Thời điểm Cố Thanh Trì về nước, Tạ Lục Dữ đang ở đoàn phim đóng phim, hắn tạm thời nhận vai khách mời nên không thể rời đi.
Tạ Lục Dữ không tin tưởng người khác, cố ý giao cho Phan Tiểu Thành ra sân bay đón người.
Phan Tiểu Thành là kiểu người cái gì cũng có thể suy xét đến, luôn suy nghĩ về mọi thứ, hơn nữa cách nói chuyện cũng dễ làm người ta cảm mến, Cố Thanh Trì thuộc kiểu người tính tình không được tự nhiên, dễ căng thẳng, người hướng ngoại ở cạnh người hướng nội, ở trước mặt anh ta, Cố Thanh Trì cũng dần thả lỏng hơn.
Cậu nằm ở ghế sau nghỉ ngơi một lát, phải biết rằng, Cố Thanh Trì cho đến bây giờ cũng chỉ chịu nằm ghế sau xe của Tạ Lục Dữ.
Trước tiên là đưa Tiểu Khả về trước, sau đó đưa Cố Thanh Trì về.
Tiểu Khả xuống xe không bao lâu thì Cố Thanh Trì ngồi dậy, Tiểu Khả về đến nhà thì cũng gần đến chỗ cậu rồi.
Thấy Cố Thanh Trì tỉnh, Phan Tiểu Thành cùng Cố Thanh Trì nói chuyện phiếm vài câu.
Trò chuyện một hồi không biết thế nào chủ đề lại vòng đến Tạ Lục Dữ.
"Vừa rồi Tiểu Khả có ở đây tôi không tiện nói, chỉ là Tạ Lục Dữ, cái người này có hơi cứng đầu, không đụng tường nam là không quay đầu, cũng không biết xoay người. Nếu cậu gặp phải lúc cậu ta như vậy thì cứ mặc kệ cậu ta. Cậu ta càng phản ứng mạnh thì chốc lát lại tìm đến trước mặt cậu xin lỗi thôi."
Phan Tiểu Thành lải nhải nói không ít.
"Đừng trách tôi nói nhiều, anh Thành của cậu có hơi nôn nóng, nói thật, hiện tại tôi đã chuẩn bị tiền cho hai người rồi, chỉ chờ tin tốt của hai người thôi."
Dạ dày Cố Thanh Trì trống trơn, lúc đầu có hơi say xe, vẫn luôn dựa trán vào lưng ghế phía trước, lúc này liền thẳng người dậy.
"Anh Thành, chúng tôi không có quan hệ gì, cũng sẽ không đi xa đến vậy. Chúng tôi chỉ là bạn tốt thôi, anh ấy giúp tôi rất nhiều, tôi rất biết ơn, nhưng làm ơn sau này đừng đùa như vậy nữa."
(Bạn tốt kiểu gì mà bú mỏ nhau vậy 😒)
Phan Tiểu Thành suýt chút nữa lạc tay lái.
"Tiểu Trì, cậu đừng đùa tôi, tôi đang lái xe đấy."
"Tôi sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn."
Cố Thanh Trì từ trước đến nay đều không có hứa hẹn hay đáp ứng cái gì cả.
Cố Thanh Trì rất nghiêm túc và kiên quyết, biểu hiện không thể thỏa hiệp với những vấn đề mang tính nguyên tắc.
Hôn nhân đối với cậu mà nói là điều cấm kỵ.
Mà quan hệ người yêu với cậu mà nói cũng quá mức trầm trọng.
Nói đến đây, tất cả những mơ hồ không rõ đều phải bị phân rõ giới hạn, tính cả đến khả năng cậu mất đi cây đại thụ mình leo lên.
Đương nhiên cậu biết trên phương diện pháp lý Phan Tiểu Thành và Tạ Lục Dữ được tính là mối quan hệ cùng hợp tác vì lợi ích chung, trên phương diện tình cảm lại là bạn bè tám năm, tất nhiên Phan Tiểu Thành có xu hướng đứng về phía Tạ Lục Dữ.
Những sự việc mà Phan Tiểu Thành biết thì chắc chắn Tạ Lục Dữ cũng sẽ biết, nhưng cho dù Tạ Lục Dữ biết chuyện này, Cố Thanh Trì cũng sẽ kiên quyết phân rõ giới hạn.
Cố Thanh Trì sẽ không gạt người khác, dù là người yêu hay kết hôn, một khi hứa thì sẽ làm được.
Cho nên cậu sẽ không đưa ra lời hứa, nếu không có người dò hỏi, cậu cũng sẽ không chủ động đi làm rõ sự thật mình không hề đưa ra lời hứa hẹn.
