Xuyên Thành Nữ Phụ Đơn Thuần Xinh Đẹp Trong Ngôn Tình

Chương 34: 34: Cố Thanh Nhượng Là Quỷ Nghèo






Hôm đó ba Tô mang Tô Trăn đi xem mắt, vốn dĩ sự tình đều tiến hành rất thuận lợi.
Ông và vợ chồng Trương tổng đi quán trà, để lại không gian cho hai tụi nhỏ.
Mọi chuyện đều vô cùng tốt, cho đến khi Trương tổng ra ngoài nhận điện thoại.
Sau khi nhận xong điện thoại, mặt trương tổng liền biến sắc.
Trương tổng là người có tính tình tốt nhất trong vòng tròn của bọn họ, trong nhà thái thái mạnh mẽ, ông ta luôn là người đứng ra giảng hòa.
Nhưng sau khi nhận điện thoại xong, mặt của Trương tổng chưa bao giờ đen như vậy, gọi điện thoại cho con trai ông ta mắng một trận, gọi con trai ông ta về ngay, cũng không cho ba Tô có cơ hội phản ứng, kéo vợ ông ta đi giống như đang chạy dịch vậy.
Sự tình phát sinh đến mức không thể hiểu được.
Buổi xem mắt tốt như vậy, đã kết thúc.
Ba Tô lại thay Tô Trăn sắp xếp một cuộc xem mắt khác.
Gia đình này nôn nóng muốn gặp mặt, thời gian đã tạm thời quyết định, ba Tô đến trường để tìm Tô Trăn.
"Cố Thanh Nhượng anh chỉ là một tiểu tử nghèo! anh không xứng có được tình yêu của Úc nhi!"
" vịt koduck" dáng người thấp ở trước mắt mọi người, ngẩng đầu đối mặt với Cố Thanh Nhượng mắng.
Nam thần cao 1m9, tên này chắc chỉ được 1m7 đến 1m75.
Cả người từ trên xuống dưới quần áo bó sát, đồ hồ, thắt lưng, phát sáng.
Quần áo trên người đều lộ rõ là đồ của các thương hiệu xa xỉ, đều là những thương hiệu danh tiếng đắt đến dọa người.
Cố Thanh Nhượng có thể là không còn gì để nói.
Vẻ mặt vô cảm nhìn vịt Koduck" trên mặt không có chút tức giận vì bị người vô cớ khiêu khích gì.
"Cố Thanh Nhượng, anh không thích tôi cũng chẳng sao, nhưng tôi có thể trực tiếp đạt được cuộc sống mà anh phấn đấu 20 năm cũng không đổi được."
"Anh là nhân vật phong vân thì lại làm sao, đây cũng không thể thay đổi anh chỉ là một người có xuất thân bình dân mà thôi!"
"Tôi đã điều tra rồi, mẹ của anh là cô giáo, cha của anh làm buôn bán nhỏ.

