Xuyên Thành Nữ Phụ Mắc Bệnh Công Chúa

Chương 23: Bệnh công chúa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một lần nữa Hoắc Triều lại mở ra microphone, "Từ nay về sau tôi sẽ cố gắng sửa đổi chính mình, sửa chữa sai lầm, sẽ không cô phụ sự chờ mong của mọi người. Hôm nay bản kiểm điểm đến đây là kết thúc, cảm ơn tất cả mọi người."


Nói xong, Hoắc Triều dứt khoát lưu loát tắt đi microphone.


Trong phòng truyền thông đã không còn truyền ra âm thanh, lập tức rơi vào yên tĩnh.


Giờ phút này, căn phòng trống trải chỉ có hai người Hoắc Triều và Thư Nhĩ.


Thư Nhĩ cảm thấy Hoắc Triều vừa rồi bằng mặt không bằng lòng, bộ dáng này thật sự hạ lưu, vừa rồi cậu nói những lời nói kia, tuy rằng ngữ khí không có nhiều cảm tình, nhưng tốt xấu những điều nên nói cũng đã nói, nên làm cũng đã làm.


Kết quả cũng chỉ là cho có lệ?


Bởi vì phía trước cậu vừa nói xong, sau lưng lại đối mặt với cô nói những lời nói khác hoàn toàn.


Thư Nhĩ nghiêng đầu hỏi, "Anh trai, vừa rồi anh nói sẽ không cô phụ chờ mong của mọi người sao?"


Hoắc Triều lười biếng, "Giả."


Đôi mắt to xinh đẹp của Thư Nhĩ xinh cong lên, "Vậy câu nào mới là sự thật?"


Hoắc Triều hửm một tiếng.


"Mấy câu nói với cô."


Chính mình suy đoán cùng được đối phương xác nhận cảm giác rất khác nhau, ý cười trên mặt Thư Nhĩ tăng lên vài phần.


Cô cảm thấy, cảm giác có người che chở thật tốt.


Về sau, cuộc sống của cô ở cao trung có lẽ sẽ diễn ra êm đẹp? Dù trời có sập xuống, đều có Hoắc Triều đỡ cho cô.


Lúc này, bạn nữ vừa rồi chủ động đi đến mở cửa, thăm dò tiến vào nói, "Hoắc học trưởng, nếu kiểm điểm đã làm xong, mấy người có thể rời đi."


"Ừm."


-


Sau khi Thư Nhĩ đến phòng học, Ninh Manh vội thò đầu qua nói, "Lỗ tai nhỏ, vừa rồi microphone bị hỏng hay sao thế? Một câu rồi một câu, lão đại nói mấy câu đều không có âm thanh. Tớ khẩn trương muốn chết, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì."


Thư Nhĩ sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nghĩ lại vừa rồi Hoắc Triều vì sao nói một câu rồi mất một câu.


Bởi vì Hoắc Triều nói với toàn trường, sau đó lại nói riêng với cô, cho nên trong cả quá trình sẽ có lúc tắt đi microphone.


Cô ở hiện trường, cho nên không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng đối với bạn học khác, còn không phải giống như mic bị hỏng cho nên mới nói một câu rồi mất một câu hay sao!


Thư Nhĩ cũng không nói nguyên nhân cụ thể, chỉ nói qua microphone không có vấn đề. Nếu cô nói Hoắc Triều trước mặt mọi người phát biểu một bài, sau lưng lại có một bài khác, bằng mặt không bằng lòng, về sau vẫn như cũ làm theo ý mình, sẽ vì cô mà ra mặt bảo vệ, phỏng chừng lại sẽ khiêu khích một trận sóng gió.


Gần đây cô cũng đủ nhiệt rồi, không cần tăng thêm mức độ nổi tiếng.


Ninh Manh vỗ ngực, "Bản kiểm điểm xem như cũng thuận lợi hoàn thành, chuyện lần này hẳn sẽ trôi qua êm đẹp."


Thư Nhĩ gật đầu. Bồi thường cũng đã bồi thường, kiểm điểm cũng đã làm xong, nam sinh đi bệnh viện kiểm tra cũng không có vấn đề gì lớn, cho nên việc này cũng có thể cho qua.


