Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 122




Ba Cố gần đây mơ ngày càng nhiều, những giấc mơ đó ngày càng chân thật và hoàn chỉnh hơn. Thậm chí có lúc ông cũng hoảng hốt cho rằng đó mới là sự thật.

Ông thấy mình khi đó không quan tâm bất cứ thứ gì cả chỉ nhanh chóng chạy về nhà. Có chuyện ngoài ý muốn là ông đã mua vé máy bay sớm nhất, khi ông đến bệnh viện đã kịp ngăn những người đó, cứu được đứa con của mình.

Ngay lúc ấy ba Cố đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, tinh thần của mẹ Cố cũng trở nên tốt hơn, một nhà ở bên nhau vui vẻ.

Nhìn đứa con nhỏ của ông lớn lên hạnh phúc, nhanh chóng trở thành một đứa trẻ xinh đẹp giống như mẹ của nó, có thiên phú về âm nhạc.

Đứa bé lớn lên trở thành một đứa trẻ rất ngoan, trong đôi mắt cậu, tất cả mọi thứ trên thế giới đều là điều tốt đẹp, cũng sẵn sàng mang theo ý tốt để đối xử với tất cả mọi người và mọi thứ, nhìn thấy bà lão sẽ chào hỏi, sau đó duỗi bàn tay nhỏ để cho bà vịn, ngay cả khi cậu cũng mới chỉ là một đứa bé nhưng khi nhìn thấy chú mèo bị thương bên đường cũng sẽ buồn cho nó, khóc chạy tới nói với ba rằng bé mèo rất đau, sau đó lấy tiền túi của mình ra xin người lớn đưa nó đến bệnh viện khám.

Con của ông thích cười, thích làm nũng, thích chơi đàn, cũng rất sợ đau...

Ba Cố nghĩ nghĩ liền không tự chủ được mà nở nụ cười.

Nhưng mà trong mơ tốt đẹp bao nhiêu, thì thực tế lại tàn nhẫn bấy nhiêu.

Ba Cố theo bản năng cảm thấy, những chuyện đó không phải là do ông tự nghĩ ra, mà là một khả năng khác trong tương lai nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó mà ông không thể biết.

Ông cảm thấy lúc ấy nếu mình mua được một vé chuyến bay sớm hơn thì sự tình sẽ hoàn toàn khác, điều này làm cho ba Cố càng thêm khó chịu.

Ba Cố khó chịu, nhưng những giấc mơ kia làm cho tình phụ tử vốn không biết nên đặt ở đâu đã có chỗ để đặt vào, mất đi cảm giác ngượng ngùng chẳng biết làm thế nào như kia.

Tình cảm của ba Cố đối với Cố Thanh Trì vẫn rất phức tạp, ông là cha, đương nhiên là có tình thương và sự bảo vệ tự nhiên đối với con cái, nhất là sau khi biết được Cố Thanh Trì đã phải trải qua những gì, tình cảm cùng sự bảo vệ của ông đối với Cố Thanh Trì đã đạt đến đỉnh điểm.

Đối với Cố Thanh Trì từ nhỏ đã không được ở bên cạnh mình, ông luôn ý thức nhắc mình phải yêu thương đứa con này hơn một chút.

Nhưng lúc Cố Thanh Trì ở bên cạnh thì cậu cũng đã lớn rồi.

Lúc đối mặt với Cố Thanh Trì, so với lúc đối mặt với Cố Tạ vẫn luôn không giống nhau.

Không thể nói ba Cố không yêu Cố Thanh Trì, ông rất yêu con mình, cũng nguyện ý vì con trai của mình mà trả giá hết thảy, thậm chí là cả tính mạng.

Nhưng khi ông đối mặt với Cố Thanh Trì vẫn rất cẩn thận, giống như đối mặt với một vị khách quý, luôn có một loại cảm giác xa lạ.

Cố Tạ cũng rơi vào tình huống tương tự, anh đối với người em trai này vẫn cảm thấy luống cuống tay chân.

