Kinh thành, hoa đăng như thường, vạn gia đăng hỏa thập lí đuốt quang lấp lánh, bởi vì chúc mừng sinh thần hoàng thượng, phố xá náo nhiệt phi thường, người qua người lại như thuỷ triều lên xuống.
Tiêu Dư An hứng thú dạt dào, lượn qua từng quầy hàng từng cửa tiệm: “Thú vị thú vị, hoàng cung quá ngột ngạt rồi, ta sớm đã muốn ra đây đi dạo.”
Án Hà Thanh nói: “Dù sao ngươi cũng là hoàng thượng, bất cứ lúc nào cũng có thể đem theo thị vệ nô tì ra đây đi dạo.”
“Đó làm sao mà giống được, những người khác đi theo ta đều là một bộ dạng hết sức lo sợ, vẫn là cùng đi với ngươi tự tại.” Tiêu Dư An vừa nói vừa lật xem quạt tranh thủy mặc ở một gian hàng, hoàn toàn không để ý đến Án Hà Thanh nhẹ nhàng cong khóe môi một cái.
Hai người từ khu phố tây dạo đến khu phố đông, tiểu thương hú hét, ca hát tạp kỹ khắp nơi, hài tử mặc áo kép qua lại như thoi trong dòng người, chen vai thích cánh, một cảnh phồn hoa.
Dạo rồi dạo, Tiêu Dư An đột nhiên nhìn thấy gì đó, gác tay đi vào trong một cửa hàng.
Đó là một cửa hàng đồ ngọc, ông chủ thấy hai vị thanh niên khí thế phi phàm bước vào tiệm của mình, tròng mắt nhỏ lanh lợi vừa đảo, gật đầu khom lưng nghênh đón: “Hai vị công tử, muốn mua cái gì?”
Ngón tay Tiêu Dư An thoáng qua ngọc khí rực rỡ đủ loại, cuối cùng ngừng ở nơi nổi bật nhất của cửa tiệm, nơi đó trưng bày một cái tủ gỗ, trong tủ có đặt một cây sáo ngọc, bạch ngọc chế thành, thân sáo phác họa vân văn, có treo một dải tua đỏ thẫm, cho dù là người không hiểu sáo, một mắt nhìn vào cũng sẽ biết vật này không phải tầm thường.
Ông chủ mặt lộ do dự: “A, vị công tử này, ngài có chỗ không biết, cây sáo ngọc này là bảo vật trấn tiệm, giá cả… … khục khục, không rẻ a.”
“Oh?” Tiêu Dư An mỉm cười, “Quý giá như vậy, có thể lấy ra xem thử không?”
Ông chủ nghĩ rồi nghĩ, mở tủ ra, lấy ra sáo ngọc: “Vậy tiểu nhân sẽ nể mặt vị công tử này, chung quy vật tốt cùng xem.”
Tiêu Dư An nhận lấy sáo ngọc, cầm ở trên tay thưởng thức một chút, đưa cho Án Hà Thanh: “Ngươi thổi thổi xem nào.”
Án Hà Thanh ngẩn người: “Làm sao ngươi biết ta biết thổi sáo… …”
“Bởi vì ta đẹp trai, được rồi, mau thổi xem nào.”
Án Hà Thanh cầm lấy sáo ngọc, đặt ở cạnh môi, tiếng sao du dương vang lên, tựa như thu thủy cùng thanh phong.
Trong nguyên tác miêu tả qua rất nhiều lần đoạn hợp tấu của Án Hà Thanh cùng công chúa Vĩnh Ninh, tiếng sáo cùng cầm huyền, là hoa tiền nguyệt họa của nửa cuốn đầu, chỉ là Tiêu Dư An không nghĩ tới, chỉ riêng Án Hà Thanh một mình độc tấu, đã có thể khiến người khác tâm nổi gợn sóng như vậy.
Tiêu Dư An, một vị tổng tài nhớ thuộc lòng bá đạo tổng tài ngữ lục, một vị tổng tài hòng đi vào con đường tà mị cuồng luyến, một vị tổng tài còn định thử đi vào con đường cong dụ thụ, ở trong giới hạn cuộc sống hai mươi năm hơn cuộc sống của hắn, vạn lần sẽ không nghĩ tới, có một ngày hắn lại nói ra châm ngôn tổng tài, vậy mà lại là ở trong loại tình huống này.
