Bây giờ là bốn rưỡi chiều.
Trong phòng ngủ của Cố Thanh Trì tối om.
Rèm cửa kéo kín, không bật đèn, trước giường được trải thảm lông dày mềm mại, đồ vật trong phòng ngoại trừ cây đèn đứng và tủ quần áo thì cũng không có gì khác, có hơi trống trải.
Giường rất lớn, là loại giường lớn kiểu châu Âu, được cắm các cột bốn góc, màn giường màu đỏ sẫm từ trên cao rũ xuống, che hờ.
Bên trong lộ ra bắp chân thon dài nghiêng nghiêng, lại nhìn sâu vào, nhưng ánh sáng quá tối, chỉ có thể nhìn thấy đường cong cơ thể mờ mờ, chăn được đặt bừa trên giường, cậu đè chăn nằm đó.
Tiểu Li Hoa ở dưới giường kêu vài tiếng, không thấy cậu đáp lại, sau đó lại nhảy lên giường, nó chỉ dám đứng ở mép giường, hai chân trước ôm lấy bắp chân Cố Thanh Trì, kêu meo meo.
Đến khi Cố Thanh Trì cử động một chút, nó mới ngừng, grừ grừ mấy tiếng, Cố Thanh Trì sau đó bất động, nó lại tiếp tục kêu, cho đến khi Cố Thanh Trì không thể không dậy.
Cố Thanh Trì ngồi dậy bên giường, kéo màn giường ra, chân trần giẫm lên đất.
"Mày muốn gì?"
Mặt mày Cố Thanh Trì có chút mệt mỏi, cậu nhìn nó ngồi bên cạnh, nhìn Tiểu Ly Hoa đang ngửa đầu ngoan ngoãn.
"Mày có thức ăn, có nước, có rất nhiều đồ chơi, mày nên hạnh phúc chứ, như vậy còn không hài lòng, mày như thế không phải quá tham lam sao, không ai có trách nhiệm với mày đâu, mày cần phải tự chăm sóc bản thân."
Tiểu Li Hoa ngoan ngoãn ngồi, kéo một món đồ chơi củ cải dưới chân nó, nghiêng đầu, rất vui vẻ meo một tiếng.
Cố Thanh Trì mím môi, hồi lâu mới nhẹ giọng nói.
"Xin lỗi, tao phải chịu trách nhiệm với mày chứ."
Cậu che mắt mình, giọng nói cũng khàn đi rất nhiều.
"Xin lỗi, chủ nhân của mày tệ quá."
Cậu nói lời đó rõ ràng là nói chính cậu.
Hôm nay Cố Thanh Trì chín giờ sáng đã tỉnh, cậu thức dậy rửa mặt xong, đi thêm thức ăn cho mèo cho Tiểu Ly Hoa, uống vài lần nước.
Rõ ràng không làm gì nhiều cả, nhưng Cố Thanh Trì lại cảm thấy rất mệt mỏi, tỉnh dậy thật mệt mỏi, vì thế lại nằm trên giường rất lâu.
Trong phòng không bật đèn, biệt thự hai tầng lúc này có vẻ hơi trống vắng.
Cố Thanh Trì vẫn luôn không ăn sáng.
Cơm trưa hay cơm tối đều đặt ở một nhà hàng hay đặt, mỗi ngày họ đều đưa cơm tới đúng giờ, bữa trưa hôm nay đã sớm được tới cửa phòng bảo vệ, nhưng giờ Cố Thanh Trì cũng không muốn lấy.
Đợi thêm lúc nữa chắc cơm tối cũng sắp đưa đến rồi.
Rõ ràng dạ dày bị đói đã bắt đầu đau, nhưng Cố Thanh Trì lại chỉ cảm thấy phiền, không hiểu sao lại sợ nhận điện thoại, thậm chí còn nghĩ, nếu mình không đặt đồ ăn thì tốt rồi.
Không thể tiếp tục như vậy, Cố Thanh Trì nghĩ bản thân nên vui vẻ lên chứ.
Rượu có thể giúp cậu vui vẻ, giúp cậu phiêu trên những đám mây.
