Căn phòng của Cố thanh Trì chỉ chỉ có nội thất lớn, đều là từ nhà mang đến.
Không có nhiều đồ lặt vặt nên nhìn có vẻ hơi trống trải.
Vì tất cả rèm cửa được kéo kín nên căn phòng rất tối và yên tĩnh, chỉ có tiếng máy điều hòa đang chạy.
Thanh Trì mơ màng mở mắt ra, một lúc sau cậu lần mò cái điện thoại trên bàn, 10 giờ 38 phút, vẫn còn sớm.
Mèo Cố, một loài động vật sống về đêm, thu mình trong chăn bông, chỉ muốn cuộn mình trong cái ổ nhỏ thêm một chút nữa.
Thật đáng tiếc khi cậu vừa tỉnh dậy thì đã phát hiện Tiểu Li Hoa ở dưới chân giường đang nhìn chằm chằm mình.
Nó vui vẻ kêu meo meo rất to, nhiệt tình đi quanh giường.
Cố Thanh Trì cố gắng rúc mình vào trong chăn.
Một lát sau đành phải từ bỏ ý định ngủ tiếp bởi những tiếng kêu không ngừng, cậu ngồi dậy.
Cậu không thích mặc pijama khi đi ngủ.
Thường chỉ mặc chung một chiếc quần, không quần đùi thì quần dài.
Bất kể đó là loại quần áo nào, chỉ cần mặc thoải mái thì cuối cùng đều được xem là đồ ngủ.
Vì rèm cửa không được kéo ra nên ánh sáng trong phòng hơi lờ mờ.
Cố Thanh Trì nhắm hờ mắt, vén chăn lên.
Đuôi tóc xòa xuống lưng, tóc của cậu rất đen lại thêm da rất trắng đến mức bừng sáng cả căn phòng tối, gợi lên một cảm giác vô cùng ma mị.
Cậu vừa tỉnh dậy, hai mắt còn mơ mơ màng màng, đuôi mắt trời sinh có chút nhếch lên, trông rất có thần thái nhưng tạo cảm giác lười nhác.
Rõ ràng là không có cử động gì thêm, chỉ một ánh mắt, một cái nhướng mày đều lại rất mê người.
Bây giờ, thay vì để một con mèo trên chân của mình, cậu hẳn là nên cắn một điếu thuốc sau đó rít một hơi.
Cố Thanh Trì ngồi ở mép giường, hai tay chống trên giường một cách uể oải.
Đôi chân thon dài duỗi ra chạm xuống mặt đất, thấy cậu đã dậy, Tiểu Li Hoa Cũng ngừng kêu, tiến lại cọ cọ vào chân Thanh Trì tỏ vẻ hài lòng.
Thanh Trì uể oải, cầm lấy chiếc áo sơ mi lụa bên cạnh thản nhiên khoác lên người, cũng không thèm cài cúc, đi chân trần đến trước tủ phòng khách, lấy ra một cái bát, đặt trước mặt Tiểu Li Hoa và đổ một nửa bát nhỏ thức ăn cho nó.
Tiểu Li Hoa vẫn thân mật cố ý làm nũng lao trong vòng tay cậu.
Cố Thanh Trì bị nó quấn chặt, cau mày và đẩy chiếc bát nhỏ trước mặt nó.
Tiểu Li Hoa không lớn lắm cúi xuống ăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Nó nghiêng đầu kêu lên vài tiếng, thấy Cố Thanh Trì không phản ứng, nó vòng qua cái bát nhỏ, tiếp tục bám lấy mắt cá chân của cậu, rướn thân liếm vài cái.
Cố Thanh Trì túm cổ nó kéo ra còn đem cho nó ít nước, nhưng mèo nhỏ vẫn kiên trì bám lấy cậu.
Tuy không với được đến ngực nhưng mắt cá chân thì có thể.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Thanh Trì thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh ra cửa mở.
Cậu không để ý đến trang phục mình đang mặc, rõ ràng là không chỉnh tề nhưng thần thái lại tự nhiên như mình đang mặc âu phục .
Cố Thanh Trì hiếm khi quan tâm đến những điều này, cậu không nghĩ nó bất ổn và cũng không ngại phơi bày cơ thể của mình trước tầm mắt của người khác.
Đây là di chứng của hai năm đó, cậu sống trong thế giới của chính mình, khi người khác không quan tâm cậu, cậu cũng mặc kệ người khác.
Thế nên khi Diệp Lí đem theo một đống tài liệu đến, ngẩng lên thấy Cố Thanh Trì quần áo không chỉnh tề, đằng sau Tiểu Li Hoa vừa kêu vừa chạy lại.
Anh ta sững sờ một lúc mới nhớ ra mình đang làm gì.
“Mới dậy sao? Không phải tôi đã nói với cậu rằng trưa nay tôi sẽ đến đây à?”
Cái người họ Cố này sinh hoạt như một ông già rất ít khi kiểm tra wechat: “À, em không để ý wechat.”
Diệp Lí cau mày bước vào cửa, đặt tài liệu lên bàn trong phòng khách.
“Cậu không phải đi hộp đêm đấy chứ?”
