Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 15: 15: Chặt Củi





Cố Thanh Trì trở về phòng, vừa đi đến giường vừa cởϊ qυầи áo, cà vạt được ném xuống sàn đầu tiên, sau đó đến sơ mi rồi đến thắt lưng cuối cùng là quần.

Đây là tật xấu của cậu, vẫn luôn không thay đổi mặc dù biết nó sẽ gây thêm phiền phức cho bản thân vào hôm sau.

Cậu luôn cảm thấy thư thái khi cởi bỏ những thứ đó.

Giống như một con bướm cuối cùng cũng thoát được khỏi cái kén của mình.
Cố Thanh Trì thả mình xuống giường.

Hôm nay khi vừa đến, cậu đã nhận ra Tạ Lục Dữ ngay cái nhìn đầu tiên.

Phải nói là nhìn không ra mới lạ, cậu nhìn thấy quá nhiều quảng cáo của hắn ở trên tường, hay ở tàu điện ngầm cũng đều có biển quảng cáo của hắn.
Thế giới thật diệu kỳ, phải không?
Trước đây chỉ có thể đứng trước cửa sổ nhìn lên poster lớn, đột nhiên hôm này lại được gặp người thật.

Hình ảnh của hắn đột nhiên rõ ràng hơn.

Trước đây, Tạ Lục Dữ chỉ là một người liên lạc nằm trong danh sách điện thoại di động của Cố Thanh Trì, gọi điện sẽ không bao giờ được trả lời, nhắn tin cũng chẳng được hồi đáp, nhưng nó sẽ không bao giờ biến mất.

Hắn là một nhà giam cũng như là một ngọn hải đăng.

Nếu Cố Thanh Trì là một con ốc sên thì hắn chính là cái vỏ của cậu, mang đến cho cậu một gánh nặng và sự bảo vệ nghiêm ngặt.

Tạ Lục Dữ là người đặc biệt đối với Cố Thanh Trì.

Cậu không thể đối xử với hắn như không có chuyện gì xảy ra, hòa hợp với Tạ Lục Dữ giống như tương tác với những người khác.

Mặc dù bây giờ khi cậu quyết định bỏ lại mọi thứ, nghĩ về hiện tại.

Nhưng điều đó không quan trọng, cậu đã buông bỏ và thoát ra khỏi nó.


Cố Thanh Trì đã vượt qua tất cả những ngày khó khăn đó.

Vậy những ngày này có tính là cái gì đâu?
*************
Ngày thứ hai, tờ mờ sáng ê-kíp đã bắt đầu ghi hình, đến 9 giờ thì gõ cửa các phòng.

Khi Tạ Lục Dữ đến nhà ăn, ba người bọn Hoàng Hãn Vũ đã tới rồi.

Trên bàn có năm phần bữa sáng, một ly sữa bò và sandwich, vừa nhìn là biết đều là đồ ăn nhanh mua ở cửa hàng tiện lợi, khiến người ta không có cảm giác muốn ăn.

Đây là suất ăn duy nhất mà tổ chương trình chuẩn bị trong suốt 4 ngày diễn ra gameshow, còn lại bọn họ phải tự lực cánh sinh.
Trần Duyệt Nhiên thấy Tạ Lục Dữ mắt liền sáng lên, cô ta thầm là một fangirl chính hiệu, suốt ngày theo dõi, đại loại như phung phí tiền,nhưng dù có như vậy thì vẫn hạnh phúc.

Chủ yếu là sinh ra đã kiêu ngạo, căn bản là không cần để ý việc tiêu tiền.

Tạ Lục Dữ chính là số mạng của cô ta bởi vậy sứ mệnh của cô ta là tập trung vào diễn xuất.
Hiện tại cô ta chỉ tiêu tiền ở mức đi xem phim ở rạp chiếu nhiều lần hơn nhưng thường không kiếm được vé.

Và ở một góc độ khác, cô ta hâm mộ Tạ Lục Dữ không có gì sai cả, đó cũng là lý do chính đáng để nhận được sự ủng hộ của bố mẹ cô ta.
Không một diễn viên nào có thể nói không với Tạ Lục Dữ.

Về mặt này hắn đứng trên đỉnh cao như một vị thần và đáng được tung hô.

