Bối Noãn cẩn thận lấp từng viên đá vào chiếc giỏ nhỏ phía sau lưng.
Bên cạnh cô có người đàn ông trung niên đang ngồi xổm, chầm chậm chất đá vào trong giỏ, vẫn luôn lặng lẽ ngắm Bối Noãn.
Bối Noãn nghe thấy anh ta nói thầm với đồng bạn: "Thật là lần đầu tiên thấy một người F đầy sinh lực như vậy."
Bối Noãn quay đầu lại hỏi: "Vì sao? Những người F khác thì sao?"
Người đàn ông trung niên thấy Bối Noãn nghe được, có chút xấu hổ, thở dài một cái.
"Chờ chết chứ gì, đeo thẻ F, chết là chuyện ván đã đóng thuyền, đeo thẻ E, tám chín phần sẽ chết, đều là người sắp chết, đương nhiên không cao hứng nổi, chỉ nằm chờ chết."
Bối Noãn tò mò, "Thế chẳng phải sẽ bị đói chết sao?"
Người trung niên đáp: "Thật sự không được thì đành phải làm việc, có đôi khi có người nhìn không chịu nổi thì cho họ một ít đồ ăn."
Đồng bạn anh ta nói, "Cũng có người không đợi đến chết mới đi kiếm tiền, hoặc là đi trộm, làm ra tiền không phải dùng để đánh bạc, thì cũng chính là dùng để hút chích."
Người trung niên gật đầu, "Đúng vậy, tất cả đều sắp chết, muốn làm cái gì thì làm cái đó."
Bối Noãn hiểu.
Bọn họ nói hẳn là những người ở khu vực F.
Bởi vì những người đó cảm thấy mình sắp chết nên hoàn toàn từ bỏ, mọi thứ đều mặc kệ.
Hôm nọ ở chợ gặp người trẻ tuổi đeo thẻ bài E, trách không được kỳ quái như vậy.
Toàn bộ cả người anh ta, từ đầu tóc cho đến da đều trông xám xịt, cả người đều thập phần uể oải.
Bây giờ Bối Noãn đã biết lý do tại sao. Trong sách có nói qua, đảo này vẫn luôn bị các băng đảng chiếm đóng, trước kia có truyền thống trồng anh túc, sau này không phát triển nhiều nữa, nhưng vẫn có.
Dính đến loại đồ vật này, tuy rằng không chết nhưng sống cũng như chết.
Còn không bằng những thây ma chạy nhảy ở bên ngoài.
"Vì cái gì đeo thẻ bài E và F thì sẽ ăn no chờ chết vậy?" Đỗ Nhược không rõ cho lắm, nên hỏi người bên cạnh.
"Anh là A, đương nhiên sẽ không hiểu được tâm trạng sẽ chết bất cứ lúc nào của E và F."
Người đàn ông trung niên nhìn tấm thẻ bài A sáng chói trên người Đỗ Nhược, trầm giọng nói.
Bối Noãn nghĩ thầm, Đỗ Nhược thật sự cũng hiểu.
Virus thây ma trên người Đỗ Nhược chỉ tạm thời bị thuốc ức chế kiềm chế lại, giống như bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ.
Anh mới thật là người có thể chết bất cứ lúc nào, tình cảnh nguy hiểm hơn nhiều so với thẻ bài E và F.
Nhưng điều đó không làm chậm trễ đến việc tận hưởng cuộc sống của Đỗ Nhược, phải sống thật vui vẻ, thật nghiêm túc.
Bối Noãn đang suy nghĩ, trong đầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm Tiểu Tam đã mất tích từ lâu.
"Bối Noãn, cô hiện tại đang ở trên đảo, vừa mới kích phát một nhiệm vụ, cô muốn nhìn một chút hay không?"
Bối Noãn kéo thanh nhiệm vụ ra nhìn một cái.
Nhiệm vụ mới có tên là Trái tim thánh mẫu, rất khác với trước đây, phần giới thiệu nhiệm vụ có hàng loạt từ khóa.
