Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 108




Ellen hơi nâng cổ tay Cố Thanh Trì lên, anh ấy nghiêm túc nhìn vết sẹo, giống như nhìn vết khuyết điểm màu đen trên món đồ sứ màu trắng.

Anh ấy nói chuyện mang âm hưởng giọng Anh, nghe có chút tao nhã, giống như một quý ông lớn tuổi, sử dụng một số từ cổ, tốc độ nói chuyện hơi nhanh nhưng phát âm rất rõ ràng, giọng nói như đàn Cello, giọng điệu cao ngạo, tràn đầy dáng vẻ quý tộc cùng châm chọc.

"Tôi đã chuẩn bị gần trăm bộ quần áo, mấy ngày tới cậu sẽ mặc chúng lên người, nhiếp ảnh gia chụp gần mười nghìn bức ảnh, một phần rất nhỏ trong số đó được chọn để xuất bản trên tạp chí hoặc tài liệu giới thiệu sản phẩm vào nửa cuối năm, được cung cấp cho các khách hàng VIP duyệt qua, mà những bộ quần áo đó, phần lớn trong số chúng là thiết kế không có tay hoặc ngắn tay. "

"Và hợp đồng của chúng tôi cũng quy định rằng cậu có nghĩa vụ mặc mấy trang phục này trên sàn catwalk, các máy móc tại tại trường quay sẽ không giúp cậu chỉnh sửa hình ảnh, tôi cũng không đảm bảo rằng trang phục cậu mặc trong chương trình đều là dài tay, đủ dài để che cổ tay của cậu dưới ánh đèn biểu diễn, cậu thật ngu xuẩn."

Anh ấy quay đầu lại, vẫn cao cao trịch thượng như cũ.

"Ba mẹ cậu gần đây như thế nào? Cậu có yêu bọn họ không?"

Cố Thanh Trì không nghĩ ra anh ấy muốn làm gì, cậu gần như lập tức trả lời.

"Rất khỏe."

Đối với câu hỏi thứ hai, cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên định đáp.

"Đúng vậy, tôi yêu họ."

Ellen không để ý sự do dự của Cố Thanh Trì, tiếp tục hỏi.

"Cậu có anh chị em không? Quan hệ như thế nào?"

"Có một anh trai, quan hệ của chúng tôi rất tốt."

Ellen ngẩng lên.

"Còn người yêu?"

Lần này Cố Thanh Trì dừng lại hồi lâu, lỗ tai bắt đầu đỏ lên, tựa hồ có chút ngại ngùng mà ngập ngừng.

"Chắc, chắc tính là có rồi."

Ellen cũng không có để ý chuyện này, anh ấy buông cổ tay của Cố Thanh Trì ra, vỗ tay thật to hai lần. Giọng điệu nghe rất châm chọc.

Anh nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Trì.

"Ha, rất tốt, sau khi ba mẹ, anh trai và người yêu của cậu trả giá cho hành vi ngu ngốc của cậu, thì bây giờ tại đây tất cả mọi người ở trường quay cũng đều đang phải trả giá cho lỗi lầm của cậu."

"Chuyện ngu xuẩn này, mong cậu đừng làm lần thứ hai, hiểu không?"

"Tôi nghĩ đó là một câu hỏi."

Anh ấy dường như chắc chắn sẽ phải nhận được câu trả lời của Cố thanh Trì

"Hiểu, thưa ngài."

Sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, Ellen quay sang chuyên gia trang điểm, nói với chuyên gia trang điểm.

"Có thể che được không?"

Chuyên gia trang điểm trung thực đáp.

"Có chút khó khăn, phần màu da đó nhất định sẽ không được tự nhiên cho lắm."

Ellen làm động tác biểu thị đã biết, không quay đầu lại, trực tiếp ra lệnh với phụ tá xung quanh.

"Mang khăn lụa, vòng cổ tay, vòng tay, tóm lại bất cứ thứ gì có thể che vết sẹo trên tay cậu ấy, là tất cả, mang tất cả đến."

Sau đó, anh ấy bắt đầu thúc giục nhân viên tại trường quay.

"Mau di chuyển đi, đừng đứng ngốc một chỗ nữa."

