Tần Tiểu Manh mặc bộ đồ thỏ ướt đẫm ở công viên giải trí, đem Tô Trăn sống chết ép ở trên giường.
Tô Trăn mặc dù vòng eo thanh mảnh, nhưng khung xương của cô nhỏ, cả người mềm mại, đè lên như đè lên đám mây vô cùng thoải mái.
Tần Tiểu Manh bất giác ôm lấy thân thể mềm mại của Tô Trăn, còn khóc đến tâm tê phế liệt.
Người không biết còn cho rằng đây là chuyện tình kinh thiên động địa
" Cố Thanh Nhượng cái tên khốn khiếp này! Huhuhu....mắt tớ bị mù mới thích hắn! oa oa oa......tớ sẽ không thích hắn nữa.....!
Tô Trăn nghĩ muốn đi chuyển tay, nhưng hoàn toàn không động đậy được.
Đây là một điểm rất giống nhau của nam nữ chính, hai người sức lực đều lớn hơn so với Tô Trăn.
Tần Tiểu Manh kêu khóc rất lâu, Tô Trăn không có nghe ra được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà chuyện này có thể hiểu được, rốt cuộc thì cũng là nữ chính của tiểu thuyết vườn trường thường hay thề thốt sẽ không bao giờ quan tâm đến nam chính nữa, nhưng lúc sau lại hoà hợp ngọt ngào.
Tâm thái của Tô Trăn rất giống như một người già cả đã nhìn thấu hết cõi đời vậy, ân cần khuyên giải Tần Tiểu Manh đang bi thương đau khổ " Không có việc gì, đều sẽ qua thôi".
Hai người bọn họ rất nhanh sẽ lại lăn qua lăn lại với nhau thôi.
Lúc Ngô Đình và Mã Y Minh bước vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy quả thật không dám nhìn thẳng.
Môi hồng răng trắng, đại mỹ nữ dáng người quyến rũ đôi mắt sóng nước lưu chuyển đang nằm trên giường, chiếc váy làm tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô, ngực ra ngực, mông ra mông, chân ra chân.
Một người không rõ nam hay nữ đầu tóc bù xù như tổ gà, trên người đang mặc bộ thỏ bông, mạnh mẽ đè mỹ nhân dưới thân, đầu thì gối lên ngực người ta, quả thật là mặc sức khinh bạc mà.
Mặc dù vừa nhìn là biết cái người mặc đồ thú bông đang nằm sấp trên người Tô Trăn kia là Tần Tiểu Manh, nhưng Ngô Đình vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.
Nếu như đổi thành một người con trai, thì hình ảnh này không biết có bao nhiêu ướt át, sắc tình đâu.
Mã Y Minh vừa nhìn thấy không tốt, nhanh chóng đi kéo Tần Tiểu Manh dậy, thuận tiện đỡ Tô Trăn dậy.
Tay nhỏ của Tô Trăn xoa xoa bộ ngực vì đau nhức.
Nữ chính nhìn như động vật nhỏ, nhưng cân nặng thì không hề nhẹ đâu.
Váy cũng bị ướt rồi, giường cũng bị ướt rồi...!
Tần Tiểu Manh cuối cùng cũng ngừng khóc, nhìn thấy phiền phức mà bản thân đã tạo cho Tô Trăn, vô cùng ngại ngùng nói xin lỗi với Tô Trăn.
Tô Trăn không dám nói nặng lời với nữ chính, nhưng lại cảm thấy nữ chính nếu lần nào cũng như vậy thì cô chịu không nổi, kìm nén nửa ngày mới cẩn thận nói cô ta một câu " Cậu sau này có thể thu thập bản thân sạch sẽ rồi hãy đè mình".
Tần Tiểu Manh cuối cùng cũng nín khóc bật cười, ngước mắt nhìn Tô Trăn cái người rõ ràng chỉ tùy tiện ngồi thôi nhưng vì cơ thể hoàn mỹ xinh đẹp mà khiến người ta cảm thấy như đang dụ dỗ mê hoặc vậy.
Đột nhiên cảm thấy mình trước kia đối với bạn học này có phần hơn, trông mặt bắt hình dong.
Tô Trăn chỉ là có dáng vẻ ma mị lẳng lơ, thế nhưng tính tình lại rất tốt.
Một trận cười như vậy, trong lòng Tần Tiểu Manh lại lấy lại được cảm giác ưu việt lúc trước.
Quả nhiên bộ dáng của cô vẫn là tốt nhất, vừa nhìn chính là cô nương thanh thuần, thiện lương đáng yêu!
Tần Tiểu Manh cố lên, ngươi là tuyệt nhất, khiến cho Cố Thanh Nhượng phải hối hận đi!