Redflag chính hiệu.
Phan Tiểu Thành đáp lại một cách mơ hồ rồi chuyển sang chủ đề khác.
"Hai ngày trước tôi có thấy một tiệm trà sữa mới mở bên tiểu khu nhà cậu..."
Tuy rằng vẫn đang trò chuyện nhưng đầu óc anh ta đã trở nên hỗn độn.
Hai người này có phải đang cãi nhau không? Không thể nào, bên kia Tạ Lục Dữ vẫn còn đang ngọt ngào, mỗi ngày đều một bộ dạng bong bóng hồng bay xung quanh.
Theo ý Tạ Lục Dữ thì hai người đang sống chung.
Hắn đối với người ta lo lắng từ đầu đến chân, thậm chí còn muốn giặt tất và qu.ần lót cho Cố Thanh Trì, không, có lẽ là Tạ Lục Dữ giặt thật.
Hai người trước Phan Tiểu Thành còn hỏi hắn muốn mua căn nhà nào làm phòng ở, chuẩn bị cho chuyến đi hưởng tuần trăng mật đây.
Quay đầu cái hai người lại là bạn bè?
Phan Tiểu Thành nháy mắt liền cảm thấy Tạ Lục Dữ chính là phiên bản người vợ cực khổ trong ngoài chạy vạy lo liệu Tần Hương Liên, còn Cố Thanh Trì chính là Trần Thế Mỹ phiên bản sống dựa vào ngoại hình đẹp mắt mà lừa Tần Hương Liên chiếu cố cho cậu một nhà già trẻ, quay đầu phát đạt liền một chân đá văng cành cây này tìm cành cây khác tốt hơn.
Này cũng không đúng nha, trong giới này làm gì có cành cây nào tốt hơn Tạ Lục Dữ?
Phan Tiểu Thành trên trán đầy dấu chấm hỏi.
Anh ta nhanh chóng giúp Cố Thanh Trì xách hành lý xuống, chào hỏi xong liền vội vàng rời đi.
*
Tạ Lục Dữ về nhà hơi muộn hơn một chút, nơi này nói gần không gần nói xa không xa, nhưng ở đây không có tàu cao tốc, hắn phải mượn xe đi mấy trăm km trở về gấp.
Thời điểm hắn trở về nghe tiếng ti vi mở ra, Cố Thanh Trì ở trên sô pha ngủ rồi, Tiểu Li Hoa nằm bên chân cậu, nghe tiếng Tạ Lục Dữ vào cửa, nó mở mắt nhìn hắn, ngoan ngoãn không lên tiếng.
Tạ Lục Dữ rón rén bước đi coi chừng Cố Thanh Trì.
Trong phòng có hơi lạnh, hắn nhét Tiểu Cố vào chăn.
Hắn mở điều hòa, nhỏ giọng lầu bầu.
"Lạnh như thế này còn không biết mở điều hòa, thật ngốc."
Tạ Lục Dữ vốn muốn duỗi tay chạm vào mặt Tiểu Cố, nhưng mới vươn tay liền thu trở về, vì bàn tay hắn lạnh như băng.
Sau khi xem Tiểu Cố xong, hắn lại xem Tiểu Li Hoa.
"Không thể nào, mày còn có thể ăn hết một bát rưỡi trong số bốn hũ thức ăn cho mèo. Phải chi lượng cơm của ba mày được như mày thì tốt rồi."
Hắn chờ đến khi cơ thể mình nóng lên mới ôm Cố Thanh Trì về phòng.
Phòng của Cố Thanh Trì là phòng cho khách sửa lại, hiện tại trang trí còn đẹp hơn cả phòng ngủ chính.
Tiểu Li Hoa nhắm mắt đi theo sau, nó cũng rất có linh tính, thường ngày lúc Cố Thanh Trì thức nó luôn quấn lấy cậu, nhưng lúc Cố Thanh Trì ngủ nó cũng an tĩnh ở bên cạnh luôn, không bao giờ kêu bậy hay cào cấu trên sàn.
*
Kể từ ngày đó, Phan Tiểu Thành trong lòng luôn có chuyện bận tâm, cả ngày một vẻ tâm sự nặng nề, thường xuyên nhìn Tạ Lục Dữ mà thở dài.
Tạ Lục Dữ bấm điện thoại, dựa vào ghế sô pha.
"Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, bị chuyện gì làm khó rồi, ông chủ chạy trốn hay là bị lừa tiền dưỡng lão. Làm bạn bè nhiều năm như vậy, sao tôi có thể trơ mắt nhìn anh gặp nạn chứ?"
