Cố Thanh Trì đồng ý một cách dứt khoát.
Các ngón tay Tạ Lục Dữ không nhịn được co giật mạnh nhưng thật mau lại duỗi ra.
Hắn dời tầm mắt từ trên người Cố Thanh Trì xuống, nhấc nồi lẩu bên cạnh khỏi bếp, lấy khăn lông lau tay, lau từng chút, từng chút một, trông đến rõ là nghiêm túc, hắn rõ ràng đang làm việc nhà nhưng vẻ mặt lại trông giống như sát thủ đang lau súng ống.
Cố Thanh Trì nhìn động tác của Tạ Lục Dữ, đúng là cậu bình thường hơi chậm hiểu cảm xúc của người xung quanh nhưng bây giờ cậu cũng có thể nhận ra Tạ Lục Dữ đang nổi giận.
Nhưng cậu vẫn thấy khó hiểu, tại sao những chuyện vặt vãnh như vậy cũng có thể khiến cho Tạ Lục Dữ nổi giận.
Là bởi vì đã tiêu tốn sức lực cùng tiền tài lên người cậu sao?
Nhưng cậu cũng chưa từng lừa gạt Tạ Lục Dữ cái gì.
Hết thảy đều là do Tạ Lục Dữ tự đưa đến trước mặt cậu, bất kể là đồ ăn ngon hay những thứ khác, trước khi đưa những thứ này cho cậu Tạ Lục Dữ cũng không nói yêu cầu kèm theo để nhận những thứ này.
Theo như suy nghĩ của Cố Thanh Trì, sai lầm của cậu chỉ là ở chỗ cậu đã nhận quà một cách vô tư nhưng không có quà đáp lại.
Cố Thanh Trì không muốn nợ người khác bất cứ cái gì, nhưng Tạ Lục Dữ có quá nhiều, Cố Thanh Trì lại có quá ít, quá ít đến mức Cố Thanh Trì không thể nghĩ ra mình có thể tặng cho Tạ Lục Dữ cái gì, vì Tạ Lục Dữ cái gì cũng có.
Cậu chỉ không thể nhịn được nữa, lúc đó cậu đang ở trong tình trạng tồi tệ tới mức nghĩ mình không xong rồi, luôn nghĩ giá như lúc nào cũng có thể ngủ thiếp đi, như vậy mới không cảm thấy cái gì tốt cái gì xấu.
Giống như một con mèo con lang thang trong gió lạnh mùa đông, nó rùng mình vì cái lạnh của gió đông, và khi ai đó đặt một chiếc hộp bìa cứng phủ một tấm chăn mềm trước mặt nó, nó chui vào trong đó.
Nhưng chủ nhân chiếc hộp bìa cứng bây giờ lại đang yêu cầu nó trở thành mèo của riêng mình, theo suy nghĩ của Cố Thanh Trì, việc con mèo từ chối thật dễ hiểu, bởi tuy con mèo tiếp nhận ở trong thùng giấy nhưng không có nghĩa nó là mèo nhà.
Đối với con mèo mà nói, sinh hoạt một mình chắc chắn sẽ rất vất vả nhưng sự tự do so với tất thảy đều quan trọng hơn.
Nhưng Cố Thanh Trì vẫn biết, ở trong nhận thức của người bình thường đây không phải là vẫn đề nghiêm trọng nhưng cậu cùng người bình thường suy nghĩ không giống nhau.
"Nếu tôi đã làm anh buồn, tôi thật sự rất xin lỗi."
Động tác trên tay Tạ Lục Dữ ngừng lại trong chốc lát, hắn không nhìn Cố Thanh Trì, chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình, lúc nói chuyện còn mang giọng điệu châm chọc.
"Không có gì đâu, là bạn bè mà, là cậu đúng, cậu luôn đúng, chính tôi mới là người ích kỷ, tự mình đa tình, thật ra chúng ta không phải quay trở lại làm bạn mà chúng ta đã vẫn luôn là bạn rồi."
Hắn ném chiếc khăn lên bàn ăn trước mặt Cố Thanh Trì và quay đầu đi như thể hắn không muốn nhìn thấy Cố Thanh Trì thêm một phút nào.
"Có phải tôi nên vui vẻ phủi sạch mọi thứ, rồi chúng ta lại tay cầm tay tiếp tục làm bạn bè tốt hay chăng?"
Bên kia Cố Thanh Trì trầm mặc không lên tiếng, cậu lặng lẽ đặt chiếc hộp nhỏ trên bàn cà phê trước mặt, chiếc hộp nhỏ được để đó rất cẩn thận, chiếm một góc nhỏ bên cạnh bàn.