Chỉ có mẹ Cố, ngay từ đầu bà đã nghiêm túc cho rằng Cố Thanh Trì là đứa con trai bà nuôi lớn, một khắc cũng chưa từng rời khỏi bà, cho dù sau này tình huống của mẹ Cố có chuyển biến tốt đẹp, tinh thần không còn rối loạn nữa thì bà vẫn cưng chiều Cố Thanh Trì như cũ.

Mà Cố Thanh Trì cũng có thể cảm nhận được sự khác biệt vi diệu này, tuy rằng bề ngoài không nhìn ra điều gì, nhưng Cố Thanh Trì chỉ ở bên cạnh Cố phu nhân mới có thể vô thức làm nũng, mà lúc đối mặt với ba Cố cùng Cố Tạ, Cố Thanh Trì luôn câu nệ hơn một chút.

Nhiều tình yêu hơn nữa cũng không thể bù đắp được sự xa lánh và xa lạ mà sự thiếu sót mang lại.

Đối mặt với tình huống như vậy, Cố phu nhân nhìn mà trong lòng sốt ruột, cũng chỉ có thể chậm rãi, cố gắng để cho ba con và anh em họ ở chung nhiều hơn.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Ba Cố cùng Cố Thanh Trì ở chung càng ngày càng tự nhiên, cái loại cảm giác rất cẩn thận kia cũng biến mất.

Ông sẽ sờ tóc Cố Thanh Trì, sẽ lấy đồ ăn vặt của Cố Thanh Trì, mặc dù ông không thích ăn đồ ăn vặt, ông cảm thấy chọc con trai một chút, lấy đi đồ ăn vặt trong túi của thằng bé, sau đó thằng bé sẽ ngẩng đầu nhìn ông, lại còn nhiệt tình bắt đầu ăn những món ăn vặt khác mà cậu thích.

Lúc Cố Thanh Trì đứng dậy đi rót nước, ông cũng đưa cốc của mình qua, ông không hiểu sao lại cảm thấy, nếu làm như vậy thằng bé sẽ cảm thấy mình hữu dụng, rất có cảm giác thành tựu, còn có thể làm nũng muốn ăn một hộp kem.

Ba Cố uống xong nước trong cốc, rất tự nhiên đem cái cốc lướt qua Cố Tạ đưa cho Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì cũng rất tự nhiên nhận lấy, hơi làm nũng nói.

"Vậy thì con muốn ăn một hộp bánh ngọt."

Vừa nói ra, Cố Thanh Trì và ba Cố đều ngây ngẩn cả người, bàn tay ba Cố đặt trên đầu gối hơi co rút, ông cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút.

"Chỉ có thể ăn nửa hộp."

Cố Thanh Trì rời đi, ba Cố còn sững sờ, trước kia ông không biết nên thân cận với đứa con này của mình như thế nào, nhưng hiện tại chính ông đã chủ động đến gần hơn, bày tỏ thiện ý, Cố Thanh Trì nhanh chóng thân thiết vui vẻ hơn.

Hóa ra chỉ đơn giản như vậy.

Ba Cố nghẹn ngào không nói nên lời, con trai của ông đáng ra phải nhận được tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới, chứ không phải chỉ tùy tiện tốt với nó một chút đã có thể lấy được sự thân cận.

Lúc Cố Thanh Trì đi tới, bước chân cũng vui vẻ hơn rất nhiều, cậu mang theo nửa hộp bánh ngọt tới, nửa hộp còn lại là cậu ăn ngày hôm qua, cậu quen ăn nửa hộp để nửa hộp lại, cũng không phải ăn không hết, chỉ là thói quen của cậu.

Bánh ngọt là từ một cửa hàng chuyên môn đưa tới, Cố phu nhân rất thích cho nên vẫn luôn mua đồ ngọt từ cửa hàng kia, trong đó có cái loại bánh ngọt đặt trong hộp nhỏ tròn là cậu thích nhất, đẹp mắt lại ăn ngon, khẩu phần nhiều còn không quá ngán.