Ngày thứ 2, Mã Y Minh lướt trên diễn đàn trường, nhìn thấy mấy bài đăng đứng top, thế mà lại độc liên quan đến mấy người trong ký túc xá các cô.
Bốn người xúm vào nhìn máy tính.
Mấy bài trên cùng đều có liên quan đến Tô Trăn, tiêu đề vô cùng bắt mắt.
#Sốc! Bạn gái đích thực của nam thần khoa tài chính lại là cô ấy#
#Nữ thần Bạch Nhã Vi không thể không nói một vài chuyện với Cố Thanh Nhượng#
#Cuộc chiến thế kỷ giữa yêu nữ mưu mô với nữ học bá cao lãnh, trong hai người bạn chọn ai#
Trong mấy bài viết này, Tô Trăn bị miêu tả thành một nữ sinh mưu mô thâm độc, nghĩ muốn dựa vào thân hình của mình để thượng vị, là nữ trà xanh mưu mô muốn chen vào giữa Cố Thanh Nhượng với bạn gái chân chính Bạch Nhã Vi.
Những chuyện trong bài viết của tác giả, như thể chính tác giả tận mắt nhìn thấy vậy.
Càng đáng giận hơn là, bình luận bên dưới đều nói " Nhìn ngoại hình như này của nữ sinh kia liền biết không phải thứ tốt lành gì rồi".
" Nữ sinh ngoan ngoãn sẽ không có ngoại hình như vậy"
"Học trưởng Cố nhất định phải mở to mắt ra nhìn nha, học tỷ Bạch mới là người xứng với anh nhất! Không muốn anh bị trà xanh mê hoặc đâu!"
" Nữ trà xanh cút ra khỏi trường học!"
Đương sự Tô Trăn, nhìn đến trợn mắt há mồm.
Này này những bình luận này, các cô ấy có phải đầu óc có vấn đề không?
Lại còn cái gì giả vừa cảm thấy không thoải mái để Cố Thanh Nhượng bế theo kiểu công chúa quay về ký túc xá....?
Quả thật là.....ai? Nam chính người hại chết nguyên chủ à?
Ngô Đình thấy Tô Trăn xem đến ngây ngốc, đau lòng vỗ vỗ đầu cô.
Cô nương này chỉ là có bộ dáng mê hoặc mà thôi, đừng nói là bắt nạt người khác, không bị người khác bắt nạt là may.
Lại nói, Tô Trăn không thoải mái, chẳng nhẽ ngô đình cô không thể đưa cô ấy về phòng sao? Cần gì phải Cố Thanh Nhượng....!
" Đây là ai viết, quả thật là bịa chuyện linh tinh...." Ngô Đình xắn ống tay áo đập mạnh vào bàn, " Mã Y Minh cậu xem là ai viết, chúng ta đập cho hắn một trận!"
Gia đình Ngô Đình có chút liên quan đến xã hội đen, lại còn mở võ quán。Từ nhỏ đã bị coi như con trai trên võ đường luyện tập, hành sự có chút giống con trai, lại còn hay bao che khuyết điểm, dần dần khiến cho người ta quên mất cô ấy thật ra là một nữ sinh tóc dài thanh tú.
Lần đầu tiên gặp mặt biết được Tô Trăn tính tình mềm yếu, cô liền thề rằng sẽ bảo vệ tốt người bạn ký túc xinh đẹp này.
" Ngô lão đại, tìm thế nào được a." Mã Y Minh cười khổ một tiếng, " Cậu cũng đánh giá cao tớ rồi".
Chuyện ở trên mạng là rất phiền phức, từng người từng người ẩn sau màn hình máy tính, ra sức công kích nhục mạ người họ cảm thấy đáng bị công kích.
" Mà cái loại bài này muốn xoá cũng xoá không được, làm không tốt còn bị người ta cho răng Tô Trăn thuê thủy quân xoá".
Mã Y Minh khổ não nói, sau đó đột ngột nhoài ra ôm lấy Tô Trăn, đầu dụi dụi vào cái bụng phẳng lì của cô, " Tô Trăn à Tô Trăn, sao vận mệnh của cậu lại trớ trêu như vậy".
Trong bốn người duy chỉ có Tần Tiểu Manh là không nói lời nào, trong ánh mắt mang theo ngờ vực nhìn Tô Trăn.
Cô ta cũng không muốn nghi ngờ Tô Trăn, thế nhưng không có lửa làm sao có khói, vì sao không viết người khác mà lại là Tô Trăn đây?, nhất định là có mối liên quan nào đó không phải sao?
