Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập

Chương 51




Nghĩ đến phần thưởng mà lão đại đã hứa sẽ cho nếu nhiệm vụ được hoàn thành tốt, Vương Minh nhịn không được mỉm cười rạng rỡ.

“Đúng đúng đúng, nhìn tôi này, hay quên quá. Nào, tôi sẽ dẫn các vị qua đó.”

Lã Hướng Dương vội vàng đi trước dẫn đường.

Lâm Lạc và Vương Minh đi theo Lã Hướng Dương qua hành lang dài của bệnh viện, đến một văn phòng tương đối kín đáo.

Khi mở cửa ra, bên trong vô cùng rộng rãi, bao gồm cả khu điều trị và khu nghỉ ngơi. Bên ngoài là khu điều trị, có bàn làm việc, sofa và giường bệnh. Giường bệnh được che bằng một tấm rèm. Phía trong là khu vực nghỉ ngơi dành cho Lâm Lạc.

Thấy Lâm Lạclộ ánh mắt hài lòng, Lữ Hướng Dương thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì công sức chuẩn bị cũng không uổng phí.

Đột nhiên, giọng nói của Vương Minh vang lên.

“Chuyện chúng tôi đến bệnh viện, mong viện trưởng Lã giữ bí mật.”

“Hơn nữa, chúng tôi chỉ tiếp nhận bệnh nhân nặng. Tất cả bệnh nhân đều phải che mặt trong quá trình điều trị.”

“Trong thời gian còn lại, không được để ai làm phiền.”

Lã Hướng Dương lau mồ hôi trên trán, vội vàng gật đầu. Thấy hai người không có chỉ thị gì thêm, ông liền nhanh chóng ra ngoài sắp xếp, sợ rằng chậm trễ sẽ bị trách mắng.

Rất nhanh sau đó, bệnh nhân đầu tiên đã được đưa vào. Những người chịu trách nhiệm khiêng cáng đều cúi đầu suốt quá trình, sau khi giao bệnh nhân thì nhanh chóng lui ra ngoài, không dám nhìn lâu.

Bệnh nhân là một người đàn ông, phần bụng trở xuống bao gồm cả đùi đều bị bầm tím, có nhiều vết thương hở lộ ra ngoài.

Vết thương rất sâu, dù đã dùng thuốc cầm m.á.u nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê. Để an toàn, Lã Hướng Dương còn tìm một miếng vải thích hợp để che mắt bệnh nhân.

Vương Minh kéo ghế lại gần giường bệnh, để Lâm Lạc ngồi xuống, còn mình thì đứng bên cạnh quan sát.

Lâm Lạc ngồi xuống, bắt đầu dùng dị năng để từ từ chữa trị. Khi thấy vết thương đã liền sẹo và vết bầm tím cũng dần mờ đi, cô liền dừng lại.

Cô không định chữa lành hoàn toàn vết thương, nếu làm vậy thật thì sẽ lộ ra dị năng quá nghịch thiên của mình. Chẳng may bị người khác biết sẽ không tốt.

Khi cần giấu tài thì phải giấu, chỉ cần đảm bảo bệnh nhân có thể hồi phục là được rồi.

Thấy Lâm Lạc đã chữa trị xong, Vương Minh bước ra ngoài gọi người vào khiêng bệnh nhân đi.

Vừa mới mở cửa, anh ta đã thấy một hàng người đang khiêng cáng đứng chờ. Tất cả đều là những bệnh nhân bị thương nặng.

Vương Minh không vui quét ánh mắt nhìn một lượt, đám người vốn đã cúi đầu cảm nhận được ánh nhìn áp lực này lại càng cúi đầu thấp hơn.

Sau khi bệnh nhân được khiêng ra ngoài, Vương Minh quay lại, không ngần ngại đóng sầm cửa, đi về phía Lâm Lạc.

“Chị dâu, có mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút không?”

“Không sao, bên ngoài có người còn đang xếp hàng phải không, cứ để họ lần lượt vào đi.”

Lâm Lạc đã tinh mắt nhìn thấy hàng dài bên ngoài qua khe cửa. Cô đã quyết định đến đây làm việc thì cô sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho những người này.

Thế là cả buổi sáng, Lâm Lạc bận rộn không ngơi tay. Đến khi cảm thấy cơ thể mệt mỏi, bụng đói cồn cào, cô phát hiện dị năng của mình cũng không thể tiếp tục sử dụng được nữa.

Nói về dị năng của Lâm Lạc, dường như nó hoàn toàn khác với người khác. Không có khái niệm thăng cấp, sức mạnh dị năng hoàn toàn phụ thuộc vào thể lực của cô.

Chỉ cần cô không mệt mỏi hay đói, dị năng sẽ không bao giờ cạn kiệt. Như tình trạng hiện tại, chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, sau khi ngủ một giấc, cô lại có thể sử dụng dị năng không ngừng.

Vương Minh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Lạc. Sau khi đưa bệnh nhân cuối cùng ra ngoài, anh treo một tấm biển "Nghỉ ngơi" ở cửa.

