Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Mỗi Ngày Đều Bị Nam Chính Trêu Chọc Đến Đỏ Mặt, Tim Đập

Chương 2




Cô đặt cốc nước nóng xuống sàn, rồi quay lại lên tầng, mở vòi nước trong bếp và phát hiện có nước máy chảy liên tục, không biết từ đâu ra.

Cô thử bật gas, ồ, có lửa. Về sau có thể nấu ăn trong không gian, nghĩ đến đây cô đã thấy hào hứng rồi.

Khám phá xong bếp, Lâm Lạc chạy lên tầng hai.

Tầng hai có một phòng ngủ siêu lớn, đầy đủ nội thất. Phòng tắm còn có một bồn tắm massage đôi siêu lớn. Lâm Lạc thử bật nước, phát hiện còn có nước nóng.

Đây là loại nhà gì thế này? Bên ngoài có vẻ cổ điển, bên trong lại toàn thiết bị hiện đại.

Nhìn xuống đồng hồ, đã trôi qua nửa giờ. Lâm Lạc chạy xuống tầng hầm, cầm cốc nước và thấy nước không hề thay đổi nhiệt độ.

Có vẻ như thời gian ở tầng hầm là ngưng đọng.

Lâm Lạc rất hài lòng. Mặc dù không gian của cô không thần kỳ như của nữ chính, nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi.

Lâm Lạc ra khỏi không gian. Việc đầu tiên là vào bếp nấu một bát mì trứng, ăn xong thì tìm trên điện thoại một trang web cho thuê kho. Cô thuê một kho gần biệt thự, với lý do mở siêu thị.

Sau đó, đặt hàng số lượng lớn các loại gạo, mì, dầu ăn, gia vị và nước khoáng đóng chai, cùng với các vật dụng hàng ngày và chăn ga gối đệm trên một trang thương mại điện tử.

Cô cũng đặt mua các loại quần áo cho bốn mùa, từ quần áo mùa hè, mùa đông, đến giày dép, chủ yếu là đồ thể thao và thoải mái, cho mọi lứa tuổi và giới tính.

Cô nghĩ rằng, nếu có thể gặp những người bạn cùng chí hướng, có thể tặng họ những món đồ này xem như tỏ chút lòng thành. Đương nhiên, khi lướt thấy những chiếc váy đẹp, cô cũng không ngần ngại mà mua luôn, chắc chắn sẽ có dịp mặc chúng.

Lâm Lạc cũng đặt mua nhiều loại trái cây chất lượng tốt và các loại snack, sữa. Cô không quên mua cả đồ dùng cho trẻ em. Ai biết được sau này lỡ mạt thế kết thúc, sinh hoạt trở lại bình thường thì sao? Tốt nhất vẫn là mua hết.

Cô yêu cầu tất cả hàng hóa đều được giao đến kho cho thuê. Sau đó vào phòng thay đồ, chọn một bộ đồ thể thao ôm sát người, buộc tóc dài hơi xoăn của mình thành đuôi ngựa cao.

Lâm Lạc nhìn vào gương. Kể từ khi xuyên sách đến giờ, cô vẫn chưa nhìn kỹ diện mạo của nguyên chủ.

Cô cao 1m65, dù chỉ mặc đồ đơn giản, nhưng vóc dáng hoàn hảo của cô đã được tôn lên rõ ràng.

Người ta hay nói: Người đẹp vì lụa, còn cô thì ngược lại, lụa đẹp vì người. Làn da trắng sáng, không có lỗ chân lông, gương mặt xinh đẹp, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ. Với nhan sắc thượng thừa này, dù có tùy tiện mặc bất kì bộ đồ nào cũng làm tôn lên vẻ đẹp duyên dáng yêu kiều của mình.

Không hổ là hoa khôi của trường, so với cả các ngôi sao trên tivi nhiều khi có hơn chứ không có kém. Nhưng vẻ ngoài xinh đẹp này lại là một vấn đề trong thời kỳ tận thế, dễ khiến người khác để ý.

Lâm Lạc cũng giống nguyên chủ, đã có bằng lái xe từ năm 18 tuổi. Cô vào bãi đỗ xe, lái xe đến khu phố thương mại.

Cô chọn một trung tâm đào tạo có vẻ đáng tin cậy và vào trong.

“Chào chị, ở đây có dạy kiếm thuật không?” Nhân viên lễ tân ngẩng lên nhìn Lâm Lạc, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Ôi, cô gái này đẹp quá, không biết có phải là ngôi sao không.

“Chào chị, chúng tôi có dạy kiếm thuật, nhưng khá hiếm. Chị chắc chắn muốn học không? Chúng tôi còn nhiều khóa học khác nữa, chị có thể xem xét thêm.” Nhân viên lễ tân ngạc nhiên nhìn Lâm Lạc. Cô gái này trông nhẹ nhàng như vậy, lại muốn học kiếm thuật.

“Cảm ơn chị, không cần cân nhắc, tôi chỉ muốn học kiếm thuật thôi.” Lâm Lạc mỉm cười đáp.

Nhân viên lễ tân bị nụ cười của Lâm Lạc làm cho choáng váng, lúng túng hoàn tất thủ tục.

Lâm Lạc theo chỉ dẫn lên tầng ba đến phòng tập, trình bày ý định với huấn luyện viên, sau đó bắt đầu tập luyện theo yêu cầu.

