhịn không được lại nhận kẹo, nhưng lập tức sẽ đưa ra cái gì đó trân quý để trao đổi.

Nhân viên cửa hàng tiện lợi nghe thấy động tĩnh đi ra, Tạ Lục Dữ cùng nhân viên thương lượng trong chốc lát.

Cố Thanh Trì mờ mịt đứng ở nơi đó, bị áo khoác ấm áp bọc kín, nhìn Tạ Lục Dữ xử lý hết thảy, bên tai là tiếng gió vù vù, Tạ Lục Dữ cùng nhân viên cửa hàng nói chuyện tựa hồ như ở xa, không nghe thấy.

Tạ Lục Dữ xử lý xong đi qua, đi tới bên cạnh Cố Thanh Trì.

"Xin lỗi, đụng hỏng rượu của cậu, hôm khác tôi mang cho cậu chai mới."

Tạ Lục Dữ thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng cực kỳ chân thành tha thiết.

"Ngoài ra, cậu có thể giúp tôi chút được không? Xe của tôi bị hỏng giữa chừng, tôi bị lạc, đi bộ đến đây, bây giờ không thể trở lại, buổi tối gió rất lớn, có chút lạnh, có thể ở lại nhà cậu một đêm không? "

*

Tạ Lục Dữ thành công, thuận lợi đi theo Cố Thanh Trì trở về.

Lúc Cố Thanh Trì rời đi không tắt đèn, trong phòng tràn ngập ánh đèn, đã bắt đầu ấm lên, cũng rất ấm áp, vốn nên rất ấm áp, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh như băng.

Tạ Lục Dữ không nghĩ tới nơi này lại như vậy, ngoại trừ những vật dụng phải bày biện, hầu như không có đồ vật dư thừa khác, chỉ có trên mặt đất hoặc trên bàn có đôi khi sẽ rải rác đồ đạc của Cố Thanh Trì, tựa như một gian phòng kiểu mẫu, bị người ta đột ngột đặt một ít hành lý vào.

Làm cho người ta nhận ra rõ ràng rằng đây chỉ là căn nhà chứ không phải là "nhà".

Phòng ở Cố Thanh Trì rất lớn, cậu giống như đứa trẻ mang những điều trân quý của mình ra cho hắn xem, dẫn Tạ Lục Dữ đến phòng khách, giống như đang nói, anh xem, tôi cũng giúp được.

"Bên trong có đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần. "

Cậu nói xong đi tới xem, nhìn thấy có đồ đạc mới lui ra, Cố Thanh Trì cũng không đến phòng khách, đồ vật bên trong cũng là sẵn có.

Tạ Lục Dữ rất nghiêm túc nói lời cảm ơn, hai người đều khách khí, giống như chưa từng có những lần ôm hôn.

Tiểu Li Hoa cũng đã lâu không gặp người, tuy rằng nó đối với Tạ Lục Dữ vẫn rất không khách khí, nhưng kỳ thật nó rất thích chơi với Tạ Lục Dữ, còn rất hưng phấn ở dưới chân hai người đi qua lại suốt.

Nhưng Tiểu Li Hoa rất hiểu chuyện, mặc kệ nó làm việc hay nghỉ ngơi gì, chỉ cần Cố Thanh Trì tắt đèn, nó sẽ yên lặng trở về ổ mèo của mình, không một tiếng động, lúc không ngủ thì tự chơi đồ chơi nhỏ của mình, chỉ hôm nay có hơi hưng phấn.

Buổi tối còn đến phòng Tạ Lục Dữ một hồi lâu, chơi cùng Tạ Lục Dữ một hồi, hắn ném nó nhặt.

Tạ Lục Dữ không rõ vì sao một con mèo lại thích chơi trò chạy nhặt đồ vật, trong lòng hắn nhớ thương Cố Thanh Trì. Cố Thanh Trì hiện tại đã trở về phòng, khá chắc là đã ngủ, Tạ Lục Dữ nhẫn nại cùng Tiểu Li Hoa tiêu hao thể lực, tránh cho nó quá hưng phấn, đi quấy nhiễu Cố Thanh Trì.

"Mày nha, mỗi ngày đều vô tâm vô phế như vậy, cũng không chăm sóc ba mày thật tốt."