Bối Noãn nhìn lướt qua, có "Phụng hiến", "Chia sẻ", "Thương hại", vân vân, tất cả những từ này đều có thể là biểu hiện của Trái tim thánh mẫu.
Mặt sau của từ khóa thứ nhất "Phụng hiến", có một lời giải thích đơn giản: Cho người khác một thứ.
Tiểu Tam nói: "Cô xem, đây là một chuỗi từ khóa sẽ dẫn đến nhiệm vụ có liên quan, xem giải thích sẽ rõ, không khó chút nào."
"Nhiệm vụ thật không đáng kể, tất cả đều là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cảm giác giống như nhiệm vụ bình thường hằng ngày, thật sự không phải quá khó."
"Chỉ là phải chú ý một chút," Tiểu Tam nói, " Cách cô hoàn thành nhiệm thứ nhất có khả năng sẽ ảnh hưởng nhỏ đến các yêu cầu của nhiệm vụ tiếp theo."
Có ý gì?
Bối Noãn như thế nào cảm giác đây lại là một cái hố.
"Không cần lo lắng, ví dụ như cô làm nhiệm vụ phụng hiến đầu tiên, cô tặng A một thứ, như vậy nhiệm vụ chia sẻ kế tiếp, có thể cô sẽ cùng A phân chia thức ăn với nhau."
Đã hiểu.
Nghĩa là nhiệm vụ sẽ được ràng buộc với một người cụ thể.
"Cho nên lại là nhiệm vụ ắt phải làm?"
Bối Noãn có kinh nghiệm, Tiểu Tam gần đây đưa ra nhiệm vụ đều bắt buộc phải làm, được cái điểm khen thưởng giá trị thánh mẫu của nhiệm vụ rất phong phú.
"Không sai. Nếu không hoàn thành thì trừng phạt là, thượng tầng không gian sẽ xuất hiện thời gian lưu động, liên tục ba ngày."
Bối Noãn nói không nên lời.
Ngay khi xuất hiện dòng chảy thời gian, không cần ba ngày, chỉ cần một giây, tất cả các khối nước nóng và lạnh được Bối Noãn sắp xếp gọn gàng sẽ bị tan chảy hết, tạo thành dòng sông trong không gian; chỉ cần một giờ, những cây kem của Bối Noãn liền muốn xong đời.
Quá độc ác.
"Tốt, mọi chuyện đều nói rõ ràng, chúng ta liền chạy đi làm thôi!" Giọng Tiểu Tam tràn ngập năng lượng, như thể chính nó là người thực hiện nhiệm vụ.
Từ đầu tiên là phụng hiến, yêu cầu là đưa cho người khác một thứ.
Tiểu Tam nói, nhiệm vụ đầu tiên sẽ ảnh hưởng đến các nhiệm vụ tiếp theo, Bối Noãn khẳng định phải chọn đối tượng tốt nhất để xuống tay.
Lục Hành Trì chắc chắn không thể chọn.
Anh ấy một lát sẽ đi điều tra cái logo trên Minibus, ngay khi anh ấy rời đi, nhiệm vụ kế tiếp sẽ không thể thực hiện.
Về phần những người khác, Đường Đường không quá quen thuộc, ngượng ngùng dùng cậu ta làm nhiệm vụ.
Chỉ còn Giang Phỉ cùng Đỗ Nhược.
Luận về mặt hiểu chuyện, dễ dàng hợp tác, khẳng định là Giang Phỉ, nhưng là luận về ngây thơ dễ tin, dễ dàng nặn tròn bóp dẹp, chỉ có thể là Đỗ Nhược.
Bối Noãn không chút do dự chọn Đỗ Nhược.
"Đỗ Nhược à," Bối Noãn dùng sói xám khẩu khí kêu anh, vẫy tay, "Anh lại đây, tôi có một thứ tốt muốn đưa cho anh."
"Là cái gì?"
Đỗ Nhược đang bỏ đá vào trong sọt, quay đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tri.
"Nhìn xem, một viên đá nhỏ xinh đẹp!"
Bối Noãn tùy tay nhặt một hòn đá nhỏ từ trong đống đá lên.