Vì để cung ứng cho anh học đại học, trong nhà đã không có bao nhiêu tiền rồi!"
Nữ sinh mặc váy cô dâu gạt lệ trên mặt, vui thích nói.
Bạch Nhã Vi nhìn có chút sững sờ luôn, đây thì được gọi là cái gì.....
Không đạt được anh thì nhục nhã anh đến chết cũng muốn anh nhớ rõ tôi?
Theo như cô ta biết, gia thế nhà Thanh Nhượng là rất giàu có.
" Haizz ta nói cái người tính tình hung hăng này.....ai nói với cô...." Kiều Lực dương ngồi ở bên đối diện Cố Thanh Nhượng vỗ bàn đứng dậy, bị Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt ấn xuống.
Phần lớn thời gian Cố Thanh Nhượng đều như vậy, ở bên ngoài luôn thanh nhã và cẩn trọng, nhưng cũng rất lạnh nhạt, dường như không có chuyện gì có thể khiến cho tâm tình anh kích động cả.
"Anh nói không sai, mẹ tôi là cô giáo, cha tôi làm kinh doanh."
Cố Thanh Nhượng nói.
Người của Mân Ân, ngoài mấy người bạn quen thân từ nhỏ với gia đình nhà Cố Thanh Nhượng, thì hầu như không ai biết nhà Cố Thanh Nhượng là thế gia.
Cố Thanh Nhượng bản thân người này quá xuất sắc rồi, khiến cho ánh mắt của người khác đều bị thu hút bởi bản thân con người anh.
Bị người ta nói như vậy, mọi người mới phát hiện ra trước giờ chưa bao giờ chú ý đến gia thế của nam thần.
Tô Trăn cũng ngốc luôn.
Lúc cô xem tiểu thuyết, lực chú ý đều đặt trên người nữ phụ, chỉ chọn những chỗ có nữ phụ để xem.
Tình tiết trong tiểu thuyết vườn trường thanh thuần hầu như đều không nhiều, không xem cũng có thể đoán ra không sai biệt lắm, lúc Tô Trăn xem sách không có chú ý đến mấy tiểu tiết về bố mẹ của nam chính, chỉ biết trong những câu chữ lộ rõ, kinh tế của nhà nam chính phải rất giàu mới đúng.
"Nhà tôi không chỉ có tiền mà còn rất nhiều tiền! Ba của tôi gần đây trên dưới khai thông được mối quan hệ, lấy được một mối làm ăn thành nam, đến lúc đó nhà tôi sẽ càng thêm phát triển.
Úc nhi và tôi chỉ ngồi ăn ngon mặc đẹp! hahahaha!"
" A Thành em yêu anh....."
Anh cũng yêu em Úc nhi..."
Mọi người mặt lạnh nhạt:......
"Mối làm ăn ở thành nam? Lệnh tôn là thần thánh phương nào?"
"Mà đi so sánh với các thế gia nhà người khác " Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt hỏi.
" Hừ, ba ta là...." "Vịt Koduck" thao thao bất tuyệt, Cố Thanh Nhượng đều không nói gì, người này đem hoàn cảnh gia đình mình từ đầu đến đuôi nói ra hết.
Kiều Lực Dương bật cười.
Đồ ngu.
Lại đi khoe sự giàu có với Cố Thanh Nhượng.
Bộ đồ cô dâu của cặp đôi hai người hợp lại rất đẹp, Cố Thanh Nhượng trong lòng hiện tại nhất định rất khuất nhục, bị người khác ở trước mặt quần chúng bóc trần tình cảnh khó khăn của mình, lại chỉ có thể bất lực không thể thay đổi loại tình cảnh hiện tại, chỉ có thể lạnh nhạt trấn định, thật ra răng cắn đến sắp vỡ vụn rồi.
Cái loại cảm giác ưu việt hơn người này thật sự quá tốt!
Nam thần thì lại làm sao, học giỏi thì làm sao, giáo thảo thì làm sao! Vẫn không phải chỉ có thể dựa vào bản thân vùng vẫy mà chậm rãi trèo lên.
Cố Thanh Nhượng gật đầu, ngồi xuống, gọi một cuộc điện thoại.
Cúp điện thoại, Cố Thanh Nhượng nói với vịt Koduck "Lệnh tôn có một đứa có trai tri kỷ như cậu, thật sự là phúc đức tu luyện từ kiếp trước mà có được."
"Có ý gì...."
Trong lòng của cặp đôi mặc áo cưới có chút không được vui, giống như đánh một quyền vào bông vậy.
Không hề có nhìn thấy vẻ khuất nhục trên mặt Cố Thanh Nhượng, chỉ có thể tự mình bổ não tâm trạng của anh, rất mệt a.
Trên mặt của các sinh viên vây xung quanh cũng không quá vui vẻ gì.
Gia đình nhà Cố Thanh Nhượng như thế nào bọn họ không biết, nhưng bọn họ cũng xuất thân từ gia đình bình thường, có thể thi vào Mân Ân, là niềm tự hào của gia đình, dựa vào cái gì mà đến trong miệng của rich kid này thì lại trở thành không đáng một văn tiền rồi.
Điện thoại của Tô Trăn kêu.
" Alo baba, ba đang ở trong trường? Vâng....được.