Tần Tiểu Manh mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cô ta cũng hiểu, ngoại hình của Tô Trăn, trong mắt đàn ông chính là hấp dẫn trí mạng.
" Tô Trăn, Cậu có thể ra ngoài cùng mình một chút được không?" Tần Tiểu Manh cắn cắn môi, trong mắt hàm chứa nước mắt.
Tô Trăn ngốc luôn, Người bị công kích là cô, nữ chính vì cái gì mà có bộ dạng tủi thân oan ức như vậy?
Tô Trăn với Tần Tiểu Manh ra một góc nói chuyện.
" Cậu không nghĩ muốn giải thích sao?" Tần Tiểu Manh không có đầu đuôi, vừa mở miệng đã hùng hùng hổ hổ.
Tô Trăn mặc dù tốt tính, hiền lành thật, nhưng không có nghĩa là cô để người khác tát vào má trái một cái, cô còn giơ má phải cho người ta tát thêm cái nữa.
Tần Tiểu Manh bày ra bộ thái độ chánh cung như kiểu cậu nợ tôi một lời giải thích.
Đến đất cũng có mấy phần tính tình huống chi là cô một người sống sờ sờ đây.
" Thế xin hỏi, cậu là lấy thân phận gì đến hỏi tớ câu đấy hả?"
" Tớ...." Tần Tiểu Manh nghẹn lời.
Cô ta nên nói cái gì, nói cô ta luôn coi Cố Nhượng Thanh là bạn trai,thậm chí là chồng tương lai?
Trong bài viết bôi nhọ Tô Trăn căn bản toàn là lời nói suông, ảnh bên trong đều nếu như không phải là ảnh chụp chung của Cố Thanh Nhượng với Bạch Nhã Vi thì cũng là ảnh chụp riêng của hai người, duy chỉ có một ảnh chụp chung của hai người đó chính là ảnh một người trước một người sau bước vào hội trường diễn thuyết.
Bức ảnh đó chụp cũng thật khéo, Tô Trăn đi phía trước vẻ mặt thẹn thùng, cùng với Cố Thanh Nhượng đi đằng sau khoé miệng mơ hồ hàm chứa ý cười như không cười.
Thế nên nói rất khéo ở đây là vẻ mặt của Cố Thanh Nhượng, bạn có thể nghĩ rằng là có ý cười, cũng có thể nghĩ rằng đây thật ra là mặt không biểu cảm.
Khéo nhất chính là, ánh mắt của Cố Thanh Nhượng có thể coi như là đang đặt trên người Tô Trăn, cũng có thể là tránh hiềm nghi đang nhìn nền nhà.
Nhưng nhìn tổng thể vào bức ảnh, giống như là một người chồng ở phía sau đang dung túng nuông chiều nhìn cô vợ nhỏ ngại ngùng vậy.
Hai người khiến cho người khác cảm thấy có một thứ gì đó mờ ám liên kết xung quanh họ vậy.
Trên diễn đàn rất nhiều người cho rằng bức ảnh này là do Tô Trăn cố ý sắp xếp người chụp, dùng để tạo scandal với nam thần Cố Thanh Nhượng.
Tần Tiểu Manh nhìn thấy Cố Thanh Nhượng trong bức ảnh này, không hiểu sao lại nhớ đến buổi sáng hôm đó trong khác sạn Cổ An, anh ấy cũng như vậy, khoé miệng dường như ẩn chứa ý cười như không cười vậy.
Người ngoài căn bản không nhìn ra, nhưng Tần Tiểu Manh lặng lẽ quan sát anh một thời gian dài như vậy mà không nhìn ra được thì đúng là đui mù rồi.
Buổi sáng hôm đó lúc bọn họ bước vào, trong phòng chỉ có một người là Cố Thanh Nhượng, nhưng thật khó đảm bảo....!
Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Manh căm phẫn nhìn Tô Trăn.
" Cậu thế mà cũng học ở Trường Minh Ân, thế bữa tiệc tốt nghiệp tại khách sạn Cổ An cậu cũng đến phải không? Cậu...cậu...cậu cùng Cố Thanh Nhượng..." Tần Tiểu Manh thật khó mở miệng, nước mắt chực trào ra.
Mặc dù chỉ là một khả năng, nhưng Tần Tiểu Manh như cũ đau lòng đến không thể thở nổi.
Trái tim Tô Trăn bỗng nhảy lên một cái, giác quan thứ 6 của phụ nữ quả nhiên quá đáng sợ.
Nữ chủ thế mà chỉ dựa vào một bức ảnh đã nghi ngờ đến cô rồi.
