Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 224: Án Tiêu phiên ngoại chi cưỡi ngựa (1)




Ai ai cũng biết, Tiêu tổng tài hắn bàn được chuyện dân sinh gỡ được chuyện bát quái, nói được chuyện gia đình đánh được cả mạt chược, trên có thể bàn bạc hạng mục vài trăm triệu, dưới có thể trả giá ở các quầy hàng nhỏ cười hì hì, trước mặt đồ vest giày da chuyện trò vui vẻ, đằng sau hát hò luyện giọng giả điên không ngừng.

Một Tiêu tổng tài toàn năng ưu tú như vậy hắn.

Không biết cưỡi ngựa.

Tuy rằng không có cách nào điều khiển công cụ thay thế đi bộ cơ bản nhất của cổ đại.

Nhưng mà chuyện này, đối với Tiêu Dư An mà nói, có thể được coi như là chuyện sao?

Dĩ nhiên là không rồi!

Bởi vì hắn có Án Hà Thanh a!

Cái gì săn bắn, cái gì xuất hành, cái gì du ngoạn, cùng Án Hà Thanh cưỡi chung là được, rồi hát thêm một câu mãi cùng nhau cõi hồng trần sống cuộc sống thanh thanh thản thản*, show đến nổi một đám đại thần, tướng quân, quý tộc già già trẻ trẻ trực tiếp mù mắt chóa.

(*Động Lực Hỏa Xa - Hoàn Châu Cách Cách OST)

Nhưng mà không được bao lâu, Tiêu Dư An phát hiện một chuyện.

Mỗi mùa thu Nam Yến quốc thích tổ chức hoạt động săn bắn, một là để tượng trưng cho thái bình thành thế, hai cũng là để ăn mừng mùa thu bội thu.

Loại hoạt động này Tiêu Dư An đương nhiên không nguyện ý ngồi xe ngựa, cứ luôn là chạy đi cưỡi ngựa chung với Án Hà Thanh.

Hai người thích chạy đến đằng trước nhất của đội ngũ, nói nói cười đàm đàm tình tán tán gẫu, Tiêu Dư An vừa mới bắt đầu không nhận ra được gì đó, cho đến khi không lâu trước đó, trong một lần săn bắn nhỏ, Tiêu Dư An đang chuẩn bị đi cưỡi chung với Án Hà Thanh, Trần Ca đột nhiên kéo cung mắc tên, một mũi tên xuyên mây, bắn lên phía trước đội ngũ.

Đường gió gào thét, tên nhọn cắm vào trong bụi cỏ, phía trước một con thỏ bỗng nhiên nhảy ra ngoài, hoang mang lo sợ mà hướng về phía rừng sâu chạy đi.

Án Hà Thanh đột nhiên đánh ngựa lên trước, kéo cùng căng tròn như nguyệt, ung dung thả tên.

Mũi tên cắt xuyên không trung, khí thế to lớn mà phát ra tiếng vèo vèo, và sau đó chính xác vô cùng mà đâm xuyên qua thân xác của con mồi.

Đội ngũ phát ra một trận tiếng reo hò và ca ngợi, có thị vệ đi lên trước nhặt con mồi, Án Hà Thanh đánh ngựa quay về, ống tay áo mang theo gió, hắn nhẹ nhàng cong khóe môi lên, đáy mắt toàn là sự vui mừng tận hứng.

Tiêu Dư An ngây người mà nhìn chằm chằm sự hăng hái của Án Hà Thanh.

Hắn phát hiện một chuyện, lúc cùng mình cưỡi chung, Án Hà Thanh chưa bao giờ săn bắn qua, dường như mỗi lần ngày thu săn bắn, hắn đều cùng mình tán gẫu tán gẫu tán gẫu, Tiêu Dư An căn bản tưởng rằng Án Hà Thanh đối với săn bắn không có hứng thú quá lớn, nhưng mà giờ đâu xem ra chuyện căn bản không phải là như vậy.

Để xác nhận sự phỏng đoán của mình, Tiêu Dư An đã đi hỏi Trần Ca.

Trần Ca nghe xong liền bắt đầu hét lên: “Ôi mẫu thân tui ơi, ngài cuối cùng cũng phát hiện ra rồi à!”