Phan Tiểu Thành hiếm có lúc không cãi lại, nhìn Tạ Lục Dữ rồi thở dài.
Tạ Lục Dữ trở nên nghiêm túc, buông điện thoại xuống.
"Này, không phải chứ, anh thật sự gặp chuyện gì à?"
Phan Tiểu Thành nghẹn nửa ngày.
"Này không phải việc của tôi, mà nói có việc thì kỳ thật cũng không phải không có."
Tạ Lục Dữ vừa nghe thấy là chuyện không liên quan đến Phan Tiểu Thành, hắn lại chuyển sự chú ý vào điện thoại.
"Vậy thì đừng nói nữa, anh tại sao lại có suy nghĩ phổ độ chúng sinh thế."
Tạ Lục Dữ đang không ngừng thêm quần áo vào giỏ hàng, Phan Tiểu Thành nhìn thoáng qua, vẫn là giao diện bằng tiếng Anh.
"Nói chuyện với tôi một lát đi, đừng suốt ngày nhìn vào điện thoại di động, đi đặt làm, đến cửa hàng mua không được sao? Hơn nữa, mấy website mua sắm trong nước không làm cậu hài lòng được à? Thật vất vả đặt hàng còn phải qua cục hải quan."
Tạ Lục Dữ đầu cũng không ngẩng lên, nói đến lý lẽ hùng hồn.
"Này không phải tôi đang mua hai cái áo lông cho Tiểu Cố sao, áo lông làm gì có đặt làm, tôi đương nhiên biết mua trong cửa hàng mặc cũng tốt, nhưng cậu ấy không thích ra ngoài lắm, hơn nữa mấy cái y phục để bên ngoài cũng không sạch sẽ."
"Loại vải hàng hiệu này mặc thoải mái, trẻ con cũng có thể mặc được, Tiểu Cố mặc loại áo lông này, những quần áo khác bọn họ bán cũng không tệ, nhưng không có dịch vụ đặt may, có chút không tốt lắm."
Phan Tiểu Thành nghi ngờ.
"Hay vậy à? Quay lại gửi link cho tôi đi, tôi chia sẻ qua cho vợ tôi xem."
Vừa nói xong anh ta lập tức vỗ miệng chính mình.
"Chia sẻ cái gì mà chia sẻ, tôi để cậu dẫn đi lạc đề rồi này, hôm nay tôi nhất định phải nói rõ chuyện này với cậu."
Anh ta từ bàn làm việc ở sau đi tới, đem ghế dựa trượt đến trước mặt Tạ Lục Dữ.
"Cậu nói thật đi, cậu với Tiểu Cố có phải đang hẹn hò không?"
Tạ Lục Dữ nhìn Phan Tiểu Thành như nhìn kẻ ngốc.
"Anh nói xem."
"Tôi nói thì tính cái gì, Tiểu Cố nói mới có chuyện chứ."
Phan Tiểu Thành vừa bắt đầu liền trực tiếp như đổ cây đậu đem chuyện ngày đó nói ra rõ ràng.
"Cậu nói đi, cũng không phải cãi nhau, cậu ta có phải đang câu cá không? Trong giới như thế nào cũng không phải cậu chưa từng thấy qua, chỗ tốt thì cứ nắm trước, quay đầu cắn ngược liền nói là bạn bè, loại chuyện như này còn thiếu sao?"
Tạ Lục Dữ ngồi trên ghế sô pha, không hề nghĩ ngợi nói thẳng.
"Không thể nào, Tiểu Cố không phải người như vậy."
Phan Tiểu Thành không nói chuyện, hai người đều im lặng trong chốc lát, anh ta mới lên tiếng.
"Tôi cũng không có ý gì, nhưng tôi nhất định phải nói rõ ràng với cậu. Mặc kệ như thế nào, tôi đã nói những gì tôi nghĩ, tôi là người đại diện của cậu, cũng là người phụ trách, đảm đương một chữ "anh" của cậu, anh cũng không phải là người không biết đúng sai."
*
Lúc Tạ Lục Dữ trở về mắt còn đang xem tin tức hậu cần.
Đúng vào tiết trời đổi mùa, hắn bận bịu thêm quần áo cho Cố Thanh Trì, hầu hết đều được làm theo đơn đặt hàng, nhưng hầu như đều chưa hoàn thành.
Vì vậy hắn liền mua trước một số bộ quần áo may sẵn, trước hai ngày đã giao hàng đến.
Hắn rất bình tĩnh, trên đường về còn mua đồ ăn.