Tiểu Linh Hoa chơi mệt rồi, Tạ Lục Dữ mới ngủ.

Phòng Tạ Lục Dữ ở ngay bên cạnh Cố Thanh Trì, hắn ngủ rất trễ, nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, xem đồng hồ đã là hơn hai giờ sáng, Tạ Lục Dữ mấy ngày nay vẫn ngủ nông, đêm nay có lẽ là bởi vì Cố Thanh Trì ở bên cạnh, hắn thoáng yên lòng, coi như chất lượng giấc ngủ cũng không tệ.

Tạ Lục Dữ hôm nay đi ra ngoài lâu như vậy, chưa uống nước, hiện tại miệng đắng lưỡi khô, hắn xuống lầu uống nước, lúc đi tới cầu thang, phát hiện bên cạnh bàn trà phòng khách dưới lầu bật một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn cực kỳ yếu, mờ mờ ảo ảo, chỉ chiếu sáng nửa cái sô pha.

Cố Thanh Trì mặc đồ ngủ, ngồi trên sô pha, từ góc độ Tạ Lục Dữ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng được ánh đèn phác họa.

Cậu ngồi như vậy, không nhúc nhích, ngồi thật lâu thật lâu.

Cậu ngồi dưới lầu bao lâu, Tạ Lục Dữ ở trên lầu nhìn cậu bấy lâu.

Tạ Lục Dữ cứ đứng lại như vậy, hắn không rời đi, Cố Thanh Trì cũng không mở miệng đuổi hắn.

Lần này không cần Cố Thanh Trì, Tạ Lục Dữ tự mình đứng bên ranh giới.

"Cậu để cho tôi ở lại đây, vậy tôi phụ trách ba bữa cơm cảm tạ cậu nhé."

"Tôi có thể mua một chiếc bình để bàn không? Đổi lại, tôi có thể dọn dẹp."

Hắn thử thăm dò, từng chút một thêm đồ đạc vào phòng, mỗi ngày, phòng ốc đều trở nên giống "nhà" hơn, rèm cửa sổ từ tối màu đổi thành màu sáng, ban ngày kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu rực rỡ, Cố Thanh Trì và Tiểu Li Hoa luôn nằm trên thảm trải trên mặt đất ở phòng khách.

Tạ Lục Dữ từng chút từng chút tới gần Cố Thanh Trì, tới khi có một ngày, lúc hắn lơ đãng nhắc tới việc muốn có chìa khóa, Cố Thanh Trì nhìn Tạ Lục Dữ một cái, cho Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Cố Thanh Trì không giống như trước kia, nói cắt đứt liền cắt đứt sạch sẽ, quyết tuyệt làm Tạ Lục Dữ muốn đi xin lỗi để có cơ hội trở lại trước kia cũng không có.

Hiện tại, lại một lần nữa, Tạ Lục Dữ lựa chọn đem quyền chủ động giao cho Cố Thanh Trì, hắn cẩn thận tới gần, hy vọng như vậy có thể làm cho Cố Thanh Trì có cảm giác an toàn.

Tạ Lục Dữ vẫn luôn liên lạc với chuyên gia tâm lý, trao đổi tình huống của Cố Thanh Trì, nhưng luôn có chút sai lệch, chẩn đoán lại là ba năm trước, không có độ chính xác cao.

Cho dù là bác sĩ có uy tín trong nghề cũng không dám dựa vào chút tin tức này mà tùy tiện kết luận, bác sĩ và Tạ Lục Dữ đã nói qua rất nhiều lần, để Tạ Lục Dữ mang theo Cố Thanh Trì tự mình tới một chuyến, nhưng Tạ Lục Dữ không rõ tình hình, vẫn không dám tùy tiện đưa Cố Thanh Trì đi khám bệnh.

Trong những ngày sống với Cố Thanh Trì, Tạ Lục Dữ chưa từng phát hiện Cố Thanh Trì dùng thuốc hoặc trị liệu liên quan, nhưng giấy chẩn đoán của cậu lại ở đó, chẩn đoán rất lâu trước đây.

Tạ Lục Dữ hoài nghi rằng Cố Thanh Trì bài xích bác sĩ.