Xuyên Thành Nữ Phụ Thì Sao Chứ? Tiên Quyết Hưởng Thụ Hiểu Không?

Chương 19: Lâm Tuyết Nhi




Từ nhỏ, Lâm Tuyết Nhi đã biết ngoại hình của mình vô cùng xinh đẹp. Khi còn học mẫu giáo, ai gặp cô cũng xuýt xoa trầm trồ khen không hết lời. Đến khi học cấp hai, cô bắt đầu được nhiều người theo đuổi. Từ bạn cùng lớp cho đến những anh khóa trên, từ người cùng trường cho đến những chàng trai ở trường khác. Mọi người tôn sùng cô như một nữ thần xinh đẹp và vô cùng tinh khiết. Nhưng cô là ai chứ? Một người xinh đẹp như cô sao có thể sánh đôi với nhưng thứ tầm thường được. Chỉ có người vô cùng hoàn hảo mới có thể phù hợp với cô thôi. Và rồi cuối cùng, cô cũng gặp được. Đó chính là Phương Minh. Trước khi gặp hắn, cô cũng hơi rung động với Cao Lăng nhưng cho đến khi cô gặp con người đó, từ giây phút đầu tiên Tuyết Nhi đã chắc chắn rằng chỉ có người này mới là người dành cho cô.

Tuy nhiên, trái tim thì luôn hướng tới Phương Minh nhưng nói phải dứt khoát buông tha Cao Lăng, cô lại cảm thấy tiếc nuối. Hơn nữa Tuyết Nhi cho rằng việc được theo đuổi một người như cô thì sẽ là niềm vinh hạnh cho người khác và cô cho phép Cao Lăng yêu đơn phương mình. Suốt những năm cấp ba, không một lúc nào hai người con trai vô cùng cuốn hút đấy không ở bên cạnh cô, trong con mắt của người khác, những lúc cả ba đứng cùng nhau sẽ tao nên một bộ ba vô cùng chói mắt. Một Cao Lăng luôn vui vẻ cởi mở, một Phương Minh điềm đạm tao nhã và một Lâm Tuyết Nhi xinh đẹp, quyến rũ. Dù có rất nhiều người ghen tỵ với cô nhưng họ có thể làm gì chứ. Ai có thể phù hợp đứng bên họ hơn cô đây. Chỉ có cô mới có thể ở bên họ như vậy. Tuyết Nhi đã từng tin chắc như thế và cô cho rằng, hai người đàn ông này đều có tình cảm với cô và sẽ chấp nhận tất cả để ở bên cạnh cô như thế này. Nhưng cô thật không ngờ, mình đã nhầm rồi.

Tuyết Nhi vẫn còn nhớ cái ngày gần tốt nghiệp của hai người kia, cô quyết định muốn bày tỏ lòng mình cho Phương Minh. Thực ra Tuyết Nhi không hoàn toàn muốn hạ mình làm một việc như vậy nhưng cô nghe được từ Cao Lăng rằng người kia đã nhận lời hẹn hò một con nhỏ xấu xí nào đó. Điều này khiến niềm tin vẫn được duy trì trong suốt hai năm qua của cô bị lung lay. Chẳng phải Phương Minh cũng thích cô sao, nếu không sao hắn lại có những cử chỉ ân cần và luôn ở bên cạnh cô như vậy chứ. Tuyết Nhi không tin là hắn không có chút gì đó với mình.

“Phương Minh, thực sự anh đã nhận lời đứa con gái kia ư? Sao anh lại làm như vậy? Chẳng phải anh thích em sao? Nếu không trong những năm qua sao anh lại luôn quan tâm, chăm sóc em như thê chứ?” Cô không ngần ngại chất vấn hắn nhưng Tuyết Nhi có chết cũng không thể ngờ Phương Minh sẽ đáp lại mình như vậy. Hắn nhíu mày thật sâu, lộ rõ vẻ không hài lòng, khóe miệng hơi nhếch lên đầy vẻ trào phúng.

“Em đang nghĩ gì vậy? Anh luôn quan tâm em với cương vị là bạn thân của người đang theo đuổi em thôi. Em nghĩ sao mà cho rằng anh sẽ đi tranh bạn gái với bạn thân mình chứ? Anh là thằng hèn chắc? Thật buồn cười.”