Nhưng ba tìm con có chuyện gì, không phải lại đi xem mắt đấy chứ?
Không phải..."
Tô Trăn ngắt điện thoại, nói tạm biệt với bạn cùng phòng, rất nhanh liền rời đi.
Cố Thanh Nhượng nhìn thấy thân ảnh Tô Trăn rời đi, ở cửa rất nhanh có người đi cùng với Tô Trăn.
Điện thoại của "vịt Koduck" rất nhanh đã reo lên.
" Ba, có chuyện gì a...."
" Hừ, lão tử không có đứa con như mày! Lão tử tân tân khổ khổ lâu như vậy, mắt thấy sắp lấy được mối làm ăn này về tay, mày làm cái gì vậy, giờ nó mất rồi?"
" Vịt Koduck" ngu luôn rồi, " Mối làm ăn sao lại mất được...."
" Người ta nói mày đắc tội với người bên trên, mày đã làm gì lão tử vậy!"
Giọng nói của ba "vịt Koduck lớn đến mức những người vây xung quanh đều nghe thấy.
Khéo như vậy, con trai vừa mới khoe khoang sự giàu có trong nhà, hạng mục làm ăn ở trong nhà lập tức xảy ra vấn đề.
"Cậu xem, thiên đạo luân hồi, người đang làm trời đang nhìn".
Kiều Lực Dương cười hahaha.
Cái gì mà trời đang nhìn, căn bản chính là Cố Thanh Nhượng gọi điện thoại, lấy lại hạng mục đó.
"Lão tử không quan tâm mày làm cái gì, sự việc nếu không về nguyên như cũ, không chừng tiền vốn cũng mất luôn, lão tử sẽ tống mày sang Châu Phi luôn!"
Ba anh ta "cụp" tắt điện thoại.
Nam thần Cố Thanh Nhượng vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lần này đến lượt "vịt Koduck" ngốc luôn.
Không phải khéo như vậy chứ....anh ta vừa mới gọi một cuộc điện thoại, hình như nói về mối làm ăn gì đó...
"Vịt Koduck" tùy tiện nhét bó hoa vào trong lòng thiếu nữ đang mặc váy cô dâu.
"Cố...Cố Thanh Nhượng, không...Cố tiên sinh...xin lỗi vừa nãy là tôi không đúng, tôi chân thành xin lỗi anh...xin anh lượng thứ cho tôi."
Cố Thanh Nhượng lạnh nhạt liếc anh ta một cái.
" Anh đứng dậy, sao anh phải xin lỗi hắn ta!" Thiếu nữ mặc áo cô dâu nôn nóng, khó khăn lắm mới có thể lấy lại được mặt mũi, vì sao lập tức bị đạp xuống đất rồi.
Tình hình đột nhiên thanh đổi, vừa nãy mới anh anh em em hai người, đưa đẩy.
Sắc mặc của người đàn ông đột nhiên biến sắc, thậm chí muốn tiến lên ôm chân Cố Thanh Nhượng, bị Kiều Lực Dương chặn lại.
"Mắng nữa đi a, không phải nãy nói rất hay mà? Hôm nay mày coi như là bắt nạt đến trên đầu lão Cố".
Nếu như thật sự là sinh viên gia cảnh bình thường, bị mày ở trước mặt mọi người nhục nhã như vậy, thì cả cuộc đời này người ta cũng sẽ có bóng ma tâm lý.
Mày là cái thứ gì, dựa vào gì mà dám bắt nạt học sinh Mân Ân của chúng ta?!
Lão Cố thành tích tốt, đẹp trai, có mị lực thì làm sao, mày dựa vào cái gì mà nhìn không thuận mắt vào hả?
Tao từ nhỏ đến lớn đến bị cậu ta đè ép tao vẫn không ý ới gì.
Sinh viên vây xung quanh vẫn đông như cũ, nghe được những câu vừa hài hước vừa ấm áp của Kiều Lực Dương đều cười lên.
Trong nhà ăn có loa.
Sinh viên nhìn thấy nam thần tìm ra một cái loa.
"Alo, Alo.
Mọi người, có thể xin mọi người hai phút được không? Tôi có 2 câu muốn nói với mọi người một chút".
Thanh âm thanh nhuận của Cố Thanh Nhượng từ trong loa truyền ra.
"Không quan tâm chúng ta đến từ tầng lớp nào, hoàn cảnh gia đình ra sao, có tiền thì tốt, không tiền cũng chẳng sao.
Chúng ta dựa vào nỗ lực của bản thân để vào được Mân Ân, chúng là là một phần tử của Mân Ân, chúng là những sinh viên ưu tú.
Chúng ta có thể dựa vào hai tay của mình để sáng tạo ra một tương lai tươi đẹp, không cần phải để ý đến những đánh giá của những người ngoài.
Chẳng có ai có thể vì những lời phán đoán chủ quan của người ngoài mà ngu ngốc phủ nhận chúng ta cả.
Không có ai cả!"
Trong lời nói của nam sinh chỉ xoay quay từ "có tiền", " dựa vào cha" hai từ khóa then chốt, hỏa lực nhắm thẳng vào Cố Thanh Nhượng, nhưng lời anh ta nói như thế lại đâm thẳng vào lòng của rất nhiều sinh viên ở đây, chính vì thế mà đã rước lấy địch ý của bộ phận lớn người ở đây.
Hắn ta có tư cách gì đi phủ định bôi bác cuộc sống và tương lại của người khác? Chỉ vì hắn ta có một người cha nhiều tiền sao?
Trong nhà ăn là một tràng tiếng vỗ tay như mưa.
Sau khi nghe xong lời nam thần nói, thế nhưng có một chút cảm động, trong lòng có chút ấm áp.
Nam thân bị người khác khiêu khích, anh không để ý đến mặt mũi bản thân, mà là để đến nhưng sinh viên khác khi nghe được những lời nói đó trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Thanh Nhượng nói câu này quá hay.

