Đúng như Phỉ Tì tự tin, chiến đấu kết thúc rất nhanh.
Hà Hoan còn chưa cảm nhận được khẩn trương và tàn khốc của chiến tranh, liền thấy Berkeley đắc ý quay về.
"Đàn thú dị hình này quá cùi bắp, tớ còn chưa khởi động xong nữa." Berkeley tháo mũ phòng chống bạo lực xuống, tiêu sái vuốt mái tóc vàng.
Hứa Nhất Hàm khen ngợi gật đầu: "Làm không tồi!"
Berkeley giơ ngón giữa với anh ta, trợn trắng mắt.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ gia hỏa này lừa gạt tình cảm của anh ta như thế nào, còn đá anh ta xuống xe như thế nào.
Berkeley tung ta tung tăng chạy đến trước mặt Phỉ Tì, lấy lòng cười gượng: "Lão đại, em làm không tồi đúng không?"
Ánh mắt Phỉ Tì nhìn anh ta lạnh băng vô tình.
Berkeley kinh tủng đến mức đứng thẳng người trong nháy mắt, cơ bắp cả người căng chặt, anh ta nhanh chóng tranh công: "Em bắt được Lý Hạc Dương rồi ạ!"
Anh ta lặng lẽ nháy mắt với Hà Hoan, ý bảo anh ta đã báo thù một phần cho y rồi, hãy mau nói tốt cho anh ta vài câu.
Kết quả anh ta quay đầu, liền phát hiện Phỉ Tì lạnh nhạt nhìn anh ta, con ngươi màu xám bạc sâu thẳm, phảng phất như đang bao phủ anh ta trong thế giới băng tuyết.
Berkeley: "......"
Hà Hoan cười nhẹ, nói với Phỉ Tì: "Các anh tính xử lí Lý Hạc Dương như thế nào?"
Phỉ Tì chăm chú nhìn vào hai mắt y: "Chuyển giao cho quân đội, thẩm phán toà án tối cao của đế quốc sẽ xử lí, dựa theo pháp luật của đế quốc, gã sẽ bị phán tử hình."
Kết quả này cũng không tệ lắm.
Hà Hoan cảm nhận được oán khí trong linh hồn nguyên chủ lại tiêu tán thêm một ít.
Nhưng nó còn một tia chấp niệm, muốn nhìn trạng thái thảm hại của Lý Hạc Dương một chút.
Vì thế Hà Hoan đưa ra yêu cầu: "Tôi có thể đi nhìn Lý Hạc Dương không?"
"Gã không đáng để em chú ý." Ngữ khí Phỉ Tì cường thế như quân lệnh, giống như một ngọn núi cao làm người nhìn thôi cũng đã thấy sợ.
Hà Hoan lại không cho rằng hắn sẽ từ chối y.
Y duỗi tay chạm vào mu bàn tay Phỉ Tì, ngón tay như có như không vuốt ve mạch máu màu xanh lá của hắn, cười nhẹ, nói: "Tôi muốn nhìn anh ta có bao nhiêu thảm, bằng không tôi sẽ không thể bớt giận."
Berkeley nhìn một màn trước mắt mà nổi da gà khắp người, chưa từng có omega nào dám làm nũng yêu cầu trước mặt Phỉ Tì.
Hà Hoan không chỉ dám, còn rất kiêu ngạo, y cúi người gần sát Phỉ Tì, ngón tay chậm rãi vuốt ve mạch máu dọc theo cánh tay hắn.
Y tựa như yêu phi bị đế vương sủng hư, có được quyền lợi tùy hứng, không ai có thể cự tuyệt y.
Hà Hoan hiển nhiên là đã lấy được lòng Phỉ Tì, thái độ lạnh băng của hắn mềm xuống: "Có thể, nhưng không thể tới gần."
Hà Hoan xưa nay thích có qua có lại, y ôm chặt cánh tay Phỉ Tì, dán lên người hắn, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn môt cái lên mặt hắn: "Tuân mệnh."
