Xuyên Thành Nữ Phụ Mắc Bệnh Công Chúa

Chương 15: Bệnh công chúa







Ninh Manh nhìn động tác của Thư Nhĩ, nhất thời sửng sốt. Trong lòng nhịn không được suy nghĩ, cô ấy xem bàn tay của lão đại giống như móng heo?!


Đoán chừng cả trường cũng chỉ có Thư Nhĩ mới dám nói như vậy... Nếu đổi thành người khác, có lẽ chết lúc nào cũng không biết.


Mu bàn tay của Hoắc Triều bị dính nước chấm, cậu có bệnh sạch sẽ, nhìn mấy giọt nước chấm này cảm thấy vô cùng chướng mắt, liền lấy giấy muốn lau, nhưng cũng không rút tay ra, cậu nhìn thoáng qua Thư Nhĩ.


Thư Nhĩ thấy động tác của cậu, ngẩng đầu lên nhìn lại, cười tủm tỉm, "Anh trai, anh đừng nhìn em, xem đây, em sẽ xem tay anh như đại móng heo rồi ăn luôn!"


Cậu là đại móng heo?


Hoắc Triều từ bỏ giãy giụa, sau khi nghe xong, vẻ mặt cười như không cười, "Ăn luôn?"


Thư Nhĩ làm như có thật gật gật đầu, "Đúng vậy."


Hoắc Triều nhìn chằm chằm cô, đáy mắt nhìn không ra cảm xúc, "Ăn kiểu gì?"


"Chính là cắn một ngụm, rồi ăn thôi." Thư Nhĩ cũng không nghĩ nhiều, cô há miệng, bắt chước con hổ cắn một ngụm vào không khí, chọc mấy người xung quanh cười vui vẻ.


Ngay cả Hoắc Triều cũng buông xuống đôi đũa, dùng tay còn lại chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô biểu diễn.


Thư Nhĩ nói xong, cô liền cầm lấy tay Hoắc Triều tay, đưa lên bên miệng.


Cô không cần kịch bản cũng diễn được, nhất thời khiến tất cả mọi người ở đây không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đem đưa tay của cậu đến bên miệng mình, sau đó thật sự như như lời cô nói, há to cắn một ngụm trên mu bàn tay cậu.


Cô thật sự cắn!


Sau khi cắn xong, còn không quên nghiến răng.


Hoắc Triều:...


Mọi người:... Quá trâu bò.


Thư Nhĩ buông tay, nhìn mu bàn tay Hoắc Triều hiện rõ dấu răng, ca ngợi, "Móng heo này hương vị không tồi." Tay cậu quá lớn, cô không thể đem tay cậu nhét vào trong miệng, mà cô cũng sẽ không làm như vậy, rất không vệ sinh nha. Nhưng lưu lại ở mu bàn tay một dấu răng vẫn là có thể.


Hoắc Triều thu tay, nhìn mu bàn tay ẩn hiện dấu răng còn dính ít nước bọt, cười nhạo một tiếng, "Đây là cái gì? Đánh dấu?"


Đánh dấu? Cô không phải Alpha, cậu cũng không phải Omega, càng không phải ở vào động dục của Omega, đánh dấu cái gì?
*Theo một câu chuyện của phương tây, một khi Alpha và Omega "đánh dấu" hoàn toàn nhau thì Alpha không thể thay đổi, còn Omega không thể xôi thịt với người nào khác trừ Alpha cắn mình.


Thư Nhĩ rầm rì, lúc này phục vụ vừa đưa lên đồ ăn cô thích, cô liền không thèm phản ứng lại cậu.


Hoắc Triều cầm lấy khăn ướt lau khô mu bàn tay còn dính nước chấm, lau gần đến dấu răng, cậu theo bản năng dừng lại một chút.


Qua vài giây, cậu mới lau đi nước bọt còn dính lại của cô.


-


Bữa liên hoan này mọi người ăn uống rất vui vẻ. Đoàn người ăn uống trò chuyện quên hết thời gian, rất nhanh đã đến 9h tối..


Trong quán độ ấm cao, có vài món là món cay Tứ Xuyên, rất cay, Thư Nhĩ ăn đến khuôn mặt và miệng đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp ầng ậc nước, hiện lên dáng vẻ ngoan ngoãn hơn bình thường.


Chẳng qua Hoắc Triều biết, dáng vẻ ngoan ngoãn hiện tại của cô cũng chỉ có thể đi lừa người khác, cậu biết cô tinh quái thế nào.


Hoắc Triều đi thanh toán, đoàn người rời khỏi quán ăn.


Gió đêm thổi tới, Thư Nhĩ thoải mái mà nheo nheo mắt. Cô vừa định nói Hoắc Triều đưa cô và Ninh Manh về nhà, đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nói có chút kinh ngạc, "Chị."


Thư Nhĩ nghiêng đầu, phát hiện người vừa gọi không phải ai khác, chính là em gái cô Thư Á.