Hầu hết đá vụn ở đây đều có màu xám, chỉ có một viên này là khác.
Nho nhỏ, đại khái chỉ lớn bằng một hạt phỉ loại to, bề ngoài thô ráp lại để lộ ra bên trong trong suốt đỏ như máu, vô cùng xinh đẹp.
"Tặng anh." Bối Noãn đem nó bỏ vào lòng bàn tay Đỗ Nhược.
Nhiệm vụ này cũng quá dễ dàng, nháy mắt liền hoàn thành.
Đỗ Nhược tiếp nhận viên đá đỏ nho nhỏ, thực vui vẻ, giơ nó lên nhìn dưới ánh mặt trời, "Đẹp. Bối Noãn, đây là lần đầu tiên cô tặng cho tôi một món quá."
Bối Noãn lập tức có chút áy náy.
Cả đường đi cho đến nay, vì tăng giá trị thánh mẫu, cô đã tặng nhiều người xa lạ đủ các loại đồ vật, lại xem nhẹ người bên cạnh mình, duy nhất lúc này nhớ tới tặng anh đồ vật, vẫn là vì làm nhiệm vụ.
Lục Hành Trì vừa vặn đi ngang qua, liếc nhìn viên đá trong lòng bàn tay của Đỗ Nhược, hỏi: "Cái gì vậy?"
Bối Noãn cùng đại Boss báo cáo, "Tôi nhặt được một cục đá đặc biệt xinh đẹp nên đưa cho Đỗ Nhược chơi."
Lục Hành Trì từ trong tay Đỗ Nhược cầm lấy cục đá nhỏ, nhìn nhìn, hơi hơi mỉm cười.
"Không thể nào. Bối Noãn, vận khí của em cũng thật tốt quá."
Bối Noãn không hiểu.
Lục Hành Trì giải thích: "Anh vừa mới nghe bên kia mấy người khiêng đá nói, nơi này trước kia là quặng hồng bảo thạch, chúng ta khiêng mấy cục đá trắng này là cẩm thạch, bên trong có khả năng sẽ có hồng bảo thạch."
Lục Hành Trì xoay chuyển cục đá trong tay, "Đây không phải là một khối nguyên thạch hồng bảo thạch chứ?"
Bối Noãn và Đỗ Nhược: A?
Người đàn ông trung niên vừa trò chuyện với Bối Noãn thật thính tai, nghe bọn họ nói chuyện, lập tức liếc sang bên này rồi thò qua.
"Các người thế nhưng thật nhặt được hồng bảo thạch? Sao có thể?"
Giọng anh ta không nhỏ, không ít người trên công trường chạy tới xem, vây quanh tầng trong tầng ngoài một vòng lớn.
Mọi người nghiên cứu một lần, tất cả đều nhất trí cho rằng đây thật đúng là một khối hồng bảo thạch nguyên chất.
Mỗi người mạnh ai nấy nói.
"Chất lượng tốt như vậy, nếu là trước kia, có thể bán được bao nhiêu tiền nha?"
"Ngay cả bây giờ, hẳn là cũng có thể đổi không ít đồ ăn."
"Này vận khí cũng thật tốt quá?"
Có người tò mò: "Là ai vận may tốt như vậy, có thể nhặt được hồng bảo thạch trong một đám đá vụn?"
Đỗ Nhược bình tĩnh mà chỉ chỉ Bối Noãn.
"Là cô ấy nhặt, nhưng mà cô ấy đã đem cái này tặng cho tôi."
Thẻ F ở trước ngực Bối Noãn như ẩn như hiện ở nửa sau vạt áo, thẻ A của Đỗ Nhược vẫn luôn khoe ra ở bên ngoài áo.
"Là người F nhặt được sao?" Có người khe khẽ nói nhỏ.
Bối Noãn bỗng nhiên phát hiện, ánh mắt của đám người này đều nhìn cô với vẻ tràn đầy đồng tình.
Mọi người hâm mộ nửa ngày, nhìn cục đá một hồi, sau đó tản ra, tiếp tục làm việc.
Hồng bảo thạch ở trong tay Đỗ Nhược, ngay cả thật ham muốn cũng không ai dám trực tiếp đoạt từ người thẻ A.