Có một tấm lòng như vậy, đứa trẻ này quả thật không tồi".
Kiều giáo sư viện mỹ thuật và hiệu trưởng không biết từ lúc nào đã âm thầm đứng ở trong góc.
"Tiểu Dương cũng rất tốt.

Đều là những đứa trẻ ngoan".

Nữ sĩ hiệu trưởng luôn luôn cười mị mị.
Kiều Lực Dương cũng giống như Cố Thanh Nhượng, xuất thân đều rất tốt, nhưng anh ta cũng là lần đầu tiên nghĩ đến những người bạn học cùng lớp có xuất thân bình thường.
Cần phải bảo vệ lòng tự tôn của bọn họ.
"Hiệu trưởng lại gọi nó là tiểu Dương, tiểu tử này lại muốn nóng nảy...." Giáo sư Kiều cười lắc đầu.
" Nói rất hay!"
Các học sinh vừa nhìn thấy hiệu trưởng, lập tức mở ra một đường đi.

"Về gia thế của bạn học Cố Thanh Nhượng, ta ngược lại có quen biết với cha mẹ của em ấy".
"Ý kiến của em rất hay, ta nhất định truyền lại lời này với Cố ba ba để cố gắng hơn nữa, để tránh sau này lúc theo đuổi con gái, lão ba cản trở."
Nữ sĩ hiệu trưởng cười vô cùng thanh nhã.
Kiều Lực Dương:.....phù phù.
Nhà giàu số 1 còn muốn tiếp tục cố gắng nỗ lực, thế thì chính là muốn quăng vị trí số 2 đến mãi tít xa sao.
Cuối cùng đôi tình nhân kia đã xám xịt rời đi.
" Tiểu Dương cũng rất giỏi a".
Hiệu trưởng đi qua chỗ Kiều Lực Dương nhẹ nhàng nói.
Mặt của Kiều Lực Dương đột nhiên trở lên khó coi.
Anh ta ghét nhất người khác gọi anh ta là tiểu Dương, rõ ràng là tên của con gái.
Nhưng dì Lưu già rồi vẫn cứ trêu đùa anh ta như vậy
" Đều tại cậu, cả ngày bày ra vẻ mặt Poker, lạnh lùng như băng, mẹ cậu không dám trêu chọc cậu chỉ trêu chọc tớ, tớ thật đáng thương mà....
Kiều Lực Dương lên án với Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng không để ý đến anh ta, nhìn tin tức mà người theo dõi Tô Trăn gửi tin nhắn đến.
Xem mắt, lại là xem mắt.
Hmm
"Đi điều tra tình hình tài chính của công ty nhà họ Tô".
***
Tô Trăn xuống xe, vừa nhìn liền bị ba cô dẫn đến một nhà hàng.
Tô Trăn lập tực quay trở về.
"Con đứng lại cho ba!"
Tô Trăn không nghe, tiếp tục đi.
Nói là không xem mắt, cái kiểu này rõ ràng là xem mắt còn gì.
"Trăn Trăn, con đợi chút!"
Ba Tô ngăn Tô Trăn lại " Đến cũng đến rồi, vào xem xem".
" Ba con buổi chiều còn có tiết, không có thời gian.
Tô Trăn nghiêm mặt.
"Coi như là ba cầu con.