Nghệ sĩ trước đây của Diệp Lí là khách quen của hộp đêm, không biết anh ta đã cắm rễ ở đó bao lần.
Cố Thanh Trì ngồi vào ghế sô pha, dáng ngồi lười nhác nhưng lại rất đẹp.
Mèo nhỏ lập tức quấn lấy chân cậu.
Thanh Trì ngáp một cái, giọng hơi khan khan.
“Không có, do quen ngủ trễ thôi.”
Nhìn bộ dạng này của Cố Thanh Trì, Diệp Lí bất giác tin tưởng cậu vô điều kiện mà không thể giải thích được.
Cố Thanh Trì cho người ta cảm giác cậu giống như một con mèo lớn.
Khi một con mèo nằm xuống trước mặt bạn và để lộ bụng thì có nghĩa là nó đã duyệt bạn rồi đấy.
Cho nên, Diệp Lí không thể không đặt Cố Thanh Trì dưới sự bảo vệ của mình.
Đặc biệt, quản lý và nghệ sĩ luôn có mối quan hệ rất thân thiết.
Quản lí thường sẽ có cảm giác xem nghệ sĩ của mình như con của mình, Diệp Lí luôn cố gắng tạo khoảng cách giữa hai người, giờ anh nhịn không được mà quan tâm thêm một chút.
Vốn tưởng rằng rất an tâm với con người này, nhưng bây giờ anh ta phát hiện Thanh Trì rất đáng tin cậy trong những việc trọng đại, cậu nghiêm túc với sự nghiệp, nhưng trong cuộc sống thường nhật lại không quan tâm đến bản thân mình.
“Thức khuya không tốt cho sức khỏe, suốt ngày ở trong nhà buồn chán cũng không được.
Nhà gì mà che kín mít đến nỗi không có ánh sáng mặt trời thế này…”
“Mà này, con mèo kia, sao nó ăn bám vậy, mấy ngày nay tôi nuôi nó còn tưởng nó kiêu ngạo sẽ không thèm kêu lấy một tiếng.”
Thanh Trì cũng cau mày, nhẹ nhàng dùng chân đẩy Tiểu Li Hoa ra, ngay sau đó nó lại dính lại như keo 502.
Cậu hoang mang, nhìn con mèo cứ ôm lấy mắt cá chân mình mà có chút bối rối nói.
“Em chịu, em còn tưởng mèo không dính người chứ.”
Diệp Lí có chút ghen tị nhìn Tiểu Li Hoa đang vẫy đuôi.
Vai trò boss và con sen dường như bị đảo ngược trong Thanh Trì và Tiểu Li Hoa.
Một đứa từ chối thẳng thừng, đứa kia lại cố chấp bám lấy.
Diệp Lí phân loại tài liệu, lấy ra đặt ở trên bàn, bắt đầu làm việc.
Anh ta mở rèm cửa, căn nhà tràn ngập ánh sáng rất tốt, vì thế căn phòng sáng sủa hẳn ra.
“Bây giờ tình hình đã thay đổi một chút, và lộ trình phát triển tương ứng cũng thay đổi.
Tôi đã đẩy hai buổi chụp bìa tạp chí đó lên.”
Cố Thanh Trì không phản ứng gì, thậm chí còn có một chút vui mừng, nó giống như giáo viên giao một đống bài tập về nhà cho bạn nhưng sau đó lại nói rằng bạn không phải làm nữa.
Diệp Lí chỉnh lại mắt kính và rất hài lòng với sự bình tĩnh của nghệ sĩ.
“Biểu hiện của cậu trong gameshow rất tốt, có nhớ bộ quần áo của nhà tài trợ mà chương trình đó đã cho mặc không? Mặc dù ê-kíp thực hiện không đúng nhưng kết quả cũng không tệ.
Hiện nhà tài trợ đã liên hệ với tôi và nhờ cậu làm đại sứ thương hiệu cho họ.”
Diệp Lí đã so từng con số.
“Ra giá lên tới 6 con số.”
Diệp Lí đứng dậy, giang hai tay ra, anh đã ký tên hợp đồng có bảy chữ số, thậm chí là tám chữ số, nhưng nhìn kỳ tích được sinh ra trong tay mình, anh không thể làm ngơ.
Anh ta sẽ đánh giá lại Cố Thanh Trì.
“Cậu không thể được coi là một tân binh nếu không có cơ sở, nhìn vào số lượng fan hiện giờ có thể gọi là lưu lượng cấp ba, trong khi thậm chí cậu còn chưa chính thức ra mắt.”
“Có biết nó có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là cậu có một tương lai tươi sáng và tiền đồ bằng phẳng!”
Thanh Trì chống cằm và đẩy con mèo nhỏ đang bắt đầu liếm môi của mình ra, cậu hơi chán nản, nhưng khi nghe thấy cũng ậm ừ vài tiếng, dường như đối với cậu những thứ đó là vô nghĩa.
Nhưng Diệp Lí không bận tâm chút nào, anh đã quá quen với tính cách của cậu rồi, nếu Cố Thanh Trì là loại người không muốn bằng lòng với hiện trạng thì cũng không sống ẩn trong vài năm qua..