Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Chương 20




Ngồi ở vị trí khách mời danh dự cùng các tiểu thư của đại quan từ hàng Tam phẩm trở lên khác dù gia đình cô chả có ai làm cho triều đình, Ngân Trúc càng thấu hiểu đạo lý đúng là ở đời có tiền mua tiên cũng được. Chủ tịch nước Việt Nam thì sao chứ, đặt lịch bàn chuyện đại sự cả tháng bác Trump mới sắp xếp chút thời gian mà gặp, anh Bill Gates muốn cãi lộn chính sách môi trường thì chỉ cần a lô một tiếng, hôm sau đã được diện kiến tân tổng thống. Từ tình hình chính sự nước Mỹ bàn qua chuyện ngôn tình mới thấy dù ở đâu thì chữ “kim” cũng đi hàng đầu, nhà cô cũng đóng cả đống thuế cho triều đình cộng tiền hối lộ Vương gia nên vị trí này cũng rất xứng đáng.

“Ta nghe nói Tam Vương gia uy dung bất phàm, không biết liệu ngài có tham gia buổi yến tiệc hôm nay?” – giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên.

Một giọng nói eo éo đáp lại – “Đại thọ Thái hậu nhất định ngài ấy sẽ xuất hiện.”

“Ta lại muốn diện kiến Ngũ gia. Nghe nói ngài ấy am hiểu mọi loại âm luật?”

Đúng là con gái thời nào thì tham gia mấy buổi tiệc này mục đích chính cũng là cua đại gia mà thôi. Nếu Ngân Trúc cô mà không bị chín mười thằng khùng kia truy sát thì cũng có hứng tham gia bàn chuyện làm sao cua soái ca lắm nhưng giờ thua rồi, mạng còn giữ không được nói gì cua trai. Mà phải nói văn nghệ thời này rất buồn ngủ, đúng kiểu Mozard gặp Bach kết hợp cùng ballet – những thú vui tao nhã – tạo nên một sản phẩm không thể buồn ngủ hơn được nữa. Một cái đã khó đỡ huống chi cả ba cái cộng lại. Mấy cô gái này không đàn thì múa mà múa thì chỉ quơ tay quơ chân đi 1 vòng sân khấu cười duyên là xong mà bà già Thái hậu đó cũng chơi giờ dây thun vãi đạn, vé mời ghi giờ Tỵ mà giờ là giờ Thân rồi cũng chưa thấy hết cái gia tộc hoàng gia đó, mới có mấy móng mà kiểu họ hàng xa lắc xa lơ.

“Chưa thấy soái ca nào nhỉ?” – hệ thống lên tiếng.

Ngân Trúc đáp – “Cái đám hoàng thân đó ta nghi ngờ độ chung huyết thống với tên Tam vương gia đó lắm. Tác giá quá bôi bác, có là nhân vật quần chúng nhưng cùng gene nam chính thì chí ít cũng phải ok 1 chút chứ?”

“Cái loại họ hàng đại bác bắn 10 ngàn cây số cũng đếch liên quan này xa quá nên gene đó nó “lạc trôi” đâu mất rồi!”

“Đây quả là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình rất khốn nạn!” – cô nhủ thầm – “Quá bất công nam quần chúng.”

Hệ thống lên tiếng – “Quá khen nhưng nhờ độ khốn nạn đó mà ngươi đã loại được 1 đống đối thủ.”

“Hả?”

“Thời gian biểu diễn của các cô gái còn dựa vào gia thế. Gia thế càng cao thì càng trúng vào giờ vàng mà tin tốt là nhà ngươi biểu diễn vào giờ vàng cùng lúc Phương Kiều Mai… Tin tốt thứ hai là soái ca giờ đó cũng xuất hiện nhiều à nha.”

“Con nhỏ đó biểu diễn cái gì?”

“Ta không được tiết lộ diễn biến cho người chơi quá nhiều.”

“Vô dụng!”

Bất chợt mọi người xung quanh xôn xao, không còn ai quan tâm đến buổi biểu diễn dang dở bên dưới, tiếng eo éo cũng Thái giám vang lên.

