Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập

Chương 49




Vương Minh đang nghiêm khắc quan sát một nhóm người tập luyện, thấy Lâm Lạc đến, anh vui mừng vẫy tay chào.

"Chị dâu, sao chị lại đến đây? Đội trưởng đang họp, chị có muốn lên phòng ngồi đợi một lát không?"

"Không sao, tôi đến là tìm cậu."

"Tìm em?" Nghĩ đến việc chị dâu có chuyện chỉ nghĩ đến mình mà không tìm ba người kia, Vương Minh lập tức cao hứng, tự cho rằng mình đáng tin cậy hơn họ.

"Hehe! Chị dâu có việc gì cứ nói, em nhất định giúp chị giải quyết."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Nhìn thấy Vương Minh phấn khích như vậy, Lâm Lạc cũng bật cười.

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi cậu, gần đây căn cứ có gặp khó khăn gì không?"

Vương Minh gãi đầu, suy nghĩ một lát rồi trả lời:

"Nếu nói có chuyện gì thì là do thời tiết ngày càng lạnh, nhiều khu vực trong căn cứ không đủ điện. Rất nhiều người thường bị cảm lạnh, sốt cao không dứt, bây giờ thiếu y bác sĩ, thuốc men thì thiếu trầm trọng. Bệnh viện thì càng không. Hiện tại đây đang là vấn đề nan giải của căn cứ."

Nghe đến chuyện này, Lâm Lạc liền nghĩ ngay đến việc thiếu điện? Cô có đầy máy phát điện trong không gian. Thiếu thuốc? Cô cũng có! Trước khi mạt thế xảy ra, cô đã tích trữ rất nhiều thứ, kể cả máy sưởi. Nếu mang hết ra, chắc chắn sẽ giúp căn cứ vượt qua mùa đông này một cách an toàn.

Nghĩ đến đây, Lâm Lạc chào tạm biệt Vương Minh rồi đến văn phòng Tiêu Thần.

Cuộc họp vẫn chưa kết thúc, Lâm Lạc ngồi trên ghế sofa xem chương trình giải trí để g.i.ế.c thời gian.

Một tiếng sau, Tiêu Thần kết thúc cuộc họp, anh xoa xoa hai bên thái dương đau nhức của mình, chậm rãi bước vào văn phòng nghỉ ngơi.

Khi nhìn thấy Lâm Lạc cuộn tròn trên ghế sofa, Tiêu Thần vội bước nhanh vào.

"Trời lạnh thế này, sao em lại đến đây?" Tiêu Thần lo lắng, chạm vào bàn tay lạnh buốt của Lâm Lạc, anh đau lòng vô cùng.

"Tất nhiên là vì nhớ anh rồi~" Lâm Lạc nhân cơ hội rúc vào vòng tay ấm áp của Tiêu Thần làm nũng.

Tiêu Thần ánh mắt chiều chuộng nhìn Lâm Lạc với, nụ cười ấm áp hiện lên trên gương mặt anh.

"Anh ơi, em nghe nói nhiều người trong căn cứ đang bị bệnh vì trời lạnh, có đúng không?"

"Nghe ai nói vậy? Không sao đâu, anh sẽ giải quyết chuyện này."

Mùa đông này lạnh hơn bình thường, anh phải nhanh chóng thu thập thêm vật tư. Nếu không, những người dân thường khó mà qua nổi mùa đông này.

Lâm Lạc đau lòng cho Tiêu Thần, cô muốn giúp đỡ anh, cô không muốn mãi chỉ là người nhận sự chăm sóc từ anh.

"Anh ơi, em có vật tư! Đi thôi, chúng ta đến kho đi, em lấy ra cho anh."

Tiêu Thần nhìn Lâm Lạc với vẻ ngạc nhiên, không nói gì thêm. Anh muốn xem thử cô còn giấu bao nhiêu bí mật nữa.

Trong kho, Tiêu Thần nhìn đống vật tư chất đầy: máy phát điện, pin mặt trời, máy sưởi, thuốc men, cùng với quần áo, giày dép dày ấm cho mọi lứa tuổi. Đầy ắp cả một nhà kho lớn, nếu không phải hết chỗ, Lâm Lạc chắc còn tiếp tục lấy ra nữa.

Những nghi ngờ trong lòng Tiêu Thần lại một lần nữa trỗi dậy, bí mật của cô gái nhỏ này không hề nhỏ chút nào.

"Lạc Lạc."

Lâm Lạc thấy ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Thần, chợt nhận ra việc mình có nhiều vật tư như vậy đúng là có chút không bình thường, cô cười gượng.

"Chuyện này, chỉ là..."

Suy nghĩ mãi mà không biết giải thích thế nào, Lâm Lạc liền làm nũng. Tiêu Thần không còn cách nào khác, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.

"Lạc Lạc, anh cho em ba ngày, ba ngày sau anh muốn em nói thật với anh tất cả mọi  chuyện."

"Lạc Lạc, anh không muốn em giấu anh điều gì, anh muốn hiểu rõ tất cả về em, dù tốt hay xấu, anh đều yêu, em hiểu không?"

