Xuyên Thành Nữ Phụ Mắc Bệnh Công Chúa

Chương 6: Bệnh công chúa




Hoắc Triều tay đút vào túi, hướng Thư Nhĩ bên này bước đến gần, cậu rũ mắt nhìn vào mắt của Thư Nhĩ, khóe môi hơi hơi cong lên, vẻ mặt cười như không cười, "Cô sao không dứt khoát bảo tôi hái mặt trăng xuống tặng cô luôn đi?"


Thư Nhĩ chớp chớp mắt, giọng nói mang chút hoang mang, "Chính là, anh có thể sao?"


Nếu là cậu có thể làm được, cô cũng không nói hai lời liền nhận lấy viên tinh cầu kia.


Hứa Trần cùng Triệu Chi Phong nghe đến đoạn đối thoại này ở một bên cười ầm lên, Triệu Chi Phong còn cố ý học theo ngữ điệu của Thư Nhĩ nói, "Chính là, anh có thể sao?"


Ha ha ha ha. Lời này rất nhiều hàm nghĩa.


Triệu Chi Phong xem như biết đến cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình.


Đàn ông như thế nào có thể nói không thể? Huống chi Hoắc Triều là người kiêu ngạo tự phụ.


Cậu cùng Hoắc Triều biết nhau từ thời quần còn thủng đít, mười mấy năm trôi qua, từ trong miệng Hoắc Triều chưa bao giờ nghe đến hai chữ không thể này.


Hoắc Triều quá kiêu ngạo, cậu ấy có thể làm được tất cả mọi chuyện. Nhưng là đem mặt trăng làm lễ vật tặng người khác, đừng nói là Hoắc Triều, trên cả cái trái đất này, cũng không một ai làm được.


Ai có thể nghĩ đến Thư Nhĩ không theo thường lệ lại đáp một câu như vậy?


Chẳng lẽ có người dám đưa, cô thật đúng là dám nhận sao?


Hứa Trần cười hắc hắc, đứng một bên trêu ghẹo, "A Triều, cậu phải nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, làm Mã Tư Khắc của Trung Quốc, đầu tư sự nghiệp hàng không, sớm đưa công chúa nhỏ lên vũ trụ, à lên mặt trăng, Haha!"
*Mã Tư Khắc hình như là Karl Marx, ai biết có thể nói mình sửa nhé. Đại ý là người dẫn dầu.


Hàng không tư nhân, thực hiện giấc mơ vũ trụ, có thể nói là một ý tưởng to lớn. Lúc này mấy người cũng không đem mấy lời nói vui đùa để ở trong lòng.


Thời gian đã không còn sớm, lại dây dưa với nhau ở cổng trường nên mấy người đều đến muộn.


Học sinh trung học đông đảo, cao nhị cùng cao tam ở hai khu dạy học khác biệt. Chẳng qua khoảng cách giữa các khu cũng gần, cho nên bốn người bọn họ đi đến dưới lầu mới tách ra.


Bởi vì cô cùng mấy người bên Hoắc Triều đi cùng một chỗ, cho nên trên đường Thư Nhĩ lại thu hoạch một đám ánh mắt hâm mộ.


Tạm biệt mấy người bạn cùng Hoắc Triều, cô chạy đến phòng học, Ninh Manh vẻ mặt hưng phấn mà mò qua nói, "Lỗ tai nhỏ, sắp bắt đầu có cuộc bình bọn Nữ thần giảng đường rồi."


Nữ Thần giảng đường?


Thư Nhĩ đối với cuộc bình chọn này cũng có chút ấn tượng, trong sách xác thật có viết vài dòng. Chẳng qua bởi vì nữ chủ không phải là học sinh của trường này, cho nên tác giả không kỹ càng tỉ mỉ miêu tả.


Ninh Manh ở bên cạnh làm hết phận sự mà phổ cập kiến thức, "Nữ Thần giảng đường tổng cộng sẽ tuyển ra ba người, một năm sẽ có một đợt do học sinh bình chọn, toàn bộ hành trình đều công khai, minh bạch, kết quả hết sức công bằng. Ai chiến thắng vô cùng được hoan nghênh, còn không thì lại trở lại như bình thường."


Thư Nhĩ đối chuyện này không quá hứng thú, "Cái này thì có ích lợi gì?"


"Sao lại không có ích lợi gù? Cậu chẳng lẽ không hy vọng tên của mình sẽ lưu lại sử sách, cho dù tốt nghiệp mấy năm sau, học đệ học muội vẫn còn biết đến cậu sao?"