Lúc trở về nấu cơm còn cùng Cố Thanh Trì trò chuyện.
Trước tiên hắn nói về vai diễn của Cố Thanh Trì, sau đó về việc phát triển tài nguyên và nguồn nhân lực, nói đến nửa chừng mới nhắc đến.
"Vậy chuyện kia, về việc sau này chúng ta bí mật kết hôn cậu thấy sao?"
Cố Thanh Trì liền từ ghế sô pha ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tạ Lục Dữ nói tiếp.
"Cậu đang ở giai đoạn đầu, truyền ra việc kết hôn cũng không tốt lắm, tuy rằng diễn viên không có yêu cầu gì nhưng kỳ thật khán giả rất khắc khe, những người công bố kết hôn ở giai đoạn mới đầu cũng không có mấy người."
"Bí mật kết hôn xem ra cũng ổn, cậu đang ở giai đoạn vất vả như này, đến lúc cậu càng nổi tiếng, paparazzi đi theo cũng nhiều——"
Cố Thanh Trì đánh gãy lời hắn nói.
"Anh Tạ."
Cậu gọi Tạ Lục Dữ như vậy, rất khách sáo và xa cách.
"Tôi không thể kết hôn."
Tay Tạ Lục Dữ run lên, cho quá nhiều muối, cái nồi đồ ăn này coi như bỏ phí.
"Tôi biết, cậu còn trẻ, chuyện này, chúng ta trước tiên như vậy trước."
Tạ Lục Dữ nghĩ, hắn lúc trước cũng không hỏi có thể kết hôn hay không, nhưng mà như vậy thì liền không kết hôn chỉ muốn yêu đương thôi sao.
Nhưng Cố Thanh Trì nhanh chóng phá vỡ giả định của hắn.
"Chúng ta cũng không phải người yêu, làm người yêu đối với tôi cũng không được, tôi đã hứa với Diệp Lí sẽ không yêu đương."
Tạ Lục Dữ buông đồ vật trong tay xuống, trên mặt hắn không có một chút ý cười, thoạt nhìn lạnh như băng, tỏa ra cảm giác người sống chớ đến gần, giống như thái độ thường ngày của hắn đối với thế giới bên ngoài.
Cố Thanh Trì chưa từng thấy qua hắn như vậy bao giờ.
"Vậy tại sao ngay từ đầu cậu không tránh xa tôi ra, tại sao lúc đó lại ôm tôi, vì cái gì lại hôn tôi."
"Như vậy rất vui vẻ sao? Đem người khác xoay vòng như vậy, cậu có phải cảm thấy rất đắc ý không? Cậu đối với tình cảm cứ tùy tiện như vậy sao?"
Tiểu Li Hoa ban đầu đang ở dưới chân Tạ Lục Dữ kiêu ngạo đòi thức ăn mèo nhưng hiện tại cũng lặng lẽ đến bên Cố Thanh Trì, rũ tai xuống.
Cố Thanh Trì hơi khó hiểu, khuỷu tay tựa trên sô pha chống đầu.
Tạ Lục Dữ muốn tìm kiếm một mối quan hệ rõ ràng, Cố Thanh Trì đã bỏ qua vấn đề này.
Cố Thanh Trì biết chính mình như thế nào, cậu không thể giải thích nhưng không có nghĩa cậu không hiểu.
Ngày đó cậu cùng Phan Tiểu Thành nói rõ ràng liền biết sau này nhất định Phan Tiểu Thành sẽ nhắc nhở Tạ Lục Dữ, mà Tạ Lục Dữ sớm muộn cũng sẽ quay lại phản ứng với cậu, bọn họ xác thực chưa bao giờ định rõ mối quan hệ.
Tạ Lục Dữ là người rất ấm áp, mất đi thật đáng tiếc, nhưng hắn đã chạm vào chỗ cấm kỵ của Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì có hơi mệt, thời điểm nói chuyện có chút chậm, mang theo chút ũ rũ.
"Vì cái gì anh phải một hai xác định rõ mối quan hệ, ôm cũng được, hôn cũng được, cũng không phải người yêu mới có thể làm như vậy, chúng ta đều vui sướng không phải là đủ rồi sao."
"Cứ tiếp tục là bạn bè như vậy không tốt à? Không ai phải chịu trách nhiệm với ai."
Tạ Lục Dữ lắc đầu.
"Không, bạn bè sẽ không giống như thế này, nếu chúng ta là bạn bè vậy cách chúng ta ở chung phải thay đổi."
Cố Thanh Trì bình tĩnh nhìn hắn ba giây rồi đồng ý.
"Tốt thôi."