Trong con ngươi màu xám bạc lạnh nhạt của Phỉ Tì, xuất hiện dấu hiệu hòa tan: "Đi được không?"
Hà Hoan không mảnh mai đến loại trình độ này, nhưng Phỉ Tì tri kỷ làm người rất sung sướng: "Đi được, không phải còn có anh ở cạnh tôi sao?"
"Có anh ở cạnh", những lời này tràn ngập thân mật và tín nhiệm.
Là lời mời chân thành nhất.
Con ngươi xinh đẹp của y tràn đầy ánh sao, lúc nhìn chăm chú vào bạn, phảng phất như ánh sáng lập lòe chỉ vì một mình bạn, trong đôi mắt đều là ảnh ngược của bạn.
Phỉ Tì trực tiếp bế Hà Hoan lên: "Tôi mang em đi."
Qua đủ loại không thoải mái, đều bởi vì một cái làm nũng nho nhỏ của Hà Hoan mà trở nên bé nhỏ không đáng kể.
Rất nhiều chuyện không cần nghĩ lại, chỉ cần có thể làm người này lưu lại bên người là tốt rồi.
Sau khi Phỉ Tì ôm Hà Hoan rời khỏi đây, Berkeley tựa như chuột bị rớt đuôi, "Chít chít" gọi bậy.
"Nguời vừa rồi là Phỉ Tì ư?"
"Anh ấy là Mại Luân giả trang đúng không?"
"Ngao! Thượng đế, đôi mắt con nhất định là hư rồi!"
Hứa Nhất Hàm vò đầu anh ta: "Bình tĩnh một chút, là Phỉ Tì.
Không trách Phỉ Tì biến hóa lớn, mà là đẳng cấp của Hà Hoan quá cao."
Hi Phất đứng ở một bên, huýt sáo: "Giống họa thủy."
Nhưng Hi Phất lại có một nghi hoặc: "Nhất Hàm, tớ nhớ cậu đã từng nói lão đại đã từng đánh dấu hoàn toàn một omega, nhưng anh ấy phủ nhận, nói là đánh dấu tạm thời, người kia có phải là Hà Hoan không?"
Hứa Nhất Hàm sờ cằm, lâm vào trầm tư.
Một lát sau, đối diện với mấy đôi mắt tràn đầy lòng hiếu kì của mọi người, anh ta bỗng nhiên nói: "Tớ đã quên nói một chuyện với các cậu, ở trong tiệc rượu của Groya phu nhân lúc trước, Phỉ Tì đã từng hoài nghi Hà Hoan, nhưng sau khi hai người nói chuyện riêng, Phỉ Tì xác định người kia không phải là Hà Hoan."
"Rồi bọn họ lại gặp mặt lần nữa, chính là ở khách sạn kho tinh, sau đó Phỉ Tì mất khống chế cưỡng hôn Hà Hoan."
Berkeley nói chen vào: "Nói đến chuyện mất khống chế kia, chắc chắn độ phù hợp tin tức tố giữa bọn họ cao hơn 90.
Phỉ Tì cũng không phải là người không biết tự khống chế, lúc trước đột nhiên đánh dấu một omega, chẳng lẽ trên đời này còn có thêm một người có độ xứng đôi cao hơn 90 với Phỉ Tì?"
Hi Phất tự giễu: "Mặc kệ nói như thế nào, Phỉ Tì cũng đã có hai omega, mà chúng ta vẫn còn là cẩu độc thân."
Berkeley lập tức không đồng ý: "Đó là các cậu, tớ rất được hoan nghênh!" Anh ta bỗng nhiên thô bỉ mà nói: "Hà Hoan có thể lăn lộn như vậy, hậu hoa viên sau này của Phỉ Tì nhất định sẽ rất xuất sắc."
Hôn nhân của người trong hoàng thất, chưa bao giờ tồn tại truyện cổ tích.
Mà hậu cung của bọn họ, không có khả năng chỉ có một người, mà là tràn đầy mỹ nhân vì ích lợi.
Hứa Nhất Hàm vỗ tay: "Được rồi, cẩn thận Phỉ Tì nghe được đánh cậu.