Chẳng qua lần này mọi người nhặt đá, ai nấy cũng thấy được chỗ Bối Noãn vừa rồi bỗng nhiên trở nên thật đông đúc, một đống người đều tới nhặt đá.
Trong chốc lát, lời đồn ở công trường có người có vận may nhặt được hồng bảo thạch được lan truyền thật nhanh ——
Có người F, vận may đặc biệt tốt, thật vất vả nhặt được một khối hồng bảo thạch nguyên chất, nhưng xui xẻo thay bị một người A coi trọng, nên chỉ có thể đem nó tặng cho người A kia.
Bối Noãn: "......"
Nhiệm vụ "Phụng hiến" có độ khó bằng 0, Bối Noãn tin tưởng tăng lên gấp bội, cô mở ra Thanh Nhiệm Vụ xem từ khóa tiếp theo.
Chính là Tiểu Tam nêu ví dụ khi nói, "Chia sẻ".
Hơn nữa giống như nó nói, sau từ "Chia sẻ" trước đây là trống không, hiện tại toát ra cụ thể nhiệm vụ cụ thể: Cùng Đỗ Nhược chia sẻ một phần thức ăn ngon thật lớn.
Khó khăn của nhiệm vụ này lại bằng 0, chỉ là Bối Noãn đang gặp khó khăn với câu hỏi chia cái gì.
Nhiệm vụ yêu cầu còn rất xảo quyệt, muốn "lớn", còn muốn "ngon".
Chung quanh đều là người, nếu muốn ăn một phần "lớn" vậy sẽ rất khó không chọc người khác chú ý, tại hoàn cảnh gian khổ như hiện tại, khẳng định không thể lấy ra đồ vật gì quá bắt mắt từ trong không gian ra.
Bối Noãn ở trong không gian tìm nửa ngày, thật vất vả mới lấy ra một túi bánh rán táo đỏ.
Bánh rán nhìn rất thô ráp, xù xì, đặt ở nơi này có lẽ sẽ không quá đột ngột.
Bối Noãn lau khô tay, xé ra một miếng lớn, hơi to, không quá lộ liễu, bánh kỳ thật ăn rất ngon và ngọt, hẳn có thể xem như là "Mỹ thực" đi?
"Đỗ Nhược, anh có đói bụng không? Có muốn ăn bánh rán không?"
Đỗ Nhược nghe thấy có đồ ăn, lập tức giống như đinh sắt gặp được nam châm, tự động bay tới.
Bối Noãn xé một nửa ra đưa cho anh, một nửa để lại cho chính mình.
Đỗ Nhược có lẽ là đói bụng, vui vui vẻ vẻ chỉ hai ba ngụm mà ăn sạch phần bánh.
Lục Hành Trì mới vừa vận chuyển xong một chuyến đá, đang mang theo một cái sọt rỗng từ dưới chân núi đi lên, thấy bọn họ đang ăn, anh đi tới cười với Bối Noãn một cái.
Nói ngắn gọn: "Đói bụng. Đút anh."
Trong giọng nói cư nhiên mang theo điểm làm nũng.
Anh đang làm việc, tay không được sạch sẽ, Bối Noãn thật nhanh xé miếng bánh của mình hơn một nửa, gói gọn lại rồi đưa đến bên miệng Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì giống như chú chó săn, nghiêng đầu ngậm lấy bánh từ trong tay Bối Noãn, lại nhìn cô cười cười, tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Anh khiêng từng sọt từ trên núi xuống, khiêng đá còn rất tích cực, cũng không vội vàng gì.
Mấy người cùng nhau ăn sạch miếng bánh rán lớn, nhiệm vụ "chia sẻ" coi như được hoàn thành.
Chuyện bánh rán trong tay họ lập tức bị người chung quanh chú ý tới.