Nói xong, Phương Minh quay người bước đi và cũng không thèm để ý đến người đang đứng sững sờ kia nữa. Lâm Tuyết Nhi không thể ngờ được rằng mình bị từ chối. Cô như chết đứng tại chỗ không cách nào nhúc nhích được. Trong đầu xoay vòng vòng lặp đi lặp lại câu trả lời của Phương Minh. Và cuối cùng Tuyết Nhi như chợt hiểu ra, nếu không có Cao Lăng thì có phải hắn sẽ không từ chối cô không. Chắc chắn là như thế rồi, tất cả lỗi đều là của Cao Lăng hết. Lâm Tuyết Nhi khẳng định và không suy nghĩ nhiều nữa, chạy thẳng đi tìm Cao Lăng và nói với anh người cô thích là Phương Minh, anh đừng theo đuổi cô nữa. Lâm Tuyết Nhi nói một hơi và cũng chẳng thèm để ý đến thái độ của Cao Lăng như thế nào sau đó, cô chạy vọt đi tìm Phương Minh. Nhưng rốt cuộc, cô chỉ nhìn thấy một cảnh nhức mắt vô cùng. Người đàn ông của cô, người dành cho cô đang ôm một cô gái nào đó, hôn một cách say đắm.

KHÔNG, NỤ HÔN ĐÓ PHẢI DÀNH CHO CÔ.

Lâm Tuyết Nhi vừa nghĩ vừa la hét ầm lên lao đến hai con người kia, cố gắng tách họ ra và không ngưng cào cấu đứa con gái đê tiện kia. Cho đến khi nhận được cái tát điếng người giáng xuống mặt thì cô mới như tỉnh lại. Tuyết Nhi mở to mắt, cô không thể ngờ rằng Phương Minh sẽ tát cô như vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt anh, chỉ có sự lạnh lùng và mỉa mai.

“Tuyết Nhi, em đừng trẻ con như vậy nữa. Đừng để anh phải ghét em.” Nói rồi hắn ẵm người con gái kia lên và bỏ cô lại ở đó.

Tuyết Nhi không nhớ rõ mình đã ngồi thụp ở đó bao lâu.Cô cũng không nhớ rõ mình trở về như thế nào. Sau ngày hôm đó, Tuyết Nhi cũng không ở cạnh hai người người đó nữa. Cũng không còn bức tranh bộ ba hài hòa luôn xuất hiện mỗi khi giờ nghỉ giải lao nữa. Mọi thứ cứ trôi qua cho đến khi hai người kia tốt nghiệp, Tuyết Nhi cảm thấy chẳng còn gì níu kéo cô ở lại đây nữa, cô quyết định đi du học và mang theo trái tim đau đớn đi cùng.

Tuyết Nhi cũng từng nghĩ dù sao cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà, có gì phải quỵ lụy như vậy chứ. Cô biết bản thân mình rất đẹp, thứ cô không thiếu nhất chính là đàn ông. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, dù đã hẹn hò bao nhiều người, từ thương nhân thành đạt cho đến ngôi sao nổi tiếng nhưng hình bóng người kia vẫn khiến cô không thể quên được. Cho đến một ngày, Tuyết Nhi chợt nghĩ, năm đó chỉ vì Cao Lăng nên mới khiến cô không có cơ hội đến với Phương Minh. Nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua, cô không tin hắn sẽ không lung lay vì mình. Từ trước đến giờ có ai không quỳ gối trước vẻ đẹp của cô đâu chứ. Đúng, chỉ có Phương Minh. Người đàn ông không dễ dàng bị đánh đổ bởi vẻ bề ngoài mới là người xứng đáng để cô yêu hết mình. Và lần này, cô sẽ không dễ dàng buông tay nữa.

***

Lần đầu tiên cô gặp lại Phương Minh sau khi về nước là ở một quán bar. Trước kia khi học cấp ba, cô đã biết rõ về gia thế của cả hai người kia và cũng chính vì điều đó, Tuyết Nhi càng có lòng tin cho vị trí ở cạnh Phương Minh vì cha cô cũng là người trong giới. Dù không phải là lão đại của một hội nhưng vị trí của ông cũng sẽ khiến nhiều người kiêng dè. Khi về nước cô cho người điều tra lịch trình của Phương Minh để tạo ra một cuộc gặp gỡ như là vô tình và mọi thứ đều đúng như sắp đặt.

