Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 162: Nhạn thanh viễn hướng Tiêu quan khứ, bán duyên tu




Tiêu Dư An vừa nói vừa ra dấu hai cái với Hiểu Phong Nguyệt đứng ở một bên, Hiểu Phong Nguyệt ngay lập tức rõ như lòng bàn tay, lấy một cái hộp gỗ đến, người bạn đó nghĩ trong lòng là bảo bối gì đây, vậy mà có thể vì nó có hạnh gặp được quân vương Nam Yến quốc, nhịn không được thò đầu duỗi thẳng cỗ nhìn, chỉ thấy trong hộp gỗ có nằm một cây trâm bạch ngọc, cây trâm đó bị rơi vỡ lại được dán lại qua, chỗ nối lởm chởm khó coi, làm sao cũng nhìn không ra trong đó có huyền diệu sâu xa gì.

Tiêu Dư An từ trong hộp gỗ lấy ra cây trâm bạch ngọc đó, nhớ đến chuyện xưa, mặt khổ một lúc thở dài một hơi, hắn cầm lấy trâm ngọc tỉ mỉ mà vuốt ve một lúc, lúc sờ đến chữ Án khắc trên cây trâm, ánh mắt của Tiêu Dư An dừng lại ở đó, góc miệng vậy mà không thể kiềm chế dần dần giương lên, rất lâu, Tiêu Dư An cuối cùng cũng nhìn đủ, lưu luyến không rời mà ở trên chữ Án khắc trên trên cây trâm in lên một nụ hôn, sau đó bỏ vào trong hộp gỗ, đưa cho người bạn của Dương Liễu An: “Đây! Tín vật! Lần này nhất định phải giúp ta đưa đến tay quân vương Nam Yến quốc a.”

“Ổn.” Người bạn đó cũng là người đáng tin cậy, bỏ tốt hộp gỗ nói, “Nếu như tín vật này có tác dụng, ta nhất định toàn vẹn không tổn hại gì mà đưa đến trong tay quân vương Nam Yến quốc, chỉ là vị anh bạn này, ngài có thể phải kiên nhẫn đợi một khoảng thời gian a.”

Tiêu Dư An nói: “Hả? Còn phải đợi bao lâu? Tại sao?”

Người bạn đó đứng người dậy nói: “Đông Ngô quốc đã bị Nam Yến quốc đánh bại rồi! Bây giờ thiên hạ chính là kết cấu theo một nước lớn một nước nhỏ! Quân vương Nam Yến quốc này mới đánh thắng trận xong, không phải thiết đãi tam quân cho tốt, bày một bữa tiệc khắp chốn mừng vui sao! Làm gì có nhàn rỗi nhiều như vậy quan tâm chuyện khác! Nói chung, ta nhất định giúp ngài đưa tới, ngài hãy yên tâm! Được rồi, trước tiên không lải nhải nữa, cáo từ.”

Nói xong người bạn đó chấp tay cáo từ, mang theo tín vất mà Tiêu Dư An đưa khởi hành rời đi.

Mười mấy ngày sau đó, Nam Yến quốc vì ăn mừng chiến thắng, ở nguyên hoàng thành Đông Ngô quốc thiết đãi quốc yến, vốn là những ngày tháng hát vang bài ca chiến thắng, khắp nơi ăn mừng, nào ngờ hoàng thượng Nam Yến quốc lại đột nhiên không từ mà biệt.

Một bộ bạch y, ngàn dặm một mình, ngựa không dừng vó đạp núi non, qua biển xanh.

Những ngày tháng này của Tiêu Dư An ngày ngày bị một đám người bưng lấy, xương cũng nhàn hạ đến mòn rồi, lại một ngày dì Ba nấu một nồi cháo bổ dưỡng, đặc biệt để nguội mới bưng đến cho Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nhịn không được hét một câu: “Dì Ba, con không có bị đánh phế, cũng bị các ngươi nuông chiều đến phế rồi!”

Dì Ba liên tục nhổ nước bọt vài tiếng, nói: “Tuổi con trẻ, mà trên miệng không có một cái gì nghiêm túc, nói bậy cái gì đó, cái gì mà phế không phế, phi phi phi.”

Lời nói vừa dứt, Tạ Thuần Quy từ trong vườn chạy vào, một cái nhào qua đây, giơ lên hồ lô đường trong tay đưa qua đưa lại: “Tiêu ca ca! Ngươi xem, hồ lô đường!”

Nói xong cũng không đợi Tiêu Dư An đáp lại, Tạ Thuần Quy lại chạy ra khỏi gian phòng, cầm lấy hồ lô đường của mình khoe cho những người khác xem.

Tiêu Dư An không hiểu sao cảm thấy băn khoăn, một cái vậy mà không biết nên nói cái gì, dì Ba nhìn thấy sắc mặt của hắn, nói: “Trước kia lúc Thần Quy thần trí tỉnh táo cứ luôn là đau khổ không thôi, cái bộ dạng hiện giờ, cũng chưa hẳn là chuyện xấu, mọi người ở thôn Đào Nguyên đều hiền lành giản dị, cũng không có người cười nhạo hắn là kẻ ngốc, cứ như vậy đói rồi ăn, mệt rồi ngủ, không vui thì thoải mái thẳng thắn mà khóc ra, nên cũng là rất tốt a.”

“Ừm.” Tiêu Dư An gật gật đầu, cái tia khó chịu tuôn lên ấy lại đè ở đáy lòng làm sao cũng phân tán không đi.

“Được rồi đừng nghĩ nữa.” Dì Ba không thể xem tiếp được nữa, khuyên nói, “Mau đem cháo uống đi.”

Tiêu Dư An uống xong cháo, dì Ba lại là một trận chăm sóc chu đáo, Tiêu Dư An suy nghĩ cứ như vậy trở xuống thì không được, ăn xong chờ uống thật sự có lỗi với thân phận tổng tài bốn tốt thế kỷ hai mươi mốt của hắn. Cách ngày Trương Trường Tùng lại đến giúp Tiêu Dư An bắt mạch, Tiêu Dư An liền không ngừng truy hỏi mình có thể xuống giường đi lại được không.

Trương Trường Tùng chịu không được sự truy hỏi không ngừng của Tiêu Dư An, bảo Trương Bạch Thuật giúp Tiêu Dư An gọt hai cây gậy gỗ làm nạng, Tiêu Dư An cũng là người tính tình nhàn không được, lập tức liền chống lấy nạng rồi xuống giường bệnh.

Tuy rằng đâu gối vẫn còn âm ỷ hơi đau, nhưng đã hồi phục đến hơn một nửa, Tiêu Dư An không muốn làm phiền người khác, chống lấy nạng một mình ở trong vườn nhỏ đi đi lại lại. Mọi người đều khuyên Tiêu Dư An từ từ điều dưỡng từ từ dưỡng thương, làm sao biết được trong lòng Tiêu Dư An sốt ruột vạn phần, hắn hy vọng thân thể của chính mình có thể nhanh chóng khỏe trở lại, lỡ như người bạn đó của Dương Liễu An không có đem trâm ngọc đưa đến trong tay Án Hà Thanh, vậy hắn liền có thể tự mình đi tìm Án Hà Thanh, hắn để Án Hà Thanh đợi quá lâu rồi, không thể nhiều hơi một khắc nữa.

Tiêu Dư An khập khập khiễng khiễng mà đi được một lúc, cảm thấy chân thật sự đau, có chút chịu không được, chỉ đành ngồi ở bên cạnh cối giã đá, khom lưng xoa dụi đầu gối, hắn thở dài một hơi, đem cằm chống trên cây gậy gỗ, nghiêng đầu nhìn mây trôi hết đám này đến đám khác ở trên trời.

“Cũng không biết Án ca bây giờ đang làm gì… …” Tiêu Dư An lại than ngắn thở dài mà lẩm bẩm một tiếng, hình như lại có sức lực, không sợ đau mà đứng dậy muốn tiếp tục đi hai vòng.

Đã là ngày đầu thu, mội mình gió tây lạnh, trước đình rơi ngô đồng, không có ẩm ướt của dương xuân, không có khô hanh của tam hạ, đều nói ngày mát tốt mùa thu, Tiêu Dư An đột nhiên nghe thấy nơi xa truyền đến tiếng móng ngựa.

Âm thanh đó vừa gấp vừa nhanh, chạm thẳng vào trong lòng người.

Tiêu Dư An quay đầu nhìn đi, trong phút chốc trợn lớn đôi mắt, bờ vai không thể ngăn được mà hơi hơi run rẩy.

Người đó thậm chí cũng không kịp phanh ngựa, trực tiếp lật người xuống ngựa, con ngựa ngẩng đầu đụng lên bức tường bên ngoài khu vườn, suốt nửa ngày mới giữ vững được bước chân, bất mãn mà vung vẫy đuôi ngựa giẫm đạp chân.

Tiêu Dư An ném đi nạng lảo đảo mà hướng người đó chạy tới, chưa chạy được hai bước đã bị người đó chặt chẽ mà ôm vào trong lòng, chặt đến nỗi hận không thể hòa tan vào trong xương máu, đời đời kiếp kiếp không buông tay.

Tiêu Dư An ôm lấy hắn, khóe miệng cao cao giương lên, cười đến vui mừng, nhưng nước mắt lại không ngăn được từ trong con mắt chảy ra: “Án ca, ta rất nhớ ngươi a, những tháng này ta mỗi giờ mỗi khắc đều đang suy nghĩ nên làm sao đi tìm ngươi, Án ca, ngươi biết ta có bệnh, ban đêm bên cạnh ta không có người liền ngủ không được, lâu như vậy rồi, không những không trị khỏi, trái lại bệnh càng nghiêm trọng hơn, ta bây giờ không những nhất định phải có người bồi ngủ, hơn nữa người ngủ ở bên cạnh không phải ngươi thì không được, không có ngươi ở bên cạnh ta liền ngủ không ngon, dẫn đến làm tinh thần không tốt, còn ăn không nổi cơm, nếu ngươi không ở đây, nói không chừng ngày nào đó ta bệnh rồi chết đột ngột đó, Án ca, ngươi có nghe thấy không?”

Án Hà Thanh ôm lấy Tiêu Dư An tay đang hơi hơi run rẩy, hắn chậm rãi gật đầu, âm thanh đã có chút nghẹn ngào: “Ừm, ta nghe thấy rồi.”

Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Án ca, xin lỗi, ngươi xem ta cứ luôn để ngươi đợi, còn đợi lâu như vậy, sau khi đợi xong rồi còn phải đi tìm khắp nơi, ta thật sự là nợ ngươi quá nhiều tình rồi, đã như vậy, ta đền cho ngươi được không? Đem cả cuộc đời này đều đền cho ngươi, không, kiếp sau cũng đền cho ngươi, được không?”

“…... Được.”

“Án ca, ta thích ngươi.”

Tiêu Dư An vốn muốn chỉ trời chỉ đất, đem câu nói này nói rõ ràng ba lần, nhưng mà câu đầu tiên hắn vừa hắn vừa mới dứt, Án Hà Thanh đã lấp lấy môi của hắn, sự nóng rực từ trong lồng ngực trào ra, đan xen ở giữa miệng lưỡi.

Gió thu thanh, trăng thu sáng, thế gian này có một hai phân dịu dàng, giờ đây toàn bộ đều ở trong lòng Tiêu Dư An.

Ly có bao nhiêu sầu, thì phùng có bấy nhiêu vui mừng.

Chỉ nguyện giống như lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến.*

(*Gốc là <只愿如同梁上燕,岁岁长相见. >: Ước mình như đôi chim yến trên xà nhà, suốt đời đều ở thể gặp nhau, ở bên nhau)