Nhưng Cố Thanh Trì mới chuyển nhà, trong nhà cũng không có gì cả, trong tủ rượu chỉ có một thùng nước trái Diệp Lý đưa tới lúc trước.
Đi ra ngoài mua thôi, Cố Thanh Trì nghĩ nghĩ, cũng đã có chút vui vẻ lên.
Quả nhiên như vậy là tốt nhất.
*
Lúc Tạ Lục Dữ vào công ty, không ít người lặng lẽ quay đầu quan sát hắn.
Dù sao mấy ngày trước chuyện của hắn có thể nói là chấn động cõi mạng, sau đó lại hoàn toàn được lắng xuống, tất cả đều tò mò mối quan hệ giữa Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì.
Hơn nữa bọn họ còn cùng là nhân viên Tinh Diệu, nguồn tin so với người bình thường sẽ nhiều hơn một chút, biết nhiều hơn.
Trong công ty từng có tin rằng Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì có mối quan hệ không bình thường, hai người bọn họ rất thân thiết, nhiều lần đều là Tạ Lục Dữ lái xe đưa đón cậu, khi đó trong công ty có tin đồn Cố Thanh Trì có "dính líu" đến Tạ Lục Dữ.
Tạ Lục Dữ đi qua, lập tức vang lên một trận thảo luận.
"Tạ ảnh đế có chút tiều tụy, hóa ra là vẫn bị ảnh hưởng, tôi là fan của ảnh, trước kia trong mắt ảnh đều là thần thái phấn chấn, mà hiện tại từ đóa hoa cao quý biến thành đóa hoa sầu muộn"
"Mà sao đột nhiên lại đến công ty chứ? "
"Không biết, chắc là tìm anh Thành, ai ở trên lầu, nhanh, nhanh, vô group chat hỏi. "
Một thực tập sinh không rõ chuyện gì, đợi đến khi Tạ Lục Dữ đi qua mới tò mò mở miệng hỏi tiền bối của mình.
"Chị Lisa, anh Tạ Lục Dữ thật sự đã kết hôn sao? Em hết hồn thật sự, trong giới này quá phức tạp, hầu như cũng chỉ có những chuyên gia như các chị mới rõ ràng chuyện này được."
Thực tập sinh tiếp tục nhỏ giọng nói.
"Còn nữa, có phải anh ấy quá xúc động hay không, bị kích thích chút là tự tung điểm yếu ra, có thể sẽ bị công ty cho đóng băng hoạt động hay không chị?"
Lisa nâng mắt, ho một tiếng, thực tế mấy ngày nay cô và mấy chị em cũng điên cuồng hóng chuyện.
Hỏi một vòng, cuối cùng kết luận, trong công ty căn bản không ai biết Tạ Lục Dữ đã từng kết hôn, nhưng cô tất nhiên không thể lộ liễu trước mặt đàn em được.
"Đừng nghe lung tung mấy blogger bên ngoài nói, Tạ ảnh đế là bảng hiệu của công ty Tinh Diệu, còn là cổ đông Tinh Diệu, chín bỏ làm mười thì Tinh Diệu này cũng một nửa là của ảnh, có điên mới có thể đóng băng hoạt động của người ta."
Lừa gạt thực tập sinh nhỏ xong, Lisa quay đầu mở nhóm hóng hớt trong công ty.
"Đây đây, tầng người quản lý cấp cao đây, khá chắc là hắn tìm anh Thành."
"Có chị em nào ở bãi đậu xe không? Cậu Cố có ở trong xe của ảnh không?"
"Không có đâu chị em, không có đâu, hai người bọn họ đã lâu không đi cùng nhau rồi."
"Hai người bọn họ rốt cuộc có phải là một đôi hay không, sốt ruột chết tôi."
"Chúng ta đều là người trong cuộc, khác với những người ngoài cuộc kia, mọi người trong lòng không phải biết rõ sao, đoạn thời gian đó xe đưa xe đón như thế, họ còn không phải là một đôi sao?"
"Mặc kệ có phải từng là một đôi hay không, tôi cảm thấy hai người bọn họ hiện tại đã chia tay."
