Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập

Chương 24




Không để mọi người có thời gian suy nghĩ, lũ gián biến dị tràn tới mỗi lúc một đông hơn. Tiêu Thần nhanh chóng ra lệnh:

"Quân Trạch dùng lửa, Trần Đồng kiểm soát hướng gió, mở rộng phạm vi lửa. Những con lọt lưới sẽ do Ngụy Long và Tôn Hướng xử lý. Nguyệt Nguyệt, cô đi báo cho hai đội khác cẩn thận."

Nghe lệnh, mọi người nhanh chóng vào vị trí làm nhiệm vụ của mình. Tiêu Thần sử dụng dị năng tinh thần để tạo kết giới, bao phủ cả mình và Lâm Lạc, sau đó ôm cô tránh lũ gián rồi nhanh chóng đi lên tầng hai.

Lam Khả Hân sau khi nghe thấy tiếng hét đã lập tức lao đến phòng của Lê Ưu.

Khi nhìn thấy những thứ đen kịt phủ kín trên người cô ta, ánh mắt cô co rút lại. Cô sử dụng dị năng băng để đóng băng toàn bộ căn phòng, tạm thời khống chế hành động của lũ gián.

Việc sử dụng quá mức dị năng khiến sắc mặt Lam Khả Hân trở nên tái nhợt. May mắn là các thành viên khác kịp thời đến giúp, mọi người hợp sức chuyển Lê Ưu sang phòng khác, an toàn hơn.

Lam Khả Hân theo sát phía sau, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lặng lẽ lấy ra một bình nước suối tinh khiết, uống vài ngụm.

Cơ thể mệt mỏi của cô dần được hồi phục, dị năng cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục.

Trong khi đó, Lê Ưu đang rên rỉ trong đau đớn. Cô bị lũ gián biến dị cắn khắp người, thậm chí cả mặt cũng bị chúng gặm hai miếng, m.á.u chảy đầm đìa, trông vô cùng kinh khủng.

Lam Khả Hân lấy ra thuốc cấp cứu, giúp Lê Ưu tiêm một mũi thuốc chống viêm. Sau đó cô nhờ Ngô Giai hỗ trợ khử trùng vết thương rồi băng bó lại. Đợi mọi thứ hoàn tất, Lê Ưu đã mất ý thức, ngất đi trong đau đớn.

Lúc này, những con gián biến dị ở bên ngoài đã phá vỡ lớp băng mỏng, chúng đang cố gắng gặm nhấm cánh cửa. Chẳng bao lâu sau, trên cánh cửa đã xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Từng con gián từ lỗ hổng chui vào, Lam Khả Hân ra hiệu cho đồng đội chuẩn bị chiến đấu.

Lâm Lạc và Tiêu Thần lên đến tầng hai thì gặp phải một đám gián đông đúc. Chúng dày đặc đến mức không thể đặt chân xuống được.

Tiêu Thần vừa ôm lấy Lâm Lạc bằng một tay, vừa dọn dẹp đám gián dưới chân bằng tay còn lại. Nơi nào tia sét đi qua, con gián liền bị thiêu rụi, biến thành tro bụi.

Chẳng mấy chốc, một khoảng trống lớn đã được dọn sạch.

Lâm Lạc lúc đầu còn sợ hãi, giờ đã chuyển sang hứng khởi, cô nhìn vào gương mặt quyến rũ của Tiêu Thần, cảm nhận được sức mạnh to lớn từ anh, lòng cô tràn đầy tự hào.

"Anh ơi~ Anh giỏi quá!"

Tiếng cười trầm thấp của Tiêu Thần vang lên từ cổ họng, anh siết c.h.ặ.t t.a.y đang ôm lấy eo của Lâm Lạc.

"Giỏi ở chỗ nào?" Giọng nói đầy từ tính pha lẫn chút mập mờ.

Lâm Lạc không nhận ra, thành thật trả lời: "Dị năng của anh giỏi quá."

Tiêu Thần nhẹ nhàng cắn vào tai của Lâm Lạc, khiến cô đỏ bừng tai, cơ thể khẽ run lên.

"Hmm? Chỉ có dị năng thôi sao? Em biết anh còn giỏi hơn ở điểm khác nữa mà, có thể làm em khóc mà cầu xin tha thứ."

Mặt Lâm Lạc đỏ bừng, dù có chậm chạp đến đâu cô cũng biết Tiêu Thần đang ám chỉ điều gì. Hừ! Tên xấu xa, lưu manh này.

"Anh... anh hư quá."

"Anh chỉ hư hỏng với mỗi em thôi."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Tiêu Thần nhìn thấy Lâm Lạc đã xấu hổ đến mức vùi mặt vào n.g.ự.c mình, phần cổ trắng nõn lộ ra đã chuyển sang màu hồng nhạt, khiến anh không thể kiềm chế được hơi thở của bản thân.

Anh tiếc nuối nhìn cô gái nhỏ trong lòng, trước khi dừng lại, anh còn cố ý cắn nhẹ vào cổ cô một cái.