Đi vào xem xem".

Ba Tô vẻ mặt kiểu khổ lớn thù sâu.
"Ba không phải là....nghĩ muốn để con...liên hôn? đến để cứu công ty của ba?"
Tô Trăn hỏi thử.
Liên quan đến âm mưu trong cốt truyện, nên rất có khả năng.
"Con làm sao biết công ty của ba xuất hiện ra vấn đề? Ai nói với con? dì con?" Ám chỉ mẹ kế của Tô Trăn.
"Công ty của ba ba không phải xảy ra vấn đề, mà là tiền vốn hiện tại không đủ để xoay vòng, cần đến sự giúp đỡ của một thế lực mạnh.....
Tô Trăn nghiêng đầu sang một bên.
Thế nên mới cần bán con gái?
Nhưng đều đã làm như thế rồi, còn nói cái gì mà vì tốt cho con, trong vòng tròn này đàn ông tốt chỉ có mấy người này.....
Tình cảnh gia đình nhà nguyên chủ quả nhiên khiến cho người ta thấy khó chịu.
Tô Trăn ở thế giới kia mặc dù cha mẹ đều mất sớm, nhưng cũng không có thân thích cực phẩm, sống một mình mặc dù có chút đơn côi, nhưng cũng không có tình cảnh kiến người ta khó chịu hay ghê tởm.
Tình cảnh gia đình hiện tại.....nói thật Tô Trăn không hề có một chút tình cảm gì với bọn họ, có thể phải khiến Tô Trăn phải hy sinh lớn như vậy, Bản thân Tô Trăn cho rằng làm không nổi.
Cô vẫn như cũ xoay đầu bước đi.
"Coi như là ba cầu xin con".
Ở đằng sau lưng Tô Trăn ba Tô hét lớn, có chút ý như đã đi đến bước đường cùng.
" Ba ba nếu như có cách khác thì đã không đến cầu con, Trăn Trăn, baba không còn cách nào khác nữa, con không thể nhìn tâm huyết bao năm của baba đều mất hết như vậy....
Hiện trường náo đến vô cùng khó coi.
Bên cạnh đã bị người vây xung quanh rồi.
Tô Trăn không biết làm thế nào, lấy kinh nghiệm trước kia của cô căn bản không thể ứng phó nổi loại vấn đề này.
"Ba đứng dậy trước đi...."
"Trăn Trăn đồng ý với baba sao?" Ba cô như là một diễn viên tuyệt vời, lập tức nở nụ cười vui vẻ.
" Công ty của ba không còn nữa, không phải bởi vì do con".
Tô Trăn thử giảng đạo lý với ông.
" Hơn nữa con...có bạn trai rồi....coi như là có đi".
Cô với Cố Thanh Nhượng...Cố Thanh Nhượng có nói là không làm bạn trai cô, nhưng tình cảnh bây giờ của hai người, chỉ có các cặp đôi mới có....
Tình huống khá là phức tạp.....

" Ai? Có phải cái người Cố Thanh Nhượng?"
"Sao ba biết?"
"Hừm, ba chính là biết cái tiểu bạch kiểm kia, đẹp trai thì có tác dụng gì, chỉ là một sinh viên nghèo, làm sao mà xứng với con?"...
Tô Trăn: Là làm thế nào để xứng với đánh giá của ba đi.....
"Trăn Trăn con không cần giấu ba, ba đều đã nghe thấy hết rồi, gia đình cậu là gia đình bình dân, không thể mang lại hạnh phúc cho con.

Người baba tìm cho con không giống như vậy.