Chẳng qua trải qua chuyện lần này, Thư Nhĩ phát hiện nam chủ cũng không phải là một thẳng nam, ngẫu nhiên nói mấy câu vẫn có thể khiến người khác cảm động.


Buổi chiều Ninh Manh rất bận, Thư Nhĩ bớt thời gian hỏi vội cái gì thế, cô ấy liền nói vội vàng ăn dưa.


Cao trung ở Kinh Thị quá nhiều, nam nữ yêu sớm cũng không phải ít, dưa ăn mỗi ngày cũng rất nhiều.


Ninh Manh một mình tham gia rất nhiều diễn đàn trường học, cũng không biết làm sao cô ấy có thể trà trộn đi vào, mỗi ngày đều có thể chia sẻ, hóng hớt rất nhiều chuyện.


Thư Nhĩ đối với những chuyện mọi người bàn tán không có hứng thú, tự nhiên cũng sẽ không đi theo Ninh Manh ăn dưa.


Nhưng thời điểm đếm ngược giờ nghỉ giải lao tiết thứ hai, Ninh Manh đột nhiên nho nhỏ kinh hô một tiếng, Thư Nhĩ lập tức bị hấp dẫn lực chú ý.


"Làm sao vậy?"


Ninh Manh lúc hô lúc rống, "Lỗ tai nhỏ, cao nhị ở Kinh Thị còn có một học sinh cũng tên là shu er."


Tên này cũng không phổ biến. Người Ninh Manh nói đến chẳng lẽ là nữ chủ Thư Ni?


Cô nhìn thoáng giáo viên trên bục giảng, giáo viên nam cũng đã qua tuổi 40 đang hăng say múa bút thành văn không rảnh chú ý qua bên này.


Thư Nhĩ vội cúi đầu, thò lại gần, thấp giọng hỏi, "Sau đó đâu?"


Ninh Manh cũng hạ giọng nói chuyện, "Một người bạn của cô ấy, tên là Lý Mạt, đang hỏi thăm chuyện của cậu cùng Hoắc lãi đại. Cô ấy nói cậu cùng một người bạn thân có tên đồng âm, làm cô ấy thiếu chút nữa cho rằng nữ chính câu chuyện chính là người bạn đó. Sau đó tớ cũng ở trong diễn đàn, nhìn những lời này liền cảm thấy tò mò, hỏi qua một câu. Thì ra nữ sinh kia cũng họ Thư, Thư Ni Er trong thoải mái, còn cậu Er trong Nhĩ Khang."


Thư Nhĩ vốn đang tập trung tinh thần nghe về sự tình của nữ chủ cùng người bạn kia, nhưng vừa nghe đến Ninh Manh giới thiệu tên cô, Nhĩ Khang, cô liền không nhịn được, phụt cười một tiếng.


Vừa nói đến Nhĩ Khang, cô nghĩ tới me me đưa tay ra còn có lỗ mũi to bự.


Tâm tình nghiêm túc của Thư Nhĩ cũng bị Ninh Manh làm cho biết mất.


Lý Mạt, người này cô biết, nói dễ nghe, thì là khuê mật bạn tốt của Thư Ni, nói khó nghe, chính là cẩu tử suốt ngày đi theo nịnh hót nữ chủ. Hai người này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều không phải người tốt.


Chẳng qua Lý Mạt hỏi thăm chuyện của cô cùng Hoắc Triều để làm cái gì?


Hai người bọn họ đáng để tò mò như vậy sao?


Ninh Manh tiếp tục nói, "Bạn học này tớ cảm thấy rất nhiều chuyện, trong diễn đàn cậu ta còn muốn ảnh chụp của cậu, còn muốn xem video của Hoắc lão đại. Cũng không biết cậu ta nhiều chuyện cái gì, giống như muốn điều tra hết tổ tông trên dưới mấy đời nhà các cậu vậy."


Thư Nhĩ cũng không đoán được Lý Mạt bởi vì ghen ghét cô nên mới tò mò như vậy. Cho dù đối với chuyện Hoắc Triều vì cô vung tiền như rác, vẫn tức sùi bọt mép, chuyện này qua lời đồn đãi của quần chúng ăn dưa cũng đã thêm mắm dặm muối, đã hoàn toàn biến tướng câu chuyện theo chiều hướng khác.