"Lý trí mà nói thì, cho dù hai người bọn họ từng bên nhau hay không, thì thật ra sớm muộn gì cũng phải chia tay, một người ảnh đế, một người thì là người mới, cho dù người mới có đà phát triển rất lớn, nhưng chung quy lại vẫn không tương xứng, cậu Cố nhiều tài nguyên như vậy, tôi cũng không tin không có dấu vết của Tạ ảnh đế đả động."
"Tôi cũng cảm thấy thế, mà giờ Tạ ảnh đế ra tay tương trợ, chắc đại khái là vì tình xưa nghĩa cũ chăng, Tạ ảnh đế vẫn luôn làm việc quyết đoán mà, mà thực lực của ảnh thì vẫn tốt như thế, kịch bản vẫn luôn được dâng tới tay, dù sao thì chuyện này đối với Tạ ảnh đế mà nói sẽ không có chút ảnh hưởng lớn gì, còn đối với cậu Cố thì chính là họa ngập đầu."
"Đồng ý lầu trên, chuyện như vậy bị lộ ra, tôi cảm thấy cậu Cố không thể chống đỡ nổi, đáng tiếc một đại mỹ nhân như vậy, chậc chậc chậc, hot lên quá nhanh, vừa có lợi vừa có hại, lúc trước Diệp Lý lạnh lùng "thanh lọc" fan, tôi còn không hiểu lắm, bây giờ nhìn lại, đúng quả nhiên không hổ là Diệp Lý, mà đáng tiếc vẫn vô dụng thôi"
Trong nhóm yên lặng một hồi, cho đến khi một tin nhắn đột nhiên xuất hiện.
"Ê biết chưa? Vừa rồi Tạ ảnh đế vào phòng làm việc Diệp Lý."
Mà ai cũng biết, dưới trướng của Diệp Lý chỉ có Cố Thanh Trì.
*
Tạ Lục Dữ ngồi đối diện Diệp Lý, bình thường đều kiêu ngạo, đi đến đâu cũng ung dung tự tại như địa bàn của mình, mà lúc này thoạt nhìn hắn lại có hơi bất an.
Diệp Lý nhướng mày, anh ta đâu có ngốc, nhìn Tạ Lục Dữ năm lần bảy lượt cứu viện cho Cố Thanh Trì, người sáng suốt đều nhìn ra họ có cái gì đó.
Trước đây anh ta chỉ mở một mắt nhắm một mắt không để ý nhiều.
Tuy rằng ban đầu anh ta và Cố Thanh Trì đã giao hẹn tốt nhất là không yêu đương, nhưng nếu đối tượng là Tạ Lục Dữ, Diệp Lý lại cảm thấy còn có thể yên tâm.
Xét từ các phương diện khác mà nói, Tạ Lục Dữ đều là một ứng cử viên không tồi.
Đều chung một công ty, Diệp Lý cũng coi như hiểu rõ Tạ Lục Dữ.
Tạ Lục Dữ và cha mẹ thì xa cách, sau khi kết hôn không cần lăn tăn về phương diện này.
Đời tư không loạn, còn có tiền, cùng là đồng nghiệp Cố Thanh Trì, sau khi ở cùng một chỗ thì đối với sự nghiệp của Cố Thanh Trì còn có thể có trợ lực, nếu cần còn có thể rèn luyện diễn xuất một chút.
Khuyết điểm duy nhất chính là tính cách, Tạ Lục Dữ phiêu trên mây quá lâu rồi, kiêu ngạo cực kỳ, không biết có thể buông bộ dạng đó hay không nữa.
Tất nhiên, Diệp Lý vẫn nên giữ thái dộ đúng mực với hắn.
Dù sao Tạ Lục Dữ gần đây bị cùng lúc lộ tin kết hôn bí mật rồi lại ly hôn.
Tạ Lục Dữ thoạt nhìn quả thật tiều tụy hơn bình thường, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, chần chờ mở miệng.
"Tôi có thể hỏi một chút rằng Cố Thanh trì hiện tại đang ở đâu không?"
