Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 9




9.

Thịnh Lãng nói tôi hình như đã bị ốm.

Tôi không tin và khẳng định với anh mình luôn chăm chỉ rèn luyện sức khỏe để không bị bệnh.

Tôi luôn có sức khỏe tốt và tôi cũng không thích bị bệnh. Tôi mà đổ bệnh, sẽ mang lại phiền phức cho những người xung quanh.

Vì thế, tôi vẫn đi học, làm bài và thi tốt nghiệp như bình thường.

Tôi vẫn sinh hoạt như trước đây, có điều tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.

* * *

Thịnh Lãng theo sát tôi, nửa bước cũng không rời. Thậm chí, anh còn đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Nhận được tờ chẩn đoán bệnh, anh còn đi mua thuốc và nhìn tôi uống xong mới an tâm.

Chắc vì tôi mà anh cũng rất mệt mỏi.

Tôi bảo anh: "Sao anh không nhờ người khác đi! Em đúng là phiền phức mà."

Lúc này, tôi có một loại thẳng thắn không cần thiết hoặc do trong lòng tôi đang vỡ vụn. Đôi mắt Thịnh Lãng nhìn tôi đỏ hoe, anh nói: "Em đừng nói như vậy nữa, có được không?"

Tại sao nhìn anh còn chật vật hơn tôi?

Thấy anh buồn, tôi cũng buồn theo. Nước mắt tôi không thể khống chế mà cứ trào ra.

Thịnh Lãng thấy vậy, liền kéo tôi đến thẳng công ty của ba, rồi đưa giấy khám bệnh cho ông ấy: "Chú, hai người thật sự hy vọng Thẩm Thiến sẽ hiểu chuyện hơn sao? Cô ấy đã hiểu chuyện như vậy rồi mà cô chú vẫn chưa hài lòng sao?"

Dù miệng đang nói lời chất vấn nhưng anh lại khóc. Những giọt nước mắt chảy ra đã bị anh nhanh chóng lau đi, chỉ để lại vành mắt đỏ hoe. Thịnh Lãng vẫn đang tức giận nhìn ba tôi.

Ba nhìn tờ chẩn đoán, ông giống hệt người không biết chữ. Hình như ba cũng không nhận ra tôi. Đọc xong tờ chẩn đoán, ông lại nhìn tôi lẩm bẩm giống như đang độc thoại: "Thiến Thiến.."

Tôi nhìn ba, khẽ nâng khóe miệng nói: "Con không sao đâu, bác sĩ nói uống thuốc có thể khỏi."

Đôi môi của ba run rẩy. Đột nhiên, ông giơ tay lên tự tát mình một cái rất vang. Tôi sững sờ, chưa kịp ngăn cản, ba lại giơ tay lên.

Tôi vội ôm lấy tay ông. Ba tôi mở to miệng nhưng lại không phát ra một chút âm thanh. Gò má ông đỏ bừng, trong hai mắt tích tụ nước, còn tay kia thì không ngừng vỗ cái bàn bên cạnh.

Rất lâu sau, cổ họng ông mới phát ra một tiếng nức nở.

Nhưng dường như trong tôi chẳng còn sót lại chút tình cảm nào dành cho ông. Tôi chỉ biết đứng chết lặng nhìn ba khóc.

Lúc này tôi đột nhiên có cảm giác rõ ràng. Đưa mắt về phía Thịnh Lãng, tôi mới ý thức được Thịnh Lãng đã nói đúng. Tôi thật sự có bệnh.

Nếu không.. Tại sao thấy ba khóc, tôi lại không đau lòng?

Ba nắm tay tôi, ông cố gắng bình tĩnh lại, nhưng nhất thời khó mà bình tĩnh được, nghẹn ngào nói: "Ba, có lỗi với con, xin lỗi con.."

"Ba vẫn luôn hối hận, hối hận vì đã đánh con một cái, khiến con sợ ba. Ba cũng không biết phải giải thích với con như thế nào.."

Đầu của tôi ong ong.

Hóa ra, không phải chỉ có mình tôi còn nhớ cái tát đó.

Với tính cách của tôi, đáng lẽ lúc này tôi nên nói: "Ba ơi, con đã quên rồi."

Tôi cũng không nhớ rõ, mình đã dùng bốn từ này che đậy rất nhiều chuyện và lần này cũng thế.

Câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu tôi, nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, tôi không thể mở miệng. Cái tát đó đã trở thành cơn ác mộng trong suốt nhiều năm của tôi. Mỗi buổi sáng gặp ác mộng, tôi đều rất sợ gặp ba.

* * *

Ba vẫn đang xin lỗi tôi, còn tôi chỉ im lặng lắng nghe. Chờ ông bình tĩnh lại một chút, tôi mới nói: "Con vẫn chưa nói với mẹ."

Ba giật mình.

Tôi nói: "Trước mắt, ba đừng nói với mẹ. Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của chị. Qua một thời gian nữa, ba xin nghỉ một hôm, chúng ta cùng đi thăm chị nhé."

Đã lâu không gặp, tôi rất nhớ chị. Tôi quay đầu nhìn Thịnh Lãng hỏi: "Anh đi thăm chị Thẩm Hoa với ba con em, có được không?"

Thịnh Lãng sẽ không từ chối tôi.

* * *

Chúng tôi đã đến thăm chị. Tình trạng của chị rất tốt và có thể xuất viện sau ca phẫu thuật cuối cùng.

Vừa thấy tôi, chị đã nhéo má tôi, quan tâm hỏi: "Sao em gầy đi nhiều thế? Học nhiều mệt lắm hả?"

Tôi lắc đầu: "Em không mệt, Thịnh Lãng vẫn luôn bổ túc giúp em. Em cảm thấy mình làm bài rất tốt."

Mẹ nghe xong, liền chen vào muốn an ủi chị: "Con cũng sắp được trở lại trường rồi."

Chị gái cười vui vẻ. Mẹ kéo tôi ra sau, bà nhỏ giọng nói: "Bây giờ là thời điểm vô cùng quan trọng của chị con, nói gì cũng phải để ý, nhớ làm cho chị con vui đấy."

Tôi nhìn mẹ rồi khẽ gật đầu. Tôi rất muốn ồ lên một tiếng.

Mẹ quay sang nhìn tôi, cái nhìn này rất kì quái, có một chút xa lạ. Tôi đang muốn rời đi, đột nhiên mẹ kéo tôi lại, ngập ngừng hỏi: "Thiến Thiến, dạo này con không gặp chuyện gì chứ?"

"Mẹ, mẹ nghĩ con thì gặp chuyện gì?"

Nghe xong, không hiểu sao tự nhiên trái tim bà nhói lên một cái. Bà vội đưa tay lên che ngực, rồi cau mày lắc đầu: "Chỉ là trong lòng mẹ cảm thấy có chút bất an."

"Có lẽ, mẹ bận chăm sóc chị nên không được nghỉ ngơi tử tế, mới sinh ra mệt mỏi."

Tôi rút tay về: "Hay là mẹ nghỉ ngơi một chút đi, con sẽ ở đây giúp mẹ một tay."

Mẹ gật đầu đồng ý. Tôi ngồi cạnh đầu giường gọt táo cho chị, vừa gọt tôi vừa lải nhải kể về chuyện học tập, rồi trường học vừa sửa chỗ nào, chỉ cần chị quay về là có thể nhìn thấy. Thời gian ở trong phòng bệnh chị ấy vẫn luôn đọc sách. Tôi dám chắc nếu đi học trở lại, chị vẫn có thể đứng đầu trong danh sách những học sinh có thành tích xuất sắc nhất.

Chị đột mở lời hỏi tôi: "Thiến Thiến, trông em có vẻ không vui?"

Bàn tay đang cầm dao của tôi dừng lại một chút, vỏ táo liền đứt đoạn, rơi xuống. Tôi mỉm cười nhìn chị: "Chờ chị khỏe lại em sẽ rất vui."

Tôi hy vọng chị gái mình có thể khỏe mạnh hơn bất kỳ ai khác.

Chị gái nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, lẫn chút thương yêu. Tôi tránh đi tầm mắt của chị, cúi đầu tiếp tục gọt táo.

Trước kia, tôi muốn chị gái mình khỏe mạnh là bởi tôi hy vọng khi cả hai đều khỏe mạnh, ba mẹ sẽ đối xử bình đẳng với hai chị em hơn.

Nhưng bây giờ trái tim đã từng khao khát yêu thương kia rất tĩnh lặng. Tôi chỉ mong chị gái luôn khỏe mạnh, cũng hy vọng chị ấy được bình an