“ Hoàng thượng giá lâm!”

Tất cả mọi người đều quỳ sụp xuống cung kính đồng thanh – “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Hoàng Thái hậu giá lâm”

“Hoàng thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế!”

Cuối cùng nhân vật chính cũng xuất hiện, Ngân Trúc cô cuối cùng cũng được diện kiến cái mặt thằng cha vua của cái thế giới này rồi. Bắt đầu bước thứ hai – gây ấn tượng được rồi.

“Tên khốn đó không biết chuẩn bị xong chưa?”



Kiều Mai cố nhắm mắt trong gian phòng chuẩn bị biểu diễn của mình. Nàng đã cố hết sức tập luyện, mọi thứ đều nằm trong dự tính của nàng, chắc chắn mọi thứ sẽ không sao, chắc chắn nàng sẽ là người nổi bật nhất đêm nay. Cho đến bây giờ, mọi thứ đều diễn ra đúng như ký ức của nàng, từ những diễn biến nhỏ nhất.

“Chắc chắn không sao!” – Kiều Mai cầm kiếm trên tay cố tập dượt lại lần cuối.

“Chắn chắn là sẽ có sao!” – một giọng nói ngạo nghễ vang – “Nàng cầm kiếm như thế với những động tác mạnh không khéo sẽ làm nội thương”. Đoạn Tam Vương gia ôm lấy người Kiều Mai và lấy tay nắm chặt tay của nàng và đâm thẳng kiếm về phía trước.

Kiều Mai cố đẩy người đàn ông này ra và lui về phía sau thủ lễ.

“Ta có lòng giúp nàng mà nàng lại tỏ thái độ như vậy.”

“Đa tạ Vương gia.”

“So với mấy màn biểu diễn chán ngắt kia thì màn múa kiếm của nàng đúng là có chút sáng tạo nhưng vẫn thiếu một chút… kịch tính!” – Ngao Thiếu Phong nhớ lại chút thứ thuộc hạ chàng báo cáo khi hộ tống Hồng Ngân Trúc kia, quả là có chút khó hiểu màn biểu diễn của các cô gái cho buổi đại thọ này. Kẻ thì luyện kiếm còn người thì mang…

“Kịch tính?”

Ngao Thiếu Phong không buồn quan tâm ánh mắt khó hiểu của người con gái đối diện. Chàng lấy ra trong người một đoản kiếm nhỏ và đưa lên tay Kiều Mai.

“Loại kiếm của người Đông Dương này không giống của Trung nguyên chúng ta. Kết cấu mỏng, nhẹ, không chịu lực cản của không khí nhiều và dễ di chuyển, thích hợp cho người mới luyện cho nàng.”

“Đa tạ Vương gia nhưng tiểu nữ nghĩ mình không dám nhận món quà quý giá này của người.”

Ngao Thiếu Phong mỉm cười có chút mỉa mai – “Ta chắc chắn với thanh kiếm kia, nàng sẽ không thể hoàn tất được màn biểu diễn hôm nay.” Cô gái này luyện tập với cường độ gắt gao như thế lại thêm bản thân không phải người luyện võ từ nhỏ, lực tay sử dụng quá yếu và có phần mỏi mệt trong từng nhát kiếm như vậy thất bại là chuyện đương nhiên. Chàng luyện kiếm từ nhỏ, chỉ cần nhìn vào động tác có thể thấy ngay điểm yếu thể lực đối phương.

“Tiểu nữ tự biết cân nhắc!” – nhìn nụ cười của kẻ này, Kiều Mai nàng có chút không vui. Nếu cô làm theo lời của hắn có khác nào đã nhượng bộ một bước?

Ngao Thiếu Phong bản tính kiêu ngạo, chỉ có không khuất phục mới chính phục được hắn. Nàng đưa lại thanh kiếm vào tay Tam Vương gia.

“Tùy nàng.” – Ngao Thiếu Phong không buồn nhận lại thanh kiếm, thứ chàng đã trao tặng thì nhất định không nhận lại. Mà phản ứng này chàng đã đoán được ngay từ đầu rồi. “Ta có chuyện phải đi, nhất định khi nàng biểu diễn ta sẽ thưởng thức.”