Sau đó Ellen chỉnh lại bộ âu phục một chút, đi đến chỗ người phụ trách, hạ giọng.

"Khối lượng công việc ngày hôm nay giảm đi một nửa, cái nào chưa cần thì đẩy lên trước, thực sự không được thì kéo dài thời gian một chút, chú ý cảm xúc của người mẫu."

Sau khi ra lệnh, anh ấy bắt đầu không ngừng phàn nàn.

"Quá đủ rồi, sao tôi luôn gặp phải loại vấn đề này chứ, tôi là cha của bọn họ sao? Tôi còn chưa kết hôn, sao trong lòng lại phải nơm nớp lo sợ thế này kia chứ."

*

Cho dù có bị gọi bao nhiêu lần, Tạ Lục Dữ cũng không chú ý đến, thậm chí những cuộc điện thoại đến từ Phan Tiểu Thành hay bạn bè, hắn cũng không trả lời.

Hắn không có ở nhà, lúc này hắn đã đi một chuyến đến cái nơi gọi là "phòng tân hôn" giữa hắn và Cố Thanh Trì

Hai năm đó, Cố Thanh Trì vẫn luôn ở nơi này.

Từ hai năm trước Tạ Lục Dữ sớm đã độc lập về tài chính, hắn có thể tùy theo tính khí của bản thân mà chọn nơi muốn ở, nếu đã không thích thì dù chỉ một lần cũng chưa từng đi qua.

Nhưng Cố Thanh Trì không được, nếu đi theo đúng quỹ đạo cuộc sống bình thường, cậu vẫn còn ngồi ở ghế nhà trường, vẫn còn là một thiếu niên, sống hạnh phúc dưới sự bảo bọc của ba mẹ, càng đừng nói đến cái gì mà độc lập về tài chính, cậu không có lựa chọn nào khác.

Đây là lần đầu tiên Tạ Lục Dữ đến đây sau một thời gian dài, môi trường xung quanh ngôi nhà rất tốt, nhưng cái giá của nó chính là cách xa khu vực thành thị, hiu hiu quạnh quạnh ở nơi cách xa trung tâm thành phố, xung quanh là các biệt thự khác nhưng về cơ bản nơi đây lại không hề có người ở, chỉ có một số người già đã về hưu sống trong một vài căn nhà, hầu hết đều được những người có tiền mua để an dưỡng tuổi già.

Ở đây đến một chiếc taxi cũng khó mà gọi được.

Tạ Lục Dữ biết, Cố Thanh Trì vẫn chưa biết lái xe, điều đó có nghĩa là hầu hết thời gian Cố Thanh Trì chỉ có thể bị bó buộc phải ở trong ngôi nhà này.

Ngôi nhà rất lớn, người lớn ở đây còn cảm thấy sợ, trong nhà rất ngăn nắp, ngăn nắp đến mức khó có thể nhận ra có người đã từng sống ở đây một mình trong hai năm.

Hắn cũng đi thăm vườn hoa, Cố Thanh Trì từng đào một khoảng nhỏ trong vườn để trồng hoa hồng, hoa hồng ở đó từ rất lâu đã khô héo, cỏ dại mọc um tùm.

So với mảnh vườn nhỏ trồng hoa hồng, khu vườn này hình như quá lớn.

Hắn đi qua từng căn phòng, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Cố Thanh Trì lúc trước.

Cuối cùng, tất cả những gì hắn tìm thấy là một bông hồng khô héo, một cuốn sách được mở ở trên bàn trong phòng làm việc, còn có giấy chứng nhận kết hôn trên bàn cà phê trong phòng khách.

Cố Thanh Trì không mang nó đi, bên trong giấy chứng nhận kết hôn đã được đóng bằng con dấu —— hai bên ly hôn, giấy chứng nhận trở nên vô hiệu.

Tạ Lục Dữ ngồi trong phòng khách, trên bàn trà trước mặt đặt một cuốn sách nhỏ màu đỏ.

Hắn nằm trên sô pha, duỗi cả người ra, đầu tựa vào lưng sofa, nhìn trần nhà, có vẻ như không còn chút khí lực, hai mắt vẫn đỏ ngầu, cả cơ thể vô cùng ảm đạm và chán nản.