Còn đặc biệt không phải bởi vì ái thê của chính mình, mà là vì một tên nam chính xung mã văn đêm chiến thập nữ.
Cuộc sống mà, thật là tạo hóa trêu người a, thật là không thế nắm bắt a, thật là khó bề tưởng tượng a, thật là… … ai ya, trước vui vẻ trước qua a!
Tiêu Dư An chỉ sáo ngọc, hào khí mà hỏi ông chủ: “Cây sáo ngọc này bất luận bao nhiêu tiền, ta cũng phải mua.”
Trong lòng ông chủ nở gan nở ruột, nhưng trên mặt lại cố làm ra khổ não: “Công tử à, cây sáo ngọc này, nói ít là, ai yo yo, đáng một trăm lượng vàng a.”
Án Hà Thanh đem sáo ngọc trả lại cho ông chủ, quay đầu hỏi Tiêu Dư An: “Ngươi muốn mua?”
Tiêu Dư An nụ cười đầy mặt: “Muốn mua.”
“Ngươi có đem tiền sao?”
Có thể đừng có đột nhiên đánh thẳng vào tâm hồn được không?
Hai người từ Thái y điện leo cửa sổ ra đây, khẳng định là không có đem ngân lượng, hơn nữa một người bình thường cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện mà đem một trăm lượng vàng bỏ ở trong người.
Tiêu Dư An đỡ đầu nghĩ nữa ngày rồi, nói: “Nơi đây là hoàng thành đúng không?”
Ông chủ tiệm ngọc khí đáng tiếc mà nghĩ: Vị tiểu công tử này có một bộ dạng khôi ngô, đáng tiếc tuổi còn trẻ đã bị đần rồi.
“Vậy ta có cách.” Tiêu Dư An kéo theo Án Hà Thanh hướng ngoài chạy đi, Án Hà Thanh không hiểu: “Đi đâu?”
“Vũ Ninh vương phủ.”
Trong nguyên tác, Vũ Ninh vương gia, là một nhân vật thần kỳ, bởi vì hắn so với phản diện còn hơn phản diện, so với pháo hôi còn hơn pháo hôi.
Hắn họa quốc, hắn soán vị, hắn mưu quyền, hắn tạo phản, nhưng mà hắn là một vị vương gia tốt......
Bởi vì hắn đứng ở phía nam chính.
Vũ Ninh vương gia là ngoại thích, một lòng mưu phản, mưu toan ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng mà hắn không có binh quyền, chỉ có thể liên kết Nam Yến quốc, mượn binh tạo phản.
Nhưng mà nói, Vũ Ninh vương gia được coi như là liên kết duy nhất giữa Án Hà Thanh trong cung và Nam Yến quốc, nhưng mà sau này, đông song(cửa sổ) xảy ra chuyện, Án Hà Thanh dựa vào hào quang nam chính trốn đi, Vũ Ninh vương gia thì thảm rồi, bị quân vương Bắc quốc một dao răng rắc rớt đầu rồi.
Án Hà Thanh và Tiêu Dư An đi đến trước Vũ Ninh vương phủ, bị thị vệ gác cửa một cái chặn lại: “Người đến là ai?”
Tiêu Dư An cười đáp: “Ta đến tìm vương gia.”
Thị vệ giận dữ, khí thế tràn đầy mà hét: “Vương gia là ngươi muốn gặp là gặp sao?”
Tiêu Dư An nói: “Đúng vậy.”
Thị vệ từ trên xuống dưới quan sát hắn một cái: “Ngươi là cái thứ gì?”
“Ngồi không đổi tên đi không đổi họ, đại danh Tiêu Dư An, người tặng biệt hiệu gian hồ tổng tài, ngươi có thể gọi ta Tiêu tổng tài.”
“......” Án Hà Thanh đỡ trán.
Thị vệ soạt một cái rút ra đao của mình, dọa hắn: “Tên điên từ đâu tới, mau đi ra, cây đao này của ta là không có mắt đó.”
Mắt thấy lưỡi đao sắp đưa đến trước người Tiêu Dư An, Án Hà Thanh một bước đi lên trước đem Tiêu Dư An che ở đằng sau người mình, ấn giữ cán đao của thị vệ, lạnh lùng mà nói: “Đi bẩm báo cho vương gia các ngươi, hoàng thượng đến rối.”