Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 173: Ta là một người có tình dục




(*Giải thích tiêu đề để tránh hiểu lầm, tình dục trên là chỉ thất tình lục dục ở con người chứ không phải cái mà các bạn nghĩ nha =)))))

“Đúng rồi.” Tiết Nghiêm đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Trần Ca: “Hoàng tướng quân, cũng phải chú ý một chút.”

Trần Ca sững sờ, cẩn thận dè dặt mà hỏi: “Tiết tướng quân, ngài là nói, Hoàng Việt, Hoàng tướng quân?”

“Đúng, hôm nay ta nghe hắn vài lần cùng người khác đề cập đến chuyện hoàng thượng hộ phế đế Bắc quốc, thám thính cách nghĩ của người khác, e rằng có lòng dạ Tư Mã Chiêu*?” Tiết Nghiêm nói.

(*Lòng dạ Tư Mã Chiêu <司马昭之心>: Nguyên câu là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết, Tư Mã Chiêu chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Nguỵ, ý chỉ âm mưu không che giấu ai được.)

Trần Ca gật gật đầu: “Được, tướng quân, ta sẽ để ý.”

Tiết Nghiêm hai tay đặt ở đằng sau gật gật đầu, ánh mắt một lần nữa rơi lên cung thành ở nơi xa, tuyết loạn, gió gào, trời đất lạnh thấu xương.

Lúc Án Hà Thanh về đến tẩm cung, tuyết đã tích đến qua mắt cá chân của hắn, đạp lên một dấu chân sâu một dấu chân cạn, còn phát ra đôi chút tiếng sột soạt, Án Hà Thanh sinh ra và lớn lên ở phương nam, kỳ thực không hề thích ứng với khí hậu của phương bắc, nhưng mà không ngại, hắn có thể ép chính mình thích nghi.

Nghĩ lại cũng thật buồn cười, kiếp trước của Tiêu Dư An cũng là người phương nam sợ rét lạnh, rõ ràng nơi vốn là hoàng cung Bắc quốc trước đây đối với bọn họ mà nói, đều không thích hợp cư trú, nhưng Án Hà Thanh lại cứ buông không xuống, suy cho cùng nơi đây, là nơi Tiêu Dư An lần đầu tiên cười với hắn.

Một thân triều phục của Án Hà Thanh bị tuyết đánh ướt chưa kịp thay, gọi thị nữ và thị vệ lui đi, tự mình nhẹ tay nhẹ chân đi vào tẩm điện

Tẩm điện không có ánh lửa, một mảng tối đen, mượn ánh trăng hơi sáng, Án Hà Thanh thấy Tiêu Dư An nằm nghiêng ở trên giường, vẻ mặt ngủ đến an tường.

Ngủ rồi?

Nhưng Tiêu Dư An không phải bên cạnh không có người bồi theo thì không có cách nào đi vào giấc ngủ sao? Chẳng lẽ là đang giả ngủ?

Án Hà Thanh đưa tay xoa nhẹ gò má của Tiêu Dư An, thấy hô hấp của người như cũ trầm tĩnh bèn thu tay về không quấy rầy thêm nữa, đứng ở một bên cởi xuống triều phục, thay lên trung y sạch sẽ.

Nào ngờ hắn vừa mới cởi xuống y phục lộ ra nửa thân trên trần trụi, đột nhiên nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng ho, giống như là bị sặc trong lúc bối rối vậy.

Tay của Án Hà Thanh ngưng lại một chút, sao đó chậm rãi mà mặc xong y phục, quay người nhìn đi.

Tiêu Dư An như cũ duy trì tư thế nằm nghiêng lúc nãy, giống như tiếng ho lúc nãy chỉ là tưởng tượng của Án Hà Thanh.

Án Hà Thanh cũng không khách khí, cúi người tóm lấy hai cổ tay của Tiêu Dư An đè lên trền đỉnh đầu hắn, vững chắc đè lấy người liền đến một trận hôn, trực tiếp hôn đến Tiêu Dư An thở không ra hơi lại, không thể không mở mắt.

Án Hà Thanh lãnh đạm nói: “Giả ngủ?”

Tiêu Dư An rất lâu hơi thở mới đều đặn trở lại, bướng lấy cổ không chịu nhận: “Ai, ai, ai giả ngủ chứ, ngươi, ngươi, ngươi hôn trộm ta.”

Tiểu bàn tính của Tiêu đại tổng tài vốn đã tính hết rồi, trước tiên giả trang ngủ mất, đợi sau khi tiểu kiều thê của mình quay về, nói không chừng sẽ hôn trộm mình, lúc này mới từ từ mở mắt, câu lấy cổ của người cười tà mị, sau đó nói: “Hửm? Tiểu yêu tinh vậy mà hôn trộm ta? Nói đi, chuyện này phải tính sao?”

Nghĩ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật là ngu ngốc nhưng lại thú vị a!

Ai ngờ nhìn thấy Án Hà Thanh cởi y phục, một giây phí công bại lộ.

Nhưng đây có thể trách hắn sao? Có thể sao?

Ánh trắng sáng trong, tấm lưng của Án Hà Thanh như bạch ngọc điêu khắc, đường nét phần éo lưu loát mạnh mẽ, tóc đài đen nhánh gộp lại một bên, bên dưới xương bả vai lưu lại một đường thẹo dao rất nhạt, e rằng qua thêm vài thàng liền sẽ mất đi, nhưng bây giờ nhìn vài lại ngứa mắt vô cùng, đường thẹo dao đó hướng xuống, là sống lưng ưu mỹ trơn bóng, đường thẹo đó dẫn dụ lấy ánh mắt, một đường hướng xuống, rồi xuống nữa… …

Sau đó Tiêu Dư An liền ho ra tiếng.

Đây có thể trách hắn sao!? Với thân hình của Án Hà Thanh, chỉ cần là người có thất tình lục dục đều con mẹ nó kiềm chế không được đó có được không!

Tuy rằng cả người vẫn chịu giới hạn của Án Hà Thanh, nhưng Tiêu Dư An tự biết khí thế không thể thua, vốn muốn khiếu nại một trận cho tốt, kích thích lên sự xấu hổ trong lòng của Án Hà Thanh, nào ngờ Án Hà Thanh một cái cúi người, lần nữa lấp đầy miệng của Tiêu Dư An, trực tiếp hôn đến hắn bởi vì thiếu oxi mà không ngừng thở gấp vùng vẫy, hai má đỏ ửng mới buông ra.

Án Hà Thanh nhàn nhã mà nói: “Cái gì hôn trộm, ta là quang minh chính đại mà hôn.”

Tiêu Dư An: “… … Được, được rồi.”

Hắn hoàn toàn cạn lời!

Án Hà Thanh thả tay của Tiêu Dư An ra nằm nghiêng xuống, Tiêu Dư An nhớ đến những lời mà Trần Ca hôm nay nói với hắn, lại cảm thấy không thể hỏi đến quá rõ ràng, do dự nửa buổi, hỏi: “Hôm nay mệt không?”

Án Hà Thanh nhìn Tiêu Dư An, hai người đối mặt nằm nghiêng, bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều phản chiếu vào trong con ngươi của đối phương, Án Hà Thanh đưa tay vén lên thanh tơ của Tiêu Dư An quấn quanh ở đầu ngón tay, hôn lên bên môi, sau đó dịu giọng nói: “Ta phụ trách trị quốc an ban, ngươi phụ trách họa loạn hậu cung, những thứ khác, không quan trọng.”

Trong lòng Tiêu Dư An đột nhiên cảm thấy chua xót, hắn đưa tay ôm chặt Án Hà Thanh, đem đầu chôn lên giữa cổ và vai của Án Hà Thanh: “Ừm.”

Hai người ôm nhau mà ngủ, sáng ngày thứ hai, Án Hà Thanh mới sáng đã dậy vội vã đi lên triều, gấp ga gấp gáp.

Tiêu Dư An cũng không nhàn rỗi, cho chính mình tìm việc làm, hắn từ trong bọc hành lý lấy ra lấy ra một cái hộp gỗ, đó chính thứ duy nhất là ngoại trừ quần áo, mà hắn từ thôn Đào Nguyên mang ra.

Trong hộp gỗ yên tĩnh mà nằm ba vật ở trong đó, một cây trâm hoa đỏ thắm, đai tóc màu xám đứt thành hai đoạn, cùng với một tờ giấy viết đầy tên của tướng sĩ Bắc quốc.

Tiêu Dư An cầm lấy hộp gỗ, đi hỏi thị nữ: “Tế thiên đàn trước kia của Bắc quốc vẫn còn không?”

Thị nữ hành lễ, đáp: “Hồi Tiêu công tử, vẫn còn ạ.”

Tiêu Dư An lại hỏi: “Vậy ta có thể đi không?”

Thị nữ cười một cái: “Hoàng thượng có để lại cho Tiêu công tử chỉ thị viết tay, có chỉ thị viết tay này, Tiêu công tử muốn đi đâu cũng có thể.” Nói rồi thị nữ đem chỉ thị viết tay dâng lên.

Tiêu Dư An ủa một tiếng, nhận qua chỉ thị viết tay lật qua lật lại vài cái, nhịn không được cong lên mắt, giương lên góc môi cười ngây một chút, ngẩng đầu lên nói với thị nữ: “Có thể làm phiền ngươi giúp ta chuẩn vị ba nén nhan và một hũ rượu.”

Thị nữ tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn là rất nhanh đem những thứ Tiêu Dư An cần chuẩn bị đầy đủ.

Có chỉ thị viết tay, Tiêu Dư An cũng liền mất đi tâm tư lo âu, hắn vốn muốn một mình đi Tế thiên đàn, ai ngờ thị vệ nói hoàng thượng căn dặn phải theo cùng, Tiêu Dư An cũng không muốn làm khó hắn, cùng nhau mà đi.