Đều là những người trong vòng tròn của chúng ta, biết rõ gốc gác, có thể dựa vào được."
Ba Tô rất giỏi dùng sức ép dư luận để bức bách của Tô Trăn.
Chỗ này là cửa chính nhà hàng, người đến người đi rất nhiều, hiện Tô Trăn và ba cô cứng đối cứng như vậy rất là khó coi.
Tô Trăn da mặt không có dày như vậy, thế nên người thỏa hiệp là cô.
Đây là lần thứ 2 xem mắt.
Cố Thanh Nhượng nhìn địa chỉ trên địa thoại, thờ ơ đút điện thoại vào túi quần.
Đều là những chuyện đơn giản, chỉ mấy cuộc điện thoại đã giải quyết xong.
Lần xem mắt này trôi chảy hơn so với lần trước, ba mẹ hai bên chủ động nói chuyện một lúc, rất nhanh bọn họ đều chuẩn bị rút lui.
Nhưng giống lần trước là, ba của người nam bên kia đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại sau đó quay về vẻ mặt liền không đúng.
" Đột nhiên mới nhớ ra, trong công ty có chuyện vẫn chưa xử lý xong, con trai, con cùng ba quay về xử lý".
" Ba, con..."
" Lập tực quay về!:
Vốn dĩ chỉ có Tô Trăn một người lộ chút ý không vui vẻ.
Ba của bên phía người nam đột nhiên gầm lên, lại giống lần trước kéo cả nhà rời đi giống như tránh dịch.
Ba Tô ngốc luôn, tình hình lại giống như lần trước.
" Tô Trăn, con có phải ở bên ngoài đắc tội với người nào không?"
" Con không có".
Tô Trăn tính tình tốt, trừ phi là nhìn dáng vẻ của cô không thuận mắt, phần lớn mọi người đều đối xử với cô vẫn tốt".
"Không có đắc tội với ai làm sao đều như vậy? hai lần đều..."
Có thể là Cố Thanh Nhượng đi.
Nhưng Tô Trăn không dám xác định.

Làm một nam chính trong tiểu thuyết, tương lai là một tổng tài bá đạo, Cố Thanh Nhượng tương lại chắc chắn sẽ là lão đạo trong ngành của anh, có quyền lực tối cao, nhưng hiện tại anh vẫn còn đang đi học, cô cũng không quá nhớ rõ trong tiểu thuyết miêu tả như thế nào về gia thế của Cố Thanh Nhượng, trong lúc nhất thời có chút không xác định.
Nếu như không phải là Cố Thanh Nhượng, thì có thể là thật sự đắc tội người khác rồi.
Loai tình cảnh này liên tục diễn ra như vậy đến 4 lần.
Ba Tô có chút mất hết ý chí " Ta đắt tội ai à? Là ta đắc tội người ta sao...."
Lần thứ 5 xem mắt.
"Ba, con có bạn trai rồi, ba không thể như thế được, không thành được đâu."
"Cái thằng Cố Thanh Nhượng kia thì làm sao được coi là bạn trai, ta không đồng ý, chỉ là một quỷ nghèo mà thôi".
Hai ba con Tô Trăn đến trước, mãi đến tận lúc này, hai người vẫn như cũ không ai thuyết phục được ai.
Gia đình nhà này mới chuyển đến thủ đô.
Mẹ bồi con trai đến xem mắt.
Bà mẹ của nhà này nhìn có vẻ vô cùng giàu có, trên cổ đeo dây chuyền đính kim cương, môi đỏ chót, khi cười trên mặt hiện ra nếp nhăn rất sâu.
Đứa con trai nhìn có chút nhút nhát, đeo mắt kính gọng đen, áo sơ mi kẻ caro, khá là gầy.
"Đây là Tô Trăn nhà tôi".
Nam sinh nhìn Tô Trăn hai mắt đều phát sáng, rõ ràng vô cùng vừa ý cô.
Ở bên ngoài khách sạn, một người đàn ông anh tuấn đang đứng ở bên kia đường thông qua ánh đèn nhìn rất rõ tình hình bên trong khách sạn, vẻ mặt vô cảm, đôi mắt hoa đào dưới cặp kính vàng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Sau lưng anh có mấy chiếc xe đen xếp ngăn ngắn, mỗi bên xe đều có vệ sĩ theo sát.
" Thiếu gia, người ở bên trong".
Trong đêm tối đột nhiên có một tia chớp lóe lên, ngay sau đó là tiếng sấm rền từ nơi xa truyền đến.
Vệ sĩ mở chiếc ô đen để che mưa cho người đàn ông.
"Nhuệ khí của tuổi trẻ, cũng không thể thiếu được tôi thay cô ấy xoa xoa một lượt, từng cái từng cái nhổ bỏ móng vuốt của cô ấy.
Người đàn ông đẩy ô ra, đi vào trong mưa.
Đội vệ sĩ lần lượt đi theo.
Từ xa nhìn vào, nhóm người này khí thế rất dọa người.
Tướng mạo của Tô Trăn, không được nhóm các trưởng bối yêu thích.