Ban đầu, cô gặp nhiều khó khăn, nhưng sau khi cố gắng làm quen, cô cũng có chút tiến bộ.

Sau khi hẹn giờ luyện tập hàng ngày với huấn luyện viên, Lâm Lạc lái xe hơn một giờ đến làng Phong Thu, nơi này nổi tiếng về trồng trọt và chăn nuôi. Làng trồng đủ loại cây trồng và chăn nuôi các loại gia súc.

Khi đến làng và tìm xong chỗ đậu xe, Lâm Lạc thấy một ông lão đang ngồi dưới bóng cây.

Cô lại gần, giải thích ý định của mình: “Chào ông, cháu muốn mua một số nông sản và gia súc, xin hỏi giao dịch ở đâu?”

Ông lão nhìn Lâm Lạc, một cô gái xinh đẹp, không khỏi tò mò hỏi: “Cô bé muốn mua những thứ này làm gì?”

Lâm Lạc giải thích: “Cháu là nhân viên thu mua cho siêu thị, công ty cử cháu đến thu mua nông sản.”

Ông lão hiểu ra, gật đầu. Sau đó nhiệt tình dẫn Lâm Lạc đến nhà trưởng làng.

Cô lặp lại yêu cầu của mình, nhờ trưởng làng chuẩn bị các loại rau củ, gà, vịt, ngỗng, bò, cừu, heo,...

“Trưởng làng, gia súc cần được mổ và đóng gói sẵn, rau củ cũng cần phân loại và đóng hộp. Yên tâm, tiền không thành vấn đề, chỉ cần mọi người chuẩn bị nhiều một chút, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Trưởng làng vui vẻ đồng ý, mặt cười hiện đầy nếp nhăn.

Cô đặt cọc và hẹn ba ngày sau sẽ quay lại lấy hàng, sau đó lái xe đi về.

Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành tiết học kiếm thuật, Lâm Lạc lại đến chợ hải sản, đặt hàng các loại hải sản khác nhau, yêu cầu giao đến kho vào ngày mai rồi lái xe về biệt thự.

Một tháng trôi qua nhanh chóng.

Lâm Lạc mỗi ngày chỉ luyện kiếm thuật và chuẩn bị vật tư.

Vì xăng và thuốc không thể mua nhiều, cô đã nhanh trí chạy khắp các trạm xăng và hiệu thuốc khác nhau ở thành phố Z để mua, tích lũy từng chút một, số lượng hiện tại cũng khá nhiều.

Cô cũng mua rất nhiều máy phát điện và tấm pin năng lượng mặt trời.

Còn các vật phẩm sinh tồn ngoài trời thì tích trữ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tất cả các vật tư đã chuẩn bị gần xong, chỉ còn thiếu thanh kiếm cùng xe SUV đã được cải tiến là vẫn chưa thấy giao đến.

Sáng sớm, Lâm Lạc bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ màng tìm điện thoại, cô nhìn vào màn hình.

Là La Nguyệt Nguyệt.

Lâm Lạc lục lại trí nhớ, đây là bạn tốt của nguyên chủ, là một thiên kim tiểu thư nhà hào môn. Gia đình vô cùng giàu có và quyền lực, tính cách rất hào sảng.

Sau khi mạt thế đến, trong quá trình chạy trốn khỏi trường học, vì để bảo vệ nguyên chủ, cô ấy đã hy sinh. Cô là người bạn duy nhất thật lòng với nguyên chủ.

“Alo--” Giọng nói mềm mại, lẫn một chút khàn khàn, nghe rất dễ chịu.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

“Lạc Lạc, cậu thật vô tâm, nếu mình không gọi cho cậu, có phải cậu đã quên mình rồi không?” La Nguyệt Nguyệt nghiêm mặt trách móc Lâm Lạc.

Lâm Lạc vội vàng ngồi thẳng người, vì người nào đó vuốt lông lấy lòng: “Nguyệt Nguyệt yêu quý, mình quên ai cũng được chứ riêng cậu, mình sẽ không bao giờ quên đâu!”

“Thật vậy sao? Vậy tại sao cậu lại không liên lạc với mình hơn một tháng qua?” La Nguyệt Nguyệt nghi ngờ hỏi.

“Chẳng phải vì tớ quá bận sao, xin lỗi mà Nguyệt Nguyệt~ Tha lỗi cho mình nhé?” Lâm Lạc làm nũng qua điện thoại.

“Được rồi, được rồi! Thấy cậu dễ thương như vậy, mình cũng rộng lượng tha lỗi cho đó.” Haiz~ Chiêu làm nũng của Lạc Lạc, ai mà chịu nổi, thật sự không thể không mềm lòng nha.

“Lạc Lạc, hè sắp kết thúc rồi, cậu có muốn qua nhà mình chơi không?”

“Lúc đó cậu đến nhà mình đi, chúng ta cùng ngủ chung nhé, thế nào?” La Nguyệt Nguyệt hào hứng gợi ý.

Nhà của La Nguyệt Nguyệt ở thành phố S, thuộc khu vực giàu có ở miền Nam, nơi đó đã xây dựng căn cứ an toàn vì có nhiều quan chức quân sự và chính trị. 

Khi tận thế đến, tình hình nhanh chóng được kiểm soát và xây dựng căn cứ an toàn tại đây.