Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 174: Ta là một người nghĩ không ra đề mục




(XueTu: “Vậy thôi chương này các bạn tự cho một cái đề mục đi, tác giả nghĩ hết ra rồi” =))))))

Dưới Tế thiên đàn, vẫn giống như năm đó chín mươi chín bật thềm, ngẩng đầu nhìn đi, nhìn không thấy cuối, giống như thẳng vào mây xanh, nơi thờ tổ tiên của Bắc quốc không tránh khỏi vận mệnh bị phá hủy, bị một ngọn lửa cháy đến sạch sẽ, vốn là nói thờ tổ tiên trước đó giờ đây thành một miếng đất trồng đầy cây non, Tiêu Dư An nghĩ một chút, hướng chỗ đó đi tới.

Đột nhiên trong bụi cỏ chạy ra một người, người đó râu ria xồm xoàm, thân hình to lớn, tóc rối che trước mặt, trên mặt rải đầy vết sẹo gớm guốc, hắn cứ như vậy nhào tới cản ở trước mặt Tiêu Dư An, thật sự dọa cho Tiêu Dư An giật mình.

“Kẻ tới là ai? Nơi đây không thể tùy tiện đạp vào.” Âm thanh người đó như cái chuông, khí thế như gấu.

Thị vệ rút dao lên trước, nói: “Tránh ra, chúng tôi có chỉ thị viết tay của hoàng thượng.”

Tiêu Dư An đem chỉ thị đưa qua đó, nào ngờ người đó không có tiếp, trái lại đem ánh mắt rơi lên trên khuôn mặt của Tiêu Dư An, sống chết mà nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn dùng ánh mắt ở trên khuôn mặt hắn đốt ra một cái lỗ.

Tiêu Dư An bị nhìn đến có chút nghi hoặc, vừa muốn ngẫng mắt đi nhìn, thị về ở phía sau một bước lên trước, hoàn toàn không khách khí mà đem tên râu quai nón đó đẩy ra: “Cút ra, cút xa chút, nhìn thấy chỉ thị còn đứng đó làm gì.”

Râu quai nón bị đẩy đến loạng choạng vài bước, cúi đầu im lặng mà lùi đến một bên.

Thị vệ dẫn theo Tiêu Dư An đi lên phía trước, trong lòng Tiêu Dư An lo lắng, không kềm được mà hỏi: “Người đó là?”

Thị vệ không biết Tiêu Dư An là phế đế Bắc quốc, miệng không cản trở mà đáp: “Tiêu công tử, người đó trước kia là người của Bắc quốc, sau khi Bắc quốc bị vỡ hắn đầu hàng với nước ta, Tiết tướng quân từ trước đến nay lòng dạ lương thiện, để lại cho hắn con đường sống, sai hắn đi trông coi cây cỏ ở chỗ lân cận Tế thiên đàn, nghe nói người đó sau khi đầu hàng không qua vài thắng liền trở nên điên điện dại dại, cứ luôn nhắc đi nhắc lại những lời như đi không đi chết không chết, ngài đừng bỏ ở trong lòng.”

Cái tay cầm hộp gỗ của Tiêu Dư An bị góc cạnh của hộp gỗ đâm đến đỏ ửng phát đau, rất lâu mới ừm một tiếng.

Tiêu Dư An và thị vệ đi đến nơi thờ cúng tổ tiên của Bắc quốc trước đó, giờ đây nơi đây chỉ thừa lại một mảng rừng thông xanh biếc, đất rơi đầy lá kim, Tiêu Dư An nhìn ngắm xung quanh, tìm một nơi bóng râm che khuất, quỳ dưới đất đào một cái hố, làm đến cả người và đôi tay toàn là đất cát, thị vệ không hiểu hắn muốn làm cái gì, lên trước hỏi thăm có muốn giúp một tay không, bị Tiêu Dư An lắc đầu cự tuyệt.

Tiêu Dư An mở hộp gỗ ra, nhìn một lần cuối cùng ba vật trong đó, hít sâu một hơi, đem hộp gỗ chôn vào trong đất.