"Chỗ ở ban đầu của cậu ấy bây giờ trống không, mấy ngày trước còn có một nhóm thực tập sinh mới tới ở."
Tạ Lục Dữ lải nhải lải nhải, tựa hồ có chút bất an, so với Tạ Lục Dữ trước kia thần thái sáng láng, không lo lắng bất cứ gì, như hai người khác nhau.
Diệp Lý rất chính trực, cho dù anh ta biết Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì từng có chút gì đó, thậm chí bây giờ vẫn còn có chút gì đó.
"Đó là quyền riêng tư của nghệ sĩ, tôi không thể tiết lộ."
Tạ Lục Dữ trầm mặc trong chốc lát, lần thứ hai mở miệng giống như là cầu xin.
"Thật sự xin lỗi, tôi biết yêu cầu của tôi rất quá đáng, tôi có chút lo lắng cho cậu ấy, tôi sợ cậu ấy gặp chuyện"
Diệp Lý lúc này hơi buông lỏng.
"Nếu cậu như vậy, thì trước tiên tôi phải hỏi ý kiến nghệ sĩ chút."
Tạ Lục Dữ thở dài một hơi.
"Cậu ấy không muốn gặp tôi, mấy ngày trước chúng tôi cãi nhau, cãi nhau rất lớn."
Tạ Lục Dữ không nói nhiều, nói chút là dừng, thái độ rất thành khẩn.
"Tôi làm sai rất nhiều chuyện, tôi biết anh nói với cậu ấy không được yêu đương, mà yêu đương cũng là tôi chủ động trước, hoặc là anh không nói cho tôi biết cũng được, anh thông báo cho người nhà cậu ấy một tiếng, để cho người nhà cậu ấy tới thăm một chút được không? "
Diệp Lý ngẩng đầu nhìn Tạ Lục Dữ.
"Khi tôi ký hợp đồng với cậu ấy, không có điền vào địa chỉ liên lạc khẩn cấp. "
"Cậu ấy không có gia đình hay bạn bè gì cả."
*
Lúc Cố Thanh Trì ra cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tiểu Ly Hoa ngồi xổm trong phòng khách, yên lặng nhìn cậu.
"Mày ở nhà một mình có sợ không?"
Chắc chắn có.
Cố Thanh Trì một mình ở trong căn phòng lớn như vậy sẽ cảm thấy sợ hãi. Cậu đương nhiên cho rằng, Tiểu Ly Hoa cũng như vậy, chính cậu chịu đau khổ, không ngờ Tiểu Ly Hoa cũng bị thế.
Tiểu Li Hoa vẫn ngồi xổm ở đó không nhúc nhích.
Cố Thanh Trì vươn tay về phía nó, nó mới vui vẻ chạy về phía Cố Thanh Trì, bị Cố Thanh Trì ôm vào trong ngực, thò đầu ra.
Bên ngoài gió rất lớn, áo gió của Cố Thanh Trì bị gió thổi phồng lên.
Tiểu Li Hoa bị cậu ôm nhét vào trong ngực cũng rụt đầu nheo mắt lại.
Cố Thanh Trì mặc không nhiều, bên ngoài là một chiếc áo len, quần dài, còn có một áo khoác gió, áo gió không có cúc áo, gió chui vào trong người cậu, thoạt nhìn rất lạnh.
Mặt cậu đều bị gió thổi tái nhợt, tóc bị thổi ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, nhưng thói quen khiến Cố Thanh Trì luôn thẳng lưng, không co rúm lại.
Xe của Tạ Lục Dữ dừng ở xa xa, hắn ngồi trong xe, cứ như vậy dừng lại, đỗ lại cả buổi chiều, cho đến giờ, vẫn không dám đi lên, hắn không biết nên đối mặt với Cố Thanh Trì như thế nào. Hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng trong đầu hắn chỉ còn một video được lưu truyền trên mạng vid phỏng vấn của Cố Thanh Trì, hời hợt nói một câu không hạnh phúc.
Một câu nói hời hợt như vậy, nặng nề đập vào trong lòng Tạ Lục Dữ, khiến hắn lưỡng lự, trở nên sợ hãi.