Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập

Chương 20




Trong lòng Lâm Lạc cảm thấy tức giận, cô kìm không được mà trách móc Tiêu Thần quá đáng.

"Anh có thể kiềm chế một chút không? Em mệt đến sắp c.h.ế.t rồi." Cô nghi ngờ rằng, sớm muộn gì mình cũng sẽ c.h.ế.t trên giường cho xem.

Nghe thấy lời phàn nàn của cô gái nhỏ, Tiêu Thần bật cười khẽ.

"Ai bảo cục cưng quá hấp dẫn làm gì, mềm mềm thơm thơm, quá là mê người rồi. Anh nhịn không được thì làm thế nào bây giờ?"

Lâm Lạc nghe những lời không biết xấu hổ của anh, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, thử dò hỏi.

"Hay là em sang phòng bên cạnh ngủ nhé?"

Tiêu Thần mặt đen lại, định dạy cô gái nhỏ không biết sống c.h.ế.t này một bài học.

Lâm Lạc vừa nhìn thấy nét mặt thay đổi của anh, nhớ lại bài học mà Tiêu Thần đã dạy dỗ lần trước, cô lập tức hoảng sợ, ngoan ngoãn nhận lỗi ngay.

"Em đùa thôi mà, em đâu nỡ rời xa anh."

Tiêu Thần nhìn cô với ánh mắt tối sầm, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của cô, tạm tha cho cô một lần.

Lâm Lạc thở phào nhẹ nhõm, nếu còn thêm một lần nữa thì chắc ngày mai cô không cần rời giường làm gì. Có sức đâu mà dậy nổi!

Lâm Lạc chợt nhớ đến chuyện gặp Lam Khả Hân hôm nay, cô thủ thỉ với Tiêu Thần.

"Anh đoán xem hôm nay em đã gặp ai?"

Không đợi anh trả lời, cô tiếp tục nói.

"Em gặp Lam Khả Hân, cô ấy còn nói sẽ đến nhà cảm ơn chúng ta nữa." Lâm Lạc lén quan sát phản ứng của Tiêu Thần.

"Lam Khả Hân là ai?" Tiêu Thần cau mày, không hiểu hỏi lại.

Lâm Lạc kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, anh ấy vậy mà không nhớ nữ chính, người mà đáng lẽ ra sẽ là cặp đôi định mệnh của anh trong tương lai?

Dù nghĩ vậy, nhưng trong lòng Lâm Lạc không thể tránh khỏi cảm giác ngọt ngào.

"Chính là cô gái mà chúng ta đã cứu ở thị trấn nhỏ, lúc trước khi quay về căn cứ lần trước đó!"

Tiêu Thần suy nghĩ một lúc, anh chỉ nhớ là có chuyện cứu người, nhưng không có chút ấn tượng nào về người mà họ đã cứu.

"Ừ."

"Đúng rồi, lô vũ khí đó vẫn còn trong không gian của em đấy."

Tiêu Thần không lo lắng sao, từ khi trở về đến giờ anh chưa từng nhắc đến lô vũ khí này.

Tiêu Thần thản nhiên nói: "Ngày mai sẽ cất vào kho."

"Nhân tiện dẫn em đi gặp ông nội."

Lâm Lạc nghe thấy ngày mai sẽ đến thăm ông nội anh, trong lòng cô có chút khẩn trương.

"Có phải hơi nhanh quá không? Nhỡ ông nội anh không thích em thì sao?"

"Nhanh sao? Anh còn thấy quá chậm đấy." Tiêu Thần mặt đầy thâm ý nói.

"Yên tâm đi, ông nội rất thích em." Với tính cách của ông cụ, chỉ cần anh tìm được một cô gái là ông đã thích rồi.

Nghe Tiêu Thần nói vậy, Lâm Lạc yên tâm hơn một chút. Cô bắt đầu xoắn xuýt, nghĩ xem ngày mai nên mang theo món quà gì cho tốt, lần đầu gặp mặt mà đi tay không thì hơi kì.

Tiêu Thần nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lâm Lạc đang lo trước lo sau cho ngày mai, anh nhịn không được xoay người, mạnh mẽ đè cô ở dưới người mình.

"Nếu em đã không buồn ngủ, vậy chúng ta tiếp tục làm chính sự đi."

Mặt trăng cũng xấu hổ trốn vào đám mây, đêm còn dài.

Sáng hôm sau, Lâm Lạc lại không tránh khỏi việc dậy muộn. Cô xấu hổ, giận dỗi đ.ấ.m nhẹ vào người đàn ông bên cạnh.

"Tất cả là tại anh."

Tiêu Thần cưng chiều nhìn Lâm Lạc, dáng vẻ giận dỗi cùng gương mặt ngây thơ ấy, thật đáng yêu! Khóe miệng khẽ nhếch lên, mặc kệ những cú đ.ấ.m nhẹ nhàng của cô rơi trên người mình.

"Được rồi, đều là lỗi của anh, anh sai rồi."

Lâm Lạc chỉ biết câm nín nhìn Tiêu Thần. Người đàn ông này lần nào cũng nhận sai, nhưng cô chưa từng thấy anh sửa đổi gì cả. Hừ, chỉ biết dỗ cô thôi.

Chờ khi Lâm Lạc và Tiêu Thần chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, cũng đã gần trưa.

