Phan Tiểu Thành gần đây luôn xem Tạ Lục Dữ như hoàng hoa khuê nữ nhà mình, canh phòng rất nghiêm ngặt, cứ như sợ chỉ lơ là một chút thôi Tạ Lục Dữ sẽ lại sa vào lầm đường lạc lối, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Mấy ngày nay anh ta còn nghiện lên diễn đàn xem các câu chuyện tình cảm, đọc đủ thứ truyện cẩu huyết trên mạng, giống như theo dõi một bộ phim, cái gì mà nam nhân khốn nạn lừa gạt tình cảm, xem xong rồi lại thổn thức không thôi, cứ nghĩ đến Tạ Lục Dữ.
Nói thật, anh ta đã đi theo Tạ Lục Dữ từ khi hắn vừa mới bước chân vào công ty, hướng dẫn hắn trong nhiều năm như vậy, tuy rằng hai người bọn họ tuổi tác không hơn kém bao nhiêu nhưng anh ta thật sự xem Tạ Lục Dữ như đứa nhóc nhà mình, mỗi ngày lo lắng cho hắn phải chịu khổ, chịu mệt.
"Công ty chúng ta gần đây đẩy mạnh chương trình gameshow, cậu cũng là một cổ đông cũng nên tham gia kiếm lấy gì đó cho mình đi."
Tạ Lục Dữ không hỏi nhiều, năm dài trên sô pha, tùy tiện ừ một tiếng.
Phan Tiểu Thành nhân cơ hội tẩy não Tạ Lục Dữ.
"Mối quan hệ này liền cứ như vậy đi, hiện thực và tưởng tượng không giống nhau, cậu nói nó đẹp thì nó cũng tốt đẹp đấy, nhưng những điều tốt đẹp quá ít ỏi, thưa thớt, cậu phải tiêu tốn thời gian rất lâu mới tìm được đúng người, trên thế giới có nhiều người như vậy, xã hội có bao nhiêu ác độc và phức tạp thì cũng có bấy nhiêu tốt đẹp, đơn giản, thuần khiết, đừng cứ mãi thất vọng."
"Cậu cũng không phải không có cậu ta là sống không được, suy nghĩ thoáng lên là tốt rồi, cậu cũng không có lại đi tìm cậu ấy đúng không?"
Tạ Lục Dữ hơi mất kiên nhẫn.
"Không, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng tôi đã chấm dứt sạch sẽ, tôi cũng có điểm giới hạn của mình."
Phan Tiểu Thanh yên tâm một chút, anh ta sợ Tạ Lục Dữ giống như những bài đăng kia viết, giống như bị trúng tà, đòi sống đòi chết, tám con ngựa kéo cũng không trở lại được. Hiện tại xem ra là anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi.
Tạ Lục Dữ rất hiếu thắng, lòng tự trọng cao muốn chết, Tạ Lục Dữ cứ như vậy bị người ta xem là lốp xe dự phòng, hắn không bùng nổ ngay lập tức đã tốt lắm rồi làm gì có chuyện còn có thể kẹp chặt cái đuôi xám xịt đuổi theo? Này quả thật rất đáng xấu hổ.
Bên kia, Tạ Lục Dữ cắn tàn thuốc, mở điện thoại lên xem, vẫn không có tin tức gì.
Đã hai ngày rồi.
Một lúc sau, hắn lại nghĩ, cũng chỉ mới hai ngày, Tạ Lục Dữ, hãy kiên nhẫn một chút, phải cho người ta chút thời gian.
Tạ Lục Dữ suy nghĩ như vậy, trái tim liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đến lúc đó Tiểu Cố đến tìm mình, cậu làm việc tổn thương người khác như vậy, hắn nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu, nhưng nếu cậu đến tìm hắn ba lần vậy hắn sẽ tha thứ.
Một lát sau, Tạ Lục Dữ lại nghĩ, thôi hai lần thôi cũng được.
Lại một lát sau, Tạ Lục Dữ lại ấn ấn điện thoại nhìn một cái.
