Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Chương 9-2




Ngân Trúc đưa mắt nhìn bản kế hoạch mình vạch ra để thoát nạn 5 chương đầu của cuốn tiểu thuyết đại khốn kiếp này. Quả thật gia đình nhà họ Hồng này là một trong những đệ nhất thương gi của thế giới này và có vị thế không ít trong xã hội nhưng thời đại này vẫn còn tư tưởng “Sĩ nông công thương”. “Thương” là nằm ở vị trí cuối cùng, đúng là tiền bạc có thể mua tất cả nhưng nó cũng là thứ dễ thay thế nhất nên không an toàn chút nào. Hiện nay, tạm trú ở Hồng gia trang này chỉ là kế sách tạm thời, ở lâu tất có biến. Nếu kẻ ở triều đình muốn hại cô thì lấy cớ gì mà chẳng được nên phải tiên hạ thủ vi cường.

“Đại thọ là cơ may duy nhất lật ngược tình thế”

Bất chợt Ngân Trúc nghe tiếng gõ cửa, cô ra lệnh – “Vào đi!”

“Sao con lại làm chuyện không ra thể thống gì này!” – một người đàn ông đứng tuổi ăn mặc trịch thượng lên tiếng, bên cạnh ông là một quý bà ăn mặc quý phái.

“Chết tiệt, giờ là giờ nào mà phụ huynh lại ra giảng đạo thế này?” – cô nghĩ thầm.

Ngân Trúc cố tỏ ra vô tội giải thích lấy lòng phụ huynh – “Thật ra… chuyện này…”. Giờ tuyệt đối không thể sinh thêm chuyện nữa.

“Đã định ăn cơm trước kẻng sao lại chia ra hai phòng chứ?” – Hồng phu nhân lên tiếng. Đôi môi anh đào xinh đẹp đầy quý phái của bà nói chuyện này hoàn toàn không hợp.

“What?” – Ngân Trúc không giấu được sự kinh ngạc thốt lên, cô có nghe lộn không?

Hồng lão gia nói tiếp – “Ta từng có thời trẻ trung nên hiểu chuyện này, còn nhỏ hãy cứ sống hết mình đi con gái.”

Đệch, cái này là cháy xong thiêu rụi luôn chứ hết mình cái gì? Người có phải là phụ thân người ta không ? Sao lại xúi bậy con mình “ăn cơm trước kẻng” thế này hay là thế giới tiểu thuyết này quá đồi trụy rồi chăng?

“Sao lão gia lại nói thế?” - Hồng phu nhân nhỏ nhẹ trách móc chồng.

Cuối cùng cũng có người bình thường ở đây!

“Ông phải giải thích rõ hơn cho con bé mới đúng” – bà hồn nhiên nói tiếp – “Giờ hai đứa cứ ăn chơi hết mình đi con gái để sau này già chúng ta không bị mấy thói hư tật xấu cám dỗ. Ta vốn muốn con lấy người môn đăng hộ đối nhưng giờ gạo thành cơm rồi thì thôi cứ đẩy con đi để không xấu hổ gia môn.”

Ngân Trúc ngẩn người nhìn hai phụ huynh ngây thơ đang giáo dục con gái mới lớn chưa thành niên của mình. Thế giới này quả thật quá khó lường mà.

“E hèm…”

Ngân Trúc quay người nhìn thì thấy Diệc Ưng đang đứng ở phía sau, giờ tình huống khó xử tăng gấp ba. Sao cái thế giới này bất thường thế này?

“Chúng ta chưa làm gì hết, ngươi giải thích cho bọn họ biết đi!” – Ngân Trúc nói.

Diệc Ưng thản nhiên nói – “Nếu chuyện tới nước này thì nhạc phụ, nhạc mẫu cho tiểu tế lạy một lạy”. Sau đó anh thản nhiên quỳ xuống lạy hai người.

Ngân Trúc hỏi lại - “Chuyện tới nước này là cái quái gì?”. Giờ danh tiết của cô bị chính già đình mình dìm hàng trầm trọng, không thể để nó xâu hơn được nữa, cô chưa gặp anh vua của thế giới này mà. Tuyệt đối không thể để ô uế thanh danh tú nữ tương lai.

“Từ nhỏ ta đã có một mong ước…” – Diệc Ưng nói – “Đó là thành hôn cùng một cô vợ nhà giàu. Chó mèo heo lợn gì cũng lấy.”