Hắn không thể không tưởng tượng lúc đó Cố Thanh Trì đã sống như thế nào.

Cố Thanh Trì lúc đó buộc phải chấm dứt việc học, rời khỏi trường, chỉ có thể sống cùng hắn.

Nhưng hắn lại chọn cách giận chó đánh mèo, chọn trút giận lên một người khác - Cố Thanh Trì, lúc đó mới từ trường học bước vào xã hội, chỉ có thể hoàn toàn chấp nhận.

Tạ Lục Dữ là cầu nối duy nhất của cậu trong môi trường mới, do đó Cố Thanh Trì theo bản năng mà bám vào cây cầu hi vọng này.

Nhưng cây cầu này, vừa bắt đầu đã từ chối giúp đỡ cậu.

Cậu đã nhiều lần kêu cứu nhưng đều vô ích, vì vậy ngày qua ngày cậu bắt đầu rơi xuống vực sâu hun hút.

Sau đó cây cầu hy vọng tan vỡ, bọn họ ly hôn, cậu lại bị ném vào một môi trường khác.

Vì vậy, cậu buộc phải học cách tồn tại trong xã hội, học cách làm việc, học cách kiếm tiền, đó là những điều mà trong trường học chưa bao giờ dạy.

Tạ Lục Dữ từng nghĩ rằng chứng trầm cảm của Cố Thanh Trì có liên quan đến di truyền, nhưng hắn đã xem video của Cố Thanh Trì tại đại hội thể thao, cậu lúc đó vui vẻ biết bao, giống như một mặt trời nhỏ, là trung tâm của bạn bè.

Nhưng bây giờ, cậu có thể rạch cổ tay của bản thân mà không chút do dự.

Trong chuyện này có rất nhiều nguyên nhân gây nên, mà hắn là một trong số nguyên nhân đó, đây là điều làm cho Tạ Lục Dữ khó chịu nhất.

Hắn đã luôn trốn tránh trở thành người giống như bố mẹ mình, lăng nhăng và không có tinh thần trách nhiệm với gia đình.

Hắn muốn yêu một người yêu hắn, cùng gánh vác trách nhiệm gia đình.

Nhưng thực tế là hắn đã tự làm mọi thứ rối tung lên.

Điện thoại lại đột nhiên vang lên, nó được đặt ở trên bàn trà, bên cạnh tờ giấy đăng ký kết hôn đã bị hủy bỏ hiệu lực, Tạ Lục Dữ sửng sốt một hồi mới bắt máy.

"Alo?"

Đối phương im lặng một chút, nghe ra trong giọng nói của Tạ Lục Dữ có chỗ không đúng, thăm dò.

"Cậu khóc sao?"

Tạ Lục Dữ nhìn lên trần nhà, chớp chớp mắt, cố giấu những giọt nước mắt, nhanh chóng trả lời.

"Không có."

"Chuyện là như vậy, có một vị Cố phu nhân muốn nói chuyện với cậu một chút, tôi không chắc chắn cậu quen hay không quen, khi nào có......"

Khi nào có thời gian thuận tiện thì trả lời, anh ta còn chưa nói xong.

Tạ Lục Dữ lo lắng một lúc, sau đó ngồi dậy.

"Được được, anh giúp tôi hỏi một chút về thời gian."

Phan Tiểu Thành sửng sốt một lúc, nghi ngờ Tạ Lục Dữ khóc đến ngốc rồi, thông thường đều là bên đưa ra lời mời hỏi về lịch trình của bên được mời, anh ta gọi để hỏi Tạ Lục Dữ khi nào thì thuận tiện.

"Tôi là gọi đến để hỏi thời gian của cậu."

Tạ Lục Dữ ngay lập tức từ chối.

"Không không không, tôi rảnh hết, anh hỏi người ta đi."

Phan Tiểu Thành liền đồng ý.

*

Cố phu nhân bởi vì Cố Thanh Trì mà đã hình thành thói quen xem Weibo, bà gần như nắm bắt được ngay lập tức mọi thứ trên mạng.

Bà vừa xem chương trình một lần, vừa chụp ảnh màn hình giao diện tin nhắn, xem rất nhiều lần.