Nhiều phiên bản lời đồn nhanh chóng được lan truyền ——
Cái người F vất vả lắm mới nhặt được cục hồng bảo thách bị người đoạt lấy, vừa rồi có một miệng bánh mỏng dính, trong lúc đói bụng định ăn một miếng, thế mà bị cái người A vừa đoạt hồng bảo thạch lại tới tranh một nửa, sau đó một người A khác lại tới phân gần một nửa, kết quả người F kia chỉ ăn được hai miếng nhỏ, nhìn thật đáng thương.
Còn có người bổ sung: người F kia nếu bị chết, nhất định là bị đói chết.
Bối Noãn: "......"
Bối Noãn làm lơ bọn họ, tiếp tục dũng cảm làm nhiệm vụ.
Từ khóa lần này là "Tha thứ", mặt sau giải thích là: Tha thứ Đỗ Nhược một chuyện anh làm với cô.
Cái này thật khó.
Đỗ Nhược cho dù như thế nào cũng sẽ không làm chuyện gì cần Bối Noãn tha thứ, nhiệm vụ này chỉ có thể kiên trì tìm kiếm cơ hội hoàn thành.
Đỗ Nhược thật mau phát hiện ra Bối Noãn vẫn luôn đảo quanh gẫn chỗ mình.
"Cô đang làm gì?" Đỗ Nhược tò mò.
"Tôi phát hiện mấy cục đá xung quanh anh đặc biệt tốt!" Bối Noãn giải thích.
"Có sao? Đều là đá, cô còn có thể phân ra tốt xấu à?"
Bối Noãn nhặt lên một khối đá kỳ quái, "Xem! Ví dụ như miếng này, thật là to, thật bóng loáng, thật là...... Ách...... tròn trịa?"
Đỗ Nhược buồn bực mà nhìn bốn phía chung quanh, sau đó, chỉ cần thấy một viên đá hơi đẹp một chút sẽ chủ động bỏ vào sọt tre của Bối Noãn.
Bối Noãn vây quanh anh hơn nửa ngày, rốt cuộc tìm được cơ hội.
Thừa dịp Đỗ Nhược đổi tư thế và duỗi chân ra, cô "không cẩn thận" vướng vào rồi ngã lên người anh.
Đỗ Nhược nhanh chóng nâng cô dậy, "Cô không sao chứ? Xin lỗi tôi không nhìn thấy cô ở phía sau."
Bối Noãn nghĩ thầm: Vớ vẩn, sau lưng anh không có mắt, đương nhiên nhìn không thấy.
"Không có việc gì không có việc gì, không phải anh sai."
Bối Noãn phủi vết bẩn trên người, liếc mắt nhìn Thanh Nhiệm Vụ, nhiệm vụ "Tha thứ" thuận lợi hoàn thành.
Thấy Bối Noãn té ngã, Lục Hành Trì chạy vội tới.
"Đường đi đã không tốt, em còn muốn vác đá. Không cần vác nữa, anh đã nói chuyện với quản đốc rồi, mấy cái sọt mà anh đã vác đều tính vào em, nên hôm nay định mức mười sọt của em đã hoàn thành."
Lục Hành Trì gỡ sọt trên lưng cô xuống, "Anh phải đi đây, em ngoan ngoãn đợi ở đây, chính mình cẩn thận."
Nguyên lai anh vác đá tích cực như vậy là vì chuyện này.
Bối Noãn có chút cảm động.
Lục Hành Trì vội vàng xuống núi, đi làm chuyện của mình.
Những lời đồn ở công trường lại biến thành dạng mới ——
Cái người F kia, thật vất vả nhặt được hồng bảo thạch lại bị người đoạt, bánh cũng bị người ăn sạch đói đến không còn gì, lại bị cái kia A cố ý làm ngã, thiếu chút nữa bị té gãy cổ.
Giữa trưa, có người dùng đòn gánh gánh hai cái sọt, lên công trường trên núi đưa cơm trưa.
Cơm trưa có hai loại. Loại phổ thông nhìn giống khoai lang đỏ đã nấu chín, nhưng nếu nhìn kỹ thì không quá giống, chúng thô ráp hơn, cũng dài hơn nhiều.
Loại đắt tiền là một giỏ những chiếc bánh tròn tròn, cũng không biết là làm từ gì.