Nhưng ngoài dự liệu là, bà mẹ này lại rất thích Tô Trăn.
"Tôi chẳng có yêu cầu gì đối với con dâu, chỉ cần gia thế thanh bạch, con trai tôi thích là được.
Con trai tôi thích thì tôi cũng thích.
Nhìn có vẻ là một bà mẹ cưng chìu con hết mực.
"Tôi ra ngoài gọi thêm hai món".
Ba Tô đứng dậy, Tô Trăn đi ra ngoài theo.
" Baba, con thật sự không thích, con có bạn trai rồi....."
" Câm miệng, chuyện chung thân đại sự của con gái ba nói phải nghe! cái thằng Cố Thanh Nhượng kia con hãy sớm quên ngày đi cho ba!"
Ba Tô cảm thấy cách làm của bản thân chẳng có gì là sai cả.
Đây là chuyện tốt một mũi tên trúng hai con chim.

Không những giải quyết được vấn đề chung thân đại sự của Tô Trăn, còn có thể làm xoa dịu được tình hình khó khăn trước mắt của công ty.
Còn về con gái có đồng ý hay không, quan trọng sao?
" Baba là vì muốn tốt cho con, con nhìn xem phu nhân nhà này hòa nhã biết bao.


Con ngày sau gả về nhà này sẽ sống rất tốt.

Baba là ba ruột của con, sẽ không hại con đâu.
Lại quay trở lại phòng bao, Ba Tô và mẹ của đối phương nói chuyện đã bắt đầu nói đến việc hôn lễ rồi.
Hai người đang có xu hướng ở ngay tại đây ấn định xong mọi chuyện.
Tô Trăn tức đến hít thở không thông, nói là đi ra nhà vệ sinh.
Lúc rửa tay, cửa phòng nhà vệ sinh bị khóa lại.
Tô Trăn kinh sợ quay đầu, trong bóng mờ, một người đàn ông đang dựa vào trong góc tường.
Mặc dù không nhìn rõ được mặt, nhưng dựa vào hình dáng Tô Trăn cũng biết đó là ai.
Cố Thanh Nhượng sao có thể ở đây được.
Mặc dù Tô Trăn nói với ba Tô Cố Thanh Nhượng là bạn trai cô, nhưng thật ra nghiêm túc mà nói thì hai người vẫn chưa hẳn được coi là cặp đôi.
Nhưng ở sau lưng Cố Thanh Nhượng đi xem mắt, Mặc dù dưới tình huống Tô Trăn không nguyện ý, nhưng hiện tại lại bị Cố Thanh Nhượng bắt được, cô không hiểu sao có cảm giác chột dạ.
"Cố Thanh Nhượng..."
Người đàn ông nhàn nhạt nói ra một câu " không phải nói với em là phải gọi là ca ca rồi sao?""
Gọi ca ca cái gì a.....!trâu bò này.
Người đàn ông từ trong góc tối bước ra.
"Lại đi xem mắt à Tô Trăn?"
Đã biết còn cố hỏi.
"Sao lại gấp gáp muốn gả ra ngoài vậy?" Người đàn ông mặc áo vest đi giày da, từng bước từng bước tiến sát thiếu nữ.
" Cố Thanh Nhượng..."
"Gọi ca ca."
" Đến, ca ca tìm em tâm sự".
Cố Thanh Nhượng cười như không cười, ánh sáng ấm áp của bóng đèn nhà vệ sinh chiếu vào nửa khuôn mặt của anh, lộ rõ các đường nét lập thể.
Cố Thanh Nhượng đang cười, nhưng Tô Trăn cảm giác được anh đang mất hứng..
Người đàn ông ôm lấy bả vai của thiếu nữ, nửa ôm nửa kéo mang thiếu nữ vào trong phòng vệ sinh nhỏ.
Cơ thể của thiếu nữ bị đè lên trên cửa.
Cố Thanh Nhượng chỉ cách cô một khoảng nhỏ, mang hơi thở thơm dịu nhẹ đều phả lên cổ và tai cô.
Cố Thanh Nhượng nhìn Tô Trăn giống như là món điểm tâm vừa ngon vừa đáng thương vậy.
Tô Trăn chột dạ, ánh mắt trốn tránh.
Cố Thanh Nhượng đẩy cằm cô lên, đẩy từng cái từng cái.
" Người xem mắt với em tính cách mềm yếu, dễ dàng xoa nắn, giống như là bánh bao vậy, thích em chắc có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn ta bày tỏ ý muốn của bản thân.
Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt trần thuật về tình huống về đối tượng xem mắt của Tô Trăn.
" Người này so với mấy người trước đều tốt, mấy người trước anh giúp em loại bỏ, em có cần cảm ơn anh một chút không?
Quả nhiên là anh.
" Cố Thanh Nhượng...." "Gọi caca".
" Anh đừng làm loạn nữa".

