Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Chương 21




“Ta đã hứa là sẽ không lỡ màn biểu diễn của nàng mà!” – người thanh niên tuấn tú vận trang phục hồng phấn mỉm cười ôn nhu với Kiều Mai, tay chàng ôm chặt lấy người nàng. Đoạn chàng quay sang mỉm cười mỉa mai Ngao Thiếu Phong – người chậm một bước khi cứu mỹ nhân khỏi ngàn cân treo sợi tóc. Nhìn thấy biểu hiện không vui của thằng nhóc này là một trong những hứng thú của chàng.

Sau đó, Ngao Kiến Bang nắm chặt lấy tay Kiều Mai và nhẹ nhàng lao thẳng kiếm về nhị đệ của mình – “Đao kiếm vô nhãn!”. Dù sao thì cả 2 người cùng lên sân khấu cũng phải làm gì đó để giải thích cho mẫu hậu, nếu không người cứ hỏi linh tinh thì rất phiền.

Ngao Thiếu Phong vội ứng phó cầm kiếm lên phối hợp cùng nhị huynh của mình, người này bao năm gặp lại bản tính vẫn rất quái dị như thường. Phương Kiều Mai này cuối cùng có quan hệ với bao nhiêu người thế này? Dạng người không có nguyên tắc và có phần kỳ quái như nhị ca huynh mà nàng ta cũng có giao kết thì quả thật rất không bình thường.

“Này!” – Ngao Thiếu Bang áp sát kiếm vào người tam đệ mình và nói nhỏ - “Huynh không có gì chỉ được cái gương mặt đẹp trai hào hoa này, đệ đừng có làm hỏng nó chứ? Ta chỉ đùa chút thôi, đâu cần đánh nhau nghiêm trọng vậy?”

“Đệ không thích đùa!” – Ngao Thiếu Phong không buồn nhìn nhị huynh mình mà chỉ liếc nhìn Kiều Mai, chàng không muốn làm nàng ta bị thương.

Nhị Vương gia thở dài – “Làm người đừng nghiêm túc quá kẻo sắc đẹp lại sớm tàn phai. Làm đàn ông quan trọng nhất là phải đẹp trai, nếu không Kiến Bang ta thà mổ bụng tự sát chết cho rồi.”

“Phụt!”

Ngao Thiếu Phong ngẩn người nhìn nụ cười của Kiều Mai, nàng ta thấy bộ dạng ẻo lả và lời nói không chút khí phách nam nhi của nhị huynh chàng thú vị sao?

“Người vẫn thú vị như ngày nào?” – nàng đáp. Ngao Kiến Bang – người từng làm Vương gia này – bản tính vẫn rất kỳ lạ, người là một phiên bản hoàn toàn đối lập khác của Ngao Thiếu Phong. Ngao Kiến Bang là một người thiên hạ có làm sao mà không ảnh hưởng đến chàng thì chàng cũng không quan tâm – một kẻ không quan tâm thị phi thiên hạ và là người yêu bản thân đến độ quái dị.

“Chỉ có tiểu mỹ nhân mới hiểu ta nhất!”

Kiến Bang vội thu kiếm về và ôm Kiều Mai phi thân xuống giữa những cánh anh đào rơi bất chấp gương mặt ngẩn ngơ của mọi người nhìn khung cảnh đẹp như chốn bồng lai này.

“Bang nhi thỉnh an mẫu hậu!” – chàng không hề quan tâm sự hiện diện của đại huynh mình mà chỉ hành lễ với Thái hậu.

“Con về từ khi nào?” – Thái hậu gương mặt vẫn bình thản hỏi, tiểu tử này bốn năm trước từ chức Vương gia và bỏ đi du sơn ngoạn thủy không một lần trở về dù bà có cho người thuyết phục thế nào đi nữa.

Kiến Bang vội gãi đầu bất chấp thân phận – “Hai ngày!”

Thái hậu nhíu mày lại. Hai ngày mà tiểu tử này không hề về thỉnh an bà.

Chàng mỉm cười tự nhiên như không có gì nói tiếp nhằm thỏa mãn câu hỏi trong đầu mẫu thân mình – “Những cô nương trong kỹ viện chốn kinh thành kỹ năng thật khiến người ta quên lối về!”

“Nhị đệ nên để Phương tiểu thư vào nghỉ ngơi.” – đương kim hoàng thượng Ngao Ứng Thiên nhắc khéo đệ đệ của mình, kẻ này trước giờ không biết tôn ti kỷ luật, hành xử ngông cuồng luôn làm người khác phải lo lắng. Thứ khiến chàng có thể dung túng cho nhị đệ của mình chính là kẻ này không có tư tâm.