Bởi vì ba Cố rất muốn nuông chiều con của mình, nhưng lại sợ quá nuông chiều thì khi ăn nhiều quá cậu sẽ bị chột bụng, vì thế vẫn luôn lúng túng, cứ giao hẹn nửa cây kem, nửa hộp bánh ngọt như vậy.

Khi đứa bé còn rất nhỏ cũng không quan tâm những thứ này, chỉ ôm lấy cả một hộp bánh ngọt không buông tay. Ba Cố sợ cậu ăn bánh là không ăn nổi cơm nên cũng muốn ăn một miếng. Cậu bé tuy rằng rất luyến tiếc, nhưng vẫn sẽ đưa thìa qua, sau đó hộp bánh ngọt đã bị xúc từ giữa xúc ra mất hơn phân nửa, sau đó ông há miệng lớn lập tức ăn hết nửa hộp trong một miếng, cậu liền trợn mắt há hốc mồm nhìn nửa còn lại bĩu môi bắt đầu khóc.

Cố Thanh Trì bây giờ đã là lớn rồi, cậu có thể ăn hết cả hộp bánh ngọt, nhưng cậu vẫn thích ăn nửa hộp.

*

Cố Thanh Trì xách một đôi giày chạy đến cửa chính, sau đó liền ngồi xuống thay giày, lấy mũ và kính râm đặt ở tủ bên cạnh.

"Tiểu Trì muốn đi ra ngoài à? Em đi đâu vậy? Anh đưa em đi. "

Cố Tạ buông cái ly trong tay xuống, muốn đứng lên.

Cố phu nhân nhìn Cố Tạ một cái, thay Cố Thanh Trì từ chối.

"Tiểu Tạ đã tới đón rồi, không cần đâu."

Gần đây tần suất Cố Thanh Trì ra ngoài rõ ràng tăng lên rất nhiều.

Cố phu nhân gần đây rất xoắn xuýt, bé ngoan tự nguyện thường xuyên ra ngoài chơi, bà rất vui vẻ, nhưng đối tượng là Tạ Lục Dữ thì Cố phu nhân cũng có hơi lo lắng.

Bé ngoan đang yêu đương với Tạ Lục Dữ, Cố phu nhân có thể không để ý, còn có những khúc mắc trong quá khứ, Cố phu nhân đều có thể bỏ qua, nhưng Cố Thanh Trì rõ ràng càng lún càng sâu, Cố phu nhân sợ Cố Thanh Trì lại chịu thất bại trong tình cảm lần nữa.

Bà coi bé ngoan của bà trở thành búp bê sứ nâng ở trong lòng bàn tay, hận không thể biến toàn bộ thế giới đều phải trải đệm mềm mại, tất cả những gai nhọn đều dùng vải mềm bọc lại.

Mà Tạ Lục Dữ, hai năm đó hắn cũng không quan tâm đến bé ngoan của bà, nhưng hiện tại biểu hiện của hắn rất tốt, biết săn sóc cũng biết nói chuyện, nhưng làm sao Cố phu nhân có thể yên tâm nổi.

Trong chốc lát, Cố Thanh Trì đã chuẩn bị xong sắp đi ra ngoài, trước khi đi còn nói sẽ mua trà sữa về cho Cố phu nhân uống nữa, rồi cậu chào hỏi người nhà.

"Ba mẹ, anh, con đi đây."

Cố phu nhân cứ sầu lo như vậy nhìn Cố Thanh Trì ra cửa.

Cố Thanh Trì vừa mới ra khỏi cửa thì tâm tình liền trầm xuống, ngay cả bước chân cũng chậm hơn rất nhiều.

Gần đây cậu thay thuốc, đang trong giai đoạn chuyển tiếp, tâm tình hơi bất ổn, sở dĩ thường xuyên ra ngoài như vậy là không muốn để dáng vẻ bản thân cậu suy sụp bị mọi người nhìn thấy.