Càng nhìn bà càng đau lòng, những dòng chữ đó vừa nhìn đã cảm thấy xót xa, mà đây đều do bé ngoan của bà viết ra, nhưng tất cả chỉ là một phần nhỏ.

Sau khi cảm thấy đau khổ xong liền nộ khí xung thiên, mấy ngày nay ba Cố đã bị mắng rất nhiều lần.

Khi ba Cố điều tra, thời gian quá ngắn, ông chỉ tập trung điều tra những chuyện trong bệnh viện, còn có quỹ đạo cuộc sống ban đầu của Cố Thanh Trì, ông cũng chỉ biết Cố Thanh Trì chưa hoàn thành việc học, đã ly hôn một lần.

Những việc đã trải qua này xem ra thực sự không hề tốt, mặc dù rất để tâm, nhưng ông ấy từ trước đến nay chưa từng hỏi qua Cố Thành Trì về việc này, ông vắng mặt nhiều năm như vậy, cũng chưa từng dạy bảo Cố Thanh Trì, bất luận Cố Thanh Trì đúng hay sai, ông cũng đều không có tư cách bình luận.

Hơn nữa, cuộc hôn nhân giữa Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì thực sự rất bảo mật, ông ấy đã cho người điều tra khoảng thời gian đó nhưng không phát hiện ra điều gì, chỉ nghĩ Cố Thanh Trì còn trẻ, không hiểu chuyện, kết hôn nhanh rồi li hôn nhanh.

Ông cảm thấy đầy thỏa mãn khi thấy đứa con xa cách nhiều năm đã về cạnh mình, sau khi Cố Thanh Trì trở về, ông chỉ quan tâm đến cách nuôi dạy con cái, còn phải lo đối phó với đám người Cố Thành, có quá nhiều chuyện phải lo nên ông cũng không còn níu kéo quá khứ nữa.

Nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng đó sẽ là một cuộc liên hôn.

Mặc dù trước đây Cố phu nhân cũng vậy, nhưng chuyện đó không thể ngăn bà trút giận lên ba Cố.

"Anh xứng làm ba người ta sao? Cái này không biết cái kia cũng không biết, anh có thể làm cái gì hả?"

"Phế vật, phế vật! Chúng dám hủy hoại con tôi, tôi muốn chúng phải trả giá!"

Bà càng nói càng khó chịu, tâm trạng xúc động quá mức, kéo vạt áo của ba Cố, vùi mặt vào trong lòng ông.

"Cố Tựu! Cố Tựu!"

Ba Cố đều yên lặng khi bị bà mắng, không hề phản bác lại, lúc này ông vỗ về bà.

"Yên tâm, một tên cũng không thể thoát."

Trong lòng Cố phu nhân, bé ngoan vẫn còn là một đứa trẻ, bà không hỏi Cố Thanh Trì vì sao bỏ học, cũng không hỏi Cố Thanh Trì chuyện ly hôn bị bại lộ hồi trước, nhưng chuyện đó không có nghĩa là bà không quan tâm, bà không những quan tâm mà là vô cùng quan tâm.

Bà chưa bao giờ dám tưởng tượng đến cảnh các con mình trong tương lai sẽ bỏ học, kết hôn rồi sau đó ly hôn.

Nhưng bà cũng có cùng suy nghĩ giống ba Cố, vì trước đây bà không dạy bảo cậu nên đối với bà cho dù quá khứ của đứa trẻ này có khó khăn đến mức bà không thể chịu được, bà cũng không có quyền can thiệp.

Nhưng bà không bao giờ nghĩ rằng Cố Thanh Trì sẽ bị người khác hủy hoại, cho dù ở trong hoàn cảnh khốn cùng như thế cậu vẫn trở nên rất xuất sắc.

Không ai quan tâm đến cậu, cậu vẫn mạnh mẽ vươn mình, cậu đứng đầu trường, đứng trong danh sách vinh dự của trường, cậu cũng thích thể thao, cậu nổi tiếng với bạn bè, mọi người đều yêu quý cậu.

Cậu cũng đã từng cười nói vui vẻ với những người bạn của mình.