Kỳ thật chỉ cần Tiểu Cố chịu đến tìm hắn, nói cậu ấy biết sai rồi, mình rất rộng lượng sẽ không bụng dạ hẹp hòi nữa.
Vài phút sau, Phan Tiểu Thành lướt trên diễn đàn thấy một bài đăng.
Tiêu đề rất dài.
[Mình chia tay sau một lần cãi vãi, giờ mình hối hận rồi, làm sao để quay lại đây? Làm thế nào để trở về như lúc trước?]
Phan Tiểu Thành nhìn tiêu đề bài đăng thở dài.
"Haiz, cái thứ gọi là tình cảm này có thể làm người ta nhún nhường đến mức nào đây chứ."
Nội dung bên trong thậm chí còn khiến người ta phẫn nộ hơn.
[Bạn trai chuyển đến ở với tôi, chúng tôi đã cãi nhau vì anh ấy không muốn xác nhận rõ mối quan hệ, anh ấy nói rõ rằng anh ấy không muốn kết hôn, sau khi chúng tôi cãi nhau thì anh ấy không phản ứng gì cả, tôi phải làm sao đây?]
Trong diễn đàn, bất kể bài đăng nào, người bên ngoài nói chuyện thì không đau eo, đa số quần chúng vây xem đều khuyên chia tay đi, càng đừng nói kiểu bài đăng này, Phan Tiểu Thành kéo xuống dưới quả nhiên một loạt bình luận khuyên chủ bài đăng chia tay đi, Phan Tiểu Thành cũng bắt đầu đăng, gia nhập đoàn quân khuyên người đăng bài chia tay.
[Haiz, đừng ngốc nữa, người ta rõ ràng không thích bạn, có thể chia tay là chuyện tốt đó.]
Chủ nhà phớt lờ những lời nói thuyết phúc và hỏi một vài cư dân mạng thật sự đưa ra ý tưởng.
[Vốn định khuyên một chút, nhưng hiện tại xem ra bạn quá thích người ta rồi, cứ thử làm nũng đi, chúc các bạn hạnh phúc.]
Chủ bài đăng còn cố ý cảm ơn bình luận này, nhìn dáng vẻ rất nghiêm túc.
Bởi vì chủ bài đăng như bị trúng tà nên bài đăng liền nhanh chóng hot lên.
Lúc Phan Tiểu Thành bình luận xong còn nhìn Tạ Lục Dữ cảm thán, cũng may Tạ Lục Dữ không phải người si tình như vậy.
Ở bên kia, Tạ Lục Dữ một chân gác qua đầu gối, một tay đặt phía sau lưng ghế sô pha, một tay cầm di động, Phan Tiểu Thành nhìn động tác hắn như thế quả thật ngầu tới cực điểm.
Tạ Lục Dữ bày vẻ ngầu như thế, bình tĩnh tiếp nhận một đống chế nhạo dưới bài đăng, cũng không phải là lần đầu tiên gặp loại chuyện này, như này vẫn chưa đến đâu, hắn vẫn có thể chấp nhận được, fan Tạ Lục Dữ còn mạnh hơn thế này nhiều.
Chủ yếu là diễn đàn này toàn nhóm người thiểu năng trí tuệ, há mồm ngậm mồm chính là chia tay, Phan Tiểu Thành quả thật không đáng tin cậy.
*
Điện thoại trên bàn vang lên, Cố Thanh Trì vốn dĩ đang nằm trên sô pha ngủ gà ngủ gật, mắt cũng chưa mở, tay ở trên bàn sờ tới sờ lui, chạm đến điện thoại thì ấn vào nút bên hông, điện thoại được kết nối và mở loa ngoài.
Trong phòng quá im ắng, tiếng điện thoại rất to, ngay cả Tiểu Li Hoa đang ngủ cũng phải ngẩng đầu dậy.
"Xin chào, cơm hộp đã giao tới rồi ạ, để ở ngay cửa bảo vệ, làm ơn nhanh chóng đến lấy."
Cố Thanh Trì mơ màng "ừ" một tiếng.