Lâm Lạc ngẩn ngơ nhìn ánh mắt đầy chân thành của Tiêu Thần, cô gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Vâng".

Tiêu Thần dịu dàng hôn lên đầu Lâm Lạc, ôm cô gái nhỏ mà anh yêu đến tận xương tủy vào lòng, cảm nhận hơi ấm và nhịp đập từ trái tim của đối phương truyền đến.

Vật tư đã được chuẩn bị đầy đủ, căn cứ bắt đầu khẩn trương lắp đặt hệ thống cung cấp điện. Thuốc men trong bệnh viện cũng được bổ sung kịp thời, tình hình dần dần chuyển biến tốt hơn, ai nấy trong căn cứ trên mặt cũng tràn đầy vui sướng.

Hai ngày nay, Lâm Lạc có chút lo lắng. Cô băn khoăn không biết phải làm sao để nói với Tiêu Thần về chuyện cô là người xuyên sách.

Người bình thường nếu biết mình chỉ là nhân vật trong sách, chắc hẳn sẽ rất khó chấp nhận.

"Haiz..." Lâm Lạc thở dài lần thứ một trăm lẻ tám, cô quyết định mặc kệ tất cả. Tối nay cô sẽ thú nhận tất cả, dù sao cô cũng không có ý định giấu mãi.

Chỉ là không biết, liệu anh có tin không, dù sao thì chuyện này rất khó để tưởng tượng, nó thật sự rất hoang đường.

Nghĩ thông suốt, tâm trạng Lâm Lạc trở nên vui vẻ hơn. Cô vào bếp, dự định trổ tài nấu một bữa tối thịnh soạn cho Tiêu Thần.

Cô lấy thịt cừu tươi nấu một nồi canh, sau đó thái thịt bò để xào, làm thêm món tôm luộc, cuối cùng xào một đĩa rau.

Khi Tiêu Thần bước vào nhà, anh liền thấy Lâm Lạc đang bận rộn trong bếp, mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp nơi.

Cảnh tượng ấm cúng này khiến Tiêu Thần cảm thấy hài lòng và hạnh phúc không thôi, ánh mắt anh không tự chủ trở nên dịu dàng hơn. Anh bước đến phía sau, ôm chầm lấy Lâm Lạc.

Lâm Lạc quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn niềm vui, cô nói: "Anh về rồi à! Sắp có cơm ăn rồi đấy."

"Ừ." Tiêu Thần hôn nhẹ lên tai cô, hỗ trợ mang thức ăn ra bàn.

Bữa tối ấm cúng và giản dị, nhưng lại mang đến cảm giác hạnh phúc cho cả hai. Họ thật may mắn vì là duy nhất của nhau.

"Anh à! Em có chuyện muốn nói với anh."

"Ừ, Lạc Lạc nghĩ kỹ chưa?" Tiêu Thần nhìn vào ánh mắt dần dần kiên định của Lâm Lạc, anh biết cô gái nhỏ của mình sắp tiết lộ một bí mật động trời. Ánh mắt anh nhu hoà, vẻ mặt kiên nhẫn chờ đợi và khích lệ cổ vũ Lâm Lạc nói ra.

Lâm Lạc nhìn vào gương mặt điển trai của Tiêu Thần, cảm nhận sự bao dung vô hạn của anh, những lo lắng cuối cùng trong lòng cô tan biến. Cô từ từ kể lại bí mật của mình cho anh nghe.

"Anh ơi, thật ra em không phải là người của thế giới này, chính xác thì thế giới này là một cuốn sách mà em đã đọc."

Lâm Lạc thấy trong mắt Tiêu Thần không có sự nghi ngờ gì, chỉ thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cô an tâm nói tiếp.

"Em cũng không biết mình làm sao đến được thế giới này. Khi em tỉnh dậy thì phát hiện mình đã xuyên vào sách rồi."

"Vì đến từ sớm nên em biết trước thời điểm mạt thế xảy ra, do đó em đã dùng toàn bộ tiền để chuẩn bị rất nhiều vật tư."

"Em chưa từng nghĩ mình sẽ yêu anh. Dù sao, trong sách em chỉ đóng vai trò là một nữ phụ độc ác. Còn Lam Khả Hân mới là nữ chính, anh là nam chính. Hai người đã được định sẵn là trời sinh một cặp."

"Em đã hoảng sợ, lo lắng, nhưng không thể kiềm chế được sự thu hút mà anh dành cho em. May mắn là, anh không yêu Lam Khả Hân như trong sách miêu tả. Từ đầu đến cuối, anh luôn kiên định chọn em."

"Anh ơi, cảm ơn anh!"

Trong lòng Tiêu Thần dậy lên sóng lớn, anh kinh ngạc khi biết thế giới này chỉ là do ai đó viết ra. Nhưng rất nhanh, sau khi hết khiếp sợ, tâm trạng anh dần trở nên bình tĩnh.

Dù là thế giới trong sách thì đã sao, số phận của anh luôn do chính anh làm chủ.