Đây là món quà cậu đã mua cho Tạ Lục Dữ lúc quay phim ở nước ngoài, những cái khác cậu không có, dường như thứ duy nhất cậu có thể đáp lại Tạ Lục Dữ cũng chỉ có tiền.
Chiếc đồng hồ này gần như là tiêu hết tiền tiết kiệm của cậu để mua, cậu không biết Tạ Lục Dữ đã tiêu cho cậu bao nhiêu tiền nhưng đây là tất cả những gì cậu có thể lấy ra.
"Muốn dứt khoát thì liền dứt khoát hoàn toàn đi, tiền bối."
Nói xong cậu liền đứng dậy rời đi, Tiểu Li Hoa từ trên sô pha nhảy xuống, theo sát sau bước chân cậu.
Cố Thanh Trì đóng cửa rất nhẹ.
Chờ cậu đi ra ngoài, Tạ Lục Dữ liền hung hăng đấm xuống bàn ăn trước mặt một cái.
Ngay tại thời điểm này, điều đầu tiên hắn chú ý tới lại là Cố Thanh Trì vừa mới để chân trần trực tiếp đi ra ngoài, trong nhà có thảm nhưng bên ngoài là nền gạch men sứ lạnh lẽo.
Cố Thanh Trì một lần nữa quay về như trong quá khứ, trở lại cuộc sống mỗi ngày gọi đồ ăn bên ngoài, ném rác hai lần, thậm chí là nhiều hơn bởi vì cậu luôn có rất nhiều thứ cần phải vứt bỏ.
Cậu không phải là một người sinh hoạt ngăn nắp, đồ vật trong nhà luôn ném lung tung, sống đến bây giờ mà trong nhà không thành bãi rác là bởi vì cậu xử lý tất cả các đồ vật đều đơn giản là thô bạo vứt bỏ đi.
Giống như quan hệ với Tạ Lục Dữ, lúc phát hiện mối quan hệ này bị chính mình làm cho hỏng bét, cậu cũng không chút do dự quyết định vứt bỏ.
Cố Thanh Trì cũng thật sự làm được như những gì cậu nói, hoàn toàn đoạn tuyệt sạch sẽ, tuy rằng ngày đó cậu kêu Tạ Lục Dữ một tiếng tiền bối nhưng sau này khi cậu và Tạ Lục Dữ chạm mặt nhau thì cậu không nói một lời, không đáp, không nói chuyện, hai người gặp thoáng qua như hai người xa lạ căn bản không quen biết nhau.
Cậu trở về sinh hoạt giống ngày trước.
Tạ Lục Dữ cũng như vậy nhưng điều không đổi là hắn vẫn ở chỗ sát vách Cố Thanh Trì.
*
Phan Tiểu Thành mấy ngày nay luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Weibo, cứ sợ Tạ Lục Dữ nhất thời nghĩ quẩn trong lòng làm ra những hành động không thể vãn hồi.
Nhìn chằm chằm hai ngày, thấy không có động tĩnh gì, anh ta lúc này mới thật sự bất an, Phan Tiểu Thành thà rằng Tạ Lục Dữ hành động thiếu suy nghĩ, tùy ý làm bậy như vậy còn chứng minh hắn vẫn còn sống.
Mấy ngày nay, anh ta đều đẩy đi một số hạng mục công việc, ngày nào cũng gọi điện tán gẫu với Tạ Lục Dữ, nói trời nói đất cuối cùng vòng lại chủ đề về đoạn tình yêu thất bại này của Tạ Lục Dữ.
Phan Tiểu Thành biết Tạ Lục Dữ có không ít bạn bè, nhưng chuyện này cũng không thể tùy tiện nói cho người khác biết, cũng chỉ có Phan Tiểu Thành đã biết, nếu Phan Tiểu Thành không cùng hắn nói, hắn cũng chỉ có thể giữ khư khư ở trong lòng.
Vì để khuyên hắn, Phan Tiểu Thành còn tìm cả những chuyện tình cảm nổi tiếng trên diễn đàn, đọc ở trên đó vài ngày.
Các bài viết trên diễn đàn đều mang hơi thở thực tế, đa số đều là phụ nữ nên các bình luận thường rất ôn hòa và lý trí.
[Nếu một ngày phát hiện bạn trai từng là trai bao, bạn có chấp nhận không?]
[Sau ba năm chung sống tôi muốn ly hôn.]
