Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 172: Ta là một người biết Mã Nguyên




(*Mã Nguyên <马原>: Search trên mạng thì đó là một nhà văn tiên phong của Trung Quốc)

Trần Ca buông Tiêu Dư An ra, lau lau gốc mắt cảm khái nói: “Tiêu đại phu, muốn gặp ngươi thật là rất không dễ dàng a! Ngươi có biết nếu như muốn gặp mặt ngươi, trước tiên phải khởi tấu hoàng thượng không?”

Tiêu Dư An: “… … Không, không biết, đợi đã, mà ngươi đã là tướng quân rồi, vậy hôm nay trên triều, ngươi cũng ở đó đúng chứ?”

Trần Ca dồn sức uống một ngụm nước lạnh trên bàn, lau miệng, không đợi Tiêu Dư An ra câu hỏi, thao thao bất tuyệt mà nói: “Ở a! Triều gián lần này, thật là một chuyện so với một chuyện khiến người khác không biết phải làm thế nào, thứ nhất là hoàng thượng từ trước đến nay tôn kính Tiết lão tướng quân, nhưng không biết tại sao, lần này quay về, tôn vẫn có, nhưng kính không còn thấy nữa, giữa hai người thậm chí còn có chút ý vị thủy hỏa bất dung!”

Biểu tình của Tiêu Dư An sóng lớn không sợ, trong lòng sớm đã dâng lên sóng to gió lớn, hắn hơi hơi cong lên ngón tay, ép buộc chính mình bình tĩnh trở xuống, hỏi: “Thứ hai thì sao?”

Trần Ca nói: “Thứ hai, chính là hôm nay, gần như cả triều văn võ trăm quan đều vì một chuyện đầu rạp sát đất, đập đầu khuyên răn hoàng thượng, lại chỉ dẫn đến hoàng thượng lạnh lùng quay người mà đi, chỉ để lại bọn họ quỳ ở tại chỗ, Tiêu đại phu, ngươi biết, là chuyện gì không?”

Tiêu Dư An cười cười: “Còn có thể có chuyện gì, là chuyện của ta thôi.”

“Tiêu đại phu.” Trần Ca thu liễm ý cười, mặt đầy nghiêm túc, “Hôm nay ta cũng ở trong những người đó.”

Tiêu Dư An bình thản mà ừm một tiếng.

Không nghĩ đến Tiêu Dư An lại không quan tâm như vậy, Trần Ca trước tiên là sững sờ, sau đó sờ sờ sau đầu cũng cười rồi, hắn thở dài một hơi nói: “Tiêu đại phu a, ta là thật lòng hy vọng ngươi có thể cùng hoàng thượng ở bên nhau, nhưng ta lại không hy vọng phế đế Bắc quốc cùng hoàng thượng ở với nhau a, bởi vì chuyện của ngươi, bây giờ cả triều trên dưới lòng người xao động, toàn bộ đều đang nghi ngờ hoàng thượng a, lập quốc an ban này, sợ nhất chính là lòng người không đồng đều, con đường sau này của hoàng thượng, thật là quá khó đi rồi.”

Ý cười trên mặt Tiêu Dư An hoàn toàn không có ý thu liễm lại, hắn nói: “Trần Ca, lời nói này của ngươi quá tàn nhẫn rồi, ép đến ta cũng muốn chạy rồi, là Tiết tướng quân dạy ngươi?”

Trần Ca gãi gãi đầu, nhỏ tiếng mà nói: “Đúng, đúng vậy, bởi vì cản trở của hoàng thượng, Tiết tướng quân không có cách nào gặp được ngươi, cho nên bảo ta đến thử xem, Tiêu đại phu ngươi đừng trách ta, Tiết tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, ta thật sự vô cùng kính trọng ngài, với lại… …” Trần Ca ngừng một chút, rất lâu mới tiếp tục nói, “Với lại, ta cảm thấy lời của Tiết tướng quân, câu câu có lý.”

Tiêu Dư An lại ừm một tiếng, không còn nói thêm lời nào khác.

Trần Ca biết những lời này cũng đã nói đến cuối rồi, đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một bức thư, bỏ ở trên bàn: “Bức thư này, là Tiết tướng quân bảo ta chuyển giao cho ngươi, ta đoán là cũng không phải lời tốt đẹp gì, Tiêu đại phu, ngươi nguyện ý coi thì coi, không nguyện ý thì đốt đi.”

Nói xong, Trần Ca khởi hành chắp đấm rời đi, hắn đi được hai bước, nghe thấy người ở đằng sau đột nhiện gọi lại: “Trần Ca.”

Bước chân Trần Ca khựng lại, nghe thấy Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Đa tạ ngươi vẫn như cũ gọi ta là Tiêu đại phu.”

Trần Ca lưỡng lự ở tại chỗ vài giây, nói: “Nếu ngươi không phải là phế đế Bắc quốc, thì tốt biết bao.” Nói xong, bước lớn rời đi.

“Nếu không xuyên thành hắn, khi đó bảo vệ không được Án ca a… …” Tiêu Dư An lẩm bẩm một tiếng, đưa tay cầm lên bức thư trên bàn, do dự một giây, đưa tay mở ra.

Trên bức thư mỏng, chỉ có ngắn ngủi một câu: Không biết quân thượng Bắc quốc vẫn còn nhớ không, lời thề đã hứa lúc trước?

Hửm? Hắn lúc trước hứa lời thề gì cơ?

Hình như là… …

Trời **!!!

Tiêu Dư An bỗng hai tay ôm đầu.

Trước đó lúc hắn rời đi, hình như có lập lời thề, nói nếu như mình còn đạp vào tòa thành này một bước, thì không được chết tử tế!

Tiêu Dư An giờ đây hận không thể xuyên về quá khứ rồi tát cho chính mình một bạt tay.

Lúc hắn rời đi, là thật sự không có nghĩ đến còn sẽ quay về a! Suy cho cùng lúc đó hắn hiểu lầm Án Hà Thanh hận hắn, kiên quyết không tin chính mình sẽ tìm chết chạy về đây!

Cuộc sống thật là tràn đầy bất ngờ và kích thích của vả mặt cùng bị vả mặt.

Tiêu Dư An lặng lẽ mà đốt đi bức thư của Tiết Nghiêm, sau đó bắt đầu đọc thuộc lòng nguyên lý biện chứng quan hệ của vật chất và ý thức.

Trần Ca đi ra khỏi cổng thành hoàng cung, xa xa nhìn thấy một người đang đứng ở phía trước đợi hắn, người đó mắc áo giáp quân bào, tuyết trắng xóa rơi lên trên vai hắn, giống như có ngàn quân* nặng.

(*Quân <钧>: đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân)

Trần Ca bước nhanh vài bước đi lên trước, chắp đấm quỷ nửa gối xuống: “Tiết tướng quân.”

Tiết Nghiêm một tay đem hắn đỡ dậy hỏi: “Thế nào?”

Trần Ca nói: “Lời Tiết tướng quân nói, ta đã toàn bộ đều truyền lại đi rồi, chỉ là… … dường như không có gây nên tác dụng gì.”

Tiết Nghiêm cau mày lại, ở giữa đêm tuyết lạnh giá thở dài ra một miệng sương trắng: “Vất vả rồi, nói phế đế Bắc quốc này tự nguyện chấp nhận khuất nhục mất nước ở lại nơi đây, ta là vạn lần không tin, sợ là có mưu đồ gì, hoàng thượng là kẻ si tình, thân ở trong đó, nhìn không ra manh mối, ta phải phái người canh chừng cho tốt tên phế đế Bắc quốc này.”

Trong lúc Tiết Nghiêm đang nói, Trần Ca vài lần mở miệng, dường như muốn giải thích, nhưng cuối cùng cũng là không có nói ra, chỉ là cuối cùng hỏi một câu: “Nhưng mà Tiết tướng quân, hắn được hoàng thượng bảo vệ đến chu toàn như vậy, ngài làm sao… …”

Tiết Nghiêm nói: “Ta sẽ không động hắn, ta không thể động hắn, cũng động không được hắn, nhưng mà phải người ở xung quanh chờ thời cơ quan sát, điểm này, ta vẫn là có thể làm được. Đúng rồi Trần Ca, gần đây bởi vì chuyện của phế đế Bắc quốc, mọi người miệng đều nói lên xuống, sợ là trong lòng đều đang nghi ngờ hoàng thượng, ta phỏng đoán sẽ có người mượn chuyện này nhân lúc loạn cấu kết vây cánh. Chuyện này, chúng ta nhất định phải giúp hoàng thượng để ý cho tốt.”

Trần Ca gật gật đầu: “Một phen khổ tâm của tướng quân, hy vọng hoàng thượng có thể hiểu.”

Tiết Nghiêm ngóng nhìn bức tường thành máu đỏ thẫm của cung thành Nam Yến quốc nơi không xa, giữa đôi mày và gò má rơi lên tuyết lạnh.

Khổ tâm? Có lẽ đúng là vậy.

Hắn Tiết Nghiêm, không hổ thẹn với tiên đế Nam Yến quốc năm đó tự sát ở trên tường thành, không hổ thẹn với lời ủy thác của tiên hậu trước khi nhảy vào giếng, không hổ thẹn với Nam Yến quốc thậm chí không hổ thẹn với thiên hạ, hắn biết, nếu như là Án Hà Thanh có được thiên hạ, nhất định có thể đổi về phồn vinh thịnh thế.

Cho nên, phía trước nếu như có bụi gai, chỉ cần hắn vẫn chưa ngã xuống, thì vẫn có thể vung kiếm chém đi! Hắn nguyện ý bất chấp càn quét toàn bộ vật cản bằng mọi giá trên đường đi dẫn Nam Yến quốc trở thành cường quốc, cho dù một số chuyện sẽ khiến Án Hà Thanh từ nhỏ tôn kính hắn hận hắn, nhưng Tiết Nghiêm hắn, không hổ thẹn với lòng.