“Chị dâu, chị ổn chứ? Đừng làm việc quá sức, sức khỏe quan trọng hơn.” Trong mắt Vương Minh hiện lên vẻ lo lắng.

Chị dâu của anh tốt bụng như vậy, phải để ý chăm sóc, không thể để cô ấy kiệt sức. Nếu không, anh sẽ bị lão đại lột da.

Lâm Lạc thấy Vương Minh lo lắng, cô mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng lo, tôi biết giới hạn của mình mà.”

“Được rồi! Vậy chị dâu nghỉ ngơi một chút, em sẽ đi lấy đồ ăn cho chị.”

“Được.” Khi thấy Vương Minh rời đi, Lâm Lạc kéo bước chân đầy mệt mỏi vào phòng nghỉ. Cô lấy một ít bánh mì từ không gian ra ăn tạm để giảm bớt cảm giác đói khát, sau đó cô ngã lên giường và ngủ thiếp đi.

Đến khi Lâm Lạc bị ai đó đánh thức, khẽ mở hờ mắt đã thấy Tiêu Thần, cô mơ màng vươn tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng cọ vào n.g.ự.c anh.

Tiêu Thần đau lòng vuốt ve đầu Lâm Lạc, ôm cô ngồi lên đùi mình.

“Em có đói bụng không? Ăn trước gì đó rồi ngủ tiếp.” Nói xong, anh bế cô ra ngoài đến bàn làm việc.

Lâm Lạc chợt tỉnh táo, cô đảo mắt nhìn quanh, mới nhớ ra mình vẫn đang ở bệnh viện.

“Anh ơi, sao anh lại đến đây?”

“Anh lo cho em, nên cố ý đến xem thế nào.”

Trong lòng Lâm Lạc dâng lên cảm giác ngọt ngào. Cô chủ động hôn Tiêu Thần một cái như phần thưởng, nhưng ngay sau đó, Tiêu Thần đã ôm lấy cô, dịu dàng làm sâu thêm nụ hôn.

Mắt Lâm Lạc mờ đi, tim đập nhanh, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Mãi đến khi Tiêu Thần cuối cùng cũng thoả mãn mà buông cô ra, cô đỏ mặt, dựa vào n.g.ự.c anh, từ từ điều chỉnh nhịp thở.

“Ngoan~ ăn trước đi.” Tiêu Thần mở đồ ăn trên bàn, bắt đầu đút cho cô từng miếng.

Chiếc bụng trống rỗng của Lâm Lạc nhanh chóng được lấp đầy, món ăn ngon khiến cô hạnh phúc nheo mắt lại.

Thấy Tiêu Thần cứ mãi đút cho mình mà không ăn, cô cầm lấy muỗng khác, học theo dáng vẻ của anh, đút ngược lại. Cứ anh một miếng, em một miếng, nhìn ấm áp vô cùng.

Chẳng mấy chốc, bữa ăn đã được giải quyết sạch sẽ. Lâm Lạc xoa xoa cái bụng no căng của minh, cảm giác buồn ngủ lại kéo đến.

Tiêu Thần thấy cô gái nhỏ buồn ngủ, liền bế ngang cô lên, đi vào phòng nghỉ. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Sau đó, anh cũng nằm xuống, ôm Lâm Lạc cùng ngủ.

Khi Lâm Lạc tỉnh dậy, Tiêu Thần đã không còn ở đó. Cô chạm vào chăn bên cạnh, thấy lạnh ngắt, biết rằng anh đã rời đi từ lâu.

Cô nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều. Ngủ một giấc, cô thấy tinh thần thoải mái, cơn mệt mỏi cũng biến mất, thể lực đã khôi phục.

Sau khi mở cửa phòng nghỉ, Lâm Lạc thấy Vương Minh đang chờ bên ngoài.

“Chị dâu, chị dậy rồi.”

Lâm Lạc ngồi xuống ghế.

“Ừ, bảo họ đưa người vào đi.”

Cho đến khi trời tối hẳn, Lâm Lạc mới xoa bóp bả vai đau nhức của mình, kết thúc một ngày làm việc.

Để cảm ơn Vương Minh đã ở bên cạnh cả ngày, Lâm Lạc mời anh ở lại nhà ăn tối.

Cô đã nấu gà om, canh sườn hầm bắp, thịt viên, thịt kho tàu, rồi xào thêm hai món rau xanh là có thể bắt đầu bữa ăn.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Vương Minh nhìn đống đồ ăn ngon trước mặt, nước miếng sắp chảy ra, trong lòng cảm động đến rơi nước mắt.

Quả nhiên, đi theo chị dâu là có thịt ăn.

Chẳng bao lâu sau, Tiêu Thần cũng trở về, ba người cùng ngồi ăn tối, không khí rôm rả. Suốt bữa ăn, Vương Minh nói không ngừng, Lâm Lạc và Tiêu Thần thỉnh thoảng hưởng ứng vài câu, khung cảnh ấm áp vô cùng.