Cơm trưa không phải đưa không, phải trả tiền, tiền này sẽ được trừ vào tiền lương.
Mọi người sôi nổi đi đến chỗ quản đốc đăng ký đổi đồ ăn.
Ở đây có quá nhiều người, khẳng định không thể lấy đồ ăn trong không gian ra được, có Lục Hành Trì giúp Bối Noãn vác mấy sọt đá lớn để đổi tiền, Bối Noãn cũng đi theo dùng tiền lương mua đồ ăn.
Bối Noãn mua món "giả khoai lang đỏ", cô phát hiện thứ này không thể ăn chút nào, chúng chỉ hơi hơi ngọt ngọt, nhưng cũng không mềm mại thơm ngọt giống khoai lang đỏ.
Trong sách nói qua, đây là cây sắn, là lương thực chính của người lao động trên đảo.
* Sắn ở đây là cây khoai mì
Tuy rằng nếu không xử lý đúng cách thì củ vẫn còn độc, nhưng chúng có thể trồng bất cứ thời điểm nào trong năm, năng suất lại cao, trong thời buổi có nạn đói như thế này thật là có thể nuôi sống rất nhiều người.
Bối Noãn miễn cưỡng ăn nhưng không nổi, cô xấu hổ bỏ miếng khoai xuống, trong khi những người khác đều ở ăn ngấu nghiến.
Đỗ Nhược đã nhìn ra, ăn xong hết đồ của mình, lại lấy thức ăn của Bối Noãn chén sạch sẽ.
Chút nữa lời đồn lại sẽ biến thành dạng gì, Bối Noãn dùng ngón chân cũng biết.
Đỗ Nhược ăn xong mấy củ sắn luộc, lại đi mua một chồng bánh, trong chốc lát cũng ăn hết sạch.
Đỗ Nhược quảng cáo cùng Bối Noãn: "Bối Noãn, loại này bánh kỳ thật cũng không tệ lắm."
Bối Noãn sợ mua lại ăn không hết.
"Không sao đâu, tôi lại đi mua một chồng, cô muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Đỗ Nhược cái "người A làm nhiều việc ác" lại chạy đi tìm người đưa cơm, mua thêm một chồng bánh.
Hôm nay Đỗ Nhược thật sự quyết tâm nỗ lực rèn luyện thân thể, anh chạy ngược xuôi từ trên núi xuống, lại vác đá không ít, kiềm tiền nhiều hơn Bối Noãn cho nên ăn xài thật phung phí, giống như đại gia.
Đỗ Nhược mang bánh trở về, cho Bối Noãn mấy cái, "Thật đấy, cô nếm thử đi."
Bối Noãn cắn một cái, cũng nếm ra được bánh này cũng làm được từ sắn.
Là củ sắn được xay nhuyễn, vo lại thành những chiếc bánh tròn nhỏ, hai mặt được nướng vàng ruộm, xác thật ăn rất ngon.
Bối Noãn vừa cắn miếng bánh liền nghe thấy bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ.
"Anh nói người A kia vì sao đột nhiên lại có lòng tốt chính mình bỏ tiền mua đồ ăn cho người F kia?"
Một người khác đoán, "Sợ cô ấy không cẩn thận đói chết thì sẽ chết quá nhanh. Cô ấy chết, đâu còn ai để anh ta khi dễ?"
Bối Noãn: "......"
Dù sao các người như thế nào bịa cũng đều có thể bịa ra thật hoàn chỉnh.
Sau cơm trưa, Bối Noãn ăn uống no đủ, tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Từ tiếp theo là "An ủi".
Bối Noãn đang băn khoăn không biết an ủi cái gì, liền thấy phía sau từ "An ủi" hiện lên lời giải thích: biểu diễn một tiết mục cho Đỗ Nhược, vừa múa vừa hát, an ủi tâm hồn yếu ớt của anh ta.
Tâm hồn yếu ớt? Tâm hồn anh ta kết hợp với dây thần kinh có thể dày như thép thô kìa!
Nhưng mà xấu hổ nhất vẫn là "vừa múa vừa hát".
