"Phỉ Tì? Anh làm gì vậy, mau nằm xuống!"
"Băng vải thấm rất nhiều máu!"
"Sao anh ấy đột nhiên tỉnh dậy? Không phải là đã tiêm thuốc mê rồi sao?"
Hứa Nhất Hàm và Berkeley phân biệt ấn xuống một bên vai Phì Tì, nhưng sức lực hắn thật sự là quá lớn, căn bản ấn không được.
Hơn nữa hai người còn sợ đụng phải miệng vết thương của hắn, ngược lại bị Phỉ Tì bắt lấy khe hở, nháy mắt vọt tới cửa.
"Hi Phất, mau ngăn anh ấy lại!"
"Gặp quỷ, sao anh ấy đột nhiên nổi điên!"
Alpha tên Hi Phất dùng cánh tay che kín sẹo của anh ta, hung hăng đè Phỉ Tì trên vách tường.
Khuỷu tay Phỉ Tù dùng sức một cái, nhanh chóng thoát khỏi.
"Mẹ nó, mau tới giúp tớ!" Hi Phất đè lại cánh tay Phỉ Tì: "Anh ấy mất thần trí rồi, nhất định không thể để anh ấy đi ra ngoài!"
Berkeley trực tiếp nhào tới trước cửa: "Tớ chắn cửa, không tin anh ấy còn có thể đi ra ngoài!"
"Trường Đông, tớ thít chặt cổ lão đại rồi, cậu mau ôm chân anh ấy." Hứa Nhất Hàm gọi một đồng đội khác tên là Quý Trường Đông.
Không nghĩ tới ba alpha cường đại cũng không có biện pháp chặn Phỉ Tì.
"Tinh thần lực đột phá gấp đôi, quả thực là mạnh không có giới hạn, anh ấy đánh tớ đau quá."
"Đừng vô nghĩa, mau tiêm thêm mũi thuốc mê đi."
"Các cậu mẹ nó ấn chặt người đi, a kim tiêm cong rồi!"
Berkeley chắn ở cửa đột nhiên nói: "Thơm quá, hình như tớ ngửi được tin tức tố omega."
Hi Phất thật muốn đánh đầu chó của anh ta: "Bây giờ là lúc nào rồi, trong đầu cậu còn nghĩ đến omega!"
"Thật sự là tin tức tố omega, trời ạ, thật mẹ nó dễ ngửi......" Berkeley giống như uống phải rượu vang đỏ cực phẩm, trông rất say mê.
.
Truyện Khác
Kết quả trong lúc Berkeley đang hoảng thần, Phỉ Tì ra sức đâm ba người đang giam cầm hắn, hai tay đẩy Bẻkeley sang một bên, phá tan cửa phòng.
Cánh cửa nện xuống mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề, vô số tro bụi bay lên.
Băng vải trên người Phỉ Tì đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn lại hồn nhiên không biết.
Chân phải hắn đạp mạnh lên cánh cửa, tấm kim loại nháy mắt biến hình.
"Thật mạnh! Đây chính là hợp kim 025......"
"Mau bắt người về!" Hi Phất dẫn đầu xông ra ngoài.
Hứa Nhất Hàm nhìn cánh cửa bị dẫm đến biến hình trên mặt đất, mí mắt kinh hoàng.
Này nếu mà ai bị Phỉ Tì đá một chân, không chết cũng tàn phế.
Sau đó anh ta vừa lao ra cửa, liền thấy một bóng người màu đen bị đá bay, bay một khoảng rất xa.
Hứa Nhất Hàm: "......"
Nhìn cũng cảm thấy đau quá.
Đùi phải Phỉ Tì còn ngừng ở giữa không trung, vẫn duy trì tư thế bạo phát lực lượng kinh người.
Ngay sau đó hắn thu lại tư thế công kích, xoay người đi đến chỗ Hà Hoan đang cuộn tròn.
Berkeley ló đầu ra, nỗ lực muốn chứng minh chính mình trong sạch: "Tớ đã nói là có omega, các cậu còn không tin......!Mẹ nó!"
"Mau đi cứu omega kia!" Hi Phất khẩn trương đến mức thanh âm cũng run rẩy, không xong rồi, cường bạo omega chính là trọng tội!
Anh ta vọt chạy qua, mới chạy được nửa bước chân, đã bị bức lui về ba bước.
Trên trán Hứa Nhất Hàm đều là mồ hôi lạnh, cũng bị bức lui hai bước: "Hoàn toàn không thể tới gần, tin tức tố của lão đại có tính công kích quá mạnh......"
Ở trong ánh mắt khẩn trương của mọi người, Phỉ Tì dừng ở trước mặt Hà Hoan.
