Lãnh Tinh Duệ cười nhẹ, giọng nói trầm khàn:
- Chào bác, cháu là Lãnh Tinh Duệ - bạn của Kiều Vũ, xin hỏi đây là Kiều gia đúng không ạ?
Mẹ Kiều lần đầu tiếp xúc với con nhà giàu, bà không tin được chàng trai này lại ngoan ngoãn và có lễ phép tới vậy.
Cái ánh mắt cao hơn tận trời hay sự khinh bỉ như trong lời người khác nói cũng không thấy. Không những thế, lúc cười lên còn đẹp ngây người.
Không hổ là người con gái bà kết bạn cùng!
- À, đúng rồi, cháu vào trong nhà ngồi đi, Kiều Vũ nó vẫn chưa dậy, để bác đi gọi nó xuống.
Mẹ Kiều nhiệt tình mời Lãnh Tinh Duệ vào.
- Nhà có chút nhỏ, mong cháu không chê.
Kiều gia là nhà bệt, chiều dài không chỉ ngắn mà không gian còn chật.
Chỉ mỗi đồ dùng hàng ngày thôi cũng đủ để lấp kín khoảng trống của phòng khách rồi. Vậy nên Lãnh Tinh Duệ không chỉ cúi người, mà anh còn phải cố gắng ngồi nghiêm chỉnh nhất có thể thì mới đủ chỗ.
Anh lắc đầu, nói nhẹ:
- Không sao đâu ạ.
Đừng nói là chê, Lãnh Tinh Duệ bây giờ chỉ muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Cái cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời này thật là quá kì diệu.
Ba Kiều ngó đầu ra, thấy cậu nhóc đẹp trai vừa nói vừa cười với vợ mình, ông thấy chói mắt vô cùng.
Đàn ông con trai lớn lên đẹp như vậy để làm gì?
Lại còn tỏ ra thân thiết với vợ ông nữa, đúng là lấy lòng không biết kiêng dè.
Không được, nhất định phải bảo Kiều Vũ tránh xa thằng nhóc này ra, ông không muốn bảo bối nhà mình bị tiểu tử thối này cướp đi sớm đâu.
- Cháu chào bác trai.
Lãnh Tinh Duệ ngoan ngoãn hơi cúi đầu.
Anh để mấy túi đồ mình xách trong tay lên bàn.
- Đây là một chút quà nhỏ cháu mang đến, hôm nay xuất hiện đường đột quá, làm phiền hai bác rồi ạ.
Từng thứ được lấy ra, đồ nào cũng mang logo của nhãn hiệu sang quý, nhìn thôi cũng biết chúng phải đắt tiền cỡ nào rồi.
Lãnh Tinh Duệ đang muốn giới thiệu từng đồ một, thì tay áo đã bị mẹ Kiều nắm nhẹ.
- Trời, cháu là bạn học của Tiểu Vũ nhà bác, đến nhà chơi không cần phải mang đồ vật quý trọng như vậy đâu.
Mẹ Kiều không nghĩ tới Lãnh Tinh Duệ lại mang nhiều quà đến. Quan trọng là, tất cả đều là những đồ vật có tác dụng thật sự, không phải là mấy món dưỡng da linh tinh mà là những đồ bổ.
Anh tự nhiên ngồi xuống ghế, mặt đối mặt với mẹ Kiều.
- Không phải là thứ gì quá đáng giá đâu ạ, so với việc làm bạn được với Kiều Vũ, chúng chẳng là gì cả. Mẹ cháu đã nói rồi, tay không đến làm phiền người khác là không tốt, hai bác cứ nhận lấy đi ạ, lần sau đến thì cháu sẽ không mang gì nữa.
Lời nói chậm rãi nhưng lại không dung cự tuyệt.
Ba Kiều híp mắt, còn tới nữa sao?
Mẹ Kiều thở dài, bà gật đầu.
- Vậy được rồi. Thế cháu đã ăn sáng chưa? Cùng ăn với nhà bác cho vui nhé? Bác lên gọi Kiều Vũ dậy.
Nói xong bà liền đứng lên.
Kiều Cảnh An và Kiều Vũ hôm qua cứ nói chuyện với nhau suốt, đành ra sáng sớm lại ngủ trương lên như heo.
Bà lật chăn ra, bẹo bẹo cái má bánh bao đang ửng hồng của con gái.
- Tiểu Vũ, dậy đi nào, có bạn đến tìm con kìa.
Kiều Vũ ôm chặt lấy chăn, giọng nói mơ hồ không rõ.
- Từ từ, con ngủ lúc nữa đã.
Để mấy người bạn ở quê đợi một chút cũng chẳng sao cả, dù gì mỗi lần cô sang nhà họ cũng đều đợi vài ba tiếng mới gặp được mặt.
Chút nữa bọn nó sang nhà nhau chơi một lúc rồi cô dậy cũng được.
- Người ta đã đến tận nhà rồi còn ngủ! Con gái có đứa, ngủ nhiều thế làm gì, dậy mau!
Kiều Vũ hé mắt ra.
- Bạn thuở nhỏ ở đây hả mẹ? Mẹ cứ để chúng nó đợi một lúc nữa cũng được mà...
Cô thật sự rất buồn ngủ, mệt mỏi không chịu được.
Mẹ Kiều kéo cô lên, gầm nhẹ:
- Là cậu bạn Lãnh Tinh Duệ đến! Con có lên hay không????
Lãnh Tinh Duệ... ai ý nhỉ?
Aaaaaa, cái gì cơ??? Lãnh Tinh Duệ?!!!!
Kiều Vũ ngồi bật dậy, khuôn mặt hoảng sợ.