“Tuyết Nhi? Em về nước từ bao giờ thế?” Phương Minh ngạc nhiên nhìn người con gái ngồi bên cạnh mình. Cô mặc một chiếc váy bó sát màu be, bên ngoài khoác thêm một cái áo lông màu trắng, mái tóc dài hơi xoăn lọn xõa xuống hai bên vai càng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ kinh hồn. Nhưng dù đẹp đến thế thì sao, hắn cũng đã từng gặp những người đẹp hơn như vậy rồi. Ánh mắt Phương Minh chuyển từ ngạc nhiên sang đánh giá rồi trở về trạng thái bình thường.

“Sao nhìn thấy em không vui à? Em mới về, ngồi cùng bàn với bạn thì nhìn thấy anh nên qua chào hỏi thôi. Để em uống với anh nhé, lâu quá không gặp rồi” Tuyết Nhi mỉm cười đầy quyến rũ rồi quay sang gọi đồ uống với anh chàng phục vụ.

Phương Minh thấy vậy cũng chẳng nói gì thêm mà chỉ chậm rãi cầm cốc rượu lên uống. Cả hai hỏi han qua lại những câu hỏi xã giao đầy khách sáo và nhàm chán mãi cho đến khi ngà ngà say rồi mới quyết định đứng dậy chào tạm biệt.Trước khi ra về, Tuyết Nhi liền mở lời muốn trao đổi số điện thoại để còn liên lạc. Ban đầu hắn cũng muốn từ chối khéo nhưng Phương Minh bỗng chợt nhớ ra một điều, người con gái này không phải là người mà trước kia Cao Lăng muốn mà không được sao. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh động lòng người nhưng không giấu nổi sự mong chờ của Tuyết Nhi, khẽ nhếch mép cười. Hóa ra cô ta vẫn còn thích hắn sao? Như vậy hắn cũng không thể nào từ chối tình cảm của người ta mãi được. Người con gái đẹp như vậy sao hắn nỡ lòng chứ. Hơn nữa, giờ đây chính Cao Lăng đã cướp Ngọc Linh của hắn. Nghĩ đến đây, ánh mắt Phương Minh tối lại, trên môi vẫn nở nụ cười trao đổi số điện thoại với Tuyết Nhi nhưng đến khi quay người đi thì nụ cười đó liền biến mất. Trong lòng hắn cảm thấy hơi nực cười với chính mình, hắn định làm gì đây, chiếm lấy cô ta rồi lại huênh hoang với Cao Lăng ư? Phương Minh mỉm cười tự diễu nhưng trong lòng hắn là sự không cam lòng, hắn không thể chấp nhận việc Ngọc Linh ở bên cạnh người bạn thân của mình. Đó là một sự phản bội dù là ông trời có trêu đùa cả ba. Nhưng hắn sẽ không để cho hai người kia được như ý đâu. Phương Minh nắm chặt tay rồi dứt khoát ngồi lên xe phóng vụt đi.

Tuyết Nhi nào có biết chính bản thân đã trở thành con cờ của người khác nhưng có vẻ bản thân cô cũng chẳng quan tâm đến điều đó. Phương Minh không ngừng chủ động hẹn cô đi chơi và còn vô cùng quan tâm đến cô. Không chỉ thế hắn còn mời cô làm người mẫu độc quyền cho chiến dịch quảng cáo của một công ty con. Nhưng tất cả chỉ có vậy. Phương Minh cũng chẳng có ý gì muốn tiến xa hơn hay gần gũi hơn với cô, ban đầu Tuyết Nhi cho rằng hắn còn ngại với Cao Lăng. Nhưng rồi cái hôm Phương Minh đi gặp ai đó và say đến mức không biết gì ở quầy bar, hắn không ngừng gọi tên một ai đó thì cô mới hiểu ra, trong lòng Phương Minh đã có người khác.

Cô không cam lòng, tại sao suốt bao nhiêu năm trời, cho đến khi gần như không còn bất cứ chướng ngại vật gì thì trong lòng Phương Minh lại không có chỗ dành cho cô. Tuyết Nhi cắn chặt bờ môi đến gần chảy máu. Nếu đã không thể chiếm được lòng hắn vậy thì cô sẽ dùng cách khác.

