Nhộn nhộn nhịp nhịp, ở trên phố xá náo nhiệt phi thường, bốn người đưa mắt nhìn nhau, không khí hết sức kỳ lạ và tế nhị.
Tiêu Dư An nhẹ tiếng ho khan, dẫn đầu đánh tan im lặng: “Ninh nhi muội tại sao ra đây không đem theo thị vệ?”
“Không sao cả, Bình Dương sẽ bảo vệ muội a.” công chúa Vĩnh Ninh nụ cười xinh tươi.
Ôi đệt, nữ nhất và nữ nhị từ khi nào mà xây dựng lên cách mạng hữu nghị rồi, đây là vì sự hài hòa của hậu cung nam chính sau này làm chuẩn bị sai?!
Hơn nữa muốn bảo vệ cũng là tìm Án Hà Thanh đến bảo vệ a!!!
Đợi đã, đây hình như là thời khắc nam nhất và nữ nhất mặt đối mặt trong lịch sử a!!
Tiêu Dư An thở ngược một hơi, quay đầu nhìn nhìn Án Hà Thanh, rồi lại nhìn nhìn công chúa Vĩnh Ninh, sau đó lặng lẽ mà lùi lùi, dự định chừa ra khoảng trống cho hai người.
Hắn lùi như vậy, thì chen ngay kế bên Tiêu Bình Dương, Tiêu Bình Dương bị hắn chen đến chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể đứng yên ở đó.
Án Hà Thanh đem hành động của Tiêu Dư An thu hết vào đáy mắt, lông mày hắn nhẹ cau, cực kỳ không cam tâm mà nhìn Tiêu Bình Dương một cái.
Tiêu Dư An vừa trông về hướng Án Hà Thanh vừa nghĩ trong lòng: Án ca à Án ca, có phải là bắt đầu hối hận đem trâm ngọc tặng ta rồi không? Không sao cả, ta… … Ôi đệt ngươi tại sao lại nhìn nữ nhị!!!
Tổn thọ a! Hào quang nữ nhất vậy mà không dồn nén được nữ nhị a!
Trong lòng Tiêu Dư An xoắn xuýt đến ba giây, vẫn là quyết định đứng canon, hắn quay đầu hỏi công chúa Vĩnh Ninh: “Ninh nhi, các muội lát nữa dự tính đi đâu?”
Công chúa Vĩnh Ninh nói: “Nghe nói bên sông đang thả hoa đăng! Muội vốn là định cùng Bình Dương qua đó xem xem.”
Tiêu Dư An hiểu rồi gật gật đầu, tâm sinh một kế, quay người đối với Án Hà Thanh nói: “Ngươi đi cùng công chúa Vĩnh Ninh đến bên sông trước, ta có chuyện muốn nói với sứ giả Tây Thục quốc.” cuối cùng, lại bổ sung bảo, “Bảo vệ nàng cho tốt.”
Cho nam nhất và nữ nhất hai người thời gian đi riêng với nhau!!! Tiêu Dư An không tin bọn họ không cạ ra pháo hoa!!! Hơn nữa ông trời khẳng định sẽ giúp đỡ, ví dụ như đột nhiên xuất hiện một tên tiểu lưu manh pháo hôi, coi thường hơi thở động ta là chết trên người công chúa Vĩnh Ninh, tìm chết mà đến trêu chọc công chúa Vĩnh Ninh, sau đó Án Hà Thanh soái khí mà anh hùng cứu mỹ nhân!
A, thật là con mẹ nó cẩu huyết.
Nhưng mà không thể phủ nhận là có tác dụng a! Có hiệu quả a! Có lợi ích lớn a!
Tiêu Dư An nhìn lên Án Hà Thanh, lại bất ngờ không thấy được sự nở gan nở ruột trên mặt hắn, hơn nữa lại là ngược lại với nó, sắc mặt Án Hà Thanh bất thiện, con ngươi đen như mực u ám, lạnh nhạt mà đáp: “Tuân chỉ.”
Được rồi, giả bộ lạnh lùng cũng là một thủ đoạn ghẹo gái, Tiêu Dư An cảm thấy mình vẫn còn có thể hiểu cho Án Hà Thanh.