Thân ảnh cao lớn của hắn bao phủ y, tựa như cự long sắp hưởng thụ con mồi của mình.
"Tớ, tớ đi lấy thuốc mê, các cậu canh chừng anh ấy!" Berkeley cất bước chạy về phòng.
Mà Nghiêm Đình Vân bị đá bay hơn mười mét, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại sau khi mất ý thức.
Gã vừa ngẩng đầu, liền thấy Hà Hoan bị một alpha ôm eo đè ở trên vách tường.
"Hà......"
Không khí mãnh liệt tràn vào lồng ngực, đau đớn làm gã nói không nên lời.
Nhưng càng làm cho gã đau lòng hơn chính là, trơ mắt nhìn Hà Hoan bị một alpha xa lạ làm nhục.
Phỉ Tì chỉ biết omega của mình đang kêu gọi hắn, đối phương khát vọng hắn, khẩn cầu hắn......!
Làm alpha, hắn đương nhiên muốn thỏa mãn omega của mình, dùng tin tức tố trấn an em ấy, chiếm hữu em ấy.
Không đủ!
Hai mắt màu xám bạc của Phỉ Tì nhiễm đỏ, hắn nhéo cằm Hà Hoan, cưỡng bách y kiễng chân ngẩng đầu, bức y chỉ có thể dựa vào ngực hắn.
Mặc dù miệng vết thương trên ngực còn đang chảy máu.
Hô hấp hai người tràn ngập mùi máu tươi, cùng tin tức tố ngọt như mật đường của omega giao triền, là chất xúc tác làm người càng thêm điên cuồng.
Phỉ Tì đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn Hà Hoan.
Đơn phương áp đảo.
Đáng tiếc omega mảnh khảnh bị thân hình cao lớn của alpha che kín mít, hoàn toàn không thể nhìn thấy bộ dáng y.
Chỉ có thể từ đôi tay y nắm chặt bả vai alpha, phỏng đoán y có bao nhiêu bất kham.
"Dừng, dừng tay......!Cút ngay......" Hai mắt Nghiêm Đình Vân tràn ngập sát khí, gã chống vách tường miễn cưỡng đứng dậy, cánh tay hung hăng lau máu bên khóe miệng, từng bước một đi lên trước.
Hành động của gã, làm đám người Hứa Nhất Hàm kinh ngạc đến ngây người tìm về lý trí.
Quý Trường Đông ngượng ngùng quay mặt đi, bên tai nóng lên, anh ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lão đại cũng quá......"
"Quá cái rắm!" Hi Phất mắng, một quyền đánh lên vách tường: "Phỉ Tì muốn đánh dấu cậu ta!"
Hứa Nhất Hàm hoảng hốt đến mức nói lắp: "Phỉ, Phỉ Tì, dừng tay! Đừng đánh dấu cậu ta, đây là, là phạm tội!"
Anh ta kêu gọi cũng không có chút tác dụng nào.
Tay phải Phỉ Tì giữ lấy cổ Hà Hoan, khiến cho y quay mặt đi, lộ ra tuyến thể phồng lên sau cổ.
Hai tay Hà Hoan dùng sức chống ngực Phỉ Tì, muốn ngăn cản hắn, nhưng chút sức lực này mà nói là cự tuyệt, còn không bằng nói là làm nũng.
Bởi vì quá mức sợ hãi chuyện sắp phát sinh, khóe mắt y trào ra nước mắt bất lực.
Mà ở trong mắt Phỉ Tì, chỉ thấy được tuyến thể thơm mềm tích cực nghênh đón hắn, tin tức tố thơm ngào ngạt làm hắn không thể chịu đựng nửa giây.
Hắn há miệng, răng nanh sắp đâm xuống.
"Phỉ Tì! Đừng đánh dấu!" Hứa Nhất Hàm chịu đựng tinh thần lực bị hao tổn, cắn răng tới gần Phỉ Tì.
"Đừng nhúc nhích!" Hi Phất túm chặt cánh tay Hứa Nhất Hàm, nghiêng đầu nhìn bên trái.
Berkeley đang giơ một cây súng thuốc mê, nhắm chuẩn Phỉ Tì.
Một mũi kim xẹt qua, chui vào đầu vai Phỉ Tì.
Cảm giác đau đớn rốt cuộc cũng làm Phỉ Tì tạm dừng, nhưng càng khó chịu chính là, lại có người dám quấy rầy hắn đánh dấu omega của mình.
Hai mắt hắn lạnh lẽo như chim ưng, làm người cảm thấy khiếp đảm.