Cố Thanh Trì luôn nói với ba mẹ và anh trai rằng mình rất ổn, cậu cũng nghĩ mình rất ổn, bác sĩ cũng nói cậu đang chuyển biến tốt, kiên trì uống thuốc sẽ khỏi hẳn, nhưng có đôi khi cậu nhịn không được, cậu không khống chế được.

Nhưng ít nhất, bọn họ sẽ không nhìn thấy bộ dạng đó của cậu.

Lần trước mất khống chế đã khiến Cố phu nhân như rơi xuống bờ vực sụp đổ, Cố Thanh Trì nhiều lần nhìn thấy Cố phu nhân bất an nhìn cậu, đợi đến bà khi nhìn thẳng vào tầm mắt Cố Thanh Trì, cậu lại một lần nữa nở nụ cười.

Cũng không thể dựa vào các bác sĩ được, họ sẽ đi kể với gia đình cậu.

Tính tới tính lui, dường như cũng chỉ có thể dựa vào Tạ Lục Dữ.

Tạ Lục Dữ nói với Cố Thanh Trì có thể gọi điện thoại cho hắn, Cố Thanh Trì nghe, lần đầu tiên gọi điện thoại liền nếm được vị ngọt, sau đó Cố Thanh Trì quen vị ngọt ấy, thường xuyên gọi điện thoại cho Tạ Lục Dữ.

Bây giờ, Cố Thanh Trì chỉ cần cảm thấy không ổn sẽ nhắn tin cho Tạ Lục Dữ, cậu sẽ luôn luôn nhận được phản hồi của hắn.

Tạ Lục Dữ đứng ở ngay cửa, nhìn thấy Cố Thanh Trì liền nhanh chóng chạy tới.

Cố Thanh Trì cũng tranh công mở miệng trước.

"Lần trước em đi, bác sĩ nói em đã tốt hơn rất nhiều, tình hình rất tốt."

Tạ Lục Dữ cũng rất vui vẻ, lập tức bắt đầu khen Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì vốn hơi nôn nóng đã bị đè xuống, bọn họ ở bên ngoài chơi một hồi, rất nhanh đã tối, hai người ở trên quảng trường đài phun nước bên cạnh được một lát đã bắt đầu phun nước, vô cùng rất mát mẻ.

Tạ Lục Dữ nhìn chằm chằm đồng hồ, lẩm bẩm trước chín giờ đưa Cố Thanh Trì về nhà.

Cố Thanh Trì còn nhớ rõ lời hứa của cậu với mẹ trước khi ra khỏi cửa.

"Em có nói lúc về sẽ mua trà sữa cho mẹ em."

Tạ Lục Dữ nhìn xung quanh một chút, kéo Cố Thanh Trì đi vào trong trung tâm thương mại.

"Chúng ta đi xem ở trong trung tâm thương mại đi, tầng ba có."

Trong cửa hàng có rất nhiều người, Tạ Lục Dữ đi xếp hàng, tìm cho Cố Thanh Trì một cái bàn nhỏ ngồi trong góc.

Vừa mới ở gần đài phun nước quá lâu, đuôi tóc Cố Thanh Trì còn hơi ẩm ướt, hiện tại là mùa hè, đội mũ khó chịu nên cậu tháo xuống.

Một lát sau, không hiểu sao lại tháo cả kính râm.

Tuy rằng là trong góc, nhưng người đi tới đi lui, đã có người chú ý tới Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì dường như không hề cảm thấy gì, cậu mờ mịt quay đầu nhìn Tạ Lục Dữ, không tìm được người dù chỉ là một góc áo, nhưng Cố Thanh Trì ngồi ở chỗ đó, nước mắt bỗng nhiên tuôn r,a dường như ngay cả chính cậu cũng không thể hiểu được.

Một lát sau, Tạ Lục Dữ không biết từ đâu đi ra nửa ngồi xổm trước mặt cậu nói gì đó, cũng không thèm để ý đang có người vây ở xung quanh.

Sau đó Cố Thanh Trì từ từ bình tĩnh lại, hai người rất nhanh đã rời đi.

Đến tối, đoạn video này được lan truyền trên mạng.