Tô Trăn rất muốn nói với cô ta " Tôi việc gì phải nói với cô" nhưng lại không được, vẫn là nên trừ bỏ nghi ngờ của cô ta đi mới tốt.
" Tối hôm đó mình về nhà sớm" Tô Trăn không giỏi nói dối, tay nắm chặt lấy váy, " Tớ nhân duyên không tốt, lại không có ai nguyện ý kết bạn với tớ, cứ ở chỗ đó làm gì.
Vì cái gì mà cậu lại nhắc đến Cố Thanh Nhượng? cậu cùng anh ta thì có quan hệ gì?"
Nhìn thấy Tô Trăn biểu hiện như vậy, dường như là không hề biết hôm đó xảy ra chuyện gì.
Tần Tiểu Manh nhẹ thở ra một hơi, vừa khóc vừa cười.
Hai người quay lại phòng, Tô Trăn vểnh môi không vui, Tần Tiểu Manh thì lại cười đến không tim không phổi, lúc giặt quần áo còn ngâm nga hát, trong miệng lẩm bẩm tốt quá rồi.
Tô Trăn nhìn chằm chằm sau ót của cô ta, hừ
Nếu không phải biết đây là nữ chính trong tiểu thuyết, cô thật sự đúng là muốn tìm chết đi đắc tội với Tần Tiểu Manh.
Nói cái gì mà hoạt bát, thiện lương, mơ hồ đáng yêu....rõ ràng chính là không tim không phổi chỉ quan tâm bản thân.
Ngô Đình cùng Mã Y Minh đưa mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy Tần Tiểu Manh không tim không phổi cũng thật là quá đáng rồi.
Hiện tại tình huống của Tô Trăn như vậy, là một người bạn cùng phòng, cứ coi như là không giúp được gì thì cũng đừng tỏ ra như cười trên nỗi đau của người khác chứ.
Tần Tiểu Manh mặc đồ thỏ bông bị rơi xuống nước cũng được nhắc đến trong bài đăng, chỉ là không có nhiều giật gân, chỉ nói là một sinh viên năm nhất không hiểu phép tắc, đi nghe diễn thuyết ăn mặc như vậy, bị học trưởng Cố mời đi ra ngoài mà thôi.
" Không quan tâm như thế nào, chúng ta nên tạo thêm mấy cái tài khoản đã, trước để giúp Tô Trăn giảm bớt công kích rồi nói, cũng để tránh một loạt các bình luận đều là mắng cậu ấy"
"Được!"
"A!" Ngô Đình cao giọng kêu lên " Tớ nghĩ ra được một biện pháp rồi".
" Tô Trăn, cậu với nam thần là học chung một trường cao trung, cậu trước kia có quen biết anh ấy không, nếu như anh ấy có thể nói giúp mấy câu, không phải chân tướng đã rõ ràng luôn rồi sao?"
Tô Trăn lắc đầu, " Anh ấy chắc chắn là không biết tớ"
Mã Y Minh người ha hả, " quá ngây thơ rồi".
Đầu năm nay, có một nữ sinh cố ý đi tìm Cố Thanh Nhượng trong lúc bản thân đang bị sốt, nghĩ muốn dựa vào người anh ấy.
Nếu đổi thành nam sinh bình thường khác đã thuận nước đẩy thuyền chăm sóc cô ấy rồi.
Nhưng Cố Thanh Nhượng chỉ hỏi tên với chuyên ngành của cô ấy, sau đó để mặc nữ sinh ở bên đường phát sốt đến mơ hồ đợi chủ nhiệm đến.
Cuối nữ sinh đó còn bị xử phạt, nguyên nhân là không biết yêu quý bản thân.
Đều nói Cố Thanh Nhượng cuồng sạch sẽ, không thích chạm vào người khác, đặc biệt là nữ sinh.
" Cố Thanh Nhượng đóa hoa cao lãnh này lại giúp Tô Trăn tẩy trắng sao?" Mã Y Minh phun ra hai từ " Nằm mơ.
Nếu như lúc trước có giao tình còn tốt, nếu không có Cố Thanh Nhượng vì sao phải đáp ứng".
Lại nói, Cố Thanh Nhượng thì có giao tình với nữ sinh nào chứ.
"Hả?" Tô Trăn rất nghi ngờ, mặc dù Nam Chính đối xử với nguyên chủ rất tệ, nhưng hôm qua trong thang máy lúc anh ta đỡ cô, cảm thấy là một người chính trực nhiệt tình.
Tần Tiểu Manh ở bên ngoài nghe các cô nói chuyện, đôi mắt linh động đảo quanh.
Nghĩ ra được một lý do hoàn mỹ để tiếp cận Cố Thanh Nhượng!.