Berkeley đứng mũi chịu sào bị uy hiếp tàn khốc nhất, anh ta không ngừng liếm môi: "Em, em đây là vì tốt cho anh!"
Tiếp theo lại là hai mũi kim xẹt qua không trung.
Phỉ Tì duỗi tay bắt, nhưng chung quy là chậm một nhịp.
Kim thuốc mê đầu tiên đã có hiệu quả, trì hoãn động tác hắn.
Tầm mắt có chút hơi mờ, hắn biết chính mình trúng kế.
Nhưng hắn quyết không cho phép bất kì kẻ nào cướp đi omega của mình, chẳng sợ là ngã xuống, hai tay hắn vẫn gắt gao ôm chặt Hà Hoan, hận không thể khảm y vào thân thể mình, vĩnh viễn không chia lìa.
"Mau, tách ra! Tách ra!" Thanh âm Nghiêm Đình Vân gần như là gào rống, gã đỡ tường, mồm to thở phì phò.
Hứa Nhất Hàm và Hi Phất nhanh chóng tiến lên, muốn tách hai người đang ôm chặt nhau ra.
Phỉ Tì hôn mê, Hà Hoan lại bởi vì không chiếm được alpha trấn an mà thương tâm khóc nức nở, tựa như thú nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
"Mau, thuốc ức chế!" Nghiêm Đình Vân chỉ hận không được tự mình tách hai người ra.
Quý Trường Đông nhặt thẻ phòng mà Hà Hoan làm rớt ở cửa, vọt vào tìm thuốc ức chế.
Cũng may hành lý của Hà Hoan rất đơn giản, anh ta chỉ tốn một ít công phu liền tìm được thuốc ức chế của omega.
Liên tục tiêm hai mũi cho Hà Hoan, mới miễn cưỡng áp chế được bệnh trạng của y.
Quý Trường Đông: "Cậu ta cần phải nhanh chóng đi bệnh viện trị liệu." Anh ta nói, nhìn hai mắt Nghiêm Đình Vân, có chút đồng tình.
Ánh mắt đồng tình này làm Nghiêm Đình Vân đau đớn: "Không cần các người lo lắng!"
Quý Trường Đông làm ám chỉ với đám Hứa Nhất Hàm, ý bảo động tác mọi người nhanh hơn.
Bốn người dùng hết thủ đoạn, rốt cuộc cũng giải cứu Hà Hoan khỏi ngực Phỉ Tì.
"Mau đưa Phỉ Tì về, miệng vết thương bị hở rồi."
Bốn người tay chân lanh lẹ đỡ Phỉ Tì về phòng.
Nghiêm Đình Vân cắn chặt hàm răng, đây là lần đầu tiên gã gặp chuyện khuất nhục như thế.
Chịu đựng đau đớn ở xương sườn, gã chậm rãi đi tới bên người Hà Hoan, ôm bờ vai của y, để y dựa vào trong lòng ngực gã.
"Còn may, không có việc gì......"
Hai mắt Hà Hoan đẫm lệ mông lung, uể oải nhìn gã, còn chưa lấy lại ý thức.
Nghiêm Đình Vân đau lòng đến tột đỉnh, tay phải đẩy ra sợi tóc ướt dính trên trán Hà Hoan, hôn lên trán y: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......!Là anh không bảo vệ em tốt......"
"Họ Nghiêm kia, mày đang làm cái gì?!" Lý Hạc Dương đến phim trường nhưng không tìm được Hà Hoan, nghe nói y trở về khách sạn, liền nhanh chóng chạy về tìm người, kết quả vừa ra thang máy liền thấy Nghiêm Đình Vân đang làm hành động man rợ giữa ban ngày ban mặt.
Nghiêm Đình Vân lúc này nào còn có thể cho gã sắc mặt tốt, chỉ phun ra một chữ lạnh đến rớt băng: "Cút!"
Lý Hạc Dương nhanh chóng xông tới, thấy Hà Hoan bị gã ôm chặt mặt đầy nước mắt, hai má ửng đỏ, cánh môi sưng đỏ, hiển nhiên là bị người tàn nhẫn khi dễ đến mất ý thức.
"Mày! Tên cầm thú này!" Lý Hạc Dương bạo rống một tiếng, không chút suy nghĩ đấm một cú vào mặt Nghiêm Đình Vân.
Đám người Hứa Nhất Hàm lo lắng Hà Hoan, từ trong phòng đi ra trùng hợp thấy một màn như vậy, thật tình cảm thấy Nghiêm Đình Vân quá thảm.
Tác giả có lời muốn nói:
Phỉ Tì: Tuy một lời kịch cũng không có, nhưng cảm giác tồn tại của ta rất mạnh..