Thư Nhĩ nghi hoặc đặt câu hỏi, "Chẳng lẽ cậu còn nhớ rõ nữ thần mấy năm trước?"


Thư Nhĩ cho rằng Ninh Manh không biết, nhưng không nghĩ tới cô nàng thế nhưng gật gật đầu, chậm rãi nói, "Người nổi danh nhất quả thật tớ vẫn nhớ, trước khi tốt nghiệp, học tỷ lâm Bối Bối liên tục ba năm đạt được danh hiệu này, hoàn toàn xứng đáng làm thiếu nữ vạn người mê. Hơn nữa trong trường học có một bức tường nữ thần, mấy năm gần đây, Nữ thần giảng đường đều được lưu lại ảnh chụp dán lên đó, mỗi năm đều có rất nhiều học sinh đến đây vây xem."


Hoạt động "Nữ Thần giảng đường" đã được thực hiện qua nhiều năm, tổ chức vô cùng chuyên nghiệp, ở toàn trường đều có lực ảnh hưởng nhất định.


Ninh Manh tiếp tục mê hoặc Thư Nhĩ, "Lỗ tai nhỏ, cậu xem, cậu hiện tại thanh danh vang dội, rất nhiều học sinh đều biết tên của cậu, hơn nữa cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, hoàn toàn có thể thử xem nha. Nếu không thắng được, thì tham dự cũng không mất cái gì."


Ninh Manh hiện tại đã hoàn toàn mê muội thành công Thư Nhĩ.


Chẳng qua hoạt động bình chọn Nữ Thần giảng đường từ trước đến nay đều rất nhiều người đăng ký tham gia, cạnh tranh khốc liệt.


Rốt cuộc thời đại này, ai mà không muốn trở thành thiếu nữ vạn người mê?


Thư Nhĩ kỳ thật đối với hoạt động này không có hứng thú, hơn nữa, muốn thắng dành được danh hiệu nữ thần còn phải tốn rất nhiều công sức, quả là phiền toái.


Thế nhưng......


Thư Nhĩ đảo mắt, vẫn là quyết định tham gia!


Bởi vì Ninh Manh có nói một câu, cô hiện tại bởi vì Hoắc Triều mà thanh danh vang dội, rất nhiều người đều đã biết đến cô.


Trong sách, nữ chủ không phải bởi vì ghen ghét nữ xứng ở trong trường học nhất thời nổi tiếng hay sao, cho nên mới ghi hận cô ấy như vậy? Phỏng chừng nữ chủ chính là đỏ mắt ghen tị, cho nên về sau mới ác ý chèn ép nguyên chủ.


Thư Nhĩ cảm thấy chính mình hiện tại còn chưa đủ nổi bật.


Vậy nên, cô phải dành được danh hiệu Nữ Thần Giảng Đường, tức chết nữ chủ!


Lúc này trong phòng học đã bắt đầu có người đọc sách, nhưng bởi vì không có giáo viên đứng lớp cho nên Thư Nhĩ quang minh chính đại tính toán.


Chiến thằng loại hoạt động này, không phải là chuyện dễ dàng sao?


Tục ngữ có câu, của cho là nợ, ăn ké thì phải chột dạ, bây giờ cô cho bọn họ nhiều đồ ăn tốt chẳng lẽ còn sợ bọn họ không bỏ phiếu cho cô sao?


Hơn nữa, trong lòng cô đã có đã có chủ ý.


Cáo mượn oai hùm, loại sự tình này cô cực kỳ hiểu rõ.


Nghĩ như vậy cô liền đi ra phòng học tìm một nơi yên tĩnh rồi gọi đến cửa hàng gà rán.


Cô một lần gọi tới 3500 miếng gà rán, còn có 3500 ly trà sữa.


Một niên khoá có 36 lớp, mỗi lớp đại khái có 30 người, kể cả giáo viên trong trường Tính toán sơ sơ khoảng 3500 người.


Thư Nhĩ cảm thấy học sinh tuổi này rất thích ăn gà, uống trà sữa, chính cô cũng không phải ngoại lệ.


Nếu tặng mỗi bạn học sinh một phần gà rán cùng trà sữa, hẳn sẽ là được rất nhiều người mến mộ đi?


Các giáo viên trong trường không tham gia bỏ phiếu, nhưng vẫn có chút liên quan.


Nếu đã muốn gia tăng tình cảm, không phải nên là cùng lúc gia tăng tình cảm học sinh và giáo viên luôn hay sao.