Cô hướng bên phía Thư Á đi vài bước, kỳ quái hỏi, "Em sao lại ở đây?"


Thư á học Sơ Tam, trường học của con bé ở hướng ngược lại với trường cô.


Thư Á trong lồng ngực ôm vài quyển sách, chậm rãi cười, " Nhà sách Tân Hoa là nhà sách tốt nhất thị trường, em sang bên này mua ít cuốn sách phụ đạo."


Thư Nhĩ hiểu ra. Cô vẫn luôn biết em gái cô là một cô gái mọt sách chính hiệu, thành tích học tập rất tốt, hạn chế tính tình, vô cùng nhiệt tình yêu thương học tập, chính là một cô gái ngoan ngoãn, cũng là người Thư gia mà cô thân nhất.


Trước đó Hoắc Triều mua đồ ăn vặt cho cô, một phần cô dùng để thân thiết với Tưởng Tây Từ, một phần còn lại cô luôn dành cho em gái nhỏ này. Lúc trước khi cô đọc cuốn truyện, toàn bôn Thư gia cô cũng chỉ có cảm tình với duy nhất Thư Á.


"Vậy em mua xong chưa?"


Thư á gật gật đầu.


Nếu em gái cô cũng ở chỗ này , cô tất nhiên là muốn về nhà cùng em ấy, cô nói Hoắc Triều hỗ trợ đưa Ninh Manh về nhà an toàn, sau đó vẫy tay tạm biệt bọn họ rồi cùng em gái vui vẻ về nhà.


Buổi tối trên xe buýt không nhiều người lắm, trên xe còn rất nhiều ghế trống, Thư Nhĩ tùy tiện tìm một chỗ, rồi cùng Thư Á ngồi xuống cạnh nhau.


Thành phố này ban đêm vô cùng xinh đẹp phồn hoa, cô vừa mới cắn Hoắc Triều một ngụm, tâm tình bây giờ cũng rất tốt, đáy mắt đều hiện lên ý cười chói lọi.


Thiếu nữ mười bảy tuổi mỹ lệ xinh đẹp, khuôn mặt không son phấn trang điểm cũng đủ động lòng người.


Thư Á nhìn người bên cạnh rộng rãi tự tại, nội tâm giãy dụa một chút.


Có chút lời nói, cô không biết có nên nói ra hay không?


Xe buýt đi qua từng trạm từng tạm, khoảng cách về nhà càng ngày càng gần. Nếu hiện tại cô không nói, không biết lần sau khi nào mới có cơ hội.


Thư Á thừa dịp còn chưa tới nhà, đột nhiên mở miệng, "Chị, chị có cảm thấy, chị cùng gia đình mình không giống người một nhà hay không?"


Nói xong câu đó, Thư Á cuối cùng cũng thở dài một hơi. Rốt cuộc cô cũng nói ra.


Nếu là nguyên chủ nghe được những lời này, khả năng cô ấy sẽ cảm thấy bản thân không được người nhà hoan nghênh, ngay cả em gái cô cũng cảm thấy vậy. Cô ấy nhất định sẽ vô cùng thương tâm, mất mát.


Nhưng là hiện tại người nghe được lại là Thư Nhĩ, cô nghe những lời nói này của Thư Á, trong đầu nhất thời loé lên một suy nghĩ.


Trước đó cô đọc qua, cũng đã từng nghi hoặc, vì sao nữ phụ bị bán vào vùng núi nhưng trong sách không hề miêu tả đến phản ứng của người nhà? Người nhà của cô ấy không làm gì hay vì bất lực mà không làm gì được?


Mặc kệ tình huống xảy ra như thế nào, kết cục đều thật đáng thương.


Bọn họ trực tiếp từ bỏ nguyên chủ.


Nguyên chủ là một người còn sống sờ sờ, sau đó bị mất tích, nhưng người nhà, sao có thể thờ ơ đến vậy? Chẳng lẽ là cố ý làm vậy, cho nên nguyên chủ mới chịu khổ nhiều thế sao?


Từ lúc xuyên sách tới đây, sự nghi hoặc trong lòng Thư Nhĩ càng ngày càng gia tăng. Cô nhận thấy, quan hệ của nguyên chủ cùng gia đình thật lãnh đạm, nhiều lắm cũng chỉ xem như bình thường ngoài mặt, chủ yếu chính là, thái độ của Thư Nhu đối với cô hết sức ác liệt.


Ngày hôm qua câu nói "Em là bao ni lông sao" của chị ta thật sự là quá khắc nghiệt, căn bản không giống lời nói của một người chị dành cho em gái mình.


Nếu Thư Nhu bản tính ích kỷ, đối với em gái thái độ đều không tốt thì chuyện đấy cũng có thể giải thích nhưng chị ta lại đối xử với Thư Á rất tốt. Hai người đó ở cùng một nhà so với những cặp chị em khác không có gì khác nhau.