Không riêng gì Lý mạt, kỳ thật toàn bộ Kinh Thị hiện tại có rất nhiều nam nữ sinh tò mò về cô.


Dù sao trước mắt Thư Nhĩ cũng không biết bản thân cô đã trở thành nhân vật truyền kỳ trong đám con cháu phú nhị đại ở Kinh Thị.


Ninh Manh còn nhẹ giọng nói, "Tớ cảm giác cậu ta muốn tới Nhất Trung."


Thư Nhĩ lắp bắp kinh hãi, "Tới Nhất trung làm gì?"


"Khả năng cao muốn nhìn xem cậu thế nào?"


Chuyện này cũng là Ninh Manh đoán, cô ấy nói, "Trong diễn đàn Lý Mạt có nói muốn cùng người bạn kia đến đây tham quan một chút, cô ấy đã lên kế hoạch rồi liền hỏi có nam sinh nào muốn làm người dẫn đường không. Cậu ta thực biết cách làm việc, còn nói muốn mời nam sinh kia ăn cơm, cũng không ít người đăng ký."


Thư Nhĩ mím môi.


Trong lòng cô có một loại trực giác, có lẽ sẽ rất nhanh, cô có thể nhìn thấy Thư Ni cùng bạn tốt của cô ta.


-


Thời điểm Thư Nhĩ cùng Ninh Manh chia sẻ bát quái, bên phía Hoắc Triều vừa vặn trải qua một tiết tự học, cậu cùng Hứa Trần, còn có Triệu Chi Phong đang ở phía sau phòng học nghiên cứu cách đan dệt túi xách.


Hứa Trần am hiểu việc may vá, trước kia cậu cũng tự mình dệt xong một chiếc khăn quàng cổ, bây giờ đứng giữa ba người, xem như là người thành thạo nhất.


Mặc kệ đan dệt thứ gì, mở đầu hay kết thúc đều là bước khó khăn phức tạp nhất, cho nên khoản này liền giao cho Hứa Trần làm.


Triệu Chi Phong ở một bên ôm đầu kêu rên, "Vì cái gì mà bắt tớ phải làm cái này?!" Cậu chỉ là một quần chúng ăn dưa, tại sao cũng phải tham dự loại hoạt động này?


Cậu không cần mặt mũi sao?


Hứa Trần linh hoạt mà dùng ngón tay bắt đầu đan, vừa dạy học cho các bạn, "Đầu tiên là lấy que này, sau thắt len vào que này rồi lấy que kia móc nối sang, sau cứ tiếp tục đổi qua đổi lại hai bên..."


"Đây rốt cuộc là cái gì? A? Các huynh đệ, cái này so với học bài còn muốn khó hiểu hơn!"


Hứa Trần nói que lên que xuống, không riêng Triệu Chi Phong, ngay cả Hoắc Triều, cũng đau đầu không thôi.


Cậu sống mười tám năm, tay cầm quá nhiều bút, gậy gộc, cũng cầm qua nhiều loại đao kiếm, cậu đánh giá được, lái xe được, súng cũng bắn được, đàn cũng đánh được.


Nhưng là loại kim chỉ may vá này, đừng nói là chạm vào, trước kia cậu cũng chưa từng xem qua.


Hoắc Triều tâm tình khó kìm nén thốt ra lời thô tục, "Mẹ nó, cái này người có thể làm sao?"


Cho nên vì cái gì cậu phải đáp ứng làm cho Thư Nhĩ cái này?


Hứa Trần cầm lấy kim chỉ, sau đó tâm trạng vẫn luôn ổn định, cậu thích làm loại này, tay chân bận rộn, trong miệng nói, "Chờ các cậu quen việc sẽ không sao, việc may vá kỳ thật không hề khó."


Triệu Chi Phong cự tuyệt, "Tớ không nghĩ tớ sẽ quen thuộc loại này, một chút cũng không muốn nghĩ." Cậu nhìn Hoắc Triều kêu lên, "Anh, Triều ca, anh bỏ qua cho em đi được không?" Muốn cậu đan túi sao, cậu thà chép phạt một trăm từ đơn Tiếng Anh, làm một trăm đề vật lý còn hơn.