Sau đó, anh ôm lấy cô gái nhỏ đang ngượng ngùng trong lòng, tiến về phía cuối hành lang.

Lam Khả Hân và vài người khác đang đứng quanh Lê Ưu, cố gắng chống lại đàn gián đang ngày một đông trước mặt. Trên người họ ít nhiều cũng bị thương, tuy không đến mức nguy hiểm, nhưng số lượng quá nhiều vẫn khiến họ bị gián cắn đến đau đớn.

Chân của Lam Khả Hân cũng bị cắn vài chỗ, cô tức giận ném những mũi băng nhọn về phía đám gián. Vừa mới g.i.ế.c c.h.ế.t một nhóm này, ngay lập tức lại có thêm một nhóm khác tiến vào, vòng lặp cứ thế mà lặp lại, không có hồi kết.

Các đồng đội bên cạnh cô, ai nấy cũng đều mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh đổ ra, sắp không chịu nổi nữa.

Đang do dự không biết có nên lấy nước suối tinh khiết ra cho mọi người uống không thì Tiêu Thần đã ôm Lâm Lạc xuất hiện ở cửa phòng.

Dưới lưới điện bao phủ, phần lớn đám gián bị biến thành tro, phần nhỏ còn lại cuối cùng cũng bị Lam Khả Hân và mọi người tiêu diệt hết.

Bảy người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi người ngã phịch xuống sàn thở dốc.

Lam Khả Hân nhìn thấy Tiêu Thần ôm Lâm Lạc một cách thân mật, trên cổ trắng nõn của cô ta còn có một dấu hickey đỏ rực, không cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của ai.

Cô che giấu cảm xúc trong mắt, bước đến trước mặt Tiêu Thần, nhẹ giọng cảm ơn.

Tiêu Thần gật đầu, thấy không còn nguy hiểm gì nữa, anh liền xoay người xuống lầu.

Trận chiến dưới lầu cũng đã kết thúc, khắp nơi đều là dấu vết của cuộc chiến, La Nguyệt Nguyệt cũng đã dẫn theo hai đội khác đến đây.

May mắn thay, căn nhà nhỏ bên cạnh không có sự xuất hiện của sinh vật biến dị nào.

Toàn bộ đội ngũ chen chúc trong một căn nhà, trong nháy mắt, tầng một liền trở nên chật chội hơn hẳn.

Lúc này, cơn mưa đã ngừng, chân trời bắt đầu hừng sáng dần.

Giằng co lâu như vậy, cuối cùng trời cũng sắp sáng rồi.

Mọi người đơn gian nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, tranh thủ ăn uống no đủ, sau đó cả nhóm tiếp tục xuất phát.

Vẫn là Tiêu Thần dẫn đường, ba đội nhỏ khác ở giữa, còn La Quân Trạch đi cuối cùng.

Lúc này trời đã sáng rõ, ánh bình minh rực rỡ nhuộm đỏ nửa bầu trời. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Lạc cảm thấy cây cối hai bên đường trông xanh tươi và cao lớn hơn bình thường.

Cô suy nghĩ rồi nói ra thắc mắc của mình.

"Anh ơi, anh có cảm thấy cây cối có gì khác thường không?"

Tiêu Thần nhìn qua hàng cây bên ngoài, "Cơn mưa đêm qua đã khiến động thực vật bắt đầu biến dị."

Nói xong, anh lấy bộ đàm ra, dặn dò các xe phía sau cố gắng tránh xa cây cối hai bên đường một chút, để tránh xảy ra tình huống bất ngờ.

Lâm Lạc cảm thấy nặng nề và buồn bã, không gian sống của con người ngày càng thu hẹp. Trong sách cũng không đề cập đến khi nào thì tận thế kết thúc.

Tiêu Thần nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Lâm Lạc, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, cằm nhẹ nhàng tựa lên vai cô, thì thầm an ủi.

"Đừng lo, mọi thứ đã có anh lo, hiểu ý anh chứ?"

Lời nói dịu dàng, giọng nói ấm áp của anh giúp Lâm Lạc xua tan mọi lo lắng trong lòng. Cô không phải là người cô đơn, cô có người yêu, có những đồng đội đáng tin cậy. Dù tận thế kéo dài đến bao giờ, người đàn ông này vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc của cô.

"Anh ơi, sao anh lại tốt như vậy. Em càng ngày càng thích anh rồi, phải làm sao đây?"

Tiếng cười trầm ấm, quyến rũ của Tiêu Thần vang lên, cảm giác hạnh phúc như hiện hữu khiến đối phương không nhịn được mà đắm chìm.

"Thích đến mức nào? Dù em có nói ra thì anh cũng không tin đâu! Tối nay dùng hành động để chứng minh nhé, được không?"

Giọng điệu mờ ám, lời nói trêu chọc khiến Lâm Lạc xao xuyến. Cô xấu hổ không thôi, bực bội quay người lại, qua lớp áo cô hung hăng cắn vào n.g.ự.c Tiêu Thần một cái.