Tự cởi bỏ đồ của mình ra, Tuyết Nhi đưa tay cởi từng chiếc cúc áo của Phương Minh. Hắn luc này không phải say đến bất tỉnh nhân sự, khi cảm giác được có người đnag cởi áo mình, Phương Minh cũng mở to con mắt đỏ ngầu, trừng mắt nhìn người con gái lõa lồ trước mặt, vươn tay thật nhanh tóm chặt bàn tay Tuyết Nhi. Nhưng hành động đó bắt đầu buông lỏng, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng hơn, Phương Minh đưa tay vuốt má người trước mắt và rồi người đó mỉm cười với hắn, Ngọc Linh đang mỉm cười với hắn.

“Ngọc Linh…” Không để cho người kia kịp kháng cự, Phương Minh ôm eo người nọ đè xuống giường và bắt đầu cướp lấy đôi môi, hôn điên cuồng.

Tuyết Nhi không nghe rõ Phương Minh nói gì nhưng lúc này cô cũng chẳng còn tâm trí đâu để để ý đến điều đó nữa. Tuyết Nhi cảm thấy mình phát điên rồi, người đàn ông của cô, người đàn ông dành cho cô. Cuối cùng cô cũng có được hắn.

Một đêm điên cuồng trôi qua, sáng hôm sau Tuyết Nhi tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức, trên người chi chit đầy dấu vết hoan ái. Lúc này chỉ có một mình cô ở trong phòng, quần áo của Phương Minh cũng đã không còn ở đó. Tuyết Nhi đảo mắt nhìn quanh một vòng, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt lấy ga giường. Từ trước đến giờ chưa một người đàn ông nào vứt bỏ cô như thế này. Nhưng hắn càng như vậy cô càng không thể buông tay.

Tuy nhiên Tuyết Nhi cảm thấy mình cũng đã nghĩ nhiều rồi, thái độ của Phương Minh đối với cô càng lúc càng ân cần. Chỉ là hắn không hề nhắc nửa lời đến đêm hôm đó. Nhưng cô nghĩ rằng rồi hắn cũng sẽ yêu cô thôi nếu cô vẫn cứ kiên trì ở cạnh.

Phương Minh nói với cô rằng, người chụp ảnh lần này là Cao Lăng. Đối với người đàn ông này, Trong lòng Tuyết Nhi cũng có chút rung động và nuối tiếc. Nếu không phải gặp Phương Minh thì có lẽ cô đã chọn Cao Lăng rồi. Nói không có tình cảm gì thì là cô nói dối, việc anh theo đuổi cuồng nhiệt cô năm nào cũng đủ để mỗi lần Tuyết Nhi nghĩ lại đều không nhịn được mà nở nụ cười. Chỉ là nhưng thứ dễ dàng đạt được thì càng khiến con người ta không biết trân trọng.

Tuyết Nhi đã từng nghĩ đến việc gặp lại Cao Lăng. Cô thực sự rất hy vọng có được cả hai người đàn ông này ở bên cạnh mình một lần nữa. Viễn cảnh hồi cấp ba sẽ lại được lặp lại và tất cả những gì tổn thương trước kia sẽ biến mất. Khi gặp mặt Cao Lăng, nhìn thấy vẻ mặt của anh, Tuyết Nhi đã nghĩ rằngchắc chắn mình sẽ làm được điều đó. Kể cả khi nghe thấy Cao Lăng giới thiệu bạn gái. Cô cũng chẳng mải may thèm để ý nên còn chẳng nghe rõ tên cô nàng là gì. Người con gái đó nhìn cũng được đấy nhưng sao có thể đẹp bằng cô, quyến rũ hơn cô. Đối với loại con gái như vậy không đủ tầm để Tuyết Nhi quan tâm. Và hơn hết, Cao Lăng tràn đầy phong tình sao cô ta có thể đủ tư cách đứng cạnh anh chứ. Tuyết Nhi thầm hừ nhẹ trong lòng. Cả một buổi chụp hình cô cố làm cho Cao Lăng chỉ chú ý đến mình, cô không tin anh đã hoàn toàn dứt tình với cô. Anh yêu cô như vậy, vừa rồi khi nhìn thấy cô cũng đã sững sờ một lúc. Người Cao Lăng yêu, chỉ có thể là cô thôi. Tuyết Nhi khẽ mỉm cười hài lòng, ánh mắt liếc nhìn bóng Ngọc Linh bước ra khỏi studio như ánh nhìn một kẻ chiến tháng nhìn theo một thứ thất bại thấp hèn.