Hoắc Triều vốn dĩ môi mỏng, nay còn mím lại, nhìn động tác của Hứa Trần, nghe được Triệu Chi Phong nói những lời này, cậu cong môi, tâm tình tốt lên, "Bạn tốt, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu."


Hoắc Triều nói xong, Hứa Trần lập tức tiếp một câu, "Len sợi này là cùng nhau dệt."


Triệu Chi Phong ghé vào, mặt dán lên mặt bàn, "Các cậu giết tớ đi, dù sao tớ cũng không muốn sống nữa."


Hai người không thèm phản ứng lại cậu ta, dù sao chuyện này Triệu Chi Phong muốn không tham gia quả là không có khả năng.


Hứa Trần dùng một loại tốc độ rất chậm đem đệ nhất chiêu dệt túi thể hiện ra, một lúc sau nhìn sang Hoắc Triều hỏi, "A Triều, cậu biết chưa?"


Hoắc Triều xoa xoa huyệt Thái Dương, vừa rồi động tác này cậu xem đến hoa cả mắt, nhìn qua đã cảm thấy rất khó, bước nào lên bước nào xuống cậu gần như đã quên hết.


"Cậu thử một lần đi."


Hứa Trần rất có kiên nhẫn, "Tốt."


Hứa Trần lại kiên nhẫn giảng giải thêm lần nữa, sau đó đem kim chỉ giao cho Hoắc Triều, "Tới, A Triều, cậu làm thử xem."


Hoắc Triều đen mặt, tiếp nhận kim chỉ, động tác cứng đờ lên xuống len sợi mấy lần. Rốt cuộc là vì cái gì cậu phải khổ sở đến mức này?


Triệu Chi Phong cảm thấy thú vị, trộm lấy điện thoại quay lại một màn này, sau đó đăng lên vòng bạn bè của chính mình.


"Thông báo một chút, Triều ca lần đầu tiên vì một nữ sinh mà đan túi."


Video nhiều nhất cũng chỉ có mười giây, nhưng mười giây này cũng đủ khiến người khác hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.


Chỉ một phút ngắn ngủi, vòng bạn bè của Triệu Chi Phong đã sục sôi hẳn lên.


Bình luận, bàn tán tin nhắn vô cùng nhiều.


Một đám người đều cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn.


【 Đây là Hoắc lão đại? Không dám tin tưởng! 】


【 Đây là loại tình yêu gì vậy, thật khiến người khác hâm mộ. 】
【 Vì một người nữ sinh??? Có phải gần đây ồn ào bàn tán sôi nổi? Tên cái gì mà Thư Nhĩ? 】
【 Hai người bọn họ có quan hệ gì? Chỉ là bạn bè nam nữ thôi sao? 】
【Thật hâm mộ. 】


【 Đúng rồi, Triệu Chi Phong, tuy rằng cậu cùng Hoắc thiếu là bạn tốt, nhưng cậu chụp lén cái này, xác định sẽ không bị cậu ta đánh chết sao? 】
【 Wifi của bệnh viện cũng rất tốt, cậu cứ an tâm mà đi thôi. 】
【 Huynh đệ, ngày mai nếu còn sống, nhất định phải đăng lên vòng bạn bè báo bình an. 】


Ngay từ đầu Triệu Chi Phong vẫn chưa kịp hồi thần, nhìn tin nhắn cười ngây ngô. Nhìn mấy câu cuối cùng này, cậu cười trộm một chút.


Vừa rồi cậu đăng tin tức này còn cố khí ý không để Hoắc Triều cùng Hứa Trần xem được, cho nên bọn họ cũng không biết cậu làm cái gì.


Lúc này, Hoắc Triều ngước mắt nhìn cậu một cái, ngữ khí bình đạm mà nói, "Chi Phong, cậu đến đây."


Triệu Chi Phong:...


Cậu không tình nguyện mà tiếp nhận len sợi.


Nhưng cậu có thể làm sao bây giờ?


Đến mức này, sớm hay muộn cũng phải làm thôi.
-----
Edit: dạo này mình bận quá nên chậm ra lịch, mn thông cảm ha.
Meme Nhĩ Khang đưa tay Thư Nhĩ tưởng tượng