Làm xong tất cả mọi thứ, hắn quỳ ở trên đất, vuốt nhẹ cái hố đó, ở trong lòng nói: Xin lỗi, ta không phải là hoàng thượng Bắc quốc của các ngươi, nhưng chuyện kiếp này giao phó sai, hy vọng sau này có thể có cơ hội báo đáp, bây giờ, ta muốn triệt triệt để để quay về làm Tiêu Dư An.

Ở đáy lòng mặc niệm xong những thứ này, Tiêu Dư An lấy ra ba nén nhan và rượu, cung cung kính kính mà cúng bái xong, đây mới đứng dậy, hắn giống như là đã hoàn thành một chuyện lớn lao gì đó vậy, thở một hơi rất dài, giống như muốn đem những vật bẩn trong phổi nhổ hết ra ngoài, sau đó quay đầu nói với thị vệ: “Chúng ta đi thôi.”

Thị vệ gật gật đầu, cùng với Tiêu Dư An rời đi, lúc hai người đi ngang qua nơi lúc nãy gặp phải râu quai nón, Tiêu Dư An nhìn thấy hắn đang khom lưng nhổ cỏ dại, rõ ràng là người cao to như vậy, tại sao lúc rút lại thân thể có thể trở nên nhỏ bé như vậy chứ?

Ánh mắt hắn nhìn mình lúc nãy, nhất định là nhận ra mình rồi.

Tiêu Dư An cứ cảm thấy mình nên cùng hắn nói gì đó, hắn lên trước một bước, lại ngừng lại bước chân.

Hắn có thể nói gì chứ?

Hai tay rũ xuống hai bên của Tiêu Dư An nắm chặt thành quyền, cấu đến lòng bàn tay hắn ửng đỏ.

Râu quai nón đó dường như cảm nhận được ánh mắt, đứng dậy nhìn qua đây, mặt của hắn thương tích chằng chịt, mỗi vết thẹo dao dường như nói lên chiến tranh năm đó thê thảm vô cùng, Tiêu Dư An như bị xương cá mắc ở cổ họng, nhắm mắt lẩm bẩm một câu xin lỗi.

Râu quai nón đó trước tiên là sững sờ, sau đó cắn răng thật chặt một cái, kéo căng khuôn mặt, không qua một lúc, hắn lại thả lỏng trở xuống, vài bước lên trước: “Cái gì? Vị công tử này người nói cái gì? Tiểu nhân không nghe thấy, người là có việc dặn dò tiểu nhân đúng không?”

Tiêu Dư An mở mắt ra, vừa muốn nói không có, tên râu quai nón dần dần đến gần đó đột nhiên cất bước lao nhanh tới! Hai tay nửa ôm nửa đẩy Tiêu Dư An, mượn sức đẩy với hắn cùng nhau rơi xuống vách núi bên cạnh một còn đường nhỏ!

Xung quanh một cảnh kêu gào, dường như tất cả mọi người đều chưa phản ứng qua lại!

Tiêu Dư An chỉ cảm thấy trong nháy mắt mất trọng lượng, sau đó toàn thân rơi xuống đất đau nhói, cả con người đều lăn đến lờ mờ.

Cái vách núi đó có một nơi có vách đá nhô ra, trên vách đá đó rải một lớp dày lá kim của cây thông, giảm bớt đi sự đau đớn lúc rời xuống vách núi, với lại lúc râu quai nón đẩy hắn xuống cố ý để chính mình ở phía dưới, cho nên Tiêu Dư An cũng coi như là ngã lên trên người hắn, trái lại là một chút thương tích cũng không có.

Sau khi râu quai nó đó ngã xuống đất, một cái lật người, hoàn toàn không do dự mà đỡ dậy Tiêu Dư An liền hướng một nơi kéo đi, Tiêu Dư An giờ đây mới phát hiện đằng sau vách đá vậy mà có một sơn động nhỏ, nếu như bị kéo vào trong sơn động, người phía trên nhìn xuống, bất luận là ai cũng sẽ nhìn không thấy, đoán chừng sẽ tưởng rằng hai người đã trực tiếp rơi thẳng xuống dưới rồi.

Tiêu Dư An ra sức mà vặn lấy tay của râu quai nón, vừa muốn vùng vẫy, đột nhiên nghe thấy râu quai nón gọi: “Hoàng thượng, vi thần nhất định, nhất định cứu người rời khỏi chỗ này.”