Công chúa Vĩnh Ninh luyến tiếc không muốn rời mà nhìn Tiêu Bình Dương một cái, đối với Tiêu Dư An nói: “Vậy hoàng… … khục, ca ca huynh nói xong nhanh rồi mau đến bên bờ sông nha, những lúc bây giờ thì nói ít chính sự a, vui vui vẻ vẻ mà chơi đi a.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, mắt đưa nam nhất nữ nhất rời đi, khá có cảm giác thành công trong việc làm mai, trong lúc hắn đang dương dương tự đắc, bên cạnh truyền đến âm thanh nghi hoặc của Tiêu Bình Dương: “Quân vương Bắc quốc, thực ra có chuyện gì muốn nói với ta?”
Ai ya, quên mất kế bên vẫn còn một đứa.
Tiêu Dư An hơi có lung túng, xung quanh nhìn đi, định thử tìm chủ đề: “Ừm… … ngươi thích ăn kẹo không, ở đây có người kẹo, ngươi muốn không? Ta mua cho ngươi?”
Tiêu Bình Dương: “… … Vĩnh Ninh thích ăn kẹo không?”
Tiêu Dư An: “… …”
Không phải, đây là tình huống gì đây? Biết người biết ta trăm trận không thua sao?
“Ninh nhi không thích ăn kẹo.”
Tiêu Bình Dương hình như nghĩ gì đó mà gật gật đầu: “Oh, không thích à.”
Tiêu Dư An: “… …”
Tuy rằng cảm thấy Tiêu Dư An không có chuyện tìm chuyện để nói, nhưng mà biểu hiện Tiêu Bình Dương dửng dung, không hỏi tại vì sao, trái lại đột nhiên nói: “Quân vương Bắc quốc, ta có thể cùng ngươi mỗi người quên đi thân phận, tùy tiện nói vài câu không?”
Tiêu Dư An ngừng một cái, cười đáp: “Đương nhiên là có thể.”
Tiêu Bình Dương nhìn hắn một cái, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: “Ta đột nhiên cảm thấy, ngươi rất giống một vị hoàng huynh của ta.”
“Hửm? tại sao?”
“Ăn nói, cử chỉ, quan trọng nhất là ánh mắt, thật sự rất giống, quân vương Bắc quốc đừng để bụng, ta chỉ là tùy miệng nói.”
“Không có, ta không để bụng.”
Tiêu Bình Dương nhìn Tiêu Dư An, lẩm bẩm một tiếng quả nhiên rất giống, tiếp theo sau lại nói: “ Quân vương Bắc quốc, ngươi tin mệnh không?”
Đề tài này nhảy có chút nhanh a.
Tiêu Dư An lắc lắc đầu: “Không tin.”
Ta là người thừa hưởng xã hội chủ nghĩa! Đương nhiên không tin chủ nghĩa duy vật!
Tiêu Bình Dương lại nói: “Vậy sao? Vậy ngươi có phải là cảm thấy có rất nhiều chuyện, có thể dựa vào chính mình chọn lựa, thay vì khoanh tay chờ chết?”
Tiêu Dư An cứ cảm thấy sau lưng câu hỏi này, có cái bẫy gì đó đợi hắn nhảy, hắn nghĩ nghĩ, vẫn là đáp: “Đúng vậy.”
“Ừm.” Tiêu Bình Dương giả vờ thờ ơ mà nói: “Ta hy vọng sau này có một ngày, Vĩnh Ninh cũng có thể tự mình chọn lựa một số chuyện, thay vì để người khác thay nàng chọn lựa.”
Cho nên ngươi tại sao ba câu không rời nữ nhất a!!
Lúc mở đầu chủ đề này, Tiêu Dư An đột nhiên có chút bừng tỉnh.
Bởi vì hắn nghĩ đến nguyên nhân chết của công chúa Vĩnh Ninh trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, kế hoạch tạo phản của Vũ Ninh vương gia bại lộ, Án Hà Thanh bởi vì đó phải chịu liên lụy, quân vương Bắc quốc hạ quyết tâm muốn giết chết Án Hà Thanh, đem hắn nhốt vào lao ngục, sai người hung hăng mà hành hạ hắn, trong lòng công chúa Vĩnh Ninh không nhịn nổi, giúp đỡ Án Hà Thanh trốn ra khỏi cung, quân vương Bắc quốc bởi vì yêu thương công chúa Vĩnh Ninh, không có trách phạt nàng.
Ba tháng sau, Án Hà Thanh dẫn quân công phá Bắc quốc.
Trong lúc Án Hà Thanh tóm được quân vương Bắc quốc ở trước Tẩm cung, và trút hết hận thù đem quân vương thiếu niên đâm chết, công chúa Vĩnh Ninh ở Vĩnh Ninh điện, dùng ba thước bạch lĩnh treo cổ, tự tìm đến chết.