Tiêu Thần xách theo trà và rượu mà Lâm Lạc lấy ra từ không gian, tiến về biệt thự của ông nội Tiêu. Biệt thự cách bọn họ cũng không xa, đi bộ khoảng mười phút là đến nơi.

Chị Lưu nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vội vàng chạy ra mở cửa.

Mắt thấy Tiêu Thần nắm tay một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước cửa, cô nàng cười tươi đến nỗi không khép được miệng.

Cô đã sớm nhận được chỉ thị của ông chủ, rằng hôm nay cậu chủ sẽ đưa bạn gái về ăn cơm.

"Cậu chủ đến rồi, đây chắc là Lạc tiểu thư đi, mời vào."

Nói xong, chị nhường đường cho họ vào.

Lâm Lạc cười ngại ngùng: "Chị cứ gọi em là Lạc Lạc được rồi."

Chị Lưu vui vẻ đáp lời, bạn gái của cậu chủ thật ngoan ngoãn, nhìn là thấy đáng yêu rồi.

Tiêu Thần đưa món quà gặp mặt cho chị Lưu, ám chỉ rằng đây là quà mà Lâm Lạc đã cố ý chuẩn bị.

"Chỉ cần đến là được rồi, sao còn mang theo quà cáp làm gì?" Chị Lưu nhìn Lâm Lạc biết điều như vậy, trong lòng càng thêm yêu mến.

"Để tôi đi gọi ông chủ, hai người ngồi chơi uống nước đợi xíu nha."

Nói xong, chị dẫn họ đến ghế sofa, chờ họ ngồi xuống rồi mới lên lầu.

Lâm Lạc có chút lo lắng, đứng ngồi không yên, Tiêu Thần nhận ra bé thỏ của mình đang căng thẳng, anh liền kéo cô vào lòng, ra hiệu cho cô thả lỏng.

"Đừng sợ, có anh đây."

Nghe thấy giọng nói ôn nhu cùng ánh mắt cưng chiều của Tiêu Thần, Lâm Lạc lập tức thả lỏng.

Đúng vậy, từ khi mạt thế đến, người đàn ông này vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc của cô, bảo vệ cô chặt chẽ đến mức gió thổi cũng không lọt, chăm sóc tỉ mỉ, khiến cô dù trong mạt thế vẫn sống vui vẻ hạnh phúc.

Trong lòng Lâm Lạc cảm động không thôi, cô xúc động ôm chặt lấy Tiêu Thần, vùi mặt vào n.g.ự.c anh.

Đột nhiên, phía sau vang lên trận cố ý ho khan. Lâm Lạc ngượng ngùng rời khỏi vòng tay của Tiêu Thần, xoay người đứng lên.

"Cháu là Lạc Lạc phải không? Ôi chà, cô bé xinh xắn quá, ông là ông nội của thằng nhóc này." Cô bé này vừa nhìn đã khiến người ta thích. Hừ! Tiện nghi cho thằng cháu mình quá.

"Cháu chào ông ạ." Lâm Lạc ngoan ngoãn chào hỏi.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

"Ừ." Ông nội Tiêu nghe thấy tiếng "ông" ấy, vui mừng đến mức không ngậm được miệng.

"Mọi người đừng đứng nữa, đồ ăn đã xong rồi, vào ăn cơm thôi."

Bốn người ngồi vào bàn, ông nội Tiêu bảo chị Lưu chuẩn bị chút rượu. Hôm nay ông vui, làm sao có thể thiếu rượu được.

Chị Lưu thấy vậy, liền mở chai rượu mà Lâm Lạc đã chuẩn bị, rót một ly cho ông nội. Hương thơm đậm đà của rượu ngay lập tức khiến ông nội Tiêu thấy thèm thuồng, con sâu rượu trong người ông bắt đầu ngọ nguậy, ông nhấp một ngụm nhẹ.

Hài lòng nói: "Rượu ngon! Nhà ta từ bao giờ có loại rượu tốt thế này."

Chị Lưu cười tươi đáp: "Đây là quà của Lạc Lạc cố ý chuẩn bị cho ông đấy ạ."

Ông nội Tiêu nghe vậy, vui vẻ gật đầu liên tục.

"Cô bé đúng là chu đáo hơn thằng nhóc này, biết hiếu thảo với ông già."

Lâm Lạc ngượng ngùng cười một tiếng, cô không ngờ rằng, vị thủ trưởng của khu quân sự lại hiền hòa và dễ gần như vậy.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ nhẹ nhàng, tràn đầy tiếng cười.

Sau bữa ăn, Tiêu Thần cùng ông nội vào thư phòng bàn công việc.

Chờ khi Tiêu Thần đi xuống, cả hai chuẩn bị trở về. Chị Lưu nhét rất nhiều bánh kẹo và đồ ăn nhẹ cho Lâm Lạc mang về, còn nói cô nhớ ghé chơi thường xuyên.

Lâm Lạc và Tiêu Thần chậm rãi, tay trong tay đi trên đường, cả hai cùng tận hưởng khoảng thời gian yên bình này.

Nhìn khuôn viên biệt thự được chăm chút tỉ mỉ, Lâm Lạc đột nhiên nhớ ra, sau này thực vật sẽ biến dị.