[Sống thử trước hôn nhân có quan trọng không?]
Nhìn trên diễn đàn vài ngày Phan Tiểu Thành sâu sắc cảm thấy có được nhiều cái lợi, trên diễn đàn có rất nhiều người, có nhiều ý kiến khác nhau, cũng có nhiều câu chuyện tình cảm, quả nhiên cư dân mạng đều rất lý trí.
Anh ta cũng học cách đăng bài.
[Tôi có một người bạn, gần đây gặp một số thất bại trong chuyện tình cảm.]
Anh ta mô tả ngắn gọn mối tình giữa Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì.
[Bạn tôi đã nghĩ đến chuyện kết hôn, anh ta thật sự rất nghiêm túc. Nhưng không lâu sau khi tôi biết chuyện này, anh ta đang chuẩn bị quần áo theo mùa cho nửa kia thì lập tức trả hàng lại, là trăm nghìn đô la đó. Không phải tất cả là hàng may sẵn, hơn 80% trong số đó là được đặt làm riêng. Hơn nữa, anh ta thậm chí còn thường chuẩn bị tất cả mọi thứ cho nửa kia trước khi ra ngoài, còn giặt cả vớ. Bây giờ anh ta đang rất suy sụp, tôi muốn hỏi một chút, hai người đó có thể tiếp tục như vậy được hay không?]
Nhóm người bình luận phía dưới rất tích cực.
[Nghe giả quá, mua quần áo gì mà tốn trăm nghìn đô la. Là bị phim thần tượng tẩy não rồi đúng không?]
[Mọi người đều mặc kệ đi, có vẻ chủ bài đăng là đàn ông, 80% là bị ảo tưởng sức mạnh.]
Thương hiệu đó là thương hiệu cao cấp, chỉ cần mua một ít đồ liền tốn không ít tiền.
Phan Tiểu Thành nhìn thấy càng ngày càng nhiều người nói sai, nói quanh co liền nhanh chóng đăng ảnh chụp mua sắm của mình lên, đã hơn bảy tám vạn.
[Đây là tôi mua, anh ta nói là đồ tốt nên mua về dùng thử, anh ta mua chắc chắn không ít hơn đâu, chỉ có thể nhiều hơn thôi. Nếu mọi người không tin, đợi tôi lát nữa hỏi anh ta chụp hình thử, mà đừng quan tâm đến chuyện này nữa, làm ơn cho tôi lời khuyên gấp đi, huhu.]
Sau đó bài đăng vốn dĩ không nổi gì đùng một cái liền nhanh chóng trở nên hot.
[Fuck, là người giàu địa phương sao, ghê thật.]
[Cuối năm nay tự thưởng cho mình quần áo giống họ, khen thưởng chính mình một kiện quần áo như vậy mà lòng đau như cắt, mọi người hãy thử xem.]
Kế tiếp là những bình luận khá ôn hòa.
[Khuyên người bạn của anh nên từ bỏ càng sớm càng tốt, này rõ ràng là bị lợi dụng làm lốp xe dự phòng, từ bỏ đi, tôi khẳng định sẽ có nhiều lựa chọn tốt hơn.]
[Đây chắc chắn là một kẻ đào mỏ cấp cao nha, bạn của anh chắc chắn không phải đối thủ, tôi ý kiến giống bình luận trên, hãy thức tỉnh đi bạn mình ơi, ngăn chặn thua lỗ kịp thời.]
[Tôi thật sự có chút ganh tị với người kia, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người tồy thẳng thắn như vậy.]
[Nghe theo ý của anh thì điều kiện gia đình bạn của anh thật không tệ, như những người trước bình luận, tôi thấy người kia chỉ muốn bạn của anh làm lốp xe dự phòng thôi, đây là một nữ nhân nhiều thủ đoạn, chắc chắn có nhiều kinh nghiệm rồi.]
........
Phan Tiểu Thành thầm chấp nhận, nghiêm túc hấp thu kiến thức của đông đảo quần chúng kiến nghị, sau khi thoát khỏi bài đăng anh ta cảm thấy mình đã là người có kinh nghiệm. Sau khi quay lại, sẵn sàng giải cứu Tạ Lục Dữ đang lầm đường lạc lối.