Công chúa Vĩnh Ninh không có để lại cho Án Hà Thanh đôi câu vài lời, chỉ có để lại cho Bắc quốc hai chữ hổ thẹn.
Công chúa Vĩnh Ninh đến chết, cũng không có đối với Án Hà Thanh biểu rõ tâm ý của nàng, không có ai biết, ở thời khắc cuối cùng sắp sửa ra đi, nàng đối với Án Hà Thanh rốt cuộc là yêu hay là hận, lại có thể, hai cái đều có, lại có thể, hai cái đều không.
Nàng để lại cho Án Hà Thanh, chỉ có một bộ thi thể lạnh như băng và sự hối hận, đau khổ của cả cuộc đời này.
Nhưng mà nếu như lại một lần nữa, Án Hà Thanh sẽ chọn lựa không phá Bắc quốc sao?
Tiêu Dư An cảm thấy sẽ không, bởi vì những thứ Án Hà Thanh mang theo, từ trước đến giờ đều không chỉ có thù hận, vẫn còn Nam Yến quốc và nghìn nghìn vạn vạn tướng sĩ đem sinh mệnh đặt trong tay hắn.
Nói là không thể tin mệnh, nói là phải dựa vào chính mình chọn lựa, nhưng mà tại sao trong cuốn tiểu thuyết này nơi nơi đều dùng máu tươi tàn nhẫn mà viết lên hai từ mệnh lí a?
Trên phố xá, Tiêu Dư An ngơ ngẩn mà ngẩng mắt trông đi, có hài tử ồn ào cùng hắn xát vài mà qua, tiếng tiểu thương rao bán, đèn đuốc ánh lửa chói mắt, lớn tiếng bàn luận viển vong của người qua đường, tất cả đều đột nhiên hiện ra không chân thật như vậy.
“Quân thượng, quân thượng Bắc quốc?” Tiêu Bình Dương vài tiếng kêu gọi đem Tiêu Dư An kéo về thực tại.
“A… …” Tiêu Dư An không tự tại mà xoa xoa gò má, “Phân tâm rồi, bỏ đi, chúng ta đi qua bờ sông đi.”
Hoàn Thành hà, các cô nương công tử cười hi ha, hoa đăng điểm điểm, gom góp ở trung ương nước sông, chậm rãi hướng hạ du chảy đi, chói lọi như tinh hà.
Hai người tìm đến Án Hà Thanh và công chúa Vĩnh Ninh, công chúa Vĩnh Ninh đang ngồi xổm bên bờ sông hướng về hoa đăng cầu nguyện, thấy được hai người, nàng mừng rỡ mà đứng dậy, kéo qua Tiêu Bình Dương: “Bình Dương ngươi mau đến đây, chúng ta cùng nhau thả.”
Tiêu Dư An đi đến bên cạnh Án Hà Thanh hỏi: “Lúc nãy có xảy ra chuyện gì không?”
Án Hà Thanh lạnh nhạt đáp: “Không có chuyện gì xảy ra.”
Hửm? Ông trời ơi trợ công của ngài đâu rồi?
Âm ỷ cảm nhận được trên thân Án Hà Thanh phát ra sự không vui, Tiêu Dư An kỳ lạ mà hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Án Hà Thanh thu liễm tâm tư, lắc lắc đầu.
Công chúa Vĩnh Ninh và Tiêu Bình Dương cùng nhau thả xong hoa đăng, nhấc lên vạt váy vài bước nhỏ nhảy qua đây, cười đối với Tiêu Dư An nói: “Ca ca, chúng ta thả xong hoa đăng, chuẩn bị hồi cung rồi.”
Tiêu Dư An nói: “Hửm? Sớm như vậy sao, cùng nhau… …”
“Không cần đâu, huynh và thị vệ của huynh cứ dạo dạo thêm đi, chúng ta tự mình quay về.” công chúa Vĩnh Ninh cũng không cho Tiêu Dư An cơ hội nói lại, đôi ngươi nàng mang ý cười, vội vàng nắm lấy tay Tiêu Bình Dương, kéo lấy Tiêu Bình Dương chui vào đám người, chưa qua một lúc thì biến mất trong biển người mênh mông.
“Đợi đã… …” Tiêu Dư An đưa tay ra, đành chịu mà nói, “Bên đó không phải hướng hồi cung a… …”