Tô Trăn đạp một cái vào lồng ngực của Cố Thanh Nhượng " Ba em và mấy người kia vẫn còn đang ở trong phòng bao, em phải quay trở về".
Tô Trăn không muốn quay về trong bộ dạng quần áo xộc xệch, ánh mắt cầu xin nhìn Cố Thanh Nhượng.
" Em đã nói với baba rồi, em sẽ không đồng ý".
"Ồ?"
Cố Thanh Nhượng nhướng mày " Có tác dụng sao?"
Tất nhiên là không có tác dụng, nếu như có tác dụng thì cô đã không phải ngồi đây.
Người đàn ông càng dựa càng gần.
Tô Trăn theo bản năng nhắm mắt lại.
Thanh âm cười trầm thấp cuẩ Cố Thanh Nhượng ở bên tai Tô Trăn truyền đến.
" Đến, anh mang em đến một nơi".
Cố Thanh Nhượng không giải thích gì, đem Tô Trăn vào bên trong một phòng bao.
Đèn bật lên, không hề có chỗ nào bất thường cả.

Cố Thanh Nhượng ấn cái gì đó, tấm rèm vỗ dĩ cho rằng không thể dịch chuyển thế nhưng lại từ từ kéo lên, lộ ra một mặt thủy tinh, xuyên qua tấm kính thế nhưng lại nhìn thấy toàn cảnh trong phòng bao của ba Tô và mấy người.
" Đây..."
Chẳng trách Cố Thanh Nhượng có thể nắm rõ được thông tin đối tượng xem mắt của cô như vậy.
Tấm kính này có huyền cơ.

Ở trong phòng của Tô Trăn nhìn thì chỉ là một tấm gương bình thường.
Người đàn ông từ phía sau ôm lấy thiếu nữ đang ngây ngốc.
"Em nói có khéo không, khách sạn chỗ em xem mắt này, vừa hay lại đang đứng tên của anh.
Thế nên chỉ cần giở chút thủ đoạn là có thể tạo ra được căn phòng bí mật này.
"Người này tính tình mềm yếu, Tô Trăn em có thể dễ dàng xử lý" Tay của Cố Thanh Nhượng càng lúc càng siết chặt, Tô Trăn bị anh ôm cả người bị vây trong lòng anh.
" Cố Thanh Nhượng, em muốn quay về..."
Thời gian ra ngoài lâu quá, ba Tô sẽ hoài nghi.
"Ai nói không để em quay về.

Anh cũng không phải bạn trai của em, em xem mắt hoàn toàn không có vấn đề gì a.
Người đàn ông ở bên tai thiếu nữ nói " Anh một chút cũng không để ý làm người tình bí mật của em.
Thiếu nữ khó khăn quay đầu định phản bác, bị người đàn ông phủ lên trên đôi đỏ mọng.