Kiến Bang sau khi tuyên bố xanh rờn về lịch trình 2 ngày qua của mình thì bình thản quay lên mỉm cười với những khán giả đang nhìn mình – bao gồm những kẻ thư sĩ, cách bậc chính nhân quân tử luôn coi thường nhân cách của chàng hay những đài cát với ánh mắt ái ngại lẫn những cô gái mới lớn với gương mặt không giấu sự ngưỡng mộ mình. Sau đó, chàng nắm chặt lấy tay Kiều Mai kéo đi bất chấp gương mặt tối sầm của Tam đệ mình. Ngoài rượu, mỹ nữ và ngao du sơn thủy thì chọc tức tiểu tử Thiếu Phong cũng là sở thích của Kiến Bang chàng.

“Thật sự về đã hai ngày?” – Kiều Mai nhìn đôi giày bạc màu của Kiến Bang hỏi. Chàng ta là một người yêu hình thức bản thân hơn tất cả, chẳng lẽ lại quên một đôi giày mới?

Chàng nhìn nàng mỉm cười đáp – “Tiểu mỹ nhân thật không đáng yêu chút nào!”

“Người có nhất thiết làm người khác có ác cảm về mình?”

Kiến Bang đáp – “Thật ra ta rất thích nhìn gương mặt khinh thường nhưng cũng đầy tức tối của đám văn sĩ ngụy quân tử kia. Có kẻ nào lại chưa đặt chân vào chốn thanh lâu?” – chàng quay lại nhìn Kiều Mai và ôn nhu nói – “Chuyện này thật không nên nói cho nàng biết nhỉ?”

Bất giác Kiến Bang liếc nhìn Thiếu Phong thách thức, chàng cố tình đưa bàn tay nắm chặt tay tiểu mỹ nhân lên mỉm cười. Thằng nhóc này luôn không thay đổi, trước giờ luôn tính toán thiệt hơn mọi chuyện quá kỹ lưỡng. Chỉ cần chậm một chút Kiều Mai sẽ bị thương và mất mặt, Tam đệ huynh đã cố tình chờ đến khi nàng ta rơi vào đường cùng mới ra tay giúp đỡ nhằm để nàng ta mang ơn mình. Người khiến chàng bất ngờ chính là Bát đệ mình – kẻ luôn tâm niệm sống bình an và ẩn mình, hôm nay lại vì Kiều Mai mà nhờ chàng giúp đỡ cứu nàng ta một bàn thua trông thấy.

Thiên Bình nhìn kịch tình của các đại huynh mình thì thở phào nhẹ nhõm, đóng vai anh hùng không phải là thế mạnh của chàng, chàng không đủ dũng khí đắc tội Tam huynh của mình, càng không đủ dũng khí làm con cờ cho Đại huynh. Chi bằng cứ nhờ kẻ mà không ai điều khiển được – Ngao Kiến Bang – làm chuyện này.



Sau màn biểu diễn chắc chắn sẽ giành giải nhất của Phương Kiều Mai, Ngân Trúc sốt ruột nhìn ra ngoài. Mọi thứ cô đã chuẩn bị xong sao mà Diệc Ưng và dụng cụ biểu diễn chính của cô vẫn chưa thấy đâu? Chỉ còn một màn nữa là tới lượt cô rồi. Chết tiệt thật!

“Hồng tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong!” – thái giám của hoàng cung vào bẩm báo, hắn không giấu được sự tò mò khi nhìn trang phục trắng toát ôm sát người của tiểu thư này cùng chiếc mũ cao kiều kỳ lạ. Đúng là phụ nữ mấy ngày này đều giở ra đủ thủ đoạn không giống ai nhằm gây ấn tượng với người hoàng gia.

“Đa tạ, ta sẽ ra ngay.” – Ngân Trúc cố giữ nụ cười trên môi, lòng cô cực kỳ lo lắng. Trời ạ thứ gì cũng có chỉ trừ nguyên liệu chính, mà con heo bự chà bá sao lại lạc được? Cái thế giới oái ăm gì đây? Giờ chỉ còn nước câu giờ vậy.

Vừa ra khán đài, Ngân Trúc tự tin ra khán đài mỉm cười tự tin với mọi người và đưa nụ cười thách thức với con nữ phụ khốn nạn kia. Vai thần tiên tỷ tỷ, vai ngọc nữ cô ta xí phần hết rồi. Giờ đấu khí chất nữ nhi theo ngôn tình hiện đại là coi như cô thua đứt đuôi, giờ quay lại phim cũ TVB – biểu diễn nấu ăn. Ngân Trúc cô bất chấp ánh nhìn có phần chế nhạo của mọi người, cô bắt lửa lớn và để các nguyên liệu ra xào. Cô cố tình chọn những nguyên liệu bốc mùi dễ kích thích thực quản nhất rồi nhanh nhanh tay làm một cách điệu nghệ, cơ mà nguyên liệu chính chưa có, phụ tá cũng chưa đến nốt. Kế hoạch cô chu toàn vậy chỉ vì một con heo mà thua sao? Khốn thật, nói thiệt cô sắp bí đến nơi rồi, đám gia nhân giờ cuối mới báo mất heo làm cô không có phương án dự phòng.