Tuy cô không phải là một diễn viên chân chính, chỉ là tay mơ, nhưng đây là Tạ Lục Dữ! Sống vì Tạ Lục Dữ!
Cô ta rất mãn nguyện.
Trần Duyệt Nhiên đặt chiếc sandwich đang cắn dở xuống, vui mừng kéo ghế cho Tạ Lục Dữ, thực chất là muốn kéo ghế ngồi cạnh hắn.
“Chào anh Tạ, ngồi đi ạ.”
Tạ Lục Dữ vui vẻ.
“Cô không nên làm như vậy, nếu cô thích thì tôi sẽ nhường chỗ này nè.”
Vài người đều cười, sau đó tán ngẫu.
Tạ Lục Dữ vừa đến không lâu đã thấy một nhân viên thở dài.


Sau đó, âm thanh trò chuyện đột ngột biến mất, toàn bộ nhà ăn yên tĩnh chỉ có tiếng va chạm nhẹ vào bàn khi hắn đặt cốc xuống và tiếng máy quay đang hoạt động.

Cuối cùng vẫn là tiếng người đi xuống lầu, từ tốn, ngay cả tạm dừng cũng vậy, chỉ nghe âm thanh cũng tưởng tượng được một người vô tư bước từng bước một xuống tầng.
Tạ Lục Dữ vô thức quay đầy lại.

Tóc của Cố Thanh Trì vẫn được búi cao như ngày hôm qua.

Cậu mặc một chiếc áo gile oversize màu đen, để lộ xương quai xanh vai và cổ, mặt trước áo là một đầu lâu màu trắng, bên hông có một đoạn hở, có thể thoáng nhìn thấy làn da trắng.

Quần bên dưới cũng là màu đen, bó vào bắp chân dài thẳng tắp, hơi rộng ở phần đùi, mặt trước có nhiều chi tiết kim loại, có hai ba sợi xích , đi thêm một chiếc boost màu đen.

Trang phục và phụ kiện đều là của nhà tài trọ trông khá hợp.
Cố Thanh Trì đeo một chiếc vòng dây bện màu lanh quanh cổ, trên đó có đính một viên đá màu nâu, giống như mắt của một con quỷ độc ác.

Cậu đút hai tay vào túi quần, nhìn xuống cầu thang rồi vội vàng đi xuống, mái tóc lòa xòa bên tai khẽ lay theo chuyển động của cậu.

Khi Cố Thanh Trì bước vào phòng ăn, Tạ Lục Dữ phát hiện lưng sau của cái áo cậu mặc có một chỗ hở , xương bả vai hiện ra theo từng động tác di chuyển của cậu, phía dưới cũng hở nhưng được đan chéo bởi vài dải vải , da lưng cũng để lộ da trắng đến chói hết cả mắt.
Nếu nói hôm qua Cố Thanh Trì là một bông hoa hồng trong vườn hồng ban đêm lặng lẽ hé mở, tất cả nhiệt huyết đều ẩn trong bóng tối, trầm mặc không phô trương, nhưng một khi đã bắt đầu nhìn cậu thì lại không thể rời mắt.
Nhưng hôm nay cậu giống như một viên kim cương chói lóa bắt đầu lấp lánh dưới ngọn đèn thu hút mọi ánh nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mọi người đều kinh ngạc dõi mắt theo bóng dáng cậu, nhưng không ái dám trực tiếp chạm vào, từng đường nét sắc bén đẹp đến khinh người như vậy họ phải vội vàng cúi đầu khi cậu đến gần, giương cờ trắng đầu hàng.
Nhân vật chính làm ngơ trước điều này, như thể cậu không biết mình là bảo vật gì trên thế giới này.

Khi cậu kéo ghế ra, tiếng ghế chạm sàn phá vỡ bầu không khí im lặng.

Mọi người giật mình bừng tỉnh, thoát khỏi sự trì trệ, và sau đó tiếp tục làm những gì họ đang làm.

Sau đó vài người yên lặng dùng bữa sáng.
Cố Thanh Trì chỉ cắn vài miếng sandwich, còn sữa bò thì uống hết.

Trần Duyệt Nhiên phá vỡ không khí trầm mặc trước, cô ta đỏ mặt, một bàn tay cuộn thành nắm đấm nhỏ.

Cô ta đang thầm gào thét trong lòng nhiều lần.

Hôm qua cô ta vội vàng chụp lén, chụp Tạ Lục Dữ rồi Cố Thanh Trì, băn khoăn hồi lâu, cuối cùng quyết định không ưu ái ai cả.

Nhưng vận mệnh vẫn có trọng lượng hơn một chút, dù sao thì bố mẹ và gia đình cô ta đang thúc giục cô ta mang chữ ký của Tạ Lục Dữ về.

Hôm nay, trái tim cô ta đã lung lay hoàn toàn và nổi loạn rồi.

Trần Duyệt Nhiên cảm thấy bản thân trống rỗng, trong lòng thấy có lỗi với vận mệnh.