Chúng ta cùng nhau đi coi tình trạng của Lý Hạc Dương đi, xem có thể moi được tin tức hữu dụng từ miệng gã không."
......!
Đôi tay Hà Hoan quấn quanh cổ Phỉ Tì, mặt dán vào ngực hắn.
Bởi vì mới bị đánh dấu tuyến thể, y hiện tại rất cần tiếp xúc thân mật với alpha, tư thế này làm y rất thoải mái, tràn ngập cảm giác an toàn.
Xuống xe bay, Hà Hoan liền thấy Lý Hạc Dương bị hai binh lính dưới trướng Mại Luân áp giải, hai tay hai chân đều đeo xiềng xích.
Trên người gã toàn là cát vàng, mặt xám mày tro, cả người bị đè xuống mặt đất, hoàn toàn không còn khí chất tinh anh ưu nhã ngày thường.
Mại luân còn đang thu thập đám thú dị hình không an phận kia, có điều là chúng nó thiếu tay gãy chân, còn đang rít gào giãy giụa không ngừng.
Có lẽ là Phỉ Tì ôm Hà Hoan quá làm người chú ý, tầm mắt mọi người ở đây đều chuyển sang hai người.
Mặt Lý Hạc Dương bị một chân dẫm lên, dù vậy, gã vẫn nỗ lực quay đầu nhìn về phía Hà Hoan.
Gọng kính vàng của gã đã biến thành mảnh nhỏ, gã nhìn Phỉ Tì ôm Hà Hoan, tựa như đang nhìn kính vạn hoa, có vô số bóng người.
Hình ảnh này đâm đau mắt Lý Hạc Dương.
Gã cảm nhận được, trên người Hà Hoan lây dính hơi thở của alpha khác.
Alpha kia còn không thèm che giấu, kiêu ngạo bá đạo mà phủ tin tức tố quanh người Hà Hoan, công khai biểu thị chủ quyền, nói cho mọi người biết rằng omega này đã bị hắn đánh dấu hoàn toàn.
Loại tình huống như này chỉ có alpha bạo lực đánh dấu omega mới có thể hình thành, thuyết minh alpha không chỉ có chiếm hữu dục với omega, mà còn có chấp niệm sâu sắc.
Lý Hạc Dương cũng là nghiên cứu thú dị hình nhiều năm mới biết được loại tình huống này, bởi vì chỉ có quái thú bạo lực như thú dị hình mới có thể đánh dấu omega như thế.
Gã thù hận lườm Phỉ Tì, là alpha này đánh dấu Hà Hoan!
Gã và Nghiêm Đình Vân tranh nhau lâu như vậy, không nghĩ tới là làm mướn không công, tiện nghi gia hỏa này, gã thậm chí còn chưa hôn được Hà Hoan, cuối cùng bị gia hỏa này chiếm mất!
Lý Hạc Dương bởi vì không cam lòng mà giãy giụa, bụng lại bị hung hăng đạp một cái.
Binh lính nhìn chằm chằm gã, nổi giận mắng: "Thành thật một chút đi, cặn bã!" Nói, lại đá hai cái vào vai gã.
Lý Hạc Dương cuộn tròn, đau đớn kịch liệt làm gã nói không nên lời, chỉ có thể nức nở run rẩy.
Hà Hoan vỗ ngực Phỉ Tì, ý bảo hắn thả y xuống.
Phỉ Tì tuy rằng thả Hà Hoan xuống, nhưng hắn vẫn khống chế người ở trong phạm vi của mình.
Hà Hoan đi lên trước vài bước, thu hết hình ảnh thê thảm của Lý Hạc Dương vào đáy mắt.
Đồng thời cảm nhận được oán khí trong linh hồn nguyên chủ lại được bình ổn.
Nó làm cho thể xác và tinh thần của Hà Hoan tràn đầy sung sướng, phiêu phiêu bay bổng, thậm chí còn muốn thoải mái thở dài.
Đại khái là mặt Hà Hoan toàn là sung sướng, tựa như mèo con được người vuốt ve, thậm chí còn muốn liếm vuốt mèo.