“Đa tạ.” – Kiều Mai lạnh lùng đáp. Cô cố tình để thanh kiếm qua một bên tỏ ý không quan tâm cho Ngao Thiếu Phong này thấy thái độ của mình.

Chàng nhìn thấy thái độ của Tướng quốc tiểu thư thì cười nhạt. Hai năm nay chuyện lạnh lùng hơn của nàng ta chàng cũng đã nếm trải đủ, muốn giận thì cũng chẳng còn sức mà giận. Thứ duy nhất chàng bận tâm bây giờ là thuộc hạ của chàng liệu đã tìm ra chân tướng sự thật – thứ giúp chàng lật ngược thế cờ với đại ca của chàng cũng là đương kim hoàng thượng? Ngao Thiếu Phong chàng thật không cam tâm rời khỏi kinh thành và đến tiếp quản một vùng tự trị khác nơi biên thùy, nếu chàng không nhanh tay thì người nhất định sẽ ra tay đẩy chàng đi trước. Giang sơn này, công chàng giữ không hề thua kém huynh ấy, mất nhất định chàng không cam tâm.



Diệc Ưng cuối cùng cũng hộ tống xong món hàng mà Hồng Ngân Trúc kia mang vào hoàng cung biểu diễn. Con nhỏ này không được gì chỉ được cái liều, anh thật không biết bà già Thái hậu kia có nuốt nổi màn biểu diễn kịch tính của cô ta không nữa.

“Cô gia… Cô gia…” – Tiểu Hương thở hổn hển chạy vào – “Tiểu thư… tiểu thư…”

“Cái gì?”

“Mất rồi!”

“Cái gì mất?”

“Cái đó mất rồi… Nó lạc rồi… Cô gia vừa đi thì…”

“Hả?”

“Thứ tiểu thư mang vào biểu diễn… không biết lạc đi đâu rồi…”

“Ta vừa mới giao cho các người mà!”

“Tiểu nữ không biết sao nó lạc nữa…” – Tiểu Hương lắp bắp nói – “Thật sự khó hiểu… có thể là chiêu trò của những người khác…”

“Cái đó nặng hơn sáu tạ mà!”

“Nô tỳ thật sự không hiểu…” – nàng rung rung – “Nếu tiểu thư biết thì sẽ giết nô tỳ mất…”

Đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, cái thứ đó mà cũng lạc được nữa sao? Con heo nái chứ có phải thứ gì nhỏ bé đâu. Tìm 1 con heo khác trong đây không phải là không thể nhưng nó sẽ làm hư mất đại sự của anh. Nếu muốn tìm hiểu sự việc hai mươi năm trước thì không đâu hoàn hảo hơn hoàng cung, nhất định mật thám ở đây có lưu lại hồ sơ năm ấy. Thật phiền nhiễu.



Ngao Thiên Bình an phận vị trí ít nổi bật nhất của mình – cách xa mẫu hậu, đại huynh Ngao Ứng Thiên và cũng là đương kim hoàng thượng cùng Tam huynh – Ngao Thiếu Phong – kẻ lúc nào cũng gây chú ý – để thưởng thức buổi biểu diễn của mình. Thật không ngờ Phương Kiều Mai bình thường đã thoát tục hơn người hôm nay lại càng thoát tục hơn với xiêm y màu trắng ôm sát người cùng đoản kiếm trên tay. Nếu chàng đoán không lầm thì nàng ta định biểu diễn kiếm thuật.

Phương Kiều Mai sau khi cúi chào Thái hậu và đương kim hoàng thượng, nàng bình tĩnh nhắm mắt lại tập trung cho màn biểu diễn kế tiếp của mình. Nàng đã cố tình sắp xếp bản thân biểu diễn trước Hồng Ngân Trúc nhằm chiếm ưu thế, màn biểu diễn của nàng xét độ cách tân cũng hơn hẳn màn độc tấu đàn của ả ta. Trước nàng đã nhờ người sắp xếp thứ tự các màn biểu diễn đàn liên tục bên cạnh màn biểu diễn đó vô tình chung làm người xem có phần nhàm chán nó đi và không còn cảm thấy kích thích trước ngón tài của Ngân Trúc kia, sau nàng đã khổ luyện liên tục, nhất định không thể thất bại được. Đại ca của nàng nhất định không chú ý ả ta. Nàng để kiếm xuống đất.