“Cuối cùng ngươi coi ta là con gì hả?” – Ngân Trúc cáu gắt lên. Cô chưa từng thấy một thằng khốn nào hám tiền như thằng cha này.

“Sau khi lấy xong, ta sẽ giết sạch nhà vợ chiếm đoạt gia sản.” – sau đó anh cười lớn.

Tâm hồn thằng cha này quá đen tối, nó đen kịt hơn chúa tể Voldemort nữa!

Cô quay lên nhìn Hồng lão gia và Hồng phu nhân nói – “Hai người nghĩ con có thể thành hôn với một thằng khùng như thế không?”

Hồng phu nhân mỉm cười nói – “Quả là đàn ông có chí khí, ngày xưa ta cũng lấy lão gia vì gia sản này nên rất hiểu tâm ý cậu.”

What? Bà già này quả thật nếu có giải thưởng về sự bình tĩnh nhất thì chắc chắn bà ta đoạt giải vô địch rồi. Người ta nói âm mưu ám sát gia đình mình mà tỉnh rụi thế này?

“Thật sao?” – Hồng lão gia kinh ngạc nhìn phu nhân mình – “Sao bà không nói để ngày xưa tôi mất công dùng “xuân dược” với bà?”

Cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn không có tính giác dục! Chắc chắn phải để rating H và cấm xuất bản vì phản giáo dục và tuyên truyền lối sống đồi trụy thế này. Cuối cùng con nữ chính ra đời trong hoàn cảnh như thế nào chứ?

Hồng lão gia nắm lấy tay vợ mình và quay sang con gái mình với thái độ không thể nào bình thường hơn được nữa – “Thôi, ta không làm phiền hai con, cứ tự nhiên mà hành sự đi”. Đoạn ông ném ngay một chai thuốc cho Diệc Ưng – “Đây là thuốc khiến ta có thể có tiểu a đầu đó. Ngươi hãy sử dụng cẩn thận.”

“Đa tạ” – Diệc Ưng chụp lấy mỉm cười đáp lại. Sau đó anh mở nắp ra để lên mũi.

Ồ, người cha gương mẫu đây mà. Trao xuân dược cho một thằng lạ hoắc kêu nó sư với tiểu nữ duy nhất của mình! Woa, đúng là thế giới tiểu thuyết này khó tin thật!

Ngân Trúc đưa mắt nhìn phụ mẫu hờ của mình đi không giấu sự kinh ngạc. Sau đó cô quay lại nhìn người đàn ông đứng cạnh mình với ánh mắt đầy cảnh giác.

“Ngươi đừng có dùng nó bậy bạ đó nha!”

Diệc Ưng lấy tay đánh nhẹ đầu Ngân Trúc – “Đồ ngu, đây là thuốc giải.”

“Hả?”

“Gia đình ngươi thật không bình thường.”

“Nó giải được độc cho anh?”

“Không!” – Diệc Ưng đáp.

“Thế thuốc giải con mẹ gì?”

“Nó hạn chế độc phát tán và kéo dài thời gian, độc của Ma giáo không dễ giải như thế đâu mà ta e…” – Diệc Ưng thoáng nhíu mày lại – “người của ngươi mà đến trễ quá ta không sống nổi đâu. Mà ta chết thì kéo cả gia đình ngươi chết chung.”

Ngân Trúc nhún vai – “Thế mà ta cứ tưởng à mà nửa đêm ngươi đến khuê phòng ta làm gì? Đừng có nói định rình bậy chứ?”

“Rột…Rột…Rột…”

Ngân Trúc đưa mắt nhìn bụng Diệc Ưng đang biểu tình. Đêm nay đúng là một đêm dài mà, bị ám sát, được cứu, gặp cặp phụ huynh phản giáo dục và giờ đây lại thấy đệ nhất sát thủ bụng đánh trống… Không biết kịch bản này là bi hay hài kịch nữa.

Anh hơi xấu hổ ngượng ngùng giải thích – “Ta định đi xuống bếp tìm thứ gì đó ăn thì… vô tình lạc vào đây.”

Ngân Trúc nhìn trời rồi thở dài – “Giờ này không còn ai thức nấu cho ngươi đâu. Thôi, để ta trổ tài vào bếp!”