Nhưng Tuyết Nhi thật không ngờ, thái độ của Cao Lăng trở nên dứt khoát và xa cách vô cùng ngay ngày hôm sau. Dù cô có cố thể hiện sự quan tâm như thế nào nhưng anh cũng chẳng hồ hởi đáp lại lắm, chỉ nói qua quýt cho có rồi lại quay về công việc. Tuyết Nhi khẽ căn môi dưới , cô giả bộ ngã vào người Cao Lăng nhưng anh lại vội vàng đẩy cô ra. Đã thế lại còn hốt hoảng chạy đến chỗ bạn gái, giải thích cuống quýt hết cả lên, đến khi cô ta bật cười anh mới bình tĩnh lại. Tuyết Nhi chưa từng nghĩ đến, người vẫn luôn coi mình là nữ thần trong lòng có thể thay lòng đổi dạ. Anh trước kia kiên trì theo đuổi cô hai năm trời tại sao giờ đây lại trở thành một con người khác. Đến hôm chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc buổi chụp hình, Phương Minh mời cả ekip đi ăn một bữa. Cô ngồi bên cạnh Phương Minh còn Cao Lăng và bạn gái anh ta ngồi cách đó không xa. Hai người đó ngồi bên cạnh nhau dùng bữa, dù không có những hành động tình cảm khiến người khác muốn nổi da gà nhưng không hiểu sao khi nhìn họ ai cũng có thấy được sự hài hòa và hạnh phúc khiến ai cũng phải ghen tỵ. Giống như là trong mắt hai người chỉ có đối phương vậy. Tuyết Nhi nhiến răng thật chặt, đợi đến khi thấy Cao Lăng đứng dậy cô cũng quyết định đứng dậy bám theo. Cô không tin anh đã hoàn toàn quên cô và yêu người con gái kia.

“Cao Lăng, em có chuyện muốn nói với anh”

Cô đứng đợi anh ở ngoài lối đi, chậm rãi mở miệng. Đôi mắt mở to long lanh hơi ngân ngấn nước, Tuyết Nhi lao đến ôm chầm Cao Lăng, thấy anh không đẩy ra, cô càng ôm chặt hơn, nhẹ nhàng mở miệng nghẹn ngào nói.

“Em đã trở về rồi đây. Tại sao anh lại không chờ em? Em biết trước kia là em không đúng nhưng lúc đó … em..”

“Tuyết Nhi, chuyện trước kia em nhắc lại làm gì. Đều là trẻ con sao có thể hiểu chuyện được chứ. Hơn nữa em buông anh ra đi, Ngọc Linh mà thấy sẽ làm cô ấy buồn” Cao Lăng vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy cô ta ra. Không phải anh không muốn đẩy ngay từ đầu, mùi nước hoa sực nức đã khiến anh khó chịu muốn chết nhưng nghĩ kỹ lại, dù sao Tuyết Nhi cũng là một cô gái mỏng manh, anh làm như vậy thì sẽ phũ phàng quá nên đành để lùi lại mấy phút.

“Anh sợ cô ta buồn. Vậy còn em? Em không buồn sao. Chẳng lẽ anh không còn yêu em ư? Nhưng gì trước kia anh đã nói thì sao hả Cao Lăng?” Tuyết Nhi không ngừng lên tiếng chất vấn. Đôi mắt mở to long lanh nước, chỉ chực vỡ òa ngay bất cứ lúc nào.

“Chuyện trước kia đã qua rồi. Ngọc Linh là người yêu của anh bây giờ. Anh tất nhiên phải quan tâm đến cô ấy rồi. Hơn nữa chẳng phải em đã từ chối anh rồi sao? Người em yêu là Phương Minh cơ mà. Anh thấy em và cậu ấy cũng đẹp đôi đấy” Cao Lăng khẽ thở dài rồi nói. Anh dù sao cũng đã quen Tuyết Nhi lâu như vậy rồi nên cũng chẳng lạ gì tính cô nàng. Chỉ vì vẻ đẹp bề ngoài mà luôn cho rằng ai cũng phải làm theo ý mình. Tính cách tiểu thư như vậy thật không hiểu tại sao trước kia anh lại có thể để ý đến nữa. Đúng là tuổi trẻ bồng bột.