*
"Tôi đã gặp kiểu người như vậy nhiều rồi, đối với loại người này cậu phải nhìn ra bộ mặt thật của cậu ta càng sớm càng tốt, đừng để bị lời nói đường mật của cậu ta lừa gạt, hãy nhanh chóng từ bỏ càng sớm càng tốt đi, đừng để tiền mất tật mang nữa, khoản tiền lúc trước mất coi như cho chó ăn vậy——"
Tạ Lục Dữ có chút cáu kỉnh, hắn đang cắn điếu thuốc trong phòng làm việc của Phan Tiểu Thành, điếu thuốc còn chưa châm.
Rõ ràng đang ở trong phòng nhưng mang áo hoodie che đến nửa mặt không thể thấy được biểu cảm, chỉ thấy được cái cằm lộ ra, những lời Phan Tiểu Thành nói hắn đều nghe những một chữ cũng không lọt lỗ tai, hắn liền ngắt lời Phan Tiểu Thành.
"Không tổn thất."
Phan Tiểu Thành không phản ứng kịp.
"Cái gì?"
Tạ Lục Dữ nói tiếp.
"Tôi cũng kiếm được không ít, ba chiếc đồng hồ duy nhất trên thế giới đều tặng cho tôi, thật đáng giá."
Cái món quà này, thật sự vô giá.
Kể từ lúc Tạ Lục Dữ quản sinh hoạt thường ngày của Cố Thanh Trì, hắn liền cho Cố Thanh Trì những gì tốt nhất, hắn tiêu tiền cũng không tính toán, thường xuyên vô ý tiêu mấy ngàn mấy trăm vạn là chuyện bình thường.
Nhưng dù vậy, giá của cái đồng hồ Cố Thanh Trì tặng cũng xứng đáng với số tiền Tạ Lục Dữ bỏ ra cho Cố Thanh Trì trước đó.
Mà Cố Thanh Trì trừ bộ quần áo hôm qua mặc đi thì cái gì cũng không lấy.
"Anh nói nhân lúc còn sớm từ bỏ, nhưng chúng tôi đã sớm chặt đứt, cậu ấy nói phải đoạn tuyệt triệt để, gặp mặt cũng không chào nhau."
Tạ Lục Dữ một lần nữa cắn điếu thuốc, trên đầu mẩu thuốc toàn vết răng cắn thật sâu.
"Vậy nên anh đừng để trong lòng nữa, khá tốt đấy chứ, dứt khoát chia tay rồi."
Ngay cả chính hắn cũng không biết, lúc hắn nói ra lời nói tràn đầy không cam lòng.
Biểu tình Phan Tiểu Thành nghiêm túc hẳn lên, anh ta mở điện thoại, đăng nhập vào diễn đàn.
"Cậu đợi một chút, tình huống hiện tại quá phức tạp, vượt qua phạm vi tôi có thể xử lý, tôi cần cầu cứu ngoại viện."
Anh ta lại đăng bài lên Weibo, như một đại trượng phu chuẩn bị xông pha trận mạc, cau mày thật chặt, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Ngón tay anh ta tung bay, gõ một hàng.
[Chị em ơi! Có tình huống mới, cái đồng hồ người kia mua tặng bạn tôi siêu đắt! Theo lời anh ta kể thì số tiền anh ta bỏ ra là xứng đáng, người kia đã chủ động chia tay với bạn tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bạn tôi đang rất suy sụp.]
Thật mau liền có người trả lời.
[Không hổ là đào mỏ cao cấp, chiêu này quá cao siêu, trước tiên không phải vì tiền mà là bước đầu câu dẫn sau đó buông tha. Sau một loạt thao tác, làm khó bạn anh, sau đó chính là câu được bạn anh rồi, lấy được cả vốn gốc lẫn lời, thât khâm phục, khẳng định bạn anh bây giờ không thể bỏ được người đó.]
[Má ơi, đây là tán tỉnh nhau sao. Nghe anh miêu tả thì nếu không có chuyện gì chắc chắn hai người chỉ đang giận dỗi như những đôi tình nhân thông thường thôi.]
[Trọng điểm vẫn là bạn anh, phải làm cho anh ta hiểu mới quan trọng, nếu tâm anh ta vững như bàn thạch, bất cứ thủ đoạn nào cũng vô dụng, địch không động ta không động, trước phải xem đối phương làm gì trước.]
Phan Tiểu Thành ngẩng đầu.
[Địch không động ta không động, dựa theo mọi người phân tích, cậu ta là đang tán tỉnh cậu, cậu không phản ứng thì rất nhanh cậu ấy sẽ quay lại tìm cậu.]
Tạ Lục Dữ ngẩng đầu, tự động hiểu ra trọng điểm.
"Thật sao?"
Tiểu Cố sẽ đến tìm hắn!