Đương nhiên, cũng có khả năng bởi vì nguyên chủ từ nhỏ cùng bà nội lớn lên ở vùng nông thôn, cùng Thư Nhu và Thư Á không thân thiết. Nhưng vấn đề này cũng có chút khúc mắc, tại sao trong nhà có ba đứa con, nhưng chỉ có Thư Nhĩ bị đưa về nông thôn tới 17 tuổi mới đón về?


Nếu thời điểm mẹ Thư sinh nguyên chủ trong lúc hoàn cảnh nghèo khó nhất, cho nên mới đưa cô về nông thôn sinh sống, nhưng sau đó điều kiện trong nhà rõ ràng tốt hơn nhiều vì sao bọn họ vẫn không đề cập tới chuyện đón nguyên chủ trở về?


Thẳng đến lúc bà nội ở huyện B qua đời, nguyên chủ thật sự là không có ai chăm sóc, cuối cùng mới có thể trở về nhà của mình?


Nếu cô ấy không phải là con gái của nhà họ Thư, vậy những chuyện này có thể giải thích hợp lí.


Đương nhiên, hiện tại Thư Nhĩ cũng chỉ dám suy đoán. Rốt cuộc có phải hay không, còn phải xét nghiệm DNA mới có thể biết được.


Thư Nhĩ nhìn về phía Thư Á, biểu tình vờ như khó hiểu, thử nói, "Em gái, sao đột nhiên em lại nói như vậy?"


Thư á quay mắt qua chỗ khác, trong lồng ngực gắt gao ôm mấy cuốn sách vừa mua, trả lời, "Em chính là cảm thấy như vậy."


Thư Nhĩ cùng người nhà họ Thư lớn lên xác thật không giống nhau, giá trị nhan sắc của cô có cao hơn một chút. Hơn nữa có thể bởi vì nguyên chủ trước đây chưa hoàn toàn nảy nở, hiện tại theo thời gian, cô lớn lên càng ngày càng xinh đẹp mê người. Người nhà họ Thư đứng cạnh cô, xem như thấy rõ cách biệt.


Chẳng qua chuyện di truyền gen này cũng quá mơ hồ, cũng không phải con cái lớn lên sẽ giống cha mẹ, có những gia đình cha mẹ nhan sắc bình thường nhưng con cái lớn lên lại rất xinh đẹp. Cho nên cô cũng chưa dám khẳng định khả năng này.


Cuốn sách《 Trầm mê cực độ  cũng không có nhắc tới.


Thư Nhĩ nghiêng nghiêng đầu, không lẽ Thư Á biết chút gì đó sao?


Lúc này, xe buýt lắc lư một chút cuối cùng cũng đến trạm dừng, Thư Á nói một tiếng, "Tới rồi", liền dẫn đầu đứng lên.


Thư Nhĩ cũng đứng lên theo sau.


Chính mình rốt cuộc có phải người nhà Thư Gia hay không, dù sao điều tra một chút là có thể biết.


-


Thời điểm về nhà, Thư Nhĩ đột nhiên phát hiện tiểu khu bên cạnh có một cửa hàng bán len sợi.


Cô cùng Thư Á nói qua một tiếng, hứng thú bừng bừng chạy vào cửa hàng.


Mặt tiền cửa hàng này không lớn, trang trí cũng rất bình thường, nhưng các loại len sợi lại rất phong phú, màu sắc cũng nhiều, có thể nói cô muốn mua cái gì nơi này cũng có.


Thư Nhĩ dưới sự trợ giúp của chủ tiệm, chọn lựa kim chỉ len sợi thích hợp, sau đó tâm tình tươi đẹp đi thanh toán.


Thư Á ở một bên nhìn chị gái mình vô tư tươi cười, nhất thời không biết nên cảm thấy vui vẻ, hay là nên cảm thấy mờ mịt.


Nếu ngày nào đó cô nghe được từ chị của mình lời nói như vậy cô khẳng định sẽ suy nghĩ rất nhiều. Nhưng hiện tại Thư Nhĩ giống như không chịu một chút ảnh hưởng nào, tính cách rộng rãi như vậy cũng tốt nhưng chị ấy không có một chút suy nghĩ nào khác thường sao?


Sau khi trở về nhà, Thư Nhĩ còn đang ở trong nhà vệ sinh rửa tay, Thư Á cầm một quyển sách đi tới.


Thư Nhĩ lau khô, nhìn trước mặt xuất hiện một quyển sách mới tinh 《 Thép đã tôi thế đấy 》, cô có chút nghi hoặc, "Đây là?"


"Chị, thứ sáu này chính là sinh nhật của chị, em tặng trước quà cho chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ càng ngày càng xinh đẹp may mắn và luôn gặp những điều tốt đẹp."


Thì ra thứ sáu này chính là sinh nhật của nguyên chủ!


Thư Nhĩ có chút vui mừng nhận lấy món quà này, "Cảm ơn em, chị rất thích."


Thư Á thẹn thùng cười một cái, sau đó liền trở về phòng mình đọc sách.
-----
Edit: Mưa mưa lười quá xá.