Tiểu khu Cố Thanh Trì ở an ninh rất nghiêm ngặt, không ai được ra vào trừ chủ nhà, đồ đạc đặt tới cũng chỉ được giao đến cửa bảo vệ.
Cố Thanh Trì đặt một món ăn dài hạn ở nhà hàng, và món này luôn được giao tới đúng thời điểm giúp cậu không tới mức quên luôn cả ăn cơm.
Máy điều hòa được bật đầy đủ, Cố Thanh Trì ăn mặc giản dị ở nhà, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây đen, mặc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra ngoài liền đóng cửa cẩn thận, nghe thấy cách đó không xa có tiếng người.
"Là nhà này, mau tới đây."
Là mấy người trẻ tuổi, nam có nữ có, đang đứng trước một căn nhà nhìn xung quanh, nghe thấy đồng bạn kêu lại liền giơ điện thoại về phía Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì vô thức xoay người đóng cửa lại.
Sau đó cửa bị đập rầm rầm.
"Tôi rất thích cậu, cậu ký tên cho tôi được không?"
"Cậu thêm Wechat của tôi được không?"
"Làm minh tinh cũng phải có tố chất của minh tinh, tôi từ xa đi đến đây đó, ký tên một cái đi."
Vốn dĩ Tiểu Li Hoa bị điện thoại đánh thức đang ở trên sô pha híp mắt ngủ gật lúc này liền từ trên sô pha đứng lên, đồng tử co rút lại, sống lưng cong lên, nó chạy đến bên Cố Thanh Trì dìu cậu vào phòng.
Sau đó nó lại đứng trước cửa, cong thân mình lên, cả người đều xù lông, gắt gao kêu lên với cánh cửa.
Ngay sau đó, Cố Thanh Trì gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, bảo vệ liền nhanh chóng đi tới, cánh cửa không có động tĩnh.
Tiểu Li Hoa vô cùng sợ hãi và căng thẳng, nó vẫn luôn ở bên chân Cố Thanh Trì đi tới đi lui.
Cố Thanh Trì cũng hơi sợ rồi, cậu rất nhiều lần muốn nhìn xem ngoài cửa còn người không những vẫn luôn do dự, lo lắng ai đó sẽ đột nhiên xuất hiện.
Cơm trưa không ăn được, chờ đến buổi tối, lúc tối khi cơm hộp được giao đến, lúc cậu mở cửa ra, đã chuẩn bị đủ mũ và khẩu trang.
Nhưng ngay cả như vậy, lúc cậu lấy cơm từ người gác cửa cũng đột nhiên bị người bên ngoài xuất hiện chiếu đèn flash vào người, không biết đó là đèn flash của máy ảnh hay điện thoại cứ liên tục nhấp nháy vào người cậu.
Bảo vệ nhanh chóng đuổi người đó đi.
Ngôi nhà thuộc quyền sở hữu của Tinh Diệu, an ninh tài sản đều do Tinh Diệu làm chủ, Diệp Lí rất nhanh liền biết được điều này, liền cũng Cố Thanh Trì thảo luận về việc đổi chỗ ở.
"Có một lần chắc chắn có lần thứ hai, chỗ kia không thể ở được nữa, bọn bất hợp pháp nhiều như vậy, thật đáng sợ khi sống ở đó."
"Chỗ công ty tuy bảo mật cao nhưng thật sự thì có tâm điều tra cũng có thể điều tra ra, thực tập sinh sống cũng đủ rồi, cậu ở bên ngoài mua đồ, cũng là do tôi sơ suất, lúc trước quên nhắc nhở. Tôi đã điều tra qua vài lần, tìm được một căn nhà phù hợp, cậu xem qua rồi mua một cái đi, biệt thự hoa viên kia cũng không tồi, lại có tính riêng tư."
Cố Thanh Trì vẫn luôn nghe Diệp Lí nói.
"Vậy mua căn biệt thự hoa viên đó."
Một lúc sau, cậu lại nhìn lên hỏi.
"Bao nhiêu tiền?"
Diệp Lí báo ra một con số.
Cố Thanh Trì không nói gì.
Diệp Lí liền nói tiếp.