“Em…em.. hối hận rồi… đáng lý ra em nên chọn anh mới đúng”

Tuyết Nhi nói xong liền cắn chạt bờ môi dưới, đầu cúi gằm nhìn xuống đất. Nước mắt bắt đầu gần như tràn ra khóe mắt.

“Thôi đừng khóc.Chuyện đã qua rồi thì cứ cho qua đi. Anh phải về chỗ đây không Ngọc Linh thấy lâu quá lại đi tìm” Cao Lăng thấy cô nàng chuẩn bị giở chiêu khóc lóc, liền gượng gạo cười mấy cái rồi lách qua, đi nhanh về bàn của mình. Tuyết Nhi vội ngẩng đầu lên định giữ Cao Lăng lại nhưng không kip. Sự bực bội dâng đầy trong lòng cô. Được lắm, cô không tin không kéo được anh về bên mình.

Mang theo sự bực bội đó trong người mãi cho đến khi tan tiệc, mọi người bắt đầu ra về. Tuyết Nhi cũng đứng dậy đi theo Phương Minh. Bất giác cô cảm thấy tủi thân và muốn nương tựa vào một ai đó. Mọi thứ từ khi cô trở về nước càng ngày càng không theo ý của cô chút nào. Tuyết Nhi khẽ vòng tay ôm lấy cánh tay Phương Minh đầu hơi dựa vào. Nhưng ngay lập tức hắn giật mạnh tay về như bị một thứ gì bận thỉu lắm chạm vào vậy. Tuyết Nhi sững sờ, mở to đôi mắt lộ rõ vẻ không thể ngờ được , nhìn Phương Minh. Vừa lúc cô đinh lên tiếng chất vấn thì tiếng Cao Lăng vang lên.

“Hai người về bằng gì thế?”

Tuyết Nhi đưa mắt nhìn về phía hai người nọ rồi lại phát hiện ra bạn gái của Cao Lăng đang hơi mỉm cười với mình.

“Tôi đi xe” Phương Minh lạnh nhạt trở lời, khuôn mặt cũng không để lộ cảm xúc gì cả.

“Vậy à, thôi tôi với Ngọc Linh cũng về đây. Bai” Cao Lăng cười tươi rói, khoác vai Ngọc Linh quay người đi. Tuyết Nhi lúc này mới để ý, hóa ra bạn gái của Cao Lăng tên là Ngọc Linh. Nhưng sao cô cứ thấy tên này nghe quen vô cùng. Tuyết Nhi cố gắng nghĩ nghĩ một lúc nhưng vẫn không thể nhớ ra đã nghe thấy tên này ở đâu.

Không để ý đến thái độ của Tuyết Nhi, trước khi quay người, Ngọc Linh cũng mỉm cười gật đầu chào hai người một lần nữa. Phương Minh vẫn cứ đứng yên nhìn theo hai người đó khuất xa. Mãi một lúc lâu mà không thấy hắn có động tĩnh gì mà chỉ nhìn theo Cao Lăng đã đi, Tuyết Nhi không hiểu gì lắm nhưng cứ đứng mãi thế này, chấn cô sẽ gẫy mất. Cuối cùng cô quyết định lay nhẹ người Phương Minh.

“Tại sao lúc nãy anh lại hất tay em ra mạnh như vậy chứ?” Tuyết Nhi lên tiếng trách cứ, cô dã giật mình không hề nhẹ.

Phương Minh đưa mắt nhìn sang người con gái bên cạnh. Đối với dạng tiểu thư như cô ta , hắn cũng thấy càng ngày càng phiền rồi. Hình như người đàn bà này vẫn không hiểu được vị trí của mình ở đâu thì phải. Đã vậy hắn cũng không ngại nhắc nhở cô ta một chút.