Bất chợt từ trên trời Diệc Ưng ăn vận trang phục đầu bếp như Ngân Trúc ôm một cái hộp lớn phi thân từ trên xuống và ném ngay 1 con trâu đã chết xuống trước mặt cô làm mọi người đều kinh hãi. Một số tiểu thư quý tộc không giấu được sợ hãi hét lên.

“Lấy đồ hoàng cung ta sợ lấy bậy lấy bạ chết chùm cả đám nên lấy tạm con này bên ngoài. Cũng giống nhau mà ha.” – Diệc Ưng nói nhỏ.

Ngân Trúc nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc và thì thầm đáp – “Con mắt nào của ngươi thấy con heo có họ hàng với con trâu mà con trâu này nó già hơn trái cà nữa, nấu nhai tổ mỏi răng.”

“Lỡ rồi, cứ làm đại đi.” – anh nhanh tay cột con trâu đối mặt với Ngân Trúc trên 2 cây cột được dựng sẵn. Sau đó nhanh chóng đứng sau lưng vào vị trí đã định của mình – “Ta có cách giúp ngươi.”

Từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ Ngân Trúc cô chưa từng làm thịt trâu mà cũng chưa từng mổ trâu. Thôi, giờ phóng lao thì phải theo lao thôi. Cô vội cầm 2 cây dao lớn lên, nhắm mắt bình tỉnh rồi mở mắt nhìn con trâu chằm chằm và đưa tay thoăn thoắt thẻo từng miếng thịt xuống, cô cố tình chọn những vị trí cô cho là ngon nhất của con trâu xuống.

Tiếng la thét vang lên của một số người vì hành động dã man của Ngân Trúc, một số giọng khinh bỉ vang lên về tiết mục khá chợ búa và rẻ tiền của cô.

Nhanh như cắt, mỗi khi Ngân Trúc thẻo từng miếng thịt từ trên người con trâu xuống, cô vội ném lên cao và Diệc Ưng phi thân bay lên chém thành từng miếng nhỏ một cách điệu nghệ. Nói chung đây chỉ là màn làm mào cho mọi người cảm thấy kích thích đỡ buồn tẻ, màn hay còn trước mắt. Giờ cô phải thay đổi phương án tiếp theo một chút rồi.

Sau khi thẻo xong con trâu chỉ còn xương, đầu và một số nội tạng, Ngân Trúc nhanh tay cùng Diệc Ưng đem xào nó dưới lửa lớn một cách không thể phô trương hơn. Chẳng mấy chốc mùi thơm đã vang lừng khắp mọi nơi. Sau khi hoàn tất cô ném tất cả lên cao và nhiệm vụ tên phụ tá của cô làm trò hề xếp chúng từ trên không làm mào. Cuối cùng là phải cho giám khảo thử, cô đã ướp chung cùng rượu và mật ong, chắc thịt nó không còn dai quá đâu.

Thái hậu nhìn màn biểu diễn có chút không hài lòng, đây có phải là ngự trù đâu chứ? Tuy nhiên, cô ta là con gái của Hồng gia thì cũng nên để chút mặt mũi.

“Xin mời Thái hậu và Hoàng thượng thưởng thức!” – Ngân Trúc mỉm cười tự tin lên tiếng.

Ngao Ứng Thiên nhấp môi và mỉm cười hài lòng – “Khả năng nấu ăn của ngươi quả thật không tồi”. Thật sự sau khi ăn những món ăn phát ngán của hoàng cung thì món ăn này có chút lạ miệng.

“Đây là món ăn tiểu nữ đặc biệt làm dành tặng cho Thái hậu ngày mừng thọ. Nguyên liệu tiểu nữ đã suy nghĩ rất lâu… cảm thấy chỉ có ngưu là phù hợp nhất dành cho người.”

“To gan! Ngươi dám hỗn láo với Thái hậu sao?” – một tên Thái giám hét lên.

Thái hậu im lặng đưa tay ra ngăn cản, mỉm cười nói – “Nhìn phong thái tự tin của Hồng tiểu thư, ta nghĩ ngươi còn có lời biện minh đằng sau mà phải không?”

Ngân Trúc quỳ xuống và lên tiếng – “Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Người quả là mẫu nghi thiên hạ, lòng sáng hơn nhật nguyệt. Có người là phúc đức của người dân chúng thần.”

Thái hậu lấy đũa gấp một miếng thịt nhỏ để lên môi và bình thản nói – “Miễn lễ. Ta chờ lời giải thích của ngươi.”