Diệc Ưng nhìn sơ lược người cô từ trên xuống dưới không giấu ánh mắt nghi ngờ - “Thôi, giờ ta trúng độc Ma giáo mà dính thêm độc của ngươi thì Dược Vương có tới cũng hết thuốc.”

Ngân Trúc hơi tự ái, cô đường đường là phụ bếp một nhà hàng Pháp được chân truyền mà thằng cha này dám nhìn với ánh mắt này là không thể chấp nhận được. Cô nắm lấy tay Diệc Ưng kéo đi xoành xoạch vào nhà bếp của Hồng gia trang này. cô tuyệt đối không thể để thằng S hám tiền này coi thường được.

Ngân Trúc vừa vào bếp đã đối mặt với một tình huống cực kỳ khó xử. Nơi này xài củi và cô bắt lửa bằng niềm tin sao? Đây là lý do cô bắt buộc phải về thế giới hiện đại. Không bếp gas, không tivi, không máy tính và quan trọng hơn hết mấy bộ phim truyền hình cô xem chưa hết, mấy tiểu thuyết chưa hoàn nên tuyệt đối phải về. Chết tiệt, quan trọng là thời này lấy lửa bằng cách nào?

Cô ra ngoài nhặt một hòn đá và một cái cây ngồi bệch xuống đất mặc kệ tên sát thủ siêu S kia đang nhìn mình khó hiểu. Tuyệt đối không thể để hắn coi thường, chưa kịp trổ tài nữa mà quê thật không chấp nhận được. Giờ đành xài cách của người tiền sử vậy.

Diệc Ưng nhìn tiểu a đầu ăn mặc sang trọng ngồi bệch xuống đất hì hục đánh lửa bằng cành cây và cục đá thì không nhịn được mà ôm bụng cười.

“Ngươi định đánh lửa bằng cách này thì sang năm cũng chưa xong.”

“Vậy ngươi làm đi.”

Diệc Ưng lấy trong túi ra đá lửa và nhẹ nhàng đánh để vào đống củi khô được chất đầy trong lò.

“Ngươi có đá lửa sao nãy giờ không nói làm ta làm chết mẹ.” – Ngân Trúc gắt lên.

“Ngươi đâu có hỏi ta.” – anh thản nhiên đáp – " Với thấy người làm xiếc vui quá nên ta không nỡ dừng. "

Ngân Trúc cố tỏ vẻ thản nhiên, giờ hắn là bảo kê của cô. Chỉ cần xong chuyện là đường ai nấy đi, nước giếng không phạm nước sông nên nhịn. Giờ huy động người tìm mấy tên giang hồ nổi tiếng cũng được nhưng thiện giả bất phân mất công sàng lọc thông tin quá với thời gian là vàng bạc nên cô sẽ nhịn. Cô tìm trong bếp mấy gạo thừa và một số nguyên liệu có sẵn nhanh chóng làm món cơm chiên cho đối tác của mình. Với một đầu bếp học việc gần 2 năm như cô thì mấy món này chỉ là chuyện nhỏ.

Diệc Ưng nhìn tiểu a đầu chiên cơm thoăn thoắt không khỏi kinh ngạc, nha đầu này nhìn vô dụng nhưng đúng là cũng có chỗ có ích. Bất giác anh nghĩ đến 2 người Hồng lão gia và Hồng phu nhân ban nãy, quả thật thân thủ không tầm thường. Đúng là anh có ý định đói bụng tìm cơm nhưng việc anh xuất hiện ở đó là chủ đích của họ… Thuốc tuy không giải được độc Ma giáo nhưng đây là loại khó tìm, sao họ lại có được? Đúng là bí ẩn thật! Giờ chỉ hy vọng tên Tướng quốc công tử gì đó có thể tìm ra thuốc giải… nếu không…

“Con em khốn nạn, anh mà bắt được mày thì đừng có van xin anh mày tha.” – Diệc Ưng nhớ tới em gái mình rủa thầm.



Điền Không đưa mắt nhìn lá thư gia nhân đưa cho mình không khỏi thở dài, ông biết kẻ này có ngày sẽ tìm mình nhưng không ngờ sớm đến thế. Còn sư điệc của ông sao lại đánh thuốc và giam giữ đại công tử của Tướng quốc đại nhân thế này? Từ ngày hắn quen Phương Kiều Mai kia luôn không biết giữ tắc gì nữa.

“Đúng là hồng nhan họa thủy mà.” – ông thở dài trong lòng.