Tiêu Dư An: “Xịt … …”

Trần Ca bắt đầu nói dông nói dài: “Ngài là không biết hoàng thượng thích săn bắn nhiều như thế nào a, lúc hoàng thượng ở tuổi thiếu niên, tiên đế mỗi năm mùa thu đến thời kỳ săn bắn đều sẽ tổ chức cuộc thi, năm nào cũng là hoàng thượng lấy hạng nhất, những vị hoàng tử và tướng quân kia căn bản đến ngón tay út cũng so không được với người! Nhưng mà bây giờ a, hoàng thượng phải mang theo ngài cưỡi chung, cưỡi chung thì không thể ngự ngựa không thể kéo cung không thể truy đuổi, cũng không biết hoàng thượng là làm sao nhịn lại được a.”

Tiêu Dư An: “Xịt … …”

Trần Ca nói xong thì cảm thấy mình đã nói sai lời, vội vàng lại nói: “Nhưng mà có thể là hoàng thượng cảm thấy cùng ngài tán gẫu so với săn bắn càng vui hơn.”

Tiêu Dư An: “Xịt … …”

Trần Ca: “… … Ngài đau răng à?”

Tiêu Dư An: “Ta đau lòng.”

Trần Ca: “Xịt… …”

Tiêu Dư An: “Ngươi cũng đau lòng à?”

Trần Ca: “Không, ta đau răng.”

“Bị chua đến đau răng.”

Trước mắt là những ngày săn bắn cuối cùng của mùa thu này gần hết, Tiêu Dư An làm ra một quyết định quan trọng.

Tiêu Dư An nói: “Án ca, ta không muốn cưỡi chung với ngươi nữa.”

Cái tay xem tấu tập của Án Hà Thanh khựng lại.

Có những lúc việc triều chính quá bận, Án Hà Thanh luôn nghĩ đến Tiêu Dư An không có mình bồi thì không có cách nào đi vào giấc ngủ được, cho nên sẽ đem một số việc vặt đơn giản trên triều chính mang về tẩm cung xử lý, phòng trường hợp mình quay về quá trễ, hôm nay hắn vừa mới phê duyệt xong cuốn tấu chương cuối cùng, nghe thấy Tiêu Dư An đột nhiên đến một câu như vậy.

Rất gần cuối thu, thời tiết ngày càng trở lạnh, Tiêu Dư An chui ở trong một cái chăn dày, cả con người quấn thành một cục, hắn vừa nói xong câu nói đó, Án Hà Thanh liền bỏ xuống tấu chương đi đến bên cạnh giường.

Tiêu Dư An đem Án Hà Thanh kéo vào trong cái chăn đã được chườm ấm, cả con người dán vào hắn, kéo lấy cái tay bởi vì lúc nãy phê duyệt tấu tập mà bị gió thổi đến lạnh của hắn, bỏ vào trong ngực mình, sau đó nói: “Án ca, ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi.”

“Cưỡi ngựa? Tại sao đột nhiên muốn học cưỡi ngựa?” Án Hà Thanh lo lắng hàn khí trên người mình va chạm đến Tiêu Dư An, muốn thu tay về, nào ngờ Tiêu Dư An nắm lấy rất chặt, chẳng mấy chốc đã giúp hắn chườm nóng rồi.

Tiêu Dư An cười hi hi mà kéo dậy tay của Án Hà Thanh dán lên trên môi của mình: “Ngươi hôm nay đã săn được một con thỏ.”

Con mắt Án Hà Thanh chớp một cái, đoán được Tiêu Dư An nhận ra được dị dạng, mở miệng giải thích: “Chỉ là thời cơ vừa tốt, cho nên cứ hoạt động hoạt động gân cốt, không có cái gì tốt đáng để vui mừng cả.”

Ý cười của Tiêu Dư An càng thêm sâu: “Án ca, ta còn chưa có nói gì cơ mà.”

Án Hà Thanh: “… …”

Tiêu Dư An ôm lấy eo của Án Hà Thanh, từ trong thâm tâm khen ngợi nói: “Án ca dáng vẻ ngươi săn bắn quá soái đi được, cho nên! Để có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của ngươi, ta muốn học cưỡi ngựa! Án ca, ngươi dạy dạy ta đi!”

Án Hà Thanh gật gật đầu: “Được.”

Chưa xong lại nói: “Cưỡi ngựa không dễ học, rất dễ bị thương.”

“Ta biết, ta sẽ cẩn thận mà.” Tiêu Dư An cười hi hi, hắn đột nhiên phát giác gì đó, quan sát một chút tư thế của mình đang ngồi đè trên người Án Hà Thanh, cúi người ở bên tai Án Hà Thanh nói vài câu gì đó.