Ca hát còn chưa nói, âm thanh nhỏ một chút thì không ai nghe được, nhưng mà còn phải múa?
Bối Noãn tính ra còn may mắn, may mắn khi ban đầu chọn người khác hẳn với người thường như Đỗ Nhược.
Cơ bản ý tưởng của anh như bằng không, cho nên vô luận Bối Noãn làm chuyện kỳ quái gì, độ tiếp thu của anh đều rất cao.
Chuyện "vừa múa vừa hát" này nếu làm trước mặt Lục Hành Trì hay Giang Phỉ Đường Đường, chắc là cô xấu hổ đến chết.
Bối Noãn vừa vặn tìm được một cơ hội khi Giang Phỉ và Đường Đường đều vác đá xuống núi, cô gọi Đỗ Nhược ra riêng một chỗ.
Bối Noãn nhỏ giọng nói: "Giữa trưa anh thật tốt, mời tôi ăn bánh, tôi quyết định báo đáp anh một chút. Anh vác đá một ngày, có mệt hay không? Muốn nghe tôi hát một bài hay không?"
"Hả?" Đỗ Nhược hoàn toàn không hiểu.
"Nói tóm lại, tôi muốn hát cho anh nghe vài câu."
Bối Noãn không chần chờ, lập tức bắt đầu hát.
"Gió to mưa to đem thuyền kéo u —— hắc! U! Từng bước một bước đi u —— hắc! U! Các anh em mau nỗ lực hơn u —— hắc! U! Tới rồi phía trước uống chung rượu u —— hắc! U!"
Bối Noãn vừa hát vừa cong lưng, khoa tay múa chân, nỗ lực cong người, từng bước từng bước gian nan đi tới.
Đỗ Nhược: "......"
Chờ cô hát xong, Đỗ Nhược ngập ngừng hỏi: "Cô đây là...... Lần trước ở trên sông lái thuyền là hát bài này?"
"Không sai, anh nghe ra được?" Bối Noãn thực vui mừng, "Anh có cảm thấy sau khi nghe tôi hát xong đặc biệt phấn khích? Tựa như một lần nữa được nạp điện đầy đủ?"
"Ờ...... Rất nhiệt tình. Cảm ơn cô."
Đỗ Nhược bị sạc điện thành công, tiếp tục đi vác đá.
Bối Noãn xem một Thanh Nhiệm Vụ, "An ủi" đã hoàn thành, xem ra hò dô nửa ngày, kéo thuyền nửa ngày, miễn cưỡng xem như "Vừa múa vừa hát".
Trên công trường nhiều người như vậy, tránh khỏi Giang Phỉ và Đường Đường, nhưng lại trốn không thoát đôi mắt người khác.
Vì thế, lời đồn trên công trường lại một lần nữa thăng cấp ——
Cái người đáng thương F thật vất vả nhặt được hồng bảo thạch, có duy nhất một miếng bánh cũng bị người đoạt, còn suýt nữa té gãy cổ, đã thảm thành như vậy còn bị người A kia buộc ca hát cho anh ta nghe, lời hát thật bi thương, thật khổ sở, ai nghe cũng phải khóc.
Đáng sợ nhất chính là, còn bị buộc quỳ rạp trên mặt đất bò bò về phía trước, không biết đang làm gì.
Bối Noãn: "......"
Bối Noãn hiện tại bắt đầu cảm thấy với trình độ tung tin đồn của những người này, vậy chuyện thờ cúng thẻ bài cũng tương đương không đáng tin cậy.
Bối Noãn hôm nay nghe nói thẻ bài F có tỉ lệ tồn tại rất thấp, trong lòng vẫn có tí tẹo bất an.
Bây giờ ngay cả một chút lo lắng cuối cùng đều tan thành mây khói.
Bối Noãn lại nhìn tới thanh nhiệm vụ, một chuỗi nhiệm vụ phía trên đều làm xong, chỉ còn lại có cuối cùng một từ khóa ——
Thương hại.
Phía sau giải thích cũng rất đơn giản: Đi hỏi Đỗ Nhược cảm thấy chuyện đáng thương hại nhất có thể là gì, đi làm chuyện đó.