“Nước ta bao năm trải qua không ít biến động, nhờ phúc đức Thái hậu mà chúng thần vẫn được hưởng cuộc sống thái bình…” – Ngân Trúc nói, chém gió là nghề của học sinh sinh viên Việt Nam mà – “Không phải muốn giàu sang hơn người, không phải cầu mặc đẹp hơn người, dân lấy thực làm đầu, chúng thần sống chỉ cầu hai bữa cơm ấm no. Với dân đen chúng thần chỉ có ngưu mới là linh thần, là người bảo vệ và mang lại sự bình an thực sự…”

Ánh mắt Thái hậu dịu lại, không còn quá kiêu ngạo như ban đầu nữa.

“Thiết nghĩ sự quan trọng của ngưu với chúng thần cũng lớn như phúc đức Thái hậu dành cho thiên hạ này. Mấy ai lại có thể chăm sóc và nuôi dạy được một vị vua anh minh như hôm nay” – cô bắt đầu nịnh tiếp Ngao Ứng Thiên – “Chính vì thế tiểu nữ nghĩ chỉ có ngưu mới xứng đáng dành tặng cho mẫu nghi thiên hạ như người.”

Diệc Ưng nhìn Ngân Trúc cố giấu sự kinh ngạc vì trình độ nịnh bợ này, rõ ràng cô ta định làm heo mà, chả lẽ nói bà Thái hậu này đẻ nhiều như heo sao? Anh nói không tò mò màn phát biểu ban đầu của tiểu nha đầu này là nói dối.

Ngao Thiếu Phong cười nhạt, cô gái này quả là rất khéo ăn khéo nói lấy lòng người khác. Cái màn biểu diễn kịch tính này mà cũng làm mẫu thân chàng hài lòng mà mỉm cười như thế sao?

“Hồng tiểu thư thật có tâm tư…” – Thái hậu lên tiếng, miệng bà không giấu nụ cười hài lòng – “Quả thật nàng rất khéo tay!” – bà lấy đũa gắp miếng thứ hai đưa lên môi.

“Yeah, thành công rồi. Theo motif Master Chef mà giám khảo gấp miếng thứ 2 là đảm bảo suất vào vòng an toàn” – cô mỉm cười trong lòng. Người Việt Nam có thể học không bằng ai mà chém gió thì hiếm ai địch lại lắm à. Đôi khi đẹp không bằng độc và khéo nịnh bợ. Chân lý Trư Bát Giới luôn là anh hùng chính là đây.

Bỗng nhiên Thái hậu quay người lại nói nhỏ vào tai người tổng quản cung nữ bên cạnh, bà ta nhìn Ngân Trúc thoáng chút kinh ngạc rùi vội quay người truyền người cung nữ vào, cô ta nghe xong vội bỏ đi. Dù Ngân Trúc không biết mô tê gì nhưng cô chắc chắc điểm cô trong lòng Thái hậu này cũng được không ít, những màn biểu diễn sau thật không đáng ngại.

“Để đáp lễ Hồng tiểu thư, ta tặng nàng cây trâm ngọc từ Tây cống này.” – Thái hậu lên tiếng.

Người cung nữ đưa chiếc hộp bằng ngọc chạm khắc tinh xảo cho Ngân Trúc trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Cô vội cúi đầu quỳ xuống đất cung kính nói.

“Tiểu nữ thật không dám nhận”. Chắc chắn giờ đây điểm cô trong mắt bà ta cao hơn Kiều Mai rồi, cô nói không hả hê là nói dối. Đôi khi lấy lòng phụ huynh còn quan trọng hơn lấy lòng đối tượng. Và lấy lòng một người đôi khi làm người ta luôn hài lòng chưa chắc lại bằng khiến người ta có chút bất mãn và rồi chinh phục người đó từ sự bất mãn ấy.

“Hy vọng ngươi đừng từ chối tấm lòng của ta.” – bà tỏ ra chút nhượng bộ với tiểu cô nương này.

“Thay vì trâm ngọc, tiểu nữ có thể xin Thái hậu ban cho thần một ân huệ được không?” – cô vào thẳng vấn đề không vòng vo, người hoàng gia không chơi nhây được.

Khóe miệng Thái hậu cong lên, không ngờ Hồng Ngân Trúc này thẳng thắn đến vậy, còn định thương lượng với mẫu nghi thiên hạ nữa chứ - “Cứ nói!”

“Tiểu nữ muốn tố cáo một người. Xin Thái hậu và Hoàng thượng đòi lại công bằng cho tiểu nữ.”

“Ai đã làm ngươi chịu oan ức?”

Ngân Trúc đưa mắt nhìn quét lên người Kiều Mai mỉm cười đầy ẩn ý sau đó cô quay lại nhìn Ngao Ứng Thiên và Hoàng Thái hậu nói một cách không kiêng dè.

“Người tiểu nữ muốn tố cáo là Tam Vương gia.”