Góc miệng của Án Hà Thanh không thôi cảm giác cong lên, đưa tay ấn lấy eo của Tiêu Dư An: “Có thể thử xem trước.”

Tay của Tiêu Dư An chống lên trên ngực hắn, trợn lớn đôi mắt: “Thật sự thử à? Thử thì thử, đợi đã tay của ngươi, ngươi không phải mới là người bị cưỡi sao? Ngươi ngươi ngươi nằm đó là được, đừng động.”

Sau đó sáng ngày thứ hai Tiêu Dư An cứ là không có tỉnh dậy, dự định học cưỡi ngựa cũng không thể không trì hoãn.

Rồi những ngày sau đó nữa, Án Hà Thanh cho dù có bận thêm đi nữa cũng sẽ rút ra thời gian đến dạy Tiêu Dư An, chân núi Tế thiên đàn bên phía bắc có một bãi cỏ rộng lớn, rất thích hợp.

Tiêu Dư An học rất nghiêm túc, chưa đến một tuần đã nắm vững các kỹ năng cơ bản, có thể một thân một mình kiểm soát thuần hóa được ngựa, Tiêu Dư An vẫn cảm thấy tiến độ chậm, lúc Án Hà Thanh bận rộn với việc triều chính, liền kéo Trần Ca dạy mình.

Trần Ca không phải Án Hà Thanh, càng không giống như Án Hà Thanh bảo hộ đủ kiểu như vậy, vô cùng cẩn thận, sợ rằng Tiêu Dư An xảy ra nửa điểm sự cố.

Trần Ca trực tiếp để Tiêu Dư An ngồi lên ngựa, sau đó một cái vỗ mông ngựa, hô lớn một tiếng, con ngựa liền chở theo Tiêu Dư An lao đi điên cuồng, sau đó Trần Ca cưỡi ngựa chạy theo sau hắn, gọi: “Kéo dây cương a! Ngươi đừng hoảng a! Giữ vững a giữ vững! Kẹp chặt bụng ngựa, ai yo lại ngã rồi, đồ bảo hộ chà hư rồi chứ? Hư rồi đổi cái khác.”

Tiêu Dư An người đầy bụi đất mà bò dậy: “Lần nữa!”

Tuy rằng làm như vậy lỗ mãng lại trực tiếp, nhưng mà không thể không nói thật sự vô cùng có hiệu quả, hôm đó tập luyện xong, Tiêu Dư An đã có thể rất quen thuộc mà điều khiển con ngựa.

Tuy nhiên tối hôm đó xảy ra một chút chuyện nhỏ.

Khởi nguyên là Án Hà Thanh đã nhìn thấy thương tích trên người Tiêu Dư An.

Không phải là một đường miệng nhỏ, mà là một mãng lớnbầm tím cộng thêm những vết xước sâu sâu nông nông bị cát cạ đến đỏ, thảm không thể tả.

Án Hà Thanh ngay lập tức mặt liền đen lại.

Tiêu Dư An cứ cảm thấy Trần Ca ngày mai sẽ không đảm bảo được cái mạng nhỏ, vội vàng ôm lấy Án Hà Thanh hòa nhã dịu dàng mà nói hôm nay mình đã học rất nhanh, sắp sửa là đến ngày săn bắn mùa thu rồi, cho nên muốn học nhiều một chút.

“Án ca, đều là vết thương nhỏ, không sao mà, vài ngày liền sẽ không có vết tích nữa.” Tiêu Dư An vui cười mà nói xong, ôm lấy Án Hà Thanh bắt đầu cầu hoan.

Những ngày này học cưỡi ngựa, Án Hà Thanh đại khái là cảm thấy hắn vất vả, buổi tối cũng không có đụng hắn, Tiêu Dư An những ngày nay cũng có chút niệm tưởng, dự tính mượn cơ hội này nước chảy thành sông.

Thế nhưng giây phút bị đè ở trên giường, Tiêu Dư An đột nhiên hiểu ra tại sao những ngày này Án Hà Thanh đều không đụng mình.

-

Tác giả có lời nói

Văn mới <Tổng tài và kim sí điểu hắn giam giữ đều có đều có bệnh - 总裁和他圈养的金丝雀都有病> Hy vọng mọi người có thể pick một chút!

-

XueTu: Mình chưa đọc qua và cũng không có ý định dịch để đây cho mọi người biết tác giả có truyện mới thôi =))))