Bối Noãn tìm một vòng, phát hiện Đỗ Nhược đang cõng sọt đồ chơi của mình lúc lắc đi về hướng dưới chân núi.
Bối Noãn vừa cõng giỏ tre chạy theo, vừa tự hỏi: Đỗ Nhược cảm thấy chuyện đáng thương hại nhất có thể sẽ là gì?
Đỗ Nhược là người có tâm địa rất tốt, nhất định sẽ có một danh sách dài.
Ví dụ như bảo hộ phụ nữ và trẻ em, chiếu cố động vật nhỏ, chia đồ ăn cho người đói khát, Bối Noãn nghĩ thầm, đúng rồi, anh ta là bác sĩ, nói không chừng sẽ nói giúp đỡ những người bị thương.
Rốt cuộc cả chặng đường này, bác sĩ Đỗ vẫn luôn trợ giúp các loại người bệnh bị thương.
Nếu anh nói muốn cứu người bị thương, Bối Noãn tính toán, hơn phân nửa đám người sắp chết đều nằm trong hố F, tùy tiện bắt một người đưa chút thuốc, vitamin, hẳn là được.
"Đỗ Nhược, tôi hỏi anh một vấn đề."
Bối Noãn đuổi theo Đỗ Nhược, cùng đi xuống chân núi.
"Anh cảm thấy chuyện gì mình cảm thấy thương hại nhất?"
Đỗ Nhược cũng không cảm thấy vấn đề của Bối Noãn có bao nhiêu kỳ quái, anh đứng đó hứng cơn gió thoảng qua, nhìn đám mây trên bầu trời, vô cùng nghiêm túc mà suy nghĩ.
"Nếu ngày thường cô hỏi tôi vấn đề này, tôi khẳng định cho cô rất nhiều đáp án."
Thái độ Đỗ Nhược trả lời vấn đề vô cùng nghiêm túc, giống như đang bảo vệ luận án tốt nghiệp.
"Nhưng mà gần đây tôi có chút ý tưởng mới. Nếu cô nói "nhất", vừa vặn tôi chợt nghĩ đến một chuyện."
Ánh mắt Đỗ Nhược sáng ngời.
"Tương lai là vua thây ma làm tôi cảm thấy ngẫu nhiên cũng sẽ đồng tình với thây ma, có lẽ đó chuyện đáng thương hại nhất."
Mặt Bối Noãn run rẩy lên.
Cô thử hỏi, "Anh cảm thấy muốn...... đồng tình như thế nào? Nói lời tốt đẹp về chúng nó?"
"Nói suông ai sẽ không nói. Tôi nói chính là...... ví dụ như đút cho thây ma cái gì đó," Đỗ Nhược vui sướng đáp lại, "Tôi cảm thấy, thần dân của tôi hình như lúc nào cũng đói bụng."
Bối Noãn nhìn anh đến phát ngốc.
Cho nên rốt cuộc vì sao ban đầu cô lại chọn cái người có suy nghĩ khác hẳn người thường này?
Chọn Giang Phỉ không tốt sao? Chọn Đường Đường không hay hay sao?
"Đút thây ma?...... Dùng cái gì đút?" Bối Noãn có điểm hoảng sợ.
Đỗ Nhược suy nghĩ hồi lâu, "Tôi cân nhắc, có thể đút cho chúng nó chút gì đó ngoài thực đơn thịt người được hay không? Tôi nghĩ, hay là đút khô bò thử xem, cũng không biết chúng nó có chịu ăn hay không..."
"Đút khô bò cho thây ma?" Bối Noãn hỏi.
Đỗ Nhược khẳng định gật gật đầu, "Không sai."
Bối Noãn im lặng vô ngữ mà nhìn Đỗ Nhược.
Khô bò không thiếu, vấn đề là trong lúc này đi tìm thây ma ở đâu? Chẳng lẽ vì cái này mà phải chạy ra ngoài đảo hay sao?
Nhìn không ra "nhiệm vụ như chuyện hàng ngày" dễ dàng như vậy kỳ thật lại chính là một cái hố thật to.