Đương nhiên, cô cũng không có nhiều tiền như vậy, nhưng là bên người cô không phải có cái có sẵn máy ATM sao? Chẳng qua cũng chỉ là 3500 suất gà rán và trà sữa, cùng lắm cũng chỉ đến 10 vạn mà thôi.


Dùng tiền của Nam chủ tạo lợi thế cho mình, dành được hảo cảm của mọi người, làm toàn bộ giáo viên cùng học sinh đều bỏ phiếu cho cô, trợ lực giúp cô trở thành nữ thần giảng đường, chủ ý này quả thực không thể tốt hơn!


Thư Nhĩ ở trong lòng cảm thấy bội phục chính mình.


Ngay từ đầu, sau khi nhận được điện thoại người phục vụ còn tưởng chính mình nghe lầm, cô hỏi lại rất nhiều lần nhưng bên kia đều trả lời như vậy, cô còn tưởng Thư Nhĩ gọi điện thoại đến nói giỡn.


"Vị tiểu thư này, đây không phải là chỗ cho cô chơi đùa."


Lời này Thư Nhĩ thật không thích nghe.


Còn không phải là 3500 suất gà rán cùng trà sữa thôi sao? Nếu đổi thành đời trước, 35000 suất cô muốn đều được.


Thư Nhĩ rầm rì một tiếng, "Ai chơi trò đùa dai? Hoắc Triều cô biết không? Ba cậu ta là phú hào nổi danh cả nước, Hoắc công tử bởi vì muốn theo đuổi nữ sinh mà đặt 3500 phần gà rán cùng trà sữa, mọi người đều biết đến cô gái ấy".


Thư Nhĩ từ trong miệng nói "Hoắc Triều muốn theo đuổi nữ sinh" chính là chính mình. Tuy rằng biết là giả, nhưng mặt cô không hồng, giọng nói trầm ổn bình tĩnh.


Chột dạ? Không tồn tại. Thẹn thùng? Đương nhiên càng không thể.


Người phục vụ nhận điện thoại vẻ mặt hoài nghi cuộc sống.


Hiện tại đám con cháu phú nhị đại đều chơi như vậy sao?


Hơn nữa vị phú nhị đại này hiện tại mới chỉ là học sinh cao trung mà đã chơi lớn như vậy? Về sau có phải còn muốn đưa cô ấy lên phi thuyền vũ trụ hay không?


Vì làm người yêu vui vẻ, cư nhiên cái gì cũng có thể làm được?


Cô lắp bắp mà nói, "Cái này...... Được, chỉ là bên phía chúng tôi không thể một lần cung cấp nhiều gà rán và trà sữa như vậy."


Thư Nhĩ chớp chớp mắt, "Bên các cô không phải có chuỗi cửa hàng khắp cả nước sao? Nếu là Kinh Thị tài nguyên không đủ, thì lấy ở thành phố bên cạnh, hoặc là các nơi đều gom hết về đây là được?


Người phục vụ cũng không biết nên nói cái gì.


Số lượng này thật sự là quá lớn, cô chính mình không thể quyết định, đợi lát nữa còn phải cùng giám đốc thương lượng.


Thư Nhĩ nhưng không muốn cùng cô thương lượng, "Chuyện này cứ quyết định vậy đi, Hoắc thiếu sẽ không quỵt nợ, tôi sẽ để lại một số điện thoại, tuỳ thời điểm đều có thể tìm được tôi. Dù sao, mặc kệ tiêu tốn bao nhiêu nhân lực, hôm nay vẫn phải giao đến 3500 suất gà rán cùng trà sữa đến trường cao trung Kinh thị. Hoắc thiếu gia ở ban 36 lớp 12, tôi sẽ giúp chuyển lời đến anh ấy."


Lúc này, giờ tự học vừa lúc kết thúc, bắt đầu chính thức vào học.


Thư Nhĩ cuối cùng nhanh chóng nói một câu, "Các cô lúc đó mang đến, trong mỗi suất phải có một tờ giấy."


Người phục vụ khó hiểu, theo bản năng hỏi, "Giấy cái gì?"


" Trong đó có viết, 'Hôm nay, Hoắc thiếu chiêu đãi toàn trường, kính mong mọi người chiếu cố thật tốt Thư Nhĩ. Hãy bình chọn cho cô ấy một phiếu ở cuộc thi Nữ Thần Giảng Đường'!"


------


Tác giả có lời muốn nói: Triệu công tử chiêu đãi toàn trường.
Chờ về sau cách mạng thành công, Triệu đại dưa hấu liền mua đơn toàn trường!