“Lâm Tuyết Nhi, những ngày qua tôi đối xử với cô cũng không tệ. Dù tôi với cô cũng từng có một đêm ân ái nhưng chẳng phải cô tự mò lên giường tôi sao. Dù tôi say nhưng tôi nhớ không nhầm là cô chủ động ngồi lên người tôi, cởi áo tôi cơ mà. Tôi đâu có bắt ép gì cô. Đừng nói tôi phải chịu trách nhiệm với cô. Đêm hôm đó cũng không phải là lần đâu của cô, hơn nữa cô cũng đã vô cùng hưởng thụ mà. Hơn nữa, nể tình quen biết tôi cũng không muốn cô cảm thấy bị xúc phạm nên mới quan tâm cô một chút. Vậy mà cô đã tự cho mình là ai mà khoác tay tôi tỏ vẻ thân mật? Hãy biết mình là ai một chút đi” Nói xong hắn liếc mắt nhìn Tuyết Nhi đầy vẻ khinh thường rồi quay ngoắt người đi. Để kệ cô đứng đó.

Đây là lần thứ hai trong đời Lâm Tuyết Nhi cảm thấy nhục nhã đến như vậy mà hơn hết đều từ một con người mà ra. Cô không thể tin được vào những điều mình nghe thấy. Tuyết Nhi không nhớ mình đã gào thét tên Phương Minh gọi hắn quay lại bao nhiêu lần, cố đuổi theo nhưng hắn vẫn chẳng thèm nhìn lại lấy một cái và cuối cùng hắn leo lên con xe phóng vụt đi, bỏ mặc cô ở lại đó.

Tuyết Nhi ngồi thụp xuống đất, hai dòng nước mắt chảy dài xuống má. Có nằm mơ cũng không nghĩ rằng có một ngày cô sẽ thảm hại như thế này. Cái viễn cảnh bộ ba ngày nào đã tan tành như bọt biển. Phương Minh như vậy thì không nói. Đối với sự lạnh nhạt của hắn cô đã dần quen rồi, hắn càng như vậy cô càng say đắm. Thứ khó có thể đạt được mới là thứ quý giá. Nhưng tại sao đến Cao Lăng cũng như vậy, nhưng ngày qua cho dù cô có làm như thế nào, thái độ của anh vẫn không hề lung lay. Hôm nay lại còn nói thẳng rằng anh yêu Ngọc Linh, cô ta có gì hơn cô chứ, rõ ràng về mọi mặt cô đều hơn cô ta. Chỉ vì cô đã từ chối anh ư? Chẳng phải cô đã nói cô hối hận rồi sao… Vậy mà anh vẫn cứ một điều Ngọc Linh , hai điều Ngọc Linh…

Bỗng Tuyết Nhi chợt sững người. Ngọc Linh… Ngọc Linh… Đây không phải là cái tên mà hôm Phương Minh say rượu vẫn luôn thì thầm sao. Mọi hình ảnh như tràn về trong đầu Tuyết Nhi, các sự việc như được chắp nối lại với nhau tạo ra một kết quả vô cùng ăn khớp.

Người yêu Cao Lăng tên là Ngọc Linh.

Những hôm chụp hình Phương Minh luôn thần người ra nhìn về những người hỗ trợ, nhưng hóa ra hắn đang nhìn Ngọc Linh.

Rồi vừa rồi lúc hai người kia đi về, hắn cũng đứng nhìn theo đến mức thẫn thờ, hóa ra cũng là vì nhìn Ngọc Linh.

Tuyết Nhi bỗng nở một nụ cười khàn, tiếng cứ từ nhỏ dần dần to hơn. Thật không ngờ, cô cứ nghĩ mình chỉ mất đi một người đàn ông trong tay cô ta, vậy mà hóa ra lại là cả hai. Hào quang bộ ba không phải bị biến mất mà chỉ là bị người khác cướp mất thôi. Một con đàn bà không bằng cô, sao cô có thể cho phép sự nhục nhã này tồn tại được chứ.

“Ngọc Linh, cô sẽ không được như ý đâu. Bất kể một ai cô cũng đừng hóng cướp lấy khỏi tay tôi”

Tuyết Nhi nắm chặt chiếc túi, nhiến răng nói, ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn. Trong lòng thầm quyết định. Chỉ là cô ngàn vạn lần không thể ngờ rằng sự quyết định này đã đẩy cô đến ngõ cụt không cách này trốn thoát.