"Thật ra cái giá này ổn rồi, cũng tới thời điểm cậu nên đổi phòng ở, đừng tiết kiệm quá mức. Về sau cậu sẽ càng kiếm được nhiều hơn, hiện tại cậu cũng kiếm được không ít rồi, tuần lễ thời trang trước bắt được mấy cái đại ngôn, tôi mấy ngày trước đã xác nhận đưa phí chứng thực của quý đầu tiên vào thẻ của cậu rồi, số tiền đó đủ mua ba căn biệt thự đấy."
Cố Thanh Trì chần chừ một lúc rồi nói.
"Tôi không có tiền, hiện tại trong thẻ còn có chưa đến mười nghìn."
Để mua quà cho Tạ Lục Dữ, Cố Thanh Trì đã xài hết tiền trong thẻ.
Lúc đó cậu cảm thấy không sao cả, Cố Thanh Trì ngày thường không có gì để tiêu tiền trừ việc ăn và tiền duy trì đoàn đội đã được Diệp Lí trả lương từ trước đó nên Cố Thanh Trì không có gì cần lo lắng.
Diệp Lí quay đầu lại nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì, lông mày anh ta nhíu lại.
"Cậu chạm vào cái không nên chạm?"
Lần này Cố Thanh Trì lại đáp thật mau, thậm chí giọng có hơi nhẹ nhàng.
"Không có, đã sạch nợ, đều xong cả rồi."
Đối với Cố Thanh Trì mà nói việc dùng tiền đổi lấy một đoạn thời gian thả lỏng như vậy rất có lời.
Diệp Lí ho hai tiếng, chuyển đề tài.
"Tôi cho cậu mượn trước, đầu tiên cứ mua nhà đã."
Cố Thanh Trì lắc đầu, rất kiên quyết, Diệp Lí trước đó đã giúp đỡ cậu quá nhiều rồi.
"Không cần, chờ lúc sau đi, bây giờ tôi cứ ở ký túc xá của công ty."
Diệp Lí cố gắng thuyết phục Cố Thanh Trì nhưng không thành công, vì vậy chỉ có thể thỏa hiệp.
"Vậy tôi sẽ làm đơn đặc biệt xin công ty trước. Những trường hợp đặc biệt sẽ được giải quyết. Việc này cũng là vì công việc nên cậu có thể không tự chọn được vị trí, nhưng ưu điểm là cậu không phải tiêu tiền."
Cố Thanh Trì lần này đã đồng ý.
Công ty không có biệt thự nào có thể xin đặc cách, muốn thì phải trải qua những chỉ tiêu cứng nhắc, chỉ ngang cấp bậc với Tạ Lục Dữ mới có thể có.
Diệp Lí, người sắp lén mua căn biệt thự nhưng bảo là do công ty phân bổ, thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Lí nhớ lại bộ phim máu chó mà cậu từng đóng.
Anh biết Cố Thanh Trì lúc đầu rất khổ, nhưng anh không ngờ Cố Thanh Trì lại khổ như vậy.
Càng ngày càng biết, Diệp Lí càng bôi thêm vào màn phô trương đại gia đình giàu có quyền lực máu chó mà anh đã vắt óc suy nghĩ.
Vì vậy, đối với Diệp Lí, Cố Thanh Trì không phải là một tiểu mỹ nhân bị bỏ rơi sau khi bị người giàu chơi đùa, cậu đã trở thành một tiểu mỹ nhân bị mắc bẫy vì tiền sau khi bị người giàu chơi xỏ. Nếu người giàu muốn chơi, bọn hắn sẽ đe dọa cậu với các khoản nợ, buộc cậu phải làm theo lời bọn họ.
Sau đó, người đẹp nhỏ đã làm việc chăm chỉ và cuối cùng đã trả hết tiền và chuộc lại bản thân.
Diệp Lí đột nhiên nghĩ.
Nếu không phải vô tình bước chân vào làng giải trí, Cố Thanh Trì vẫn đang ở trong tình huống kia, vậy sẽ kéo dài tới bao lâu?
Quá kinh khủng rồi.