Cố gắng bình ổn lại cảm xúc, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, cả câu chuyện đều xoay quanh tình cảm của Lãnh Tinh Duệ.
- Gì cơ? Con phải để Trác Vỹ ra tay mới có thể ăn với người mình thích một bữa cơm?
Mẹ Lãnh trừng mắt, trong giọng nói đều là sự hận sắt không thành thép.
Sao bà có thể sinh ra một đứa con ngốc thế không biết?
Lãnh Tinh Duệ mờ mịt, anh bị lôi ngồi xuống, thế nhưng vẫn không biết là bản thân ngồi xuống để làm gì nữa...
- Vậy thì sao ạ?
Anh nghiêng đầu, mặt ngơ ngác.
- Trời ơi con tôi! Con có biết muốn có người yêu, muốn cưới được vợ là phải đi theo đuổi không hả? Cứ ngồi im đấy thì có mà ế, nhá!
Mẹ Lãnh vỗ chân bùm bụp, khuôn mặt trắng nõn được bảo dưỡng kĩ lưỡng cũng đỏ ửng lên, tế văn ở đuôi mắt cũng xuất hiện.
Ba Lãnh thở dài, ông vỗ nhẹ vào lưng bà xã của mình, nới lỏng mép váy đang bị bà nắm chặt ra, sau đó dí váy xuống dưới chân bà.
Ông sợ chút nữa bà điên tiết quá, nhảy cẫng lên rồi tung váy thì toi!
- Vợ, chúng ta cần lịch sự và nhã nhặn, không nên làm ra động tác thô lỗ như thế.
Mẹ Lãnh quay đầu lại nhìn ông, hừ một phát.
Bà bắt đầu lải nhải:
- Con có biết trước kia ba con phải làm những gì mới cưới được người vợ xinh đẹp tài giỏi như mẹ không? 999 đóa hoa hồng, những bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến...
Lãnh Tinh Duệ cái hiểu cái không mà gật đầu.
Nếu bảo anh đi tiếp quản tập đoàn hay học tập thì không cần dạy Lãnh Tinh Duệ cũng có thể làm. Nhưng nói đến mấy vấn đề tình cảm này thì sự hiểu biết của anh bằng con số không.
- Vậy là con thích cậu ấy? Thế nếu có một ngày tim con không đập loạn nhịp khi ở bên cậu ấy nữa thì sao?
Lãnh Tinh Duệ nghiêm túc hỏi.
Ba Lãnh mẹ Lãnh và Lâm Trác Vỹ đều phì cười.
Nghĩa là nói từ nãy đến giờ, phần tình cảm này Tinh Duệ vẫn chưa nghĩ thông suốt hả?
Lần đầu tiên ba Lãnh mở lời mà nói về việc này:
- Con trai, nếu có một ngày như thế, vậy con không phải là thích cô bé đó nữa đâu, mà đã chuyển thành tình yêu của người trưởng thành rồi. Khi ấy, con không phải một thiếu niên trẻ người non dạ, động tí là đỏ mặt nữa, thế nhưng khi ở bên người mình thích cảm xúc của con vẫn luôn dao động vì họ: cô ấy vui con vui, cô ấy buồn con lo lắng, cô ấy sợ hãi con hốt hoảng. Không nhất thiết phải tim đập loạn, bởi vì con sẽ sớm nhận ra rằng, yêu nghĩa là cô ấy đặc biệt nhất với con, là người không ai có thể thay thế được.
Giống như ông vậy, cảm xúc không quá ra như hồi con trẻ nữa, thế nhưng từng lời nói hay cử chỉ của bà ông đều nhớ kĩ trong lòng, chỉ muốn bà biết rằng, khi lựa chọn ở bên cạnh ông giữa bao nhiêu thanh niên tài tuấn theo đuổi bà kia, là một lựa chọn đúng đắn.
Mắt Lãnh Tinh Duệ sáng lên, giờ anh đã hiểu vì sao thấy những giọt nước mắt của Kiều Vũ lòng anh lại hoảng hốt, thấy cô vui vẻ thưởng thức bữa ăn anh liền hạnh phúc rồi.
Thì ra là vì thích à?
Một cảm xúc chưa bao giờ được trải nghiệm qua, vừa lạ lẫm những cũng rất mê người, nó khiến anh muốn chìm đắm trong đó mãi mãi.
- Muốn được ở bên cậu ấy là phải theo đuổi ạ?
Mẹ Lãnh gật đầu, mặt nghiêm túc:
- Đúng vậy!
Sau đó Lãnh Tinh Duệ lật đật chạy lên phòng của mình.
Mọi người chưa hiểu anh muốn làm gì thì đã thấy anh sải chân dài đi xuống.
Bàn tay thon dài cầm lấy quyển sổ đen nhỏ và mấy cái bút khác màu nhau.
- Mẹ, vậy mẹ viết cho con những thứ và những điều lưu ý khi theo đuổi một người đi! Điều nào quan trọng thì mẹ khoanh bút màu giúp con.
Sau đó, căn biệt thự vang lên những tiếng cười vui vẻ, Lâm Trác Vỹ lăn lộn ra đất mà cười, khóe mắt ứa ra nước.
Tinh Duệ, cậu/con cũng có ngày hôm nay ahahahaha....