Lý Hạc Dương nhớ tới gã bị hủy diệt hết thảy đều là do Hà Hoan dựng lên, phẫn nộ đến mức hận không thể bóp chết y.
Lý Hạc Dương thậm chí không rảnh lo có bị đánh nữa không, phun ngụm máu trong miệng ra, nghiến răng nghiến lợi mà quát Hà Hoan: "Ở trước mặt lão tử trang băng thanh ngọc khiết, quay đầu liền bị người hoàn toàn đánh dấu, mày đúng là tiện nhân! Tiện nhân!"
Hà Hoan cũng không để ý mấy lời nhục mạ của gã, ngược lại vui vẻ nhếch khóe miệng, thưởng thức ngũ quan vặn vẹo của Lý Hạc Dương.
Y không để bụng, nhưng có người để ý.
Phỉ Tì đi đến trước mặt Lý Hạc Dương, dừng ở bên mặt gã.
Giày quân đội màu xanh sẫm làm tiếng mắng của Lý Hạc Dương đột nhiên im bặt, gã tựa như một con chó bị bóp cổ, ngay cả hổn hển cũng không dám.
Rõ ràng chỉ là một đôi giày, gã lại cảm thấy như Tử Thần đang đến gần, hoảng sợ mà trốn ra sau.
Lúc đám người Hứa Nhất Hàm xuống xe bay, vừa vặn nhìn thấy cảnh Phỉ Tì nhấc chân đạp lên cằm Lý Hạc Dương, khuôn mặt hắn lạnh lùng, giống như Tử Thần vô tình nhìn chăm chú.
Chỉ nghe được vài tiếng vang giòn nứt, xương hàm dưới của Lý Hạc Dương đã bị dẫm nứt, hàm răng toàn là máu loãng rơi đầy đất.
Mọi người ở đây đều kinh hoàng, cảm thấy xương cốt của mình hơi đau nhức.
Có người còn nhịn không được sờ cằm mình, nhìn xem nó có còn không.
Phỉ Tì quay đầu, nói với Hà Hoan: "Bớt giận chưa?"
Hà Hoan ngẩn người, nhớ tới lúc trước y nói muốn tự mình nhìn thấy tình trạng thảm hại của Lý Hạc Dương mới có thể bớt giận, thì ra Phỉ Tì còn ghi tạc trong lòng.
Hà Hoan cong mi mắt, cười rất vui vẻ, y nhanh chóng chạy tới cạnh Phỉ Tì, nhún chân hôn lên mặt hắn: "Anh thật đúng là làm người thích, tôi bớt giận rồi."
Phỉ Tì nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng âm điệu nhẹ nhàng chậm chạp đã bán đứng tâm trạng hắn.
Berkeley ở đằng xa túm ống tay áo Hứa Nhất Hàm, lặng lẽ nói: "Tớ rốt cuộc cũng biết sùi bọt mép vì hồng nhan là gì."
Đúng lúc này, Mại Luân đột nhiên chạy đến trước mặt Phỉ Tì, khiếp sợ hỏi hắn: "Anh, anh đánh đấu hoàn toàn Hà Hoan rồi?"
Phỉ Tì đối với vấn đề này, có thể nói là rất vui khi làm cho mọi người biết Hà Hoan hoàn toàn thuộc về hắn, hắn cũng không có không phản ứng Mại Luân, còn tâm trạng tốt mà "Ừ" một tiếng.
Không nghĩ tới biểu cảm của Mại Luân càng thêm chấn kinh: "Anh, thời gian vừa rồi ngắn như vậy, anh đã đánh dấu thành công rồi sao?!"
Hắn nhớ rõ lúc anh hắn ôm Hà Hoan lên xe, cho đến khi kẻ địch đánh úp tới, cũng mới chỉ hơn mười phút.
Những lời này hoàn toàn làm mọi người hoá đá.
Hứa Nhất Hàm: "......"
Hi Phất: "......"
Berkeley: "......"
Quý Trường Đông: "......".