Cố ta thầm đau khổ than, xin lỗi mà, lần đầu tiên mình vượt rào.
Sau đó, cô ta quay sang Cố Thanh Trì, nở một nụ cười tươi rói như hoa hướng dương.

Cô ta có chút thận trọng, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng mà bản thân không nhận ra.
Trần Duyệt Nhiên luôn tỏ ra thân thiện, giống như một em gái tốt bụng nhưng thực chất là một kẻ lố bịch.

Cô ta có rất ít bạn bè, đây là lần đầu nghiêm túc kết giao bạn bè.
“Tôi gọi cậu là Tiểu Trì được không?”
Sau đó lại tiếp lời.
“Cậu có thể kêu tôi là Tiểu Nhiên hoặc là Tiểu Duyệt, không thì Tiểu Trần, nhưng chúng ta vẫn có chút xa lạ, tôi lại thích được gọi là Tiểu Nhiên.”
Cố Thanh Trì còn chưa kịp mở miệng thì Tạ Lục Dữ nắm cổ áo kéo cô ta ra.
“Có gì mà lạ đâu, lầu đầu tiên gặp mặt đều là người một nhà—hưm, đều là người cùng một chương trình, đừng tỏ vẻ thân mật như vậy, coi chừng tai tiếng, cẩn thận về nhà mẹ đánh đòn.”
Trần Duyệt Nhiên hôm qua còn không rời mắt, trầm tính, hôm nay cô ta dần dần lộ ra bản chất thật của mình.

Tạ Lục Dữ vẫn tiếp tục khịa.

Cô ta thuận theo lực kéo của Tạ Lục Dữ, hai tay gỡ ra, chật vật lao về phía trước.
“Em đang nói chuyện với Tiểu Trì, em đây rất triển vọng, nếu em triển vọng như thế thì mẹ sao lại đánh em chứ.

Bà ấy phải làm hoành thánh cho em ăn, còn phải là loại thịt thượng hạng nữa cơ.”
Trần Duyệt Nhiên khua tay trên không trung hai ba lần.
“Đừng cản em, để em sờ tay cậu ấy xem có phải thật không.”
Sau đó ngừng lại một lúc liền có một ngón tay thon dài chìa ra, cô ta vô thức nắm lấy.


Trong khi đỡ cằm bằng tay còn lại, Cố Thanh Trì thu lại bàn tay mình đang bị nắm.

Cậu nghiêng đầu, lông mày nhướng lên, lộ ra một nụ cười nhẹ rồi cậu rút tay về.
Trần Duyệt Nhiên sững sờ, sau đó lại nhìn vào tay mình.

Cô ta như sắp khóc rồi, ui, sao cậu ấy có thể tốt như vậy chứ.
Ôi mẹ ơi, con muốn cưới người này.
Sau khi bọn họ trêu chọc nhau xong, các nhân viên liền vào phân công nhiệm vụ.
Có tổng cộng bốn thẻ trên bàn.

Các nhân viên mở từng cái một.
“Nhiệm vụ đầu tiên là chặt củi, và nhiệm vụ yêu cầu một người.

Nhiệm vụ thứ hai là tưới nước cho vườn rau.

Nhiệm vụ yêu cầu một người.

Nhiệm vụ thứ ba là dọn dẹp phòng khách và phòng ăn.

Nhiệm vụ yêu cầu một người.”
“Cuối cùng, nhiệm vụ thứ tư, nấu ăn, bao gồm bữa trưa và bữa tối, vì vậy nhiệm vụ cần hai người.”
Chu Doanh Doanh nhận thẻ nhiệm vụ nấu ăn trước và mỉm cười.
“Hai cô gái chúng tôi chặt củi tưới nước gì đó đều không được, nấu cơm vẫn là việc xứng với chúng tôi không thể nhường ai cả.”
Không ai khác có ý kiến
gì, việc này tương đối nhẹ nhàng, chỉ có quét dọn và nấu nướng thôi.
Tiếp theo là đến lượt Tạ Lục Dữ nhưng hắn xua tay muốn hai người còn lại chọn trước.
Sau đó Hoàng Hãn Vũ lấy thẻ tưới rau ngoài vườn.
“Em cảm thấy cái này rất thú vị, Cố Thanh Trì anh chọn cái nào?”
Cố Thanh Trì im lặng chọn thẻ chặt củi.

Tạ Lục Dữ nhướng mi, đau đầu.

Hắn vốn tưởng để việc quét dọn cho Cố Thanh Trì, cái đó khá dễ dàng.

Thế mà cậu lại chọn việc chặt củi..