Kiều Mai ném dải lụa màu hồng phấn lên và hòa cùng cùng âm hưởng nhẹ nhàng của điệu nhạc. Nhanh như cắt nàng nhặt kiếm dưới đất lên và vút theo làn gió dưới ánh mắt trầm trồ kinh ngạc của mọi người. Nhan sắc, âm nhạc, kiếm thuật nàng đều hội tụ đủ… nhất định nàng sẽ nổi bật hơn Hồng Ngân Trúc kia. Tay nàng nắm chặt lấy thanh kiếm.

Nhìn Kiều Mai kia múa kiếm, Ngân Trúc không khỏi trầm trồ, quả thật rất thoát tục. Cô là phụ nữ còn bị mê hoặc huống chi đám nam thần kia. Phương Kiều Mai này quả thật thứ gì cũng hơn hẳn người thường – luận khí chất cô ta hơn hẳn cô, luận nhan sắc thì cô tám lạng cô ta nửa cân, cô ta lại rất biết kết hợp thế mạnh bản thân làm mình nổi bật hơn hết thảy mọi người. Ca này khó à…

“Nếu cô là kẻ thoát tục và thần tiên tỷ tỷ nhất đêm nay thì tôi sẽ là kẻ trần tục nhất vậy!” – Ngân Trúc lẩm bẩm. Không biết đám người kia chuẩn bị đến đâu rồi?

Ngao Thiên Bình cảm thấy động tác của Kiều Mai quả thật có chút vấn đề. Quá phô trương và thiên về biểu diễn – điều này vô tình lại tạo áp lực cho cơ thể hơn, khó mà kéo dài lâu được. Nàng ta đang bức ép cổ tay mình quá nhiều, nếu tiếp tục chàng e Kiều Mai có thể không chống đỡ nổi cuối buổi biểu diễn.

“Chắc chắn nàng sẽ không thể hoàn tất buổi biểu diễn hôm nay…”

Bỗng nhiên trong đầu Kiều Mai nhớ lại lời nói của Ngao Thiếu Phong, động tác nàng có chút chậm lại. Lúc tập luyện quả thật không sao, tại sao giờ lại có phần hơi mất sức? Bình tĩnh lại. Nàng nhất định sẽ làm được. Kiều Mai cố vun kiếm nhanh nhất chống lại cảm giác đau nhức rã rời không kiểm soát được cơ thể kia.

“Nhất định không được…” – Ngao Thiên Bình lẩm bẩm, chàng nhanh chóng rời khỏi vị trí của mình cố tìm cách cứu nguy không để người con gái mình yêu mất mặt, nàng ta nhất định rất coi trọng buổi biểu diễn này.

Nhất thời Kiều Mai thấy tay chân rã rời hơn.

“Luyện kiếm nhất định không được nóng lòng…”

“Ta không có nhiều thời gian…”

“Ta giờ tạm gọi là sư phụ của nàng, lời ta nói nhất định không sai… Mọi thứ không gấp được…”

“Không có gì là không làm được!”

Nàng đã vượt qua giới hạn đó, nàng luyện nhiều hơn và đã thuộc nhuần nhuyễn. Chắc chắn không sao. Chỉ cần qua hết đoạn nhạc này là kết thúc bài biểu diễn. Kiều Mai nhảy lên cao và vút kiếm lên trời, bất giác thanh đoản kiếm trượt khỏi tay nàng. Một bàn tay ôm lấy nàng và nhanh chóng chộp lấy thanh đoán kiếm và song kiếm cùng Kiều Mai.

“Ta đã hứa sẽ không lỡ màn biểu diễn của nàng mà!”