Về cơ bản, những người nổi tiếng đều quan tâm đến vấn đề trang phục của bản thân, trang phục của họ được lựa chọn cẩn thận, đó là trang phục có thể che đi khuyết điểm trên cơ thể một cách tốt nhất và làm nổi bật khí chất của chính họ.
Trên màn ảnh, họ chỉ tin tưởng những bộ quần áo đã được thử nghiệm, và sẽ không thử một cách tùy tiện.
Đặc biệt đây là một gameshow rất nổi tiếng, bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, hôm nay buộc một chiếc cúc áo không chuẩn cũng có thể bị lôi ra bàn luận, một loạt quần áo toàn đồ hàng hiệu chỉ đơn giản là một cơn ác mộng.
Cho dù thương hiệu đó có phổ biến đến đâu, thì sự không phù hợp cũng là một thảm họa.
Nhưng Cố Thanh Trì không quan tâm bản thân mặc gì.
Trong mắt Cố Thanh Trì, vali quần áo mà Diệp Lí đưa cho cậu không khác gì với cái mà đoàn làm phim đưa.
Mối quan tâm của Cố Thanh Trì thậm chí không phải là quần áo, mà là vali trong tay cậu lớn hơn một cỡ, và cậu đang phải chật vật để mang nó.
Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, loại yêu cầu này quả thực hơi quá đáng, nhà tài trợ đương nhiên vui vẻ, nghệ sĩ cũng khó giải thích, đặc biệt là sao nữ và sao nam thần tượng, các diễn viên có thực lực thường dễ thương lượng về vấn đề này hơn một chút.
Nhưng tóm lại vẫn phải đưa ra hình phạt.
Trước khi khách mời quyết định, họ đã chuẩn bị quần áo free size cho cả sao nữ và sao nam, chỉ chờ đẩy họ vào thế bất lợi.
Dù sao thì Chu Doanh Doanh và Trần Duyệt Nhiên cũng sẽ không chấp nhận, Hoàng Hãn Vũ đã ra mắt lần đầu tiên trong chương trình tài năng.
Đội của anh ta cũng rất coi trọng những chuyện này và đã có kế hoạch dự phòng trước đó.
Về phần Tạ Lục Dữ, hắn là một diễn viên có thực lực, bên phía ê-kíp phải mất một khoản lớn mới mời được, hắn quá nổi tiếng khiến ê-kíp chương trình không thể đưa ra yêu cầu này cho hắn.
Một đằng không thể nào từ chối nhà tài trợ kia, nhóm chương trình phải chọn đi chọn lại cũng chỉ có một mình Cố Thanh Trì thích hợp, một người mới, không có lai lịch gì, cho dù hôm nay không đến muộn, nhiệm vụ này sớm muộn gì cũng giao cho cậu.
Các nhân viên theo bản năng liếc nhìn Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì đang ngồi dựa vào lưng ghế sofa, toàn thân lười nhác, với chiều cao của cậu thì cái ghế hơi nhỏ, chân nọ gác lên chân kia, thoạt nhìn có vẻ ấm ức.
Nhân viên phụ trách đẩy va li qua, cậu vươn tay đẩy va li của mình qua và đặt chiếc mới bên cạnh.
Nhìn cậu dửng dưng như không để ý đến cả căn nhà, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cậu không chút do dự.
Ngay cả những nhân viên đang tiến hành từng phân cảnh cũng tinh ý nhận thấy ống kính của thợ ảnh đã được quét qua nhiều lần, vượt xa tần suất bình thường.
Cậu có biết mình hấp dẫn như thế nào không? Có phải vì biết rằng mình là người thu hút được nhiều sự chú ý nhất nên nhận nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy sao?
Khi nhân viên nhìn sang, Cố thanh Trì đang ngồi yên lặng, cụp mắt xuống, từ khoảng cách này vẫn có thể nhìn thấy hàng mi dày của cậu đang khép hờ, tựa như khẽ vuốt lên trái tim, khiến người ta lay động.
Phong thái của cậu khiến mọi người cảm nhận được cảm xúc đó, chán nản và kiệt sức, nhưng đó là công việc nên phải vui lên.
Không, cậu không biết, cậu không biết rằng mình rất bắt mắt hay không quan tâm đến việc mình có bắt mắt hay không.
Nhưng bất luận thế nào thì số phát sóng này chắc chắn sẽ bùng nổ.
Nhân viên nghĩ vậy nhưng không quên thu lại phiếu nhiệm vụ trên tay.
“Đêm nay tới đây thôi, các vị có thể về phòng nghỉ ngơi.”
Vài người bước lên tầng, Chu Doanh Doanh ôm lấy Trần Duyệt Nhiên, mỉm cười với Hoàng Hãn Vũ và khoanh tay trước ngực nói.
“Anh Hãn Vũ nhớ sang giúp em với Nhiên Nhiên dọn dẹp hành lí nha.”
Lại quay sang Tạ Lục Dữ, có chút châm chọc.
“Anh Tạ thì thôi nhỉ, đồ đạc của anh còn nhiều hơn chúng em, chờ chúng em dọn xong sẽ tới giúp anh ngay.”
Từ đầu đến cuối không nhắc đến Cố Thanh Trì, coi như cậu không tồn tại, một phương pháp vụng về nhưng lại là thủ đoạn hữu dụng, mượn sức kẻ khác, một khi mọi người đáp lại cô ta, như vậy tương tự như đã chung thuyền.
Con người thì luôn theo đám đông, khá mềm yếu, khi mục tiêu bị nhắm đến không phải là bản thân họ sẽ coi như chuyện đó chẳng có gì, thậm chí họ sẽ còn cảm thấy vui khi bị người khác lôi kéo mình.
Cô lập một người cũng là một điều tất nhiên.
Hơn nữa bị cô lập cũng không thể đổi lỗi cho đối phương, suy cho cùng, người khác không làm hại hay làm việc gì quá đáng với bạn, bạn suy nghĩ nhiều quá rồi đấy? Có lẽ là bạn quá nhạy cảm chăng?
Bạo lực lạnh.
*bạo lực lạnh là hình thức gây tổn thương tâm lý, có thể bằng lời nói xúc phạm hoặc thái độ thờ ơ, vô cảm.
Tạ Lục Dữ từng có làm một bộ phim về chủ đề này, đóng vai một cậu bé mới lớn vui vẻ, thích chơi bóng rổ, học rất giỏi, nụ cười như mặt trời nhỏ.
Sau đó, hắn đã nhảy xuống từ cây cầu vượt biển biển và kết thúc cuộc đời ngắn ngủi và rực rỡ của mình.
Để tìm hiểu tâm lý nhân vật, Tạ Lục Dữ đã đọc rất nhiều vụ án và sách liên quan.
Đây là sự khởi đầu của một hình thức bạo lực lạnh điển hình.
Nhiều người có thể không nghĩ về sự ác độc ban đầu nhưng dần dần nó có thể phát triển như một con quái vật.
Người trẻ tuổi, đoàn kết với nhau không được sao? Suốt ngày làm những chuyện vô lý như là miệt thị người khác, rao giảng đạo lý trong khi không có hiểu biết gì.
Tạ Lục Dữ nhướng mày, đối đáp vài câu, trực tiếp ngắt lời, không chút lịch sự nói.
“Không cần, anh không ở cùng với em, anh có Tiểu Trì rồi, cậu ấy có ít đồ đạc.”
Chu Doanh Doanh thốt lên một tiếng, lại mở miệng nói, có vẻ sự thù địch của cô ta đã giảm đi đáng kể.
“Vậy thì, anh Tạ chúng em đi trước, anh Hãn Vũ, làm phiền nhá.”
Cố Thanh Trì kéo vali đi sau cùng, hai cô gái kia đi trước, rồi đến Tạ Lục Dữ.
Hoàng Hãn Vũ vốn dĩ muốn đi chầm chậm để đi chung với Cố Thanh Trì.
Nghe vậy mỉm cười với Cố Thanh Trì, nói.
“Có việc gì cứ gọi cho tôi, tôi đi trước giúp các chị em dọn dẹp, con gái sức yếu.”
Cố Thanh Trì gật đầu lia lịa, nhưng không đáp lại, cậu vẫn hạ lông mày như lúc đầu, có vẻ hơi buồn ngủ.
Mấy điều dễ nghe như vậy, cậu đã nghe quá nhiều, vậy nên người khác tỏ ra khách khí Cố Thanh Trì không coi là thật.
Hoàng Hãn Vũ lại gần cậu, thì thầm.
“Ngoài việc theo dõi, một số nơi trong phòng có gắn camera.”
Cố Thanh Trì nhướng mắt, bất kể là có ý gì, cậu vẫn luôn coi trọng lòng tốt của người khác.
“Ok, cảm ơn nhiều.”
Hoàng Hãn Vũ mắt sáng lên.
“Ok, tôi đi trước đây.”
Anh ta bước nhanh đến chỗ hai cô gái.
Tạ Lục Dữ đi chậm lại, rồi đi bằng Cố Thanh Trì.
Khi họ lên đến đầu cầu thang, ba người bọn Hoàng Hãn Vũ đã lên đến nơi.
Cố Thanh Trì thu hành lí nhấc sang một bên rồi đến xem Tạ Lục Dữ, cậu vẫn nhớ hắn có nhờ cậu giúp đỡ.
Liền nhìn thấy Tạ Lục dữ trực tiếp vắc vali lên vai, tay nhấc một cái khác, hắn hơi nghiêng đầu, hắn rất cao, mang chiếc vali lớn thế kia có vẻ rất dễ dàng.
Quay sang nói với Cố Thanh Trì.
“Cậu đi trước đi.”
Về đến phòng Cố Thanh trì nằm một lúc, định tắm rửa thì nhận ra trong phòng không có nhà vệ sinh hay phòng tắm.
Chỉ có thể đến phòng tắm chung ở bên ngoài, nhưng trên thực tế, chỉ có cậu và Hoàng Hãn Vũ mới có thể sử dụng nó, việc hai người cùng sử dụng nó không phải là không thể chấp nhận được.
Hành lang có những ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, phòng tắm ở bên trong cùng.
Cố Thanh Trì ở phòng trong cùng, một bên là Hoàng Hãn Vũ, một bên là phòng tắm, nhưng thiết kế không hợp lý lắm, hai phòng không có phòng tắm riêng biệt, bên cạnh phòng vệ sinh lại không có phòng tắm.
Chỉ có đúng một phòng vệ sinh bên ngoài kia là có phòng tắm.
Bời vì nằm một lúc nên khi Cố Thanh Trì đi tắm cũng khá khuya.
Tắm rửa xong thì cũng một giờ sáng.
Tóc của Cố Thanh Trì hơi ướt và cậu đã dùng máy sấy để sấy tóc, nhưng cậu không kiên nhẫn để tiếp tục nên chỉ sấy một nửa.
Đuôi tóc vẫn còn dính nước.
Cậu mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, hơi trong suốt, cúc áo đều mở, cà vạt được cởi ra và quàng quanh cổ.
Chiếc quần cạp thấp hờ hững ở hông, để lộ ra đường nhân ngư (*) tuyệt đẹp.
(*)Nhân ngư tuyến hay còn được gọi là đường nhân ngư, là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.
Trong “Hội hoạ luận” Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra định nghĩa “nhân ngư tuyến” làm chỉ tiêu cho vẻ đẹp và gợi cảm.
Đây là bộ quần áo duy nhất trong vali không có nhiều phụ kiện linh tinh, chắc là để tặng khách giới hạn.
Cố Thanh Trì trực tiếp sử dụng nó như một bộ đồ mặc trong nhà.
Quần áo được may vừa vặn, chất liệu mát mẻ, mặc ở nhà khá thoải mái.
Cậu chậm rãi trở về.
Đi đến nửa ban công có cánh cửa mở ra, Tạ Lục Dữ nhét một hộp thuốc vào túi và kéo cửa, từ từ bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Thanh Trì.
Oh wow, thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Tạ Lục Dữ lập tức quay đầu đi, xoay nhanh quá xém chút vẹo cổ.
Sau đó mới tự hỏi tại sao bản thân lại quay đi.
Cố Thanh Trì mặc như vậy không quá đẹp, rõ ràng cũng chẳng lộ gì nhiều, vì cái gì mà tim hắn lại đập mạnh.
Trong đầu Tạ Lục Dữ vô cùng rối bời.
Là mình quá trong sáng sao?
Không thể nào, hắn chưa bao giờ trong sáng, nếu là người khác, giờ hắn đã đang trêu ghẹo rồi.
Bên này, Tạ Lục Dữ tự chất vấn bản thân.
Bên kia, Cố Thanh Trì lướt qua hắn như là người vô hình.
Tạ Lục Dữ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng lên thấy camera ở hành lang đối diện.
Hắn rất nhạy cảm với ống kính, dưới bất kỳ góc độ nào ống kính quét qua liếc mắt một phát là nhìn ra.
Sau đó đối chiếu, về cơ bản có thể tìm ra ống kính có góc chụp thích hợp.
Tạ Lục Dữ đã tính trước, hiện tại trong nhà này tìm được mười ba cái, đoàn làm chương trình quả thực đúng là điên rồ, 80% kinh phí đều dùng để biên tập.
Lúc trước hắn cũng không quan tâm, dù sao 360 độ cũng không có điểm chết, có thể tùy tiện chụp.
Bây giờ hắn chợt nhận ra rằng có hai cái đã được sắp xếp ở hành lang, Cố Thanh Trì đi về phía trước sẽ bị camera ghi lại.
Tạ Lục Dữ đưa tay ra ngăn cản Cố Thanh Trì, hạ thấp giọng vì có camera gần đó chỉ thu âm thanh.
“Phía trước có camera.”
Cậu dừng lại và nhìn lên hắn, hơi lưỡng lự, chần chừ nói.
“À, cảm ơn?”
Tạ Lục Dữ lại tiếp tục chất vấn bản thân.
Đúng nhỉ, có camera thì làm sao? Vì cái gì mà cản cậu ta lại? Không chỉ để lộ một vòng eo, một đường nhân ngư, và một chút – f**k, càng nghĩ càng cảm thấy mình nên dừng lại.
Lối này không thông, Tạ Lục Dữ tự thuyết phục bản thân.
Hành lang được làm tròn chính là không gian riêng tư, không gian riêng tư có thể lắp camera sao? Ý định đó là không thể.
Thành công thuyết phục chính mình, Tạ Lục Dữ yên tâm thoải mái, hắn tự tin nói.
“Tôi không nghĩ camera ở hành lang đủ tốt.
Cậu chờ tôi một lát.”
Tạ Lục Dữ hùng hổ đi qua, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác che lại.
Rồi sau đó vừa long, nói.
“Được rồi, ngủ ngon, ngày mai gặp.”
Cố Thanh Trì chậm rãi ngáp một cái, sau đó đi về phòng, khi đi qua Tạ Lục Dữ thì dừng lại, nhẹ nhàng nói.
“Hẹn gặp lại.”
Tạ Lục Dữ cạo râu, sửa lại đôi lông mày gãy, vừa hay mang theo dao cạo, lúc này mặt mày sắc sảo đã trông ôn hòa hơn.
Hắn dựa lưng vào tường, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu, cắn một lúc lâu cũng không châm lửa..