Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 153: Ban ngày tiêu tàn chiến cốt ai




Người thưa đêm càng dài, xa thành cây xanh biết, cảnh chiều nặng trĩu, ở một nơi trước sơn động, vài tên tướng sĩ đang cầm đuốc lửa từng li từng tí mà lục soát, sau khi xác nhận hoàn toàn không có kết quả, một tên tướng sĩ chạy như bay ra khỏi sơn động, ở trước một tên tướng quân đang cưỡi ngựa quỳ nửa gối xuống: “Bẩm báo Dương tướng quân! Cái sơn động này cũng không có nhìn thấy bóng đáng của hoàng thượng địch quốc Án Hà Thanh!”

Dương Lệ Nghiệp cau mày, lạnh lùng hỏi: “Đều tìm hết rồi chứ? Mỗi một tất đất mỗi một ngọn cỏ, nếu như có để sót, cái đầu ngu ngốc của ngươi thì đừng bỏ ở trên cổ nữa, bỏ ở trên đất bị ngựa coi như bach đá cho rồi, dù sao cũng không có một chút dùng được.”

Tên tướng sĩ quỳ dưới đất đó đôi tay nắm chặt một cái, đáp lời nói: “Hồi Dương tướng quân, đều tìm qua hết rồi.”

“Được, sơn động tiếp theo, chúng ta tiếp tục tìm.” Nói rồi Dương Lệ Nghiệp kéo dây cương ngựa, quay ngược đầu ngựa rời đi, bên cạnh hắn có tướng sĩ thúc ngựa lên trước nhỏ tiếng hỏi: “Tướng quân, nói không chừng hoàng thượng Nam Yến quốc này sau khi ngã xuống vách núi bị chó hoang phân thây ăn, không sót hài cốt rồi?”

Tướng sĩ đó vừa dứt lời, bị Dương Lệ Nghiệp lấy roi ngựa quật vào bên người, lập tức mồ hôi lạnh rả rích, vội vàng ngậm miệng.

Dương Lệ Nghiệp liếc xéo hắn một cái, nói: “Cho dù hoàng thượng Nam Yến quốc đó bị chó hoang gặm đến chỉ còn thừa lại một cái xương ngón tay, cũng đem xương ngón tay đó tìm ra đây cho ta, thông báo thiên hạ, rồi đem xương nghiền thành tro, nói nhảm ít lại, đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm.”

Nói rồi Dương Lệ Nghiệp đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cái thi thể của binh lính Nam Yến quốc tựa ở trên vách đá.

Ở phía trên của vách núi này vừa trải qua một trận ác chiến, giờ đây nhìn thấy thi thể cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Dương Lệ Nghiệp mặt không biểu tình mà cưỡi ngựa đi qua, bỗng nhiên một roi quất lên cái thi thể đó, thi thể lay lay động động mà ngã xuống, lập tức nằm ngang ở trên đường, Dương Lệ Nghiệp cố ý kéo qua đầu ngựa, để ngựa giẫm đạp qua cái thi thể đó, sau đó lộ ra một nụ cười thỏa mãn lại cực lỳ rợn người, dẫn theo đại quân Đông Ngô quốc, tiếp tục ở gần chỗ vách núi tìm kiếm hình bóng hoàng thượng Nam Yến quốc Án Hà Thanh.

Ở nơi xa trên cây, hai bóng đen ẩn núp ở trong chạc cây rậm rạp, xa xa mà trông đến, một tên bóng đen nhìn thấy những hành động của Dương Lệ Nghiệp, nhịn không được mắng chửi một câu: “Nương nó.”

Đợi sau khi quân đội Đông Ngô quốc đi xa, hai người từ trên cây trèo xuống, Trần Ca vừa trèo vừa nói: “Cái con mẹ Đông Ngô quốc đó coi điệu bộ là không kiếm được hoàng thượng sẽ không bỏ cuộc, trước đó bị hoàng thượng đánh đến sợ rồi đúng chứ? Rất không dễ dàng mai phục thành công một lần, vậy mà làm đến trình độ đuổi cùng giết tận như vậy, Tiêu đại phu chúng ta phải tranh thủ nhanh chóng tìm ra hoàng thượng trước bọn họ a.”

“Ừm.” Tiêu Dư An gật gật đầu.

“Sơn động phía sau bọn họ cũng đã tìm qua rồi, chúng ta phải nhanh đuổi theo lên phía trước.” Trần Ca trèo xuống cây, dự tính từ con đường nhỏ ở khe núi vướt đến đằng trước đại bộ đội Đông Ngô quốc, đối với đường đi này Tiêu Dư An cũng không có dị nghị gì.

Lúc hai người đi ngang qua cái thi thể bị giẫm đạp đó, không hẹn mà cùng ngừng lại bước chân, thi thể tướng sĩ Nam Yến quốc đó bị móng ngựa giẫm đến nỗi không nhìn rõ tướng mạo bộ dạng, Trần Ca thở một hơi dài, đem thi thể hướng con đường nhỏ không người kéo qua đó, lại tùy tay đào một cái hố, sợ Tiêu Dư An đợi gấp, Trần Ca quay đầu nhìn hắn một cái, thấy Tiêu Dư An gật gật đầu rồi mới yên tâm trở xuống, dùng hết toàn bộ sức lực đào ra một cái hố nông, đem thi thể bỏ vào trong đó.

Tiêu Dư An khom người lạy vài cái, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy trong tay thi thể đó chặt chẽ nắm lấy một tấm gỗ nhỏ, chắc là tấm bản họ tên, Tiêu Dư An đưa tay từ trong tay của thi thể đó gẩy ra cái miếng gỗ đó, muốn để Trần Ca đem về doanh trại Nam Yến quốc, chí ít như vậy, vẫn còn người đã từng biết được vị tướng sĩ này là vì nước tử trận, mà sẽ không phải rơi vào kết cục thê thảm quăng xác nơi hoang vu, không người nhớ cốt.

Trần Ca phủi phủi bụi bẩn trên tay, hỏi Tiêu Dư An: “Hắn tên gọi là gì?”

Tiêu Dư An mượn ánh mặt trăng thê lương xem tấm gỗ trên tay, như vậy vừa nhìn, hô hấp ứ đọng, đôi ngươi đột nhiên co rút.

“Tiêu đại phu làm sao vậy?” Trần Ca nhìn ra sự không đúng lắm của hắn, kỳ lạ mà hỏi.

Lòng ngực Tiêu Dư An nhấp nhô kịch liệt, hô hấp bắt đầu trở nên đồn dập, nửa ngày nói không ra một lời nói, chỉ đành đem miếng gỗ đưa cho Trần Ca, Trần Ca kỳ lạ nhận qua, thấy trên miếng gỗ có viết vài chữ mơ hồ